Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Những người xem livestream ngoan ngoãn ‘dọn dẹp’ cái miệng của mình, không dám nhắc đến những gì có liên quan đến bạn cùng phòng dù chỉ là nửa chữ, toàn bộ đều vờ như rớt mạng. Lê Mặc chậm rãi mở mắt, con ngươi đen như mực nhìn sang Ân Tu đang ngồi tựa trên ghế, trong căn phòng yên tĩnh này chỉ có hai người bọn họ, không có ai khác làm phiền. Sau một hồi im lặng, anh ta từ từ nhấc chân đi đến chỗ Ân Tu. Người xem vừa thấy anh cử động thì liền căng thẳng theo, nhìn chăm chăm lên màn hình, không biết vào những lúc không có ai như thế này, anh ta sẽ làm gì Ân Tu. Trong lòng của bọn họ, quái vật đến cuối cùng cũng chỉ là quái vật, cho dù bây giờ có thể hiện ra vô hại đến đâu, thì cũng khó mà nói được bọn chúng đang ôm mục đích gì. Người xem trực tuyến rõ là mỗi lần đều nhìn thấy Ân Tu chợt ngủ say sau khi Lê Mặc nói ‘ngủ ngon’, như là thiếp đi do bị thôi miên vậy, vì thế nên bọn họ càng thêm lo lắng hơn. Họ chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, nếu mà có một chút hành vi gây nguy hiểm thì sẽ lập tức báo cho Diệp Thiên Huyền. Nhưng Lê Mặc chỉ dừng lại ở trước mặt Ân Tu, rũ mắt nhìn cậu. Căn phòng yên lặng như tờ, ngoại trừ hơi thở mong manh và kéo dài của Ân Tu ra, thì không còn có thêm bất kỳ âm thanh nào nữa. Ánh sáng yếu ớt bên ngoài rọi vào từ ngoài cửa sổ, phác họa đường nét góc nghiêng trên gương mặt cậu, tóc đen buông nhẹ, bóng tối che phủ hàng mi, gò má trắng trẻo của cậu ngâm trong ánh sáng nhạt nhòa, trông như là một bức tượng được chạm khắc tinh xảo, nhợt nhạt mà xinh đẹp. Làn đạn xem đến si mê, Lê Mặc cũng như thế. Từ lần đầu tiên đi đến trấn nhỏ, Lê Mặc vẫn luôn muốn làm một chuyện sau khi Ân Tu ngủ, chỉ là con người này dù có ngủ thì cũng rất cảnh giác, ý thức cứ nửa tỉnh nửa mơ, chỉ cần đến gần một chút, thì cơ thể sẽ rút đao ra theo bản năng. Thói quen được nuôi dưỡng và hình thành ở nơi nguy hiểm sẽ không dễ gì mà thay đổi được, anh hiểu rất rõ, đây là minh chứng cho việc Ân Tu vẫn chưa gỡ bỏ phòng bị với anh. Nhưng đó chỉ là lúc mới bắt đầu, còn bây giờ thì sao? Lê Mặc ôm theo tâm trạng tò mò, từ từ đưa tay ra. Lần đầu tiên ngủ chung trong quan tài, anh đã không kìm được mà duỗi tay chạm Ân Tu một chút, cũng chỉ trong một khắc đó thôi, tay của anh đã bị chém đứt. Còn bây giờ thì… Anh dè dặt dùng ngón tay của nhân loại chạm nhẹ lên khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng tựa lên lưng ghế của Ân Tu, phần bụng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của cậu. Cảm giác ấm áp và mềm mại rơi vào trong lòng bàn tay, khiến cho Lê Mặc khẽ run lên. Anh khẽ nâng khuôn mặt của Ân Tu lên, nhìn quang ảnh chuyển động, phác họa đường nét ngũ quan của cậu, tựa như năm tháng thoi đưa, in sâu vào trong đồng tử của Lê Mặc. Bởi vì sự đụng chạm, mi mắt của Ân Tu khẽ rung, như là đã nảy sinh ra phản ứng với thế giới bên ngoài, đầu lông mi chạm vào lòng bàn tay Lê Mặc, như cánh bướm rung động, nhưng lại không mở mắt ra. Cậu không có chém anh, cũng không thức dậy, gò má trắng mịn tựa lên lòng bàn tay của Lê Mặc, lan tỏa ánh sáng ấm áp, yên bình mà lặng lẽ. Lê Mặc khẽ rũ mắt, chăm chú nhìn Ân Tu, thỏa mãn nhoẻn miệng cười. Con người này cuối cùng cũng đã buông bỏ phòng bị với anh. Anh thở phào nhẹ nhõm, người xem cũng vậy, họ còn tưởng rằng con dị quái to lớn đen thui luôn thèm muốn anh Tu này sắp nhân lúc anh ta ngủ mà bộc lộ bản tính, đến cuối cùng thì hắn ta cũng chỉ sờ mặt của anh Tu mà thôi, rồi sau đó lại nở nụ cười biến thái, nhìn anh Tu nhà họ cười cả nửa ngày, sau khi sửa lại tư thế ngủ cho anh Tu, thì liền ngồi xuống bên cạnh. Làn đạn muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể ấm ức chịu đựng. Đó là do bức bối và ganh tị, bọn họ cũng muốn sờ mặt của anh Tu, mặt của Sát Thần đó, ngày thường ai mà sờ được chứ. Sự tĩnh lặng trong căn phòng kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi Ân Tu ngủ đủ giấc rồi từ từ mở mắt ra. Cậu lười biếng cuộn mình trên ghế duỗi thẳng lưng, dường như đã có tinh thần hơn, đôi mắt mơ màng chớp nhẹ, cậu nhìn căn phòng yên tĩnh, rồi lại nhìn sang Lê Mặc ở bên cạnh. “Tôi ngủ bao lâu rồi? ” “Hai tiếng. ” Ân Tu gật đầu, vừa ngủ dậy nên giọng có vẻ uể oải, kéo theo âm thanh trầm thấp ‘ừ’ một tiếng, rồi đứng dậy vươn dài người. Đợi Ân Tu tỉnh táo hơn, thì cả hai người mới ra khỏi phòng. Hành lang ngoài cửa vẫn náo nhiệt như trước, nhưng tổng số người thì không có
Chương 95: Trái Tim Của Cậu Ấy Đã Được Phòng Thủ Chặt Chẽ
