Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Dù mắt thường không thể nhìn thấy thứ đó, nhưng Kì Thời cũng thừa biết là cái gì. Là dây leo của Tạ Vi Chỉ. Thấy Kì Thời đột ngột xuất hiện trong phòng, đám dây leo phấn khích tột độ, nhưng đâu đó vẫn mang theo ý muốn né tránh khó lòng nhận ra. Hai loại cảm xúc đan xen vào nhau, rốt cuộc chỉ nghe thấy tiếng sột soạt do dây leo cọ xát trên mặt đất phát ra. Trong phòng quá tối, Kì Thời hoàn toàn không nhìn thấy Tạ Vi Chỉ ở đâu, cậu theo bản năng bước sang bên cạnh, lại vô tình giẫm phải mấy nhánh dây leo thô to cứng ngắc. Mấy nhánh dây leo kia bị đạp một cái cũng chẳng hề giận dỗi, vì sợ Kì Thời bị ngã, chúng thậm chí còn nằm im thin thít, chẳng dám động đậy dù chỉ một chút. Còn nhánh dây leo mềm mại đang quấn lấy chân Kì Thời thì bám riết lấy vùng da thịt ấm nóng nơi bắp chân cậu, tham lam hút lấy chút hơi ấm. Ngọn cây nhỏ bé sung sướng lắc lư, khiến ống quần Kì Thời bị đội lên một mảng nho nhỏ. Thử thăm dò vài lần, Kì Thời mới biết lũ dây leo này không cho cậu bật đèn. Hơn nữa, nếu cậu có ý định lùi lại dù chỉ nửa bước, chúng sẽ lập tức đẩy cậu đi về phía trước. Dần dần, Kì Thời cũng quen với bóng tối. Cậu dò dẫm bước đi trong phòng. Hễ phía trước có vật cản hay góc bàn sắc nhọn, đám dây leo sẽ nhẹ nhàng kéo cậu đi sang một hướng khác. Cứ thế, dưới sự dẫn đường của đám dây leo, Kì Thời đi về phía trước mười mấy bước rồi dừng lại ở một điểm. Trong bóng tối, cậu chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Rõ ràng chẳng nhìn thấy gì, nhưng Kì Thời lại cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm tới, ngón tay tiếp xúc với lớp da dẻ thô ráp hệt như cây cỏ gỗ mục. Cơ thể của chủ nhân làn da ấy lạnh băng. Kì Thời đứng gần đến thế mà cũng không nghe thấy một nhịp tim hay một hơi thở nào. Trong bóng tối, Tạ Vi Chỉ lẳng lặng nhìn Kì Thời bước vào phòng rồi không ngừng tiến lại gần mình. Dù mới gặp nhau tối qua thôi, nhưng hắn ngỡ như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Ở trong căn phòng tối tăm này, Tạ Vi Chỉ vậy mà lại trải qua cảm giác quen thuộc, một ngày dài tựa trăm năm. Khi lòng bàn tay ấm áp của con người kia chạm vào, đám dây leo xung quanh lập tức cuộn lại, bao vây lấy Kì Thời khiến cậu không còn đường lui. Vậy mà người con người có ánh mắt dịu dàng trước mặt hắn vẫn chẳng hay biết gì, cứ thế bước chân vào cái bẫy này. Tạ Vi Chỉ vẫn đang giữ nguyên hình dạng quái vật, nhưng hắn hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn Kì Thời, vươn tay muốn chạm vào cậu, nhưng rồi lại kiêng kỵ điều gì đó mà không dám lại quá gần hay tỏ ra quá thân mật. Cảm nhận được làn da dưới tay, Kì Thời liền hiểu ngay tại sao Tạ Vi Chỉ lại biến mất mấy ngày nay không chịu xuất hiện. Cậu nắm chặt lấy cánh tay với xúc cảm chẳng còn chút gì giống con người ấy, không hề buông ra, cũng không để đối phương rụt lại trốn tránh, chỉ khẽ hỏi: “Bị như vậy bao lâu rồi?” Mấy ngày trước thần trí cậu mơ hồ, Kì Thời cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, hoàn toàn mất đi khả năng tư duy, chỉ dựa vào bản năng nguyên thủy nhất của cơ thể mà sấn tới, kéo người ta lại cưỡng hôn. Giờ nhớ lại chuyện đó, đầu óc cậu cũng trống rỗng trong chốc lát. Nhưng hình như chính là lần đó, trong ký ức vụn vặt của Kì Thời, Tạ Vi Chỉ đã để lộ bản thể dây leo cùng đóa hoa song sinh khổng lồ kia. Lúc này trong phòng không bật đèn, Kì Thời cũng không nhìn thấy đóa Hoa Song Sinh nọ có xuất hiện hay không. Nhưng nếu Tạ Vi Chỉ đang tỉnh táo và không bị mất kiểm soát, thì cậu hoàn toàn có thể hỏi chuyện hắn. Dù sao Kì Thời cũng hiểu, hắn không muốn bật đèn là vì không muốn để cậu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình. Trong mắt Tạ Vi Chỉ, bộ dạng người không ra người ma cũng chẳng ra ma này quả thực vô cùng xấu xí và đáng sợ. Hắn không muốn phơi bày hình ảnh này trước mặt Kì Thời, càng không muốn nhìn thấy vẻ ghê tởm trong đôi mắt người thương. Căn phòng lúc này tối đen như mực, Kì Thời cũng giả vờ như không nhận ra nỗi lòng thầm kín của Tạ Vi Chỉ. Kì Thời cất tiếng hỏi, nhưng Tạ Vi Chỉ im lặng hồi lâu không đáp, vẫn một mực muốn trốn tránh cậu. Kì Thời nắm rất chặt, Tạ Vi Chỉ muốn thoát ra nhưng sợ làm cậu bị thương nên chẳng dám dùng sức. Thấy tình hình cứ giằng co mãi như vậy, Tạ Vi Chỉ thì vẫn muốn trốn, Kì Thời dứt khoát buông lỏng tay ra. “Tuy tôi không nhìn thấy, nhưng tôi cảm nhận được cậu đang ở đây.” Giọng Kì Thời vô cùng nghiêm túc: “Nếu cậu không muốn gặp tôi thì tôi đi đây, sau này tôi sẽ
Chương 117: Biến Dị