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Ân Tu khẽ nhướng mày: “Giống tôi lắm à? ” “Cũng giống một chút thôi, cách khá xa, tôi không dám chắc. “Diệp Thiên Huyền bấm ngón tay miêu tả: “Thật sự có lẽ là do tôi nhìn nhầm rồi, cậu cũng biết đầu óc của tôi kém mà, lại còn hay chóng mặt hoa mắt nữa. ” “Nhưng ít nhất sẽ không nhận nhầm người ta thành tôi đó chứ? “Ân Tu nhìn thẳng vào anh ta: “Giống tôi đến cỡ nào? ” Diệp Thiên Huyền lại bấm lên ngón tay ra hiệu: “Chỉ có nhiêu đây thôi, tôi không tiện nói lắm, cái người đó cậu phải tự mình đi gặp thì mới biết được. ” Đối với những lời miêu tả mập mờ che che giấu giấu của Diệp Thiên Huyền, Ân Tu cảm thấy rất là phức tạp, anh ta không thể nói rõ như thế này, phỏng chừng là do sự tồn tại của người kia không tầm thường, thế là Ân Tu liền gật đầu, không tiếp tục thăm dò nữa: “Tôi biết rồi, nếu gặp được, tôi sẽ chú ý một chút. ” Diệp Thiên Huyền mỉm cười gật đầu: “Bạo Nộ cậu cứ lấy đi đi, bây giờ trên người cậu đã có hai đồng xu rồi, nếu như có thêm cái này nữa thì người kia nhất định sẽ tìm đến cậu. ” Ân Tu cúi đầu nhìn đồng xu Bạo Nộ trong tay: “Tội Môn của anh, anh không mang theo à? ” “Có ràng buộc là được rồi, tôi không muốn nhìn thấy nó, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. “Diệp Thiên Huyền vung tay một cách lười nhác, rồi nhoẻn miệng cười: “Hơn nữa nó tưởng rằng tôi là Ân Tu, lỡ như lộ tẩy, thì chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm hay sao, bây giờ cũng dùng được kha khá rồi, thì phải đặt nó ở cạnh Ân Tu thật sự thôi. ” Bạo Nộ ở bên cạnh khựng lại, chậm rãi nhấc mặt nạ lên, hắn nhìn Diệp Thiên Huyền rồi lại nhìn sang Ân Tu đang cầm đồng xu, gần như đang ráng tiêu hóa thông tin bằng tốc độ ánh sáng. “À đúng rồi, để tao giới thiệu lại từ đầu với mày, tao tên Diệp Thiên Huyền, cậu ta mới là Ân Tu. “Diệp Thiên Huyền chỉ tay sang Ân Tu lạnh lùng hờ hững bên kia, rồi nói bâng quơ. Bạo Nộ nhất thời tức đến muốn điên lên. Nó tưởng Diệp Thiên Huyền là Ân Tu cho nên mới dạ dạ vâng vâng để cho anh ta sai khiến, không dám gây ảnh hưởng ô nhiễm quá lớn lên người anh ta, bị chửi bị đánh cũng không dám hé răng, kết quả, sau khi bông hoa nhỏ yếu ớt này lợi dụng nó xong thì liền nói với nó, anh ta không phải là Ân Tu? ? ? Nếu chuyện này mà nó còn có thể nhịn, thì nó không xứng làm Tội Môn Bạo Nộ! Cơn giận như lửa bốc cháy ngùn ngụt, thế nhưng giây tiếp theo, đã có một luồng khí lạnh mang tính công kích áp chế mạnh hơn nó bao trùm bên trong cả phòng. Ân Tu cứ thế ngồi bên cạnh Diệp Thiên Huyền, nhìn nó với ánh mắt lạnh như băng: “Sao nào? Muốn nổi nóng à? ” Cậu cầm đồng xu Bạo Nộ trong tay, thờ ơ nói: “Mày đoán xem, nếu như tao bị Tội Môn ảnh hưởng thì sẽ như thế nào nhỉ? Phải chăng là sẽ gi.ết luôn cả Tội Môn? ” Tội Môn Bạo Nộ sững sờ vài giây, rồi dần yên tĩnh trở lại dưới cái nhìn của Ân Tu, nó đột nhiên cảm thấy, ở bên cạnh Diệp Thiên Huyền cũng tốt lắm, ít ra không có bị nguy hiểm đến tính mạng. Xem Bạo Nộ biểu diễn xong một màn thay đổi sắc mặt, Diệp Thiên Huyền lại càng yên tâm giao đồng xu cho Ân Tu hơn: “Nếu cậu cần biết thêm thông tin gì thì cứ đến tầng này tìm tôi, trước khi thu thập hết toàn bộ thông tin của phó bản thì tôi sẽ không đi đến phòng của Trưởng Giám Ngục đâu. ” “Còn về chuyện còng tay trắng của cậu ấy à… tôi kiến nghị cậu không nên ở lại phó bản này quá lâu, nên nhanh chóng đến chỗ Trưởng Giám Ngục hoàn tất thông quan, có thể thu thập thêm nhiều bối cảnh phó bản thì đúng là tốt, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn. ” Anh ta đưa tay ra chỉ chỉ vào còng tay của Ân Tu, ánh mắt hàm ý sâu xa: “Cái phó bản này đối với cậu mà nói thì có hơi nguy hiểm, Thất Tông Tội/ Bảy Đại Tội đối với người mất hết trí nhớ trông như một tờ giấy trắng như cậu, càng mang tính công kích hơn. ” Ân Tu biết những lời đề nghị của Diệp Thiên Huyền trước nay luôn chính xác, cậu quả thực cũng không thích nơi này, gò bó tay chân, không phát huy được gì lại hay gặp trở ngại, chẳng được tự do như những phó bản trước. Chỉ có thể nói rằng, dị quái của phó bản này đã dùng hết mọi thủ đoạn để hạn chế cậu. “Tôi nghỉ ngơi một lát rồi sẽ nhanh chóng xuất phát. “Ân Tu gật đầu, đáp lại lời của anh ta. Diệp Thiên Huyền bèn đứng dậy, vẫy tay: “Nói xong rồi, vậy cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi, tôi sang phòng ghi chép xem thử. ” Vừa dứt lời, anh ta còn nhìn sang Lê Mặc vẫn luôn im lặng: “Hãy sống hòa hợp với thú cưng nhỏ của cậu nhé. ” Nói xong
Chương 97: Mất Kiểm Soát
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Hai ngày sau, Kì Thời đúng hẹn nhận được kết quả kiểm tra của viên thuốc kia. Bác sĩ khoa kiểm nghiệm: “Bản thân viên thuốc có chứa lượng lớn thành phần gây ảo giác, người uống sẽ trở nên ngày càng hung hăng, lạc mất bản thân ở trong ảo giác, nếu sử dụng chung với lượng lớn thuốc an thần thì sẽ đạt được hiệu quả im lặng chết đi ở trong mơ. Bác sĩ khoa kiểm nghiệm: “Loại thuốc này rất nguy hiểm, nhưng liều lượng thuốc đã được kiểm soát rất tốt, sẽ không làm cho người ta ch.ết ngay, nhưng hiệu quả của nó giống như thuốc độc mãn tính vậy, sẽ từ từ tàn phá cơ thể. ” Sau hai tiếng, Kì Thời không trả lời tin nhắn, đối phương lại gửi thêm hai tin. Bác sĩ khoa kiểm nghiệm: “Tôi đã phân tích các thành phần hormone rồi, nó có trong viên thuốc này và bao gồm phần lớn thành phần, cơ thể của bệnh nhân do đã được điều dưỡng một thời gian, sức khỏe đang dần ổn định, mà lại đột nhiên sử dụng loại thuốc này cho nên mới xảy ra phản ứng căng thẳng. ” “Việc chế tạo và cho bệnh nhân sử dụng loại thuốc này là phạm pháp, anh đã phát hiện ra ở đâu vậy? ” Kì Thời không có trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương, nói cảm ơn xong thì liền chụp màn hình, lưu trữ thật kĩ rồi mới xóa nhật ký trò chuyện của hai người. Nếu như nói trước kia chỉ là nghi ngờ, thì bây giờ Kì Thời đại khái đã có thể nắm chắc, rằng cái bệnh viện mà cậu đang làm việc này đang có dính líu đến những chuyện bất hợp pháp. Còn chưa kịp tìm hiểu xem thuốc đã bị tráo như thế nào, thì.một cuộc điện thoại gọi đến đã trực tiếp giải đáp thắc mắc cho cậu. Là cuộc điện thoại từ khoa cấp phát thuốc gọi đến, nói là cấp trên đã phát hiện ra chuyện Kì Thời cải thiện toa thuốc, ra lệnh nghiêm cấm sử dụng, đổi trở về toa thuốc cũ. Kì Thời dò hỏi thời gian toa thuốc được đổi trở lại, vừa hay trùng với ngày mà Tô Minh nổi điên. Đã có được đáp án cho tất cả những điều bất thường, cho đến ngày thứ hai, Kì Thời còn bị viện trưởng gọi sang hỏi một tràng dài, đại khái là bảo Kì Thời đừng có tự ý thay đổi toa thuốc, phải nghe theo sự sắp xếp của bệnh viện. Chứng cứ trong tay Kì Thời không đủ để chứng minh hành vi phạm tội của bệnh viện, nên cậu không nói gì, giả vờ đồng ý. Thời gian trôi qua một tuần, Tô Minh đang điều dưỡng vết thương ở bệnh viện đã bị đón về, phòng bệnh 045 đã được dọn dẹp sạch sẽ, đã không còn thấy dáng vẻ bừa bộn ngày đó nữa. Do mất kiểm soát mà nổi điên, nên thời gian được thả ra hóng gió của Tô Minh đã bị cắt giảm đi rất nhiều, người chăm sóc và bảo an trong bệnh viện rất ít khi đi đến khu này, camera giám sát không đủ nghiêm ngặt, nên Kì Thời đã âm thầm tráo đổi hết những toa thuốc mà bệnh viên kê ra, đổi thành toa thuốc của mình. Tô Minh cũng rất ngoan, sau khi trở về đây không khóc cũng không có quấy phá, cũng chưa từng tái phát bệnh. Trừ chuyện của Tô Minh ra, thì kể từ sau khi trở về từ bệnh viện, Tô Minh Lỗi thường hay viện cớ đến thăm đứa cháu để dạo chơi trong viện tâm thần, lúc đầu viện trưởng còn tiếp đón rất nồng hậu, nhưng sau khi nhận ra cậu ấm này chỉ đến đây tìm kiếm cái đẹp để giết thời gian, thì cũng để mặc luôn. Lần nào đến đây người đàn ông cũng đều không đến phòng bệnh trước, mà là đi đến phòng làm việc của Kì Thời, mỗi lần đều ôm theo một bó hoa, quả là ý của kẻ say không nằm trên chén rượu, đến mức mấy ngày sau cả bệnh viện đều biết bác sĩ Kì của bọn họ đang được một kẻ lắm tiền theo đuổi. Những phương diện khác của Tô Minh Lỗi không mạnh, cho hắn ta một công ty thì hắn có thể làm sập, đầu tư kinh doanh có thể phá sản, nhưng những chuyện như uống rượu ăn chơi, làm phiền người khác thì là hạng nhất, hắn cứ đeo bám bác sĩ Kì từ lầu trên xuống tầng dưới để xin thông tin liên lạc, dù bị lạnh nhạt cũng không bỏ cuộc. Sắc xuân tươi đẹp, nắng trời ấm áp, Kì Thời nghe tiếng ồn luyên thuyên, nhìn cái cây to lớn trước mặt, nghĩ xem lát nữa làm sao đánh ngất đối phương rồi treo lên cây, làm âm thầm thôi, đang nghĩ ngợi thì chợt cảm nhận thấy có một ánh nhìn rơi xuống người mình. Kì Thời nhìn về nơi quen thuộc, ngoài ý muốn bắt gặp hình bóng của Tạ Vi Chỉ ở bên cửa sổ. Sắp đến giờ trưa rồi, không có bóng cây và rèm cửa che chắn, đứng bên cửa sổ có hơi nóng, nghĩ thôi đã thấy không dễ chịu. Cậu muốn bảo Tạ Vi Chỉ đứng sang chỗ mát mẻ một chút, đừng có ngốc nghếch đứng ở đó nữa, nhưng khoảng cách xa quá, đối phương sẽ không nghe thấy, lời muốn nói đã nén lại trong cổ họng. Tính toán thời gian, ngoại trừ lần gặp mặt trước, rồi thêm vài lần
Chương 96: Bệnh Nhân Số 045
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ #Không phải mình dịch sai mà là ở đây thiếu đoạn miêu tả chuyển cảnh sang 1 bệnh viện khác, nhưng qua câu từ thì vẫn có thể hiểu TM bị thương nên đc đưa sang bệnh viện khác điều trị tạm thời# Kì Thời không có đến bệnh viện tâm thần ngay lập tức, mà chuyển hướng xe đi đến bệnh viện thăm Tô Minh trước. Lúc cậu đến không được tính là quá sớm, người chăm sóc đã mua xong bữa sáng, cái bàn nhỏ được đặt lên trên giường, Tô Minh với băng gạc quấn trên đầu đang vụng về dùng cánh tay bị thương kia cầm thìa múc cháo ăn. Kì Thời không vào phòng bệnh, chỉ đứng xem ở bên ngoài, sau khi xác nhận Tô Minh đang dần hồi phục, không có nguy hiểm gì thì mới đi đến bệnh viện tâm thần. Có lẽ là do đã muộn, khi Kì Thời vừa đến bệnh viện, còn chưa kịp lên phòng làm việc của mình cất đồ thì đã có người đến tìm, gọi Kì Thời đến phòng viện trưởng ngay lập tức. Bước chân khựng lại, Kì Thời không có nói gì, cậu đổi hướng đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Cậu gõ cửa phòng, bên trong truyền đến âm thanh “mời vào”, Kì Thời vặn tay nắm cửa rồi đi vào, phát hiện hiệu trưởng không có ngồi ở vị trí làm việc mà lại ngồi ở trên sofa. Hôm nay không biết là ai đã đến, mà ông lão ngày thường luôn tươi cười hòa nhã nay lại lộ ra thêm vài phần xu nịnh, Kì Thời nhìn sang bên còn lại, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang ngồi ở bên kia sofa. Người đàn ông nhìn rất trẻ, khoảng chừng 25 26 tuổi, tóc vuốt sáp, chân mang giày da, trên cổ tay còn lộ ra đồng hồ bạc không biết giá trị lên đến bao nhiêu, dù sao thì tuyệt đối cũng không hề rẻ. Người đàn ông đó thấy bác sĩ trẻ đi vào, mắt lóe lên sự kinh diễm, nhìn đến độ không nỡ dời mắt đi, nhất thời bộc lộ ra bản tính thích săn đuổi cái đẹp. Nhìn Kì Thời thong dong đến muộn, sắc mặt của viện trưởng hiển nhiên rất là tệ, nhưng vì e ngại còn có người khác ở đây nên đã nhịn xuống, ông ta cười ha ha, đánh giá một lượt thần sắc của người đàn ông, rồi mới quay đầu nói với Kì Thời: “Vừa hay bác sĩ Kì cũng có ở đây, nếu đã như vậy, thì cứ để cho bác sĩ Kì dẫn Tổng giám đốc Tô đi tham quan một vòng đi. ” Kì Thời còn cho rằng viện trưởng gọi cậu đến đây là vì chuyện bệnh nhân phát điên ngày hôm hôm qua, câu từ cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, nhưng đối phương nóng vội giục cậu đến đây thế mà lại không phải vì chuyện này, mà là vì gấp rút muốn lấy lòng người đàn ông trước mặt. Khó mà phớt lờ ánh mắt của người đàn ông kia, Kì Thời lẳng lặng quay lưng hướng về phía đối phương, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn. Kì Thời mang bản báo cáo bằng giấy đặt lên bàn: “Đây là phần tổng kết và phân tích về việc phát bệnh của bệnh nhân 045, tôi sẽ chịu trách nhiệm và đưa ra lời giải thích về chuyện đã xảy ra lần này. ” Không biết vì sao mà Kì Thời lại không nói ra chuyện đã phát hiện ra viên thuốc màu vàng kia, hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống và sớm bén rễ nảy mầm ở trong lòng. Kì Thời chủ động nhắc đến chuyện có liên quan đến Tô Minh, điều bất ngờ là viện trưởng hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chỉ tùy tiện lật vài trang báo cáo mà Kì Thời đã viết rồi bỏ xuống, ông ta xua tay, không hề bận tâm mà nói: “Không phải là chuyện gì to tát. ” Ông ta mở miệng định nói gì đó, nhưng đã bị âm thanh từ phía đối diện truyền tới ngắt lời. “Đây là bác sĩ điều trị chính của A Minh phải không? ” Người đàn ông thả chậm giọng nói, khi gọi hai từ “A Minh” thì nghe rất là thân thiết, lúc này Kì Thời mới quay đầu lại nhìn sang người kia. Bị cậu thanh niên chú ý đến, Tô Minh Lỗi đã vui vẻ đến mức mắt thường có thể trông thấy được, sau đó bóng gió nhắc khéo viện trưởng: “Nói ra thì, đã lâu rồi tôi không có đi thăm thằng nhóc đó. ” Viện trưởng lúc này mới như vừa tỉnh cơn mơ, giới thiệu với Kì Thời: “Đây là Tổng giám đốc Tô, người của nhà chính Tô thị, cũng là chú của bệnh nhân 045. ” “Vậy bác sĩ Kì cứ xem như hôm nay được nghỉ phép đi, cậu hãy dẫn tổng giám đốc Tô đi vòng quanh, làm quen với môi trường bệnh viện, cũng là để đi xem qua bệnh nhân, rốt cuộc thì cũng là quan hệ máu mủ, mấy năm không gặp nhau chắc là cũng nhớ lắm. ” Trong hồ sơ của Tô Minh, lúc được đưa vào bệnh viện cậu ta vẫn chưa thành niên, cậu trai trẻ còn chưa lớn đã bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cứ thế mà ở lại đến mấy năm trởi. Viên trưởng đã nói đến như vậy, hơn nữa thân phận của người đàn ông này khác biệt, Kì Thời cũng không thể giống như lúc trước làm như
Chương 122: Một Ít Thù Lao
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Hứa Tri Ngôn quay mặt đi, cảm nhận những nụ hôn vụn vặt rơi trên hõm cổ, nhịn không được mà khuyên nhủ. “Thương vụ này rất là hời đó thưa anh Bạch. ” “Trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, nhưng lại có lợi ích vĩnh viễn. ” “So với mối quan hệ được xây dựng dựa trên tình yêu và nhục dục thì mối quan hệ mà chúng ta có được sau khi lấy được thứ mà mình cần mới là vững chắc nhất, anh biết cách sống của tôi mà, anh chỉ cần cung cấp cho tôi đủ lợi ích là được. ” Cậu cố hết sức để trình bày quan điểm của mình, đáng tiếc bên tai chỉ có tiếng thở gấp gáp của người đàn ông. Hứa Tri Ngôn dùng sức vặn người một lúc, gần như nghiêng cả người sang, thì mới có thể khổ sở mà tránh khỏi những cái hôn đó, nhưng mãi không có được câu trả lời khiến cho Hứa Tri Ngôn cảm thấy bức bối và cáu gắt. “Đừng, đừng có gặm nữa! ” Mẹ kiếp, được hay không thì nói một lời cho chuẩn đi. Đáp lại cậu là tiếng cười khẽ của Bạch Tẫn. Tiếp theo đó, cậu cảm thấy cả người bị lật lại, bàn tay của người đàn ông cứ lởn vởn dạo chơi trên hõm eo cậu. “Nè nè, Bạch Tẫn, tôi cảm thấy bây giờ anh làm như vậy là không có sáng suốt đâu… ” Hứa Tri Ngôn cắn lưỡi mình một hồi, muốn giữ cho đầu óc luôn trong trạng thái minh mẩn, dùng biện pháp đối thoại để giải quyết nguy cơ này. “Sợ đến vậy sao? ” Bạch Tẫn thở dài. “… Cái, cái đó, là con người thì ai cũng sẽ sợ mà! ” Nếu như Bạch Tẫn chỉ giống như con người bình thường, thì Hứa Tri Ngôn nói không chừng sẽ mang theo tâm lý bản thân xui xẻo, nửa đẩy nửa xuôi mà chấp nhận số phận, cùng lắm thì coi như là bị chó cắn, đến lúc đó có thể dùng lý do chấn thương vì công việc mà đòi bên A được một khoản. Nhưng sau khi nhìn thấy cái thứ đó, thì chỉ cần nhớ lại thôi thì tim phổi cậu đã nhảy dựng cả lên. Đuma nó, con người thật sự có thể cùng quái vật ở bên nhau hay sao? Sẽ ch.