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Sau khi Kì Thời và Tô Minh rời đi, cả phòng phẫu thuật lại một lần nữa bị quỷ khí bao trùm. Con lệ quỷ với hình thù kỳ dị đến mức không còn ra hình người bò qua khe hở của ô cửa sổ đóng kín, trườn vào trong căn phòng tối om. Thời điểm này vô cùng trùng hợp, cứ như thể con lệ quỷ kia cố tình tránh mặt hai người họ, cốt để lôi Lục Hoa ra trơ trọi một mình vậy. Hai người vừa rời đi kia đã chẳng còn hay biết gì nữa, nhưng Lục Hoa vẫn đang nằm co ro trong góc thì khác, gã cảm nhận được không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo, liền biết con lệ quỷ kia lại xuất hiện rồi. Tuy mắt không nhìn thấy gì, nhưng những vết thương chi chít trên người gã đều là tác phẩm của lệ quỷ, nên nó đi hay đến, gã đều nắm rõ mồn một. Cơ thể dường như lại nhớ lại nỗi đau đớn trước kia nên không ngừng run lẩy bẩy. Lục Hoa càng run, máu tươi càng trào ra xối xả, kéo theo vết thương ở bụng đau buốt khiến gã không thở nổi. Máu thịt trên bụng gã sớm đã nát bấy nhầy nhụa, dường như có thể nhìn thấy cả ruột gan bên trong, khiến người ta không khỏi rùng mình đoán già đoán non xem rốt cuộc là thứ gì đã gây ra vết thương đáng sợ nhường ấy. Ngay giây tiếp theo, mọi nghi hoặc đều đã có lời giải. Trước khi rời đi, Kì Thời và Tô Minh không hề đóng cửa. Ánh đèn phòng phẫu thuật sáng chói mắt càng làm tôn lên vẻ tối tăm của căn phòng nhỏ này. Một bên trần gian, một bên địa ngục, hai thái cực đối lập gay gắt. Sau khi ác quỷ kia xuất hiện, theo sát phía sau nó là bốn vong nhi đỏ lòm. Chúng bị một màn sương máu bao phủ nên nhìn không rõ, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đó là những khối máu thịt chưa kịp thành hình, oán khí nặng nề vô cùng. Lũ vong nhi vây quanh Lục Hoa, bắt đầu gặm nhấm bụng gã. Những chiếc răng nanh vừa nhọn hoắt vừa đen ngòm nhe ra, cắm phập vào phần thịt tươi trên bụng gã mà day nghiến. Vì trong phòng quá đỗi tĩnh mịch, nên còn có thể nghe rõ cả tiếng nghiến răng và tiếng nhai nuốt tóp tép, khiến người ta không rét mà run. Tiếng kêu gào thảm thiết chói tai chực chờ vang lên, nhưng phát ra chỉ là những âm thanh ú ớ đứt quãng, chẳng thành câu cũng chẳng nên lời. Cơn đau này kéo dài đằng đẵng, lâu đến mức thần trí Lục Hoa bắt đầu mê man. Nhìn về phía cửa phòng đang hắt vào chút ánh sáng, trong cơn mơ màng, gã chợt nhớ lại lần đầu tiên bước chân vào bệnh viện, lần đầu tiên ra tay ngược đãi đánh đập bệnh nhân, và lần đầu tiên kiếm được số tiền nhiều đến không đếm xuể. Đó là ký ức về những khoái cảm sung sướng tột độ khi nhìn thấy biểu cảm đau đớn tột cùng của bọn họ. Đó là những mảng ký ức đã bị gã chôn chặt nơi đáy lòng và lãng quên từ rất lâu. Sơ tâm y đức thuở nào đã sớm tan thành mây khói dưới sự cám dỗ của dục vọng và đồng tiền. Gã đã hóa thành một con ác quỷ. Trong những hồi ức ấy, chính gã cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước bộ mặt dữ tợn của bản thân mình. Dần dần, cơ thể không còn cảm thấy đau đớn nữa. Những ký ức như thủy triều ồ ạt ùa về, từng màn từng màn lướt qua trước mắt Lục Hoa. Giữa những mảng sáng tối đan xen, những người trong ký ức bỗng chốc hóa thành bộ dạng chết thảm kinh hoàng, từng bước từng bước tiến về phía gã. Bộ dạng đó, vậy mà còn đáng sợ hơn cả cảnh tượng Lục Hoa nhìn thấy lệ quỷ hiện hình. Gã muốn bỏ chạy, muốn gào thét, nhưng cơ thể cứng đờ không nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân xác mình bị những oan hồn kia chậm rãi nuốt chửng từng chút, từng chút một. Cùng lúc đó, Kì Thời đang theo chân Tô Minh đi tới một nơi lạ lẫm thì bên tai bỗng vang lên tiếng thông báo của hệ thống: 【Tít, giá trị hận thù -1, giá trị hận thù song sinh hiện tại: 2.】 【Tít tít tít, giá trị hận thù -10, giá trị hận thù song sinh hiện tại: 49.】 Hệ thống lên tiếng thông báo: 【Ký chủ, kẻ gián tiếp gây ra cái chết thảm thương cho quái vật là vị bác sĩ điều trị chính còn lại – Lục Hoa, gã đã chết rồi.】 Trong lòng Kì Thời không chút dao động, dù cho vừa nãy cậu đã tận mắt chứng kiến bộ dạng thê thảm của gã. Tất cả đều là gieo gió gặt bão, tội đáng muôn chết. Lục Hoa chết dưới tay con lệ quỷ mà chính mình từng hãm hại, âu cũng là nhân quả báo ứng, nhờ đó mà chỉ số hận thù của Tạ Vi Chỉ cũng giảm đi đáng kể. Hệ thống nói tiếp: 【Giá trị hận thù của quái vật đã giảm mạnh. Nếu ký chủ có thể tìm được cơ hội hóa giải chấp niệm của quái vật, cậu sẽ phá vỡ được rào cản thế giới này và quay trở về hiện thực.】 Sau khi cho Kì Thời chứng kiến
Chương 116: Lục Hoa
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Khi những tia nắng ban mai len lỏi vào phòng, người thanh niên đang say giấc nồng trên giường mới chậm rãi mở mắt. Bốn bề tĩnh lặng như tờ, ngay cả một tiếng côn trùng rả rích cũng không nghe thấy. Cửa sổ mở toang, chỉ có làn gió khẽ khàng thổi vào. Mùi hoa nồng nàn trong phòng đã tan biến từ lâu. Đầu óc Kì Thời trống rỗng trong giây lát, rồi ký ức đêm qua cũng ạt ùa về. Kì Thời ngồi bên mép giường khựng lại một chút, lúc này mới muộn màng nhận ra môi mình đã bị rách da. Cậu khẽ chạm vào thì thấy hơi đau rát, đủ để thấy chuyện hôm qua đã cuồng nhiệt và phóng túng đến mức nào. Căn phòng trống huếch, đám dây leo kia cũng đã biến mất. Kì Thời nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng Tạ Vi Chỉ đâu, chỉ thấy trên chiếc bàn sách nhỏ cách đó không xa có đặt một phần bữa sáng vẫn còn vương hơi ấm. Suốt mấy ngày liền, Kì Thời chẳng thấy bóng người đâu, nhưng bữa nào đồ ăn cũng xuất hiện đúng giờ trên bàn, kèm theo những mảnh giấy Tạ Vi Chỉ để lại dặn dò cậu phải ăn uống đàng hoàng. Chỉ đến đêm, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Kì Thời mới cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Nhưng chẳng hiểu sao, dù cố thế nào cậu cũng không tài nào tỉnh lại được. Kì Thời cũng dần nhận ra, Tạ Vi Chỉ đang cố tình tránh mặt mình. Lại một ngày như bao ngày khác, cậu thức dậy một mình trên giường, làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong xuôi rồi rời khỏi phòng bệnh đi ra ngoài. Có điều cậu còn chưa kịp vào thang máy thì đã bị ai đó kéo giật lại. Khu vực này rõ ràng rất ít khi có nhân viên hay bệnh nhân qua lại. Kì Thời quay người, bất ngờ nhìn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc. Là Tô Minh, người cậu gặp trên cây mấy hôm trước, kẻ cứ một mực khuyên cậu rời khỏi đây. Trên người cậu ta vẫn khoác chiếc áo blouse trắng quen thuộc, nhưng so với lần trước thì ánh mắt đã tỉnh táo hơn nhiều, dường như đã hoàn toàn khỏi bệnh, chỉ có điều vẫn kiệm lời như cũ. Tô Minh giữ chặt lấy Kì Thời, nhìn kỹ một lượt để chắc chắn cậu không bị thương, rồi nói ngắn gọn đúng một câu: “Đi theo tôi.” Nói rồi cậu ta kéo Kì Thời rời khỏi khu vực cửa thang máy. Hai người đi cầu thang bộ đến một tầng nào đó. Càng đi, Kì Thời càng cảm thấy quen thuộc. Cậu đi theo sau lưng Tô Minh, cất tiếng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?” Lần này Tô Minh không im lặng nữa, cậu ta quay đầu lại đáp: “Đưa anh đi gặp một người.” Họ lại thêm một lúc nữa, khi tới nơi, Kì Thời mới biết Tô Minh dẫn mình đi đâu. Hóa ra là văn phòng của Lục Hoa. Là văn phòng của một bác sĩ điều trị chính khác, đương nhiên cơ sở vật chất không thể tệ được. Thậm chí nơi này còn rộng hơn phòng của Kì Thời rất nhiều, ánh sáng cũng vô cùng tốt. Tất nhiên, đó không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng là Kì Thời có thể cảm nhận được quỷ khí dày đặc và mùi máu tanh nồng nặc đang bao trùm xung quanh. Nơi đang hiện ra trước mắt này, rất có khả năng chính là sào huyệt của con ác quỷ kia. Nhưng khi đám quỷ khí đó phát hiện ra Kì Thời và Tô Minh thì lại chẳng hề chủ động tấn công, trái lại chúng dường như đang kiêng dè điều gì đó mà không dám lại gần. Tô Minh dẫn Kì Thời đi sâu vào bên trong, dừng lại trước một phòng phẫu thuật. Đến lúc này Kì Thời mới vỡ lẽ, hóa ra phòng phẫu thuật của Lục Hoa lại nằm ngay bên trong văn phòng làm việc. Căn phòng phẫu thuật sạch sẽ và rộng rãi, được trang bị những thiết bị y tế tối tân nhất. Dù đang là ban ngày, nhưng những ngọn đèn công suất lớn vẫn được bật sáng trưng, chiếu rọi khắp cả căn phòng. Khung cảnh ấy vốn dĩ ngập tràn ánh sáng là thế, nhưng khi Kì Thời nhìn thấy những thứ bên trong, một luồng khí lạnh bất chợt chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu. Chỉ thấy trong căn phòng rộng lớn này, bốn bề đều bày la liệt những bình với lọ. Không khí tràn ngập một thứ mùi khó tả, vừa hăng hắc lại vừa khó ngửi. Dù chúng đã không còn giữ được hình thù nguyên vẹn, Kì Thời vẫn nhận ra đó là thứ gì: là não bộ, là nội tạng, thậm chí là xác chết và cả những thai nhi chưa đủ tháng. Tất cả đều bị ngâm trong những chiếc bình chứa đầy formalin. Cái mùi mà Kì Thời ngửi thấy ban nãy, chính là bốc ra từ những thứ này. Thảo nào ngay từ lần đầu gặp mặt, thái độ của bác sĩ Lục Hoa đối với bệnh nhân đã vô cùng tồi tệ, gần như là ngược đãi. Cũng thảo nào Kì Thời đã bao lần dò xét vị bác sĩ chủ trị này nhưng không thành, hóa ra phòng phẫu thuật đã bị gã giấu kín ngay trong văn phòng, không để ai dễ dàng nhìn thấy hay bước vào. Hóa ra, tất cả những thứ này
Chương 115: Thất Thần
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Giá trị hận thù giảm mạnh, đủ để minh chứng nội tâm Tạ Vi Chỉ đang dậy sóng không yên. Máu tươi cuộn trào mãnh liệt tựa như muốn xé toạc mạch máu mà thoát ra ngoài, cơn nóng trên da dẻ ban nãy đã biến mất, giờ đây tất cả đều ẩn sâu dưới lớp da thịt. Hơi thở của Tạ Vi Chỉ cũng trở nên nóng rực, vẻ phức tạp trong đáy mắt biến chuyển, cuối cùng quy về sự tĩnh lặng, trông khá giống với dáng vẻ của nhân cách thiện lương. Lúc này hắn rũ mắt, cất tiếng cố gắng gọi lý trí Kì Thời quay về. “Bác sĩ, mau tỉnh lại đi.” “Bác sĩ…” “Bác sĩ…” “A Thời…” “Mau tỉnh lại đi.” Bàn tay đang chắn trước người Kì Thời khẽ run rẩy, vành tai đỏ ửng. Tuy là đang cúi đầu, nhưng đôi mắt ấy từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt lên người Kì Thời, ngay cả xưng hô cũng vô thức thay đổi. Theo từng câu chữ thốt ra, hương hoa trong không khí càng thêm nồng đậm. Hoa Song Sinh đã biến mất, mùi hương kia dường như đang tỏa ra trực tiếp từ chính cơ thể Tạ Vi Chỉ. Tiếng gọi của hệ thống lẫn Tạ Vi Chỉ đều chẳng thể đánh thức Kì Thời, ngược lại còn khiến cậu có hành động hiếm thấy. Người thanh niên vốn luôn giữ lễ nghĩa giờ đây như kẻ trúng tà, đuôi mắt ửng đỏ, đôi môi vì sự ma sát ban nãy mà đỏ mọng. Tạ Vi Chỉ ngăn cậu lại, cậu cũng không giận, trái lại còn thuận thế vươn tay nắm lấy tay Tạ Vi Chỉ, mười ngón tay đan cài với bàn tay đã hóa thành dây leo khô khốc kia. Một đen một trắng, tạo thành sự tương phản rõ rệt. Trong mắt Tạ Vi Chỉ thoáng qua vẻ hoảng hốt, sợ làm bị thương Kì Thời, muốn vùng ra, nhưng lại luyến tiếc sự thân mật nhường này. Ngay lúc đầu óc Tạ Vi Chỉ đang trống rỗng, đắn đo xem có nên rút tay về hay không, Kì Thời lại bước tới trước một bước. Cậu sáp lại gần Tạ Vi Chỉ, hơi nghiêng đầu, hỏi: “Không thích sao?” Trong tình huống Tạ Vi Chỉ còn chưa kịp phản ứng, Kì Thời đã kiễng chân, hôn lên đôi môi đang mím chặt kia. Chỉ khẽ chạm một cái rồi rời đi ngay, nhanh tựa như một bông tuyết rơi xuống, thoáng qua trong chớp mắt. Kì Thời lại hỏi: “Không thích thế này à?” Tức khắc, Tạ Vi Chỉ như hóa thành một bức tượng điêu khắc, đứng trân trân tại chỗ không nhúc nhích, tựa hồ đã mất đi sức sống, đồng tử vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ co rút đột ngột ban nãy. Thế mà lại ngẩn người ra đó trong chốc lát, đến cử động cũng không động đậy. Kì Thời không nhận được câu trả lời, hơi lùi người lại, nhìn người trước mặt, nghi hoặc hỏi lại lần nữa: “Không thích?” Lần hỏi này, ngữ điệu mang theo vẻ nghiêm túc, giống như chỉ cần Tạ Vi Chỉ nói một tiếng “không”, người thanh niên trước mắt sẽ lập tức quay lưng bỏ đi. Dù là trong tình trạng thần trí không tỉnh táo, cậu cũng sẽ không chủ động thân cận nữa. Tạ Vi Chỉ không biết tại sao lại có cảm giác này, hắn nhìn Kì Thời trong bóng tối, đáy mắt tối sẫm một màu, mang theo sự ái mộ nồng nàn sâu nặng cùng dục vọng không tên. Hắn rũ mắt xuống, hòa cùng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực là lời tỏ tình buột miệng thốt ra: “Thích!” “Thích mà… ” 【Tít, giá trị hận thù -1, giá trị hận thù song sinh hiện tại: 3】 【Tít tít tít, giá trị hận thù -10, giá trị hận thù song sinh hiện tại: 59.】 Đối với hắn, Kì Thời tựa như ánh nắng ban mai ngày xuân ngoài cửa sổ, dịu dàng mà chẳng hề chói mắt. Khiến dây leo khô héo trong bùn đất đâm chồi nảy lộc, vươn mình thành cây đại thụ chọc trời, chỉ dám khao khát được hấp thụ thêm chút nắng ấm áp ấy. Sao có thể không thích cho được? Nhận được câu trả lời ưng ý, đôi mắt Kì Thời cong lên, rồi lại rướn người hôn lên môi hắn. Hương hoa trong không khí lại ngưng trệ trong thoáng chốc, làn môi mát lạnh giúp xoa dịu đi cơn nóng bức trong người Kì Thời rất nhiều. Thế nhưng càng lại gần Tạ Vi Chỉ thì đầu óc cậu lại càng mụ mị, rất nhanh, Kì Thời chỉ còn biết hành động theo bản năng muốn gần gũi của cơ thể. Từng chút từng chút chạm nhẹ lên đôi môi mềm mại kia, lúc gần lúc xa, vừa dán sát lại tách rời. Sự thân mật đơn giản nhất ấy lại giày vò Tạ Vi Chỉ đến mức đỏ cả mắt. Nhưng dù bị khiêu khích đến mức này, Tạ Vi Chỉ vẫn cứ trơ ra như khúc gỗ không nhúc nhích, chẳng chủ động sáp lại gần cũng chẳng đẩy ra, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người Kì Thời, nửa phần cũng không chịu dời đi. Tạ Vi Chỉ lúc này vẫn chưa hoàn toàn khôi phục hình người, cao hơn cậu không chỉ nửa cái đầu. Kì Thời kiễng chân ngửa cổ mãi cũng mỏi, gắng gượng được một lúc thì hết sức đành buông lỏng người, đôi môi đang chạm nhau cũng theo đó tách ra. Vốn tưởng màn thân mật này đến đây là kết thúc, ai ngờ Tạ Vi Chỉ
Chương 114: Hôn
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Căn phòng bị dây leo quấn quanh kín kẽ, không chừa ra dù chỉ một khe hở, đem tất cả mọi thứ bên trong chôn vùi dưới màn đêm đen kịt. Phòng không quá rộng, Tạ Vi Chỉ vốn đang nằm trên giường chìm sâu vào giấc ngủ vì cơn sốt, chẳng biết đã tỉnh lại từ bao giờ. Thế nhưng hắn lúc này trông cực kỳ bất thường, tựa hồ đang rơi vào trạng thái mê dại nào đó, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Dưới thân hắn là những dây leo đang trườn bò lạo xạo không ngớt, chúng bồn chồn xao động, kéo theo cả đóa Hoa Song Sinh khổng lồ sau lưng Tạ Vi Chỉ cũng đang khẽ khàng run rẩy liên hồi. Có lẽ, chúng đang hưng phấn vì sinh vật sống duy nhất trong phòng, một người thanh niên với dung mạo tinh xảo đẹp đẽ. Dây leo dè dặt cuộn mình dưới chân người thanh niên, còn đóa Hoa Song Sinh kia lại thong thả rũ hai nụ hoa xuống, dụi vào người cậu. Nó thậm chí còn có chút nôn nóng không chờ nổi, hưng phấn đến mức nụ hoa còn chưa nở cũng không kìm được mà mấp máy đóng mở, chỉ muốn mau chóng được đón nhận nụ hôn của người kia. Khắp căn phòng vương vấn mùi hương hoa thoang thoảng, Kì Thời với đôi mắt mê dại thở dốc càng lúc càng nặng nề. Ngay khi cánh môi cậu sắp sửa chạm vào cánh hoa, Tạ Vi Chỉ – kẻ nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng nhìn cảnh tượng này – cuối cùng cũng hành động. Hắn nắm chặt lấy cánh tay người thanh niên, ngăn lại hành động ấy. Trong đầu Tạ Vi Chỉ lúc này cực kỳ hỗn loạn, ký ức đan xen đảo lộn. Hắn ngỡ như mình vẫn đang sống trong hình hài một đứa trẻ loài người, trong đầu toàn là những ký ức về sự ghẻ lạnh của cha mẹ, về căn nhà không chút hơi ấm cùng những món đồ chơi vặn vẹo méo mó. Khung cảnh xoay chuyển, máu tươi dần trào ra khỏi cơ thể, hắn chìm trong bóng tối, tựa như đang bị chôn sống dưới lớp đất dày, hoàn toàn không thể cử động, lòng đất lạnh lẽo, trước mắt chỉ là một màn đen kịt. Dưới sự tác động của những ký ức hỗn loạn này, trạng thái của Tạ Vi Chỉ càng lúc càng bất ổn, nửa thân dưới của hắn dần hóa thành dây leo, ngay cả trên mặt