ết đó! Với cái kích cỡ đó thì chắc chắn sẽ mất mạng thật đó! Vì cái mạng nhỏ của bản thân cậu không thể đồng ý được. Do đó, Hứa Tri Ngôn đành phải cố gồng mình, làm sáng tỏ lợi ích và hậu quả của mối quan hệ này. “Nếu như anh từ chối giao dịch, vậy thì một khi tôi rời khỏi được căn phòng này, tôi sẽ chạy cho thật xa, đến lúc đó sẽ không có ai đến giúp anh hoàn thành tác phẩm cuối cùng nữa, anh sẽ bị nhốt ở chỗ này suốt đời. ” “Chuyện này có đáng hay không? Vì lòng tham nhất thời thật sự không đáng chút nào! ” Hứa Tri Ngôn vừa thở dốc vừa cố làm cho giọng mình nghe có vẻ lạnh lùng và cứng rắn một chút, lớn giọng nói. “Đương nhiên, có thể anh sẽ gặp được người khác giúp đỡ mình, nhưng tôi cảm thấy khi Hệ Thống Chủ phát hiện ra anh đã khôi phục trí nhớ thì chuyện hoàn thành tác phẩm cuối cùng sẽ không phải là chuyện mà một người bình thường nào cũng có thể giúp anh được đâu, anh cần một người nắm chắc xác suất thành công 100% để giúp mình. ” “Bạch Tẫn, đối với anh mà nói tôi rất là quan trọng, anh cần tôi. ” Nhưng đi kèm với điều đó, Hứa Tri Ngôn cũng thuận thế đưa ra một vài yêu cầu của bản thân. “Tôi cũng cần anh, Bạch Tẫn, tôi cần anh giúp tôi giải cứu những cư dân ở đây thoát khỏi sự thống khổ vô vọng này sau khi anh khôi phục được sức mạnh. ” Bạch Tẫn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, có lẽ là do lâu năm không có vận động và phơi nắng nên eo của cậu trai trắng đến kinh ngạc trên bàn ăn sẫm màu, hai hõm eo nông nông lúc ẩn lúc hiện theo sự giãy dụa của người dưới thân. Nhận thấy thể lực của Hứa Tri Ngôn thật sự không ổn, mới bị đè có chút xíu mà phần da thịt trên eo đã bắt đầu hơi rịn mồ hôi rồi. Cuối cùng, nó sờ eo của Hứa Tri Ngôn thêm một cái rồi vẫn lựa chọn gỡ dây lưng đang trói tay của cậu trai ra. Hứa Tri Ngôn thật sự rất là thông minh. Kế hoạch ban đầu của Bạch Tẫn là sau khi xảy ra chuyện đó rồi, thì sẽ dùng một số lợi ích mê hoặc Hứa Tri Ngôn, để cậu giúp nó hoàn thành tác phẩm cuối cùng. Nhưng nó không ngờ được rằng, chỉ mang chuyện này ra nói thôi mà cậu trai đã có thể nắm bắt được điểm mấu chốt, đổi khách thành chủ, coi như là quân cờ mà mang ra giao dịch. Nó quả thực cần đến Hứa Tri Ngôn. Cơ hội để hoàn thành tác phẩm cuối cùng, cũng chỉ có một lần. Loại chuyện cần đảm bảo thành công trong một lần như thế này, nếu như thật sự đưa cho người bình thường nào khác làm, thì nó thật sự không thể nào yên tâm được. Mà ‘người chơi’ phần lớn sẽ không bước vào tòa nhà này nữa. Cảm nhận được tay được thả ra, Hứa Tri Ngôn
Chương 121: Cả Người Từ Trên Xuống Dưới Chỉ Có Miệng Là Cứng Nhất
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Cảm giác cả người lơ lửng trên không thật không ổn chút nào. Nếu như Hứa Tri Ngôn mở điện thoại nhìn thoáng qua phòng phát sóng, thì sẽ phát hiện, kể từ khi cậu bước qua cửa phòng, thì cả phòng livestream lại lần nữa bước vào trạng thái bảo trì sửa lỗi. 【Phát hiện lỗi hệ thống, đang tiến hành khắc phục sự cố! 】 【Chuyện gì nữa vậy, hết nói nổi, sao lại hỏng nữa rồi? 】 【Chẳng lẽ trong căn phòng này có nguồn từ trường lạ nào hay sao? Trước kia chỉ xảy ra lỗi khi vào phòng ngủ thôi mà, bây giờ chẳng những sửa không xong mà còn mở rộng phạm vi nữa à? 】 【Cảnh tượng cuối cùng là tên biến thái kia cười với Tiểu Bách Vạn ấy, các người có để ý đến hay không, hình như phòng khách đã được sửa sang lại rồi đấy! 】 【Sửa xong chỉ trong một đêm, tên biến thái này cũng có chút tài năng đấy, nói ra thì chắc cái nơi này đúng là địa điểm nuôi dưỡng NPC cho phó bản thành phố rồi. 】 【Nhắc mới nhớ, mọi người có phát hiện ra cái tên họa sĩ biến thái này có chút giống với Xà Thần ở phó bản trước không? 】 Đêm qua, sau khi Hứa Tri Ngôn đã giải mã được một số thông tin phó bản, thì đã có càng nhiều người ý thức được rằng NPC trong phó bản vốn không phải hoàn toàn đều được sản xuất hàng loạt theo lô. Những NPC có thẻ 【ổn định】 này hình như còn có công dụng khác nữa. 【Mẫu mặt thì có hơi giống, ông mà không nói là tôi không có để ý đến luôn á! Nhưng mà khí chất thì khác quá trời. 】 【Anh mãnh top đó tuy mạnh nhưng mà bị khờ, còn cái tên này thì dù nhìn như thế nào đi chăng nữa thì cũng giống như đang cố nén ý đồ gì đó. 】 【Khí chất quả nhiên sẽ ảnh hưởng đến con người. 】 【À, hèn gì tôi cứ thấy tên biến thái này nhìn sao cũng thấy quen quen, thì ra là có khuôn mặt giống với Xà Xà ở phó bản trước, chẳng lẽ cả hai người đều dùng chung một đoạn dữ liệu à! 】 【Tôi thấy chắc là vậy! Chứ nếu không thì sao cả hai đều thấy yêu thích Tiểu Bách Vạn chứ, hehe. 】 Thế nhưng Hứa Tri Ngôn không có rảnh rỗi để xem thử làn đạn đã phát hiện ra ‘bí mật’ gì. Cậu đang bị Bạch Tẫn ôm, cả người cứ vặn vẹo trong vòng tay của người đàn ông, vừa rồi không tìm thấy vòng tay xương trắng, cả người cậu đều thấy không được khỏe. Nhưng mà Bạch Tẫn lại không nghĩ theo hướng đó, nó cho rằng người trong lòng chỉ là đang ngại ngùng thôi. Cho đến khi bị ấn vào ổ chăn trong phòng ngủ chính, thì Hứa Tri Ngôn vẫn đang điên cuồng vặn xoắn não. Nếu như vòng tay xương trắng đã mất thật rồi, vậy tên biến thái này chẳng phải đang diễn trước mắt cậu sao? Còn có gì để mà giả vờ giả vịt nữa chứ? Chậc, thật là thú vui xấu xa. Cậu khinh thường Bạch Tẫn ở trong lòng, nhưng không dám nói ra miệng. “Đang nghĩ gì đấy? Sao tim đập nhanh vậy? ” Bạch Tẫn đặt người xuống giường, nó nhìn cậu trai đang nhíu mày lại, vươn tay ra vờ như vô tình đặt lên ngực đối phương. Cảm nhận được nhịp tim phập phồng liên hồi trong