cũng xuất hiện những đường vân dị thường. Giống như có thứ gì đó muốn phá vỡ xiềng xích, chực chờ phun trào ra từ trong máu, đây là lần đầu tiên Tạ Vi Chỉ mất kiểm soát nghiêm trọng đến thế sau ngần ấy năm. Thế nhưng giữa những ký ức tồi tệ và thế giới méo mó trước mắt, người thanh niên sạch sẽ, dường như đang tỏa sáng ấy lại trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị, khiến Tạ Vi Chỉ vừa nhìn thấy cậu, cõi lòng liền bình yên trở lại. Bản năng vô thức của cơ thể nói cho hắn biết, đây là người rất quan trọng đối với hắn. Thấy thanh niên ngẩng đầu chuẩn bị hôn lên đóa hoa, Tạ Vi Chỉ ngăn Kì Thời lại, trong cơ thể bỗng bùng nổ một loại cảm xúc xa lạ chưa từng có, cảm xúc ấy mang tên ghen tị. Cho dù đó có là bản thể của hắn đi chăng nữa cũng vẫn không được. Vậy nên hắn theo bản năng vươn tay ra, ngăn cản hành động của người thanh niên. Ngay khoảnh khắc chạm vào Kì Thời, cơn đau nhói trong đầu lập tức dịu đi rất nhiều, chí ít cũng không còn khiến Tạ Vi Chỉ phải cau mày đau đớn, hay tiếp tục mất kiểm soát mà biến đổi thành hình dạng phi nhân loại nữa. Hoa Song Sinh bị chủ thể cưỡng ép thu vào trong cơ thể, dù có không tình nguyện đến đâu thì cũng chẳng còn cách nào khác. Ngay cả những dây leo đang không ngừng tiếp cận về phía Kì Thời cũng bắt đầu tém lại, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị chủ thể nghiền nát bấy. Nhưng dù là vậy, thì chúng vẫn không kìm được mà nhích lại gần Kì Thời. Mà Kì Thời thì lại chẳng hề để ý đến đám dây leo dưới chân, cậu hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phải mất mười mấy giây sau mới nhận ra đóa hoa đen trắng kia đã biến mất không còn tăm hơi. Cơ thể bởi vì mùi hương lạ lùng trong không khí mà trở nên càng thêm nóng rực bứt rứt, đúng lúc này Tạ Vi Chỉ vươn tay kéo lấy cậu. Kì Thời ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía Tạ Vi Chỉ. Dù đang trong trạng thái không mấy minh mẫn, Kì Thời vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc ấy, tự nhiên chẳng chút đề phòng với Tạ Vi Chỉ, cậu thậm chí còn nương theo động tác kia mà chủ động sáp lại gần hơn một chút. Trong đôi mắt đen láy rạch ròi của người nhân loại ấy ngập tràn hình bóng Tạ Vi Chỉ, nơi đó phản chiếu cơ thể chằng chịt dây leo và khuôn mặt gớm ghiếc dị hợm của hắn. Chẳng hiểu sao, Tạ Vi Chỉ không muốn để lộ bộ dạng này trước mặt nhân loại trước mắt, tiềm thức cực kỳ bài xích điều đó, hắn sợ hãi sẽ phải nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt đối phương. Gần như là hành động trong vô thức, Tạ Vi
Chương 113: Mùa Hoa
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Những con bướm kia vẫn chưa chết, mà chỉ chìm vào giấc ngủ say, tựa như đang mơ thấy mộng đẹp nào đó, đôi cánh vẫn còn khẽ khàng đập nhẹ. Dường như sức cám dỗ của Hoa Song Sinh đối với loài bướm là cực lớn, dù cho bên chân Tạ Vi Chỉ đã ngổn ngang cả một đám, nhưng những sinh vật nhỏ bé ẩn nấp trong bụi cỏ vẫn bất chấp nguy hiểm mà lao về phía lòng bàn tay hắn. Ý thức của Kì Thời dường như cũng trở nên mơ hồ trong làn hương thơm thoang thoảng này, cậu nhìn bông hoa trong lòng bàn tay Tạ Vi Chỉ, không kìm được ham muốn vươn tay chạm vào nó. Loài Hoa Song Sinh đáng sợ và đẫm máu trong ký ức, giờ đây lại mọc ra từ những dây leo, hai bông hoa nhỏ xíu, e ấp nửa nở nửa khép treo trên đầu cành, trông yên tĩnh xinh đẹp lạ thường, lại còn có vẻ vô cùng vô hại. Kì Thời vươn tay chạm nhẹ, đầu ngón tay cảm nhận được cánh hoa mềm mại. Đóa Hoa Song Sinh ngoan ngoãn vô hại kia khẽ rũ nụ xuống, thân thiết và phục tùng áp vào lòng bàn tay cậu. So với cảnh tượng mà Kì Thời nhìn thấy trước đây thì quả thực là khác nhau một trời một vực. Ngay khoảnh khắc chạm vào cánh hoa, trạng thái mê muội ban nãy của Kì Thời lập tức trở lại bình thường, đầu óc không còn mông lung mơ hồ như trước mà trở nên tỉnh táo hẳn. Cánh hoa mềm mại mát lạnh, giữ nguyên tư thế bất động y hệt một đóa hoa bình thường, lại còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Kì Thời rụt tay lại, sợi dây leo kia còn cực kỳ luyến tiếc muốn đuổi theo quấn lấy, nhưng lại bị Tạ Vi Chỉ giơ tay thu về ngay lập tức. Ngay lúc Kì Thời chạm vào đóa hoa trắng kia, cần cổ Tạ Vi Chỉ không biết đã đỏ ửng một cả một mảng lớn từ bao giờ, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng trở nên nóng rực, chỉ ngồi bên cạnh thôi mà Kì Thời cũng cảm nhận được sức nóng đó. Cậu không còn dán mắt vào lòng bàn tay Tạ Vi Chỉ, cũng chẳng nhìn những dây leo vừa bị thu về hay lũ bướm đang tạm thời bất động trên mặt đất nữa, mà vươn tay đặt lên trán hắn, cảm giác chạm vào quả nhiên nóng hầm hập. Kì Thời lo lắng cau mày, nói: “Bị ốm sao cũng không nói với tôi một tiếng?” Lúc Tạ Vi Chỉ ra ngoài ăn mặc cũng hơi phong phanh, trán nóng thế này rồi mà còn cùng cậu ngồi đây hứng gió cả buổi trời. Kì Thời cũng thấy hơi tự trách, cậu hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh Tạ Vi Chỉ, thế mà lại không phát hiện ra đối phương bị ốm. Hoa cũng chẳng thèm ngắm nữa, Kì Thời kéo người quay về ngay, hoàn toàn không để ý rằng sau khi cậu rời đi, đám bướm dưới chân bắt đầu co giật giãy dụa, rồi dần dần mất đi màu sắc. Một chiếc “lá khô” trên đầu cành cũng chầm chậm rơi xuống, lảo đảo đáp xuống đất, rồi hòa làm một với đống xác kia. 枯叶 (Kūyè – Lá khô): Có thể là loài bướm lá khô (Kallima inachus) ngụy trang để tránh kẻ thù. Chi tiết này ám chỉ sự nguy hiểm tiềm tàng xung quanh mà Kì Thời không nhận ra (hoặc sức mạnh áp đảo của Tạ Vi Chỉ khiến ngay cả kẻ ngụy trang cũng phải chết). Bản thể của Tạ Vi Chỉ là dây leo, nhưng Kì Thời phát hiện ra, hắn cũng giống hệt con người, cũng biết chảy máu, biết ốm đau và cũng biết sẽ bị thương. Trong thời gian bị bệnh, Tạ Vi Chỉ cực kỳ yếu ớt, Kì Thời vẫn nhớ lần sốt trước, phải mất đến mấy ngày trời hắn mới khỏi hẳn được. Lần này có vẻ nghiêm trọng hơn. Trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, Kì Thời đi tới phòng cấp thuốc để lấy loại thuốc tương ứng. May mắn là những kẻ đó chỉ cắm cúi làm việc của mình, chẳng hề có địch ý với cậu, nên Kì Thời lấy thuốc đi rất dễ dàng. Sau khi uống thuốc xong, có lẽ do thuốc có tác dụng an thần, nên dù bên ngoài trời chưa tối, Tạ Vi Chỉ đã lim dim đôi mắt đầy buồn ngủ, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Kì Thời ngồi bên mép giường, vỗ vỗ lên chăn đệm, ôn tồn nói: “Ngủ đi, tôi ở ngay đây rồi.” Nghe được câu này của Kì Thời, Tạ Vi Chỉ mới chậm rãi nhắm mắt lại. Trận ốm này ập đến quá đường đột, khoảng thời gian sau đó Kì Thời chẳng đi đâu cả, chốc chốc lại cầm nhiệt kế đo thân nhiệt cho Tạ Vi Chỉ, kiểm tra tình trạng cơ thể hắn. Ngoại trừ thân nhiệt vẫn không hạ xuống được thì không xuất hiện phản ứng xấu nào khác. Tạm thời chưa có cách nào hạ sốt nhanh chóng, Kì Thời đành phải dùng cồn lau người hạ nhiệt cho Tạ Vi Chỉ, nhưng vừa cởi áo ra, Kì Thời liền sững sờ. Dưới ánh sáng lờ mờ trong phòng, áo Tạ Vi Chỉ phanh ra một nửa, để lộ làn da bên trong, nhưng làn da vốn
Chương 130: Xốp Nổ Xả Stress
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Trong đại sảnh sáng sủa ngăn nắp của nhà cổ Vân Sơn, Quỷ Thần ngồi trên ghế sofa như mọi ngày. Nhà An Toàn đã tu sửa xong, vị trí cũ của Ngài đã bị cái lò sưởi thế chỗ. Kể từ đó, hễ khi nào cần xuất hiện, Ngài đều sẽ lẳng lặng ngồi ở chiếc ghế sofa bên tay trái, nhưng phần lớn thời gian, Ngài sẽ giấu mình đi. Sau cuộc trò chuyện ban ngày, Ngài vẫn luôn không lộ mặt. Mãi cho đến vừa nãy, khi cảm nhận được Hứa Tri Ngôn đi ngang qua, Ngài mới lặng lẽ hiện ra từ hư không, trong lòng toan tính xem lát nữa người thương đi ngang qua lần nữa thì có thể bắt chuyện vài câu được không. Cùng với việc thu hồi các bộ phận cơ thể, cảm xúc của Ngài ngày càng trở nên phong phú. Không chỉ đơn thuần là sức mạnh dần khôi phục. Mà còn là sự chất chồng của tình yêu. Có lẽ vì quá chú tâm đến Hứa Tri Ngôn, nên khi trên cầu thang vang lên tiếng bước chân gấp gáp đi xuống, Quỷ Thần có chút bất ngờ. Gặp phải chuyện gì rồi sao? Nếu không thì sao lại đi đứng vội vàng thế kia. Phải biết rằng, tuy ở trong phó bản, Hứa Tri Ngôn lúc nào cũng tỏ ra tích cực cầu tiến, nhưng thực tế chỉ cần về đến Nhà An Toàn, cậu không ngồi thì cũng nằm, hận không thể nằm ườn ra đó mặc kệ đời. Ngay lúc này đây, tâm trạng Quỷ Thần đang rất vui vẻ, vẫn chưa nhận ra chuyện gì sắp sửa ập đến, mãi cho đến khi Hứa Tri Ngôn với khuôn mặt đen sì xuất hiện trước mặt Ngài. Trong ánh mắt người thanh niên đang cầm điện thoại và cuốn sổ nợ kia như chứa chan dao găm, nếu không phải do năng lực không đủ, có lẽ giây tiếp theo đã xảy ra án mạng đẫm máu rồi. Có lẽ do sát ý trong đôi mắt xinh đẹp của thanh niên quá nồng đậm, Quỷ Thần bỗng cảm thấy có chút không ổn. Chỉ trong vài bước chân ngắn ngủi, dù lửa giận của Hứa Tri Ngôn càng bùng lên dữ dội, nhưng tốt xấu gì cậu vẫn còn nhớ đối phương là đối tác làm ăn của mình, kìm nén ham muốn chửi thề xuống. “Thưa Bên A, tôi cần một lời giải thích hợp lý về những hóa đơn này.” Vừa nói, cậu vừa giơ chiếc điện thoại trong tay lên, đồng thời đưa cuốn sổ mà Khúc Quý dùng để ghi chép sang cho đối phương. Trước khi nhận lấy hóa đơn, Quỷ Thần vẫn chưa hiểu tại sao thanh niên lại tức giận đến thế. Thế nhưng sau khi lật xem vài trang sổ, lại bị con số dư trên điện thoại dí sát vào mặt làm cho lóa cả mắt, Ngài mới chậm chạp nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Khụ, hình như lỡ tay phá hỏng hơi nhiều đồ nội thất… #Toang rồi, lỡ tay tiêu sạch tiền tiết kiệm của người thương rồi phải làm sao đây!# #Gấp lắm rồi, online chờ cứu viện!!