lồng ngực, nó bắt đầu lo lắng cho cơ thể yếu ớt của con người. “Bệnh rồi sao? ” Chẳng lẽ do đêm qua ngâm nước lạnh cả đêm nên đổ bệnh rồi à? Chẳng trách hôm nay lại mất hết sức sống, không còn vênh váo như thường ngày. “Hả? ” Hứa Tri Ngôn không hiểu tại sao Bạch Tẫn lại nghĩ sang hướng là cậu bị bệnh, nhưng khi nhìn thấy sự quan tâm đong đầy trong đôi mắt sâu thẳm kia, thì cậu lại gật đầu thuận theo câu nói đó. “Ừm, hơi đau đầu, cơ thể thấy không được thoải mái, thấy hơi lạnh. ” Nói rồi, cậu ngồi lên giường, lấy chăn quấn quanh người, cúi đầu xuống ra vẻ như đang bị bệnh. Không biết sự áp chế có còn hay không nữa, cứ diễn trước đã rồi tính sau. Việc giả bệnh cho hiệu quả rất rõ rệt. Bạch Tẫn lập tức cúi người xuống, đặt tay lên trán cậu trai. “… Hửm? Hình như đâu có nóng? ” Ngay khi nó đang nghi ngờ thì Hứa Tri Ngôn vội lắc đầu, vừa ôm lấy cánh tay của Bạch Tẫn vừa dùng chất giọng đầy tủi thân nói: “Có phải tôi sắp bệnh ch.ết rồi không? ” “Phụt — — sao mà vậy được, em còn khỏe mạnh lắm. ” Bạch Tẫn nhịn không được cười phá lên, nó dứt khoát thuận thế ngồi gọn xuống, để mặc cho Hứa Tri Ngôn ôm mình, nhỏ giọng an ủi. “Cho dù người trong cả tiểu khu này đều ch.ết sạch hết, thì em cũng sẽ không ch.ết. ” “… ” Hứa Tri Ngôn bị câu an ủi này làm cho câm nín không nói được lời nào. Lại còn có kiểu an ủi người ta như vậy sao? Dis m.ẹ nó chứ người trong tiểu khu đều chết sạch. Nhưng mà tin tốt là cậu đã sờ được vòng tay xương trắng trên người Bạch Tẫn, cả người Hứa Tri Ngôn liền nhẹ nhõm. Xem ra là do cậu nghĩ nhiều rồi. Hứa Tri Ngôn buông Bạch Tẫn
Chương 94: Lần Nào Anh ta Cũng Không Cho Tôi Xem…
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Ân Tu vừa có được tự do thì liền đứng phắt dậy, phủi phủi bụi bặm trên người mình, xem như đã tìm được lý do để anh ta đứng dậy rồi. Căn phòng yên tĩnh, Lê Mặc mỉm cười nhìn cậu, niềm vui trên người vẫn chưa tan đi. Ân Tu nhìn anh, nói một cách nghiêm túc: “Xuất phát từ sự tôn trọng đối với anh, tôi làm rõ lại lần nữa, tôi chưa bao giờ cân nhắc đến việc có bạn trai. ” Lê Mặc im lặng. Mắt Ân Tu lạnh lùng, hờ hững nói: “Nhưng có thể trở thành bạn bè, tôi miễn cưỡng cho anh tham gia vào danh sách những người tôi sẽ không cảnh giác, đó đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. ” “Anh biết tôi không hề nể nang gì đối với phần lớn dị quái, nhất là đối với loại nguy hiểm không rõ lai lịch như anh. ” Cậu nhìn chằm chằm Lê Mặc một cách sát sao: “Nếu như vậy mà anh còn chưa cảm thấy hài lòng, thì tôi cảm thấy để anh ở bên cạnh đều là sự nguy hiểm. ” Lê Mặc trầm tư một hồi, vẫn mỉm cười nhả ra một chữ giữa kẽ răng: “Được. ” Anh không hiểu lý do mà Ân Tu từ chối mình, nhưng anh vừa rồi đã biết được vẫn còn có một thân phận khác quan trọng hơn, anh có thể dần dần tiến gần đến thân phận đó, cũng không cần vội trong nhất thời. Sự ổn định của Lê Mặc khiến cho Ân Tu rất vừa ý, cậu quả thật không thích áp đặt thêm trách nhiệm lên trên người, thứ mà cậu tự nguyện chấp nhận và thứ mà cậu không thể không chấp nhận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tuy từ bạn trai là do cậu nói ra trước, nhưng nếu cứ thuận theo tình thế mà tiếp nhận thì vẫn có phần gượng ép. Bạn bè còn được, chứ bạn trai thì còn kém xa lắm. Ân Tu nhặt đồng xu lên, dùng giấy gói lại lần nữa, thuận miệng nói: “Chuyện ràng buộc với Tội Môn khác tôi cũng chỉ là nói đùa vậy thôi, có một Tội Môn đã đủ phiền phức rồi. ” Nụ cười trên môi Lê Mặc càng tươi hơn: “Được. ” Gói xong đồng xu của Tội Môn Đố Kỵ, Ân Tu ngoảnh đầu nhìn sang Diệp Thiên Huyền vẫn đang ngồi xổm dụi mắt: “Anh sao rồi? Vừa nãy đã nhìn thấy gì? Sao phản ứng lại dữ dội thế? ” Diệp Thiên Huyền đứng dậy, xoa xoa đôi mắt đã ửng đỏ: “Nhìn thấy thứ mà con người không được thấy, may mà khả năng phòng ngự của tôi cao, không có ảnh hưởng gì quá lớn. ” Anh ta chớp chớp mắt, mi mắt dưới đồng tử màu lam đều đã đỏ ửng, ngay cả nước mắt cũng đang đọng lại: “Cậu ngày nào cũng ở cùng với anh ta, chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy qua hay sao? ” Ân Tu lắc lắc đầu: “Lần nào anh ta cũng bắt tôi nhắm mắt trước… ” “Thật đáng ghét. “Diệp Thiên Huyền nghiến răng, rồi lại dụi mắt, vừa than đau vừa đi vào phòng, ném đồng xu Bạo Nộ từ trong túi mình lên bàn, rồi mới dần dần làm dịu cảm xúc. “Tôi đến đây là có chuyện muốn nói với anh. “Thu dọn xong, Ân Tu liền ngồi xuống, giơ còng tay trên cổ tay lên: “Anh nhìn xem thứ này là gì? ” Diệp Thiên Huyền liếc mắt nhìn chiếc còng trên cổ tay cậu: “Là còng tay trắng trong truyền thuyết đó… có thể đeo lên tay cậu thì cũng không có lạ gì. ” “Anh biết à? ” “Đương nhiên là biết rồi. “Diệp Thiên Huyền chùi chùi nước mắt, cười tủm tỉm gật đầu: “Nghe được lúc mấy con dị quái đang tám nhảm, vốn dĩ bọn chúng sẽ không nói thông tin của đạo cụ này cho những người chơi khác biết đâu, nhưng cậu cũng biết tôi khá là đặc biệt, thứ đã muốn biết thì sẽ hỏi cho ra, cho nên tôi cũng thuộc trường hợp ngoại lệ biết được thông tin này. ” “Hình như đây là đạo cụ đặc thù của Trưởng Giám Ngục trong phó bản này, độ khó của người chơi trong phó bản khi đeo còng tay này sẽ tăng lên gấp mấy lần, càng dễ dàng bị ô nhiễm, tôi nói đúng chứ? ” Ân Tu gật đầu, nói cho Diệp Thiên Huyền biết những thông tin mà mình đã nghe được từ chỗ dị quái, sau đó nói: “Tôi nghi ngờ chỉ có người đeo còng tay trắng mới có thể tìm hiểu được thông tin của Trưởng Giám Ngục từ lũ dị quái. ” Diệp Thiên Huyền đứng dậy, sâu xa mà vỗ vai Ân Tu: “Đi theo cậu vào phó bản quả nhiên là đúng đắn mà, cậu đeo cái còng tay trắng này thì mới vững vàng thông quan năm sao được chứ. ” Ân Tu lộ ra vẻ nghi hoặc, Diệp Thiên Huyền đi loanh quanh rồi lại trở về ngồi lên ghế của mình, ung dung tự tại nói: “Chắc cậu cũng nhớ trong phần đánh giá năm sao sẽ luôn có một sao đến từ bối cảnh phó bản chứ? Người chơi buộc phải hiểu rõ bối cảnh phó bản thì mới có thể lấy được một sao đó. ” Ân Tu gật gật đầu, hình như đã hiểu rồi. Trong phó bản này, chỉ có người chơi đeo còng tay trắng mới có thể tìm hiểu được lý lịch của Trưởng Giám Ngục từ chỗ dị quái, mà không phải ai
Chương 93: Tôi là Đố Kỵ Hay Anh Là Đố Kỵ
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Ân Tu cau mày: “Mạng sống có nhiều thì sớm muộn gì cũng sẽ bị anh lãng phí hết. ” Diệp Thiên Huyền khẽ cười: “Cái này thì cậu không hiểu rồi, lúc cần dùng mà không dùng thì sẽ không có ý nghĩa gì cả. ” Ân Tu im lặng, nhưng đám người đằng đằng sát khí ban nãy đã bình tĩnh trở lại, chẳng bao lâu thì đã khôi phục lại như thường, bắt đầu kinh ngạc về sự trở về của Diệp Thiên Huyền và những người khác. Người lấy được thông tin được ưu tiên vào phòng ghi chép, những người khác vội vã chạy theo để lấy được thông tin trực tiếp, mà những người nhàn nhã thì hào hứng chào hỏi Diệp Thiên Huyền, nhóm người đã trở lại như lúc ban đầu. Diệp Thiên Huyền quay đầu mỉm cười híp mắt, vẫy vẫy tay, sau đó ngồi xổm xuống nhặt lấy đồng xu bên chân Ân Tu: “Cậu đánh rơi cái gì này? Đạo cụ hả? ” Anh ta vừa nhặt đồng xu lên, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen mơ hồ, chìa tay đưa ra lời mời với Diệp Thiên Huyền. Dọa cho Diệp Thiên Huyền tức tốc nhét lại đồng xu vào tay Ân Tu: “Là Tội Môn! Tôi không cần đâu! ” Ân Tu trầm mặc nhìn đồng xu bị nhét vào tay, sau đó thấy Tội Môn lại chìa tay sang phía mình: “Tội Môn Đố Kỵ… tôi cũng không thèm. ” “Hóa ra là Tội Môn Đố Kỵ à? Là Tội Môn của cô gái kia? “Diệp Thiên Huyền vừa xoa cằm vừa suy nghĩ, anh ta vừa mới trở về nên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình hình thì vừa nãy có lẽ đã xảy ra một chuyện rất lớn: “Nếu như cậu ràng buộc với Tội Môn Đố Kỵ, thì có khi nào nó sẽ gi.ết tôi trước hay không? ” Ân Tu lạnh lùng giơ ngón tay chỉ vào Lê Mặc đứng ở bên cạnh: “Muốn gi.ết thì cũng là gi.ết anh ta trước, người ta ưu tiên gi.ết bạn trai trước mà. ” Sự châm chọc trêu đùa với vẻ mặt vô cảm của Ân Tu khiến cho tầm nhìn của Diệp Thiên Huyền dần dần rơi trên người của Lê Mặc, anh ta nheo mắt trầm ngâm giây lát, giọng nói trở nên trầm thấp đầy ẩn ý: “Bạn trai à? Thú cưng cũng được thăng chức thành bạn trai sao? ” Lê Mặc mỉm cười mà không nói gì. Ân Tu nhìn Tội Môn Đố Kỵ đang trôi nổi bên cạnh, cảm thấy rất phiền, cũng không thể ném bừa cho ai khác, liền cau mày đi vào phòng nghỉ: “Tôi đem nó vào trong cất đi trước đã, lát nữa mới tính đến chuyện giữ hay là bỏ nó. ” Cậu xoay người bước vào căn phòng, Lê Mặc cũng chuẩn bị cất bước theo sau. Nhưng ngay khoảnh khắc anh bước ra, thì có một cánh tay ốm yếu và vô lực vươn ra chắn ở trước mặt Lê Mặc, tuy rằng không có tính đe dọa, nhưng anh vẫn dừng bước, chuyển mắt nhìn sang chủ nhân của cánh tay. “Anh tên là gì? “Diệp Thiên Huyền hỏi trước. “Lê Mặc. “Anh trả lời sau. Tiếp đến Diệp Thiên Huyền cười cười, xoa nắn chiếc nhẫn ở ngón vô danh, đồng tử màu lam gợn vài ánh tím: “Tên khá hay đấy, tôi nhớ anh, cái bóng màu đen mà tôi nhìn thấy ba năm trước là anh đúng không? Con pet nhỏ trước đây của Ân Tu. ” Khóe môi của Lê Mặc mỉm cười càng sâu hơn: “Là tôi. ” “Không tồi nha, đã có hình người rồi. “Diệp Thiên Huyền gật đầu an ủi, hoàn toàn không xem Lê Mặc như là quái vật, đưa tay ra vỗ vỗ cánh tay lạnh ngắt của anh, sau đó lại gần một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Ân Tu đã quên mất anh rồi có đúng không? Hai năm nay ký ức của cậu ta đã trở nên mơ hồ, ngay cả vài người quan trọng cũng sắp quên đi hết. ” Ánh mắt của Lê Mặc hơi trầm xuống: “Cậu ấy đã quên mất rồi. ” Diệp Thiên Huyền im lặng một lúc, sau đó mỉm cười sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình: “Sống trong cái phó bản này lâu đến thế, thì cũng phải trả một vài cái giá, có thể là những thứ vô hình cũng có thể là những thứ hữu hình, nhìn thì thấy người gần bước đến ngưỡng cái ch.ết như tôi thật đáng thương, nhưng thực tế thì những người mất đi ký ức và tình cảm mới là thảm nhất. ” “Cậu ta đến cả bản thân mất đi cái gì cũng đã quên rồi, cậu phải thông cảm. ” Lê Mặc im lặng không nói lời nào. Diệp Thiên Huyền cười híp mắt nói: “Nếu như tôi đột ngột ch.ết đi, thì anh nhớ phải bầu bạn bên cạnh cậu ta, anh sẽ là người bạn duy nhất còn lại của cậu ấy, à không, bạn trai chứ? ” Lê Mặc hờ hững rũ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thiên Huyền: “Bạn trai là cái gì? Được định nghĩa như thế nào trong mối quan hệ giữa loài người với nhau? Trong những quyển sách mà tôi đã xem qua, không có nhắc tới. ” Khóe miệng Diệp Thiên Huyền nhếch lên, ngoắc ngoắc tay với anh, rồi nói nhỏ: “Anh qua đây, tôi nói rõ cho anh biết. ” Hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ. Ân Tu đang ở trong phòng tìm đồ có thể