# Có điều Quỷ Thần dù sao cũng đã khôi phục một phần ký ức, cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn. Ngài liếc khóe mắt nhìn Khúc Quý đang ôm đầu không dám nhìn xuống ở trên lầu hai, cùng đám quái vật đang theo bản năng co rúm lại thành một cục. Ừm, phải nghĩ cách lấp liếm cho qua chuyện này mới được. Còn chưa đợi Ngài nghĩ ra cái cớ nào hay ho, Hứa Tri Ngôn đã không nhịn nổi nữa rồi. Chỉ thấy người thanh niên đang cố kìm nén lửa giận thẳng tay ném chiếc điện thoại lên bàn cờ, húc đổ cả một hàng quân cờ, tạo ra tiếng va chạm lạch cạch. Quỷ Thần định nhìn về phía phát ra tiếng động, lại bị Hứa Tri Ngôn một tay ghì chặt lấy vai. “Thưa quý ngài Bên A, bây giờ không phải lúc thích hợp để đánh cờ đâu, làm ơn nhìn vào mắt tôi này.” Hứa Tri Ngôn chồm người tới trước, hai tay đè nghiến lên vai Quỷ Thần, thể hiện rõ thái độ “nếu đối phương không giải thích, hôm nay đừng hòng mà yên thân”. “Sáu mươi vạn đấy! Đương nhiên tôi biết anh là Quỷ Thần thì sẽ không hiểu rõ lắm về giá trị tiền tệ thông dụng của thế giới loài người.” Cậu cố gắng hết sức để giọng mình bình tĩnh lại. “Đại khái là một người bình thường cần phải cày cuốc mười mấy năm trời mới có thể dành dụm được ngần ấy tiền.” “Còn anh! Mới có mấy ngày thôi mà đã phá sạch sành sanh sáu mươi vạn!!” Hứa Tri Ngôn càng nói càng bốc hỏa. Mẹ kiếp, cậu ở trong game cày cuốc bục mặt, đám quái vật khác cũng chăm chỉ làm việc ở Nhà An Toàn, chỉ riêng Bên A, đã chẳng làm được cái tích sự gì thì chớ, lại còn báo đời nữa hả!? Thấy Quỷ Thần ngồi im không nhúc nhích, cũng chẳng mở miệng giải thích nửa lời, huyết áp Hứa Tri Ngôn cứ thế tăng vùn vụt. Nhưng dù sao cậu vẫn còn nhớ Bên A mới là chủ sở hữu của Nhà An Toàn, hơn nữa cũng quả thực đã giúp đỡ cậu hết
Chương 129: Hóa Đơn Bị Lộ
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- ##Trước khi vào chương mới mình xin nói rõ là lúc đầu mình có bảo là mình tay mơ, lúc mình dịch mình ko bik quái gì và ko biết trước các chương mới sẽ có gì, mình sẽ từ từ khắc phục, và sẽ có thay đổi từ nếu thấy nó dần phù hợp hơn với đặc tính và công dụng riêng, thay đổi cũng không có gì quá lớn, nghĩa vẫn sẽ thế, mình chỉ nghĩ từ khá khẩm hơn tí, mình không dịch để xuất bản hay gì, nên mong đừng bắt bẻ nhiều nhé, có thay đổi sẽ chỉnh sửa và nhắc ngay đầu trang, chắc hẳn mng càng đọc càng thấy văn tiến bộ từ từ rùi đúng hk, thế nên nếu thấy có chỉnh sửa khác ví dụ đại từ nhân xưng gì đó thì tự hiểu luôn giúp nhe, iu## 👉Phòng An Toàn => Nhà An Toàn 👉Phòng Dừng Xác => Nhà Xác/ Phòng Chứa Xác 👉Thanh Đường => Viên Đường -‐——‐-‐——————————————– “Có thể sẽ hơi mạo phạm một chút.” “Nhưng mà Bạch Tẫn, tôi muốn cơ thể của anh…” Hứa Tri Ngôn nhìn sang, ánh mắt rực lửa đầy khao khát. Có lẽ do sự tham lam trong ánh mắt người thanh niên quá trần trụi, lại chẳng vương chút sắc dục nào, nên dẫu cho lời nói có gây hiểu lầm đến đâu, thì hiển nhiên cũng chẳng ăn nhập gì với dòng suy nghĩ đang rối bời trong thoáng chốc của Quỷ Thần. Thấy đôi đồng tử vàng kim của Quỷ Thần tràn ngập vẻ sửng sốt mà không đáp lời, Hứa Tri Ngôn bèn sáp lại gần thêm chút nữa. Cậu tưởng đối phương đang có ý từ chối, đành phải giở hết vốn liếng ra để giải thích ý định, hòng kiếm chác thêm chút lợi lộc từ trên người Bên A. “Anh có xem livestream của tôi rồi đúng không?” Hứa Tri Ngôn hỏi. Quỷ Thần muốn gật đầu, nhưng hiện tại Ngài đang bị thanh niên dùng tay ấn chặt lên trán, không thể cử động mạnh được. “Ừ, có xem là tốt rồi. Vậy chắc anh cũng biết tôi vẫn luôn bị Hệ Thống Chủ chèn ép đúng không? Bảng thuộc tính cứ bị kẹt mãi, tinh thần lực thì hoàn toàn không đủ để tôi sử dụng các đạo cụ cao cấp.” Đâu chỉ là tinh thần lực và đạo cụ cao cấp. Trước đây Hứa Tri Ngôn cứ ngỡ Kỹ năng là thứ hiếm có lắm, cũng giống như Đặc Tính vậy, không phải người chơi nào cũng có thể sở hữu. Nhưng đi một chuyến vào Phó bản Trừng Phạt cậu mới vỡ lẽ, ngoại trừ cậu ra, tất cả những người chơi khác đều có Kỹ năng, mà trông có vẻ như ai cũng có nhiều hơn một cái? Bất kể là kẻ mạnh như Cam Mị hay Nanncey hay là người có thuộc tính đặc biệt như Người Mượn Mạng, hoặc thậm chí là người chơi chưa thức tỉnh Đặc tính như Ảo Thuật Gia. Người khác đều có, tại sao cậu lại không? Hứa Tri Ngôn bắt đầu giở thói đổ thừa. “Tôi thấy người chơi khác đâu có bị như vậy, nói cách khác tôi là trường hợp đặc biệt. Tôi cho rằng chuyện này có liên quan đến việc tôi kế thừa Nhà An Toàn.” Tóm lại cậu sống chết cũng không chịu thừa nhận, bản thân mình ở trong game chính là “kẻ xui xẻo trời chọn”. “Cho nên với tư cách là người hưởng lợi trực tiếp sau khi tôi vào phó bản, có phải anh nên cho tôi thêm chút đồ có khả năng tấn công khác hay không?” Không sai, tấn công! Hứa Tri Ngôn lúc này mới muộn màng nhận ra, bản thân quả thực chính là gương mặt vàng trong làng “máu giấy, da giòn, sát thương thấp”. Rõ ràng là một phế vật thể lực, lại bị đủ loại quái vật trong phó bản đuổi cho chạy trối chết, kêu la oai oái. Đạo cụ tấn công dùng một lần loại tốt thì đắt đến mức cậu không nỡ dùng, cực chẳng đã đành phải dùng cái đầu để giải quyết. Càng nghĩ càng giận, để nâng cao tỷ lệ thành công trong việc đòi hỏi năng lực tấn công, Hứa Tri Ngôn thu tay về, một chân đạp lên tay vịn ghế sofa của Quỷ Thần, cố gắng làm cho bản thân trông có khí thế hơn một chút. “Bạch Tẫn, chúng ta là một thể thống nhất, chỉ có toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đối phương, mới có thể đạt được nhiều lợi ích hơn trong phó bản.” Hứa Tri Ngôn trước giờ vẫn luôn cho rằng, chỉ có lợi ích mới là thứ kiến tạo nên mối quan hệ thân mật nhất trên đời này. Lắng nghe những lời nói dễ gây hiểu lầm ấy, dù Quỷ Thần tin chắc đối phương quả thực không có ý đồ gì về phương diện kia, nhưng trong lòng Ngài vẫn không kìm được mà dậy sóng. Ngài như đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, chẳng thể nào dùng lời để miêu tả nổi Hứa Tri Ngôn đang hiện diện trong tầm mắt mình ngay lúc này. Người đó vẫn y hệt như lần đầu tiên gặp gỡ. Vừa tự tin lại vừa ngông nghênh. Ngài vẫn còn nhớ, khi đó bệnh di truyền của Hứa Tri Ngôn tái phát, cậu mang theo một lượng lớn thuốc giảm đau bước vào nhà cổ Vân Sơn. Đối mặt với Hệ Thống Nhà An Toàn, cậu chẳng hề hoảng sợ chút nào, thậm chí còn tìm được cơ sở để đàm phán ngay trong cuộc điện thoại với hệ thống. Thời điểm đó,