Chương 95: Vẫn Luôn Chờ Đợi
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Bác sĩ đẩy gọng kính, nhận lấy thứ ở trong tay Kì Thời, mở ra xem thử, phát hiện đó là viên thuốc màu vàng. Anh ta gật gật đầu: “Được thôi, nhưng mà cần phải đợi khoảng hai ngày thì mới có kết quả kiểm tra. ” Bác sĩ điều trị của Tô Minh không thuộc bệnh viện phục hồi tâm thần, mà là người của bệnh viện khác, cả hai bệnh viện đều không có liên hệ gì với nhau, nên không cần lo đến chuyện sẽ có người thông báo tin tức việc Kì Thời mang viên thuốc của bệnh viện mình đến hóa nghiệm. Thêm thông tin liên lạc và trả tiền kiểm nghiệm thuốc xong, Kì Thời liền quay trở về phòng bệnh, Tô Minh đang nằm truyền dịch ở trên giường, cậu ta đã tỉnh rồi, sắc mặt cậu ta trắng bệch, đầu còn đang được quấn băng gạc, nhìn có vẻ thảm hại vô cùng. Lúc này cậu ta đang tựa lên giường bệnh, được người ta đút nước cho uống. Người chăm sóc Tô Minh trong phòng bệnh thấy Kì Thời quay lại, đặt nước nóng xuống, bước về phía Kì Thời, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp: “Bác sĩ Kì, trạng thái của cậu ta hình như không ổn lắm. ” Kì Thời hỏi: “Chỗ nào không ổn? ” Tô Minh lúc tỉnh lại không có nổi cơn điên, vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ là trông có hơi đờ đẫn, vẫn còn chưa hoàn hồn, thỉnh thoảng sẽ chau mày, muốn chạm vào phần trán, nhưng cánh tay quấn băng gạc vừa nhấc lên thì liền mất sức rũ xuống. Nghe thấy câu hỏi của Kì Thời, người đó gãi gãi đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chính là cảm thấy không còn vẻ ngốc nghếch đó nữa. ” Kì Thời nhìn sang đó, im lặng hồi lâu rồi bước vào phòng bệnh. Người chăm sóc Tô Minh cũng đi theo Kì Thời qua đó. Lúc trong phòng bệnh xuất hiện thêm một người nữa, cơ thể của Tô Minh rõ ràng đã cứng đờ trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã bị cậu ta giấu đi, đợi đến khi Kì Thời đi đến bên cạnh giường bệnh, thì nhìn thấy Tô Minh cúi đầu im lặng, không nói một lời. Cậu ta trông có vẻ giống như đã biến trở lại dáng vẻ lơ mơ như lúc trước, mặc kệ cho người bên cạnh nói gì thì đều không chịu ngẩng đầu lên. Bởi vì tính chất đặc thù của vết thương, lại lo sợ cậu ta mất kiểm soát tiếp tục làm hại bản thân, cho nên vẫn tạm thời để cậu ta ở lại bệnh viện. Đây là phòng bệnh đặc biệt, đã gia cố thêm lớp phòng hộ, buổi tối còn có bảo vệ tuần tra canh chừng, không cần lo lắng bệnh nhân đặc biệt sẽ bỏ trốn hoặc gây ra hỗn loạn. Trì hoãn hơn nửa ngày, trời đã tối mất rồi, Kì Thời định về nhà, ngày mai mới đến kiểm tra tình hình thêm lần nữa, sắp xếp người chăm sóc cho Tô Minh xong, chắc chắn không có bỏ sót việc gì xong Kì Thời mới rời đi. Sau khi Kì Thời đi, Tô Minh đang nắm chặt ga giường nhìn về phía Kì Thời biến mất, đôi mắt trong veo và sạch sẽ, làm gì còn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác thường ngày. Kì Thời bắt taxi quay trở lại bệnh viện một chuyến, lúc này đây đa phần mọi người đều đã tan làm cả rồi, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, rồi mới tắt đèn, xuống lầu chuẩn bị lái xe về nhà. Bên trong bệnh viện rất là yên tĩnh, y tá trực ban đánh một giấc ngắn, thỉnh thoảng có vài nhân viên bảo an tuần tra đi qua, đèn đường sáng choang, chiếu rọi cả con đường. Gió bên ngoài trời lung lay lá cây nghe xào xạc, Kì Thời đi đến chỗ cây hòe, lắng nghe tiếng gió rồi như nhớ đến gì đó, cậu vô tình ngẩng đầu nhìn lên trên, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy bóng người đang đứng ở ô cửa sổ quen thuộc. Ngoài Tạ Vi Chỉ ra thì sẽ không có ai đứng ở cạnh cửa sổ phòng bệnh 001, dù cách một tầng lầu, không thể nhìn thấy gì trong bóng tối, nhưng Kì Thời vẫn có thể nhìn thấy đối phương ngay lập tức. Rất nhiều bệnh viện đã tắt đèn rồi, đèn phòng của Tạ Vi Chỉ vẫn sáng, bây giờ đã không còn sớm nữa, Kì Thời không ngờ đối phương vẫn còn thức, thật khéo làm sao bản thân vừa ngẩng đầu lên thì liền có thể nhìn thấy bóng dáng đối phương bên cửa sổ, cứ như là người đó đã luôn đứng ờ đó chờ cậu vậy. Đá bay suy nghĩ lạ kỳ đó của bản thân, gió lướt qua mang theo mùi hương thanh mát của cây cỏ, mệt mỏi toàn thân gần như đã thuyên giảm trong một khắc này, đại não căng thẳng suốt cả ngày dần dần thả lỏng. Trái tim của Kì Thời chợt bình tĩnh trong chốc lát, ôn hòa đến không thể tả. Tuy biết rằng trời đã tối, Tạ Vi Chỉ sẽ nhìn không thấy, nhưng Kì Thời đứng dưới ngọn đèn đường vẫn vẫy tay với Tạ Vi Chỉ, giống mưa ngày mưa hôm trước, chỉ có điều lần này cậu không bảo chàng trai vui lên nữa, mà để lại một câu “ngủ ngon” . Kì Thời không nán lại quá lâu, gần như vừa chúc Tạ Vi Chỉ ngủ ngon xong thì đã rời đi ngay. Đêm nay có gió, bầu trời