Chương 112: Hoa Song Sinh
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Bị bắt quả tang tại trận, nhưng Kì Thời không hề có chút hoảng loạn nào. Ngược lại, cậu cứ đứng nguyên tại chỗ, vẫy vẫy tay với Tạ Vi Chỉ hệt như mọi khi. Chào hỏi xong, Kì Thời cũng không đứng dậy quay về, suốt ngày ru rú trong phòng người cũng sắp mốc meo cả lên rồi, nhân cơ hội này vận động gân cốt, hít thở không khí chút cũng tốt. Chỉ tay về một hướng ra hiệu cho Tạ Vi Chỉ xong, Kì Thời nương theo ký ức đi về phía ngọn núi sau bệnh viện. Cậu rất ít khi lui tới nơi này, hồi đó lúc làm quen với bệnh viện cũng chỉ đi dạo qua loa rồi đi ngang qua, nhưng Kì Thời nhớ mang máng ở đây có một bãi cỏ rất lớn. Khác với thảm cỏ cho phép đi lại ở sân trước bệnh viện, cỏ dại ở đây mọc cao đến tận bắp chân, rõ ràng là chưa từng được cắt tỉa. Trên bãi cỏ nở đầy hoa đủ màu sắc, những khi thời tiết tốt, chúng còn đung đưa qua lại trong gió mát. Còn ở phía sau bãi cỏ là khu rừng núi thâm sâu tĩnh mịch. Kì Thời quay lại nơi này, cảnh vật chẳng khác gì so với cái nhìn thoáng qua trong ký ức, chỉ có điều những đóa hoa đang nở kia đang dần thiếu sức sống vì thiếu đi ánh nắng mặt trời. Kì Thời vừa mới ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh thì Tạ Vi Chỉ cũng tới. Hắn nhìn về phía rừng cây trước, ánh mắt dừng lại trên đám hoa cỏ dại vài giây, sau đó mới nhìn sang Kì Thời, đi đến bên cạnh cậu rồi đứng yên không nhúc nhích. Kì Thời ngẩng đầu nhìn Tạ Vi Chỉ: “Vừa nãy tôi thấy cậu đọc sách nhập tâm quá, nên tự mình ra ngoài trước.” Tạ Vi Chỉ không nói gì, cũng không hỏi Kì Thời vừa rồi đã gặp ai, chỉ nói: “Lần sau chúng ta đi cùng nhau.” Khi đã quen có một người bầu bạn bên cạnh, đến lúc ngước mắt lên lại không thấy bóng dáng quen thuộc như mọi khi, phản ứng đầu tiên của Tạ Vi Chỉ là hoảng loạn. Mặc dù người thanh niên trước mắt đã đồng ý sẽ mãi mãi bầu bạn với hắn, nhưng Tạ Vi Chỉ vẫn luôn cảm thấy bất an. Bởi vì trong thâm tâm, hắn chưa bao giờ tin vào hai chữ “lời hứa”. Những kẻ từng hứa hẹn với hắn, tất cả đều thất tín và phản bội hắn. Những kẻ phản bội đó cũng đã sớm trở thành lứa dưỡng chất đầu tiên cho đám dây leo to khỏe kia. Tạ Vi Chỉ thầm nghĩ, nếu người thanh niên trước mặt phản bội hắn, hắn sẽ làm giống hệt như với những kẻ khác: dùng dây leo siết chặt, giết chết cậu, hút cạn dưỡng chất, hoặc là chôn sống cậu vào trong đất, để cậu hóa thân thành cây cỏ, bắt cậu phải trơ mắt nhìn cơ thể mình bị sâu kiến gặm nhấm đến sạch trơn. Nhưng hắn lại nghĩ, cho dù là cách nào đi nữa, hắn cũng đều không nỡ ra tay. Kì Thời không biết những suy nghĩ đen tối trong lòng Tạ Vi Chỉ, cậu vui vẻ đồng ý: “Được, lần sau nhất định sẽ gọi cậu.” Đối với Kì Thời, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, cho nên cậu mới đồng ý với hắn một cách dễ dàng như vậy. Tuy rằng bệnh viện vẫn bị sương trắng bao phủ, ngay cả ánh nắng cũng không lọt vào được chút nào, nhưng bầu trời không mưa, không gian bên ngoài dù sao cũng thoáng đãng hơn trong bệnh viện, không khí cũng trong lành hơn nhiều. Kì Thời nhắm mắt tựa lưng vào ghế gỗ nghỉ ngơi một lát. Mãi đến khi một chú bướm nhẹ nhàng đậu lên má, cậu mới chậm mất một nhịp mà mở mắt ra. Cử động khẽ khàng đã làm kinh động đến chú bướm, nó dang cánh bay đi, đậu lên một đóa hoa đang hé nở, trông như thể đang hút mật. Kì Thời trông thấy cảnh này, dường như nhớ ra điều gì đó, bèn quay đầu nhìn sang Tạ Vi Chỉ bên cạnh. “Chậu hoa trắng nhỏ ngoài ban công hình như chưa bao giờ héo tàn thì phải.” Chậu hoa trắng đó là thứ Kì Thời đã đào bỏ vào chậu tặng cho Tạ Vi Chỉ trong lần đầu tiên hai người gặp nhau. Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng lại chẳng hề thấy chút dấu hiệu héo tàn nào. Thoáng nhìn thấy chú bướm đậu trên nhị hoa, Kì Thời mới chợt nhớ ra. Kì Thời đoán chuyện này đa phần có liên quan đến Tạ Vi Chỉ, Tạ Vi Chỉ cũng gật đầu, thành thật thú nhận với Kì Thời không chút giấu giếm: “Đã dùng máu nuôi rồi, sẽ không héo nữa đâu.” Đó là món quà đầu tiên mà Tạ Vi Chỉ nhận được, hắn nhất định sẽ không để nó héo tàn, hắn muốn lưu giữ lại dáng vẻ nở rộ xinh đẹp nhất của đóa hoa. Kể ra cũng thật thần kỳ, máu tươi của Tạ Vi Chỉ vậy mà lại có công hiệu lợi hại đến thế. Nhưng cũng không quá ngạc nhiên, dù sao Kì Thời cũng biết bản thể của Tạ Vi Chỉ chính là một loài thực vật không rõ tên, hơn nữa cậu còn từng nhìn thấy rất rõ ràng trên chiếc máy tính trong văn phòng Viện trưởng. Nhưng Tạ Vi Chỉ trong video và Tạ Vi Chỉ lúc này có sự
