Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- 【Ting, giá trị hận thù -2, giá trị hận thù song sinh hiện tại: 5】 Tạ Vi Chỉ ở nhân cách thiện rất dễ dỗ dành, so với các nhiệm vụ khác thì hắn là người có chỉ số hận thù thấp nhất, chỉ cần cho hắn một chút tình yêu và sự quan tâm, hắn sẽ thấy thỏa mãn ngay. Dưới gốc cây hòe lớn, Tạ Vi Chỉ nhếch khóe môi, nở một nụ cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Giống như lời Tạ Vi Chỉ đã nói, Hệ thống bảo với Kì Thời rằng nếu muốn ra ngoài, bắt buộc phải làm cho oán khí và chỉ số hận thù của cả bệnh viện khôi phục bình thường, lúc đó mới có thể phá tan sương mù để trở về thế giới thực. Nhưng đợi đến khi đám bệnh nhân kia báo thù xong, không còn sinh oán sinh hận nữa, thì chẳng biết là phải đợi đến mùa quýt nào. Còn một cách khác chính là trực tiếp nuốt chửng con ác quỷ kia, nhưng hiện tại hai bên đang ở thế nước sông không phạm nước giếng, Kì Thời lại không rõ tình hình con quái vật kia thế nào, đương nhiên cậu sẽ không để Tạ Vi Chỉ đi mạo hiểm. Vậy hiện tại đành phải đi bước nào tính bước đó thôi. Thoáng chốc vài ngày đã trôi qua, bệnh viện đón chào ngày đi dạo được quy định hai tháng một lần. Bãi cỏ vốn dĩ không một bóng người nay náo nhiệt vô cùng, sương mù trên bầu trời dường như cũng tan đi đôi chút. Nếu là trước kia, đây chắc chắn là ngày mà nhân viên bệnh viện than trời trách đất không ngớt, bởi vì vào ngày này, mỗi nhân viên đều sẽ rất bận rộn, bận duy trì trật tự, bận canh chừng bệnh nhân, bận lo lắng cho an nguy của bản thân. Nhưng đến hiện tại, ngày này lại là ngày mà bọn họ khóc lóc thảm thiết mong chờ nhất. Trên bãi cỏ xanh rì, đâu đâu cũng thấy những người mặc đồ bệnh nhân màu nhạt. Bọn họ nằm trên đất, tay chân bị trói buộc, thần sắc trống rỗng. Chỉ mới vài ngày trôi qua, gương mặt vốn dĩ khỏe mạnh nay đều trở nên gầy gò vô cùng, như thể đã phải chịu đựng sự giày vò to lớn. Một màn tử khí trầm trầm. Mà ở bên cạnh bọn họ, những nhân viên mặc đồ bảo vệ và y tá túc trực một bên không rời nửa bước, đến cả tròng mắt cũng rất ít chuyển động. Kì Thời đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Bệnh nhân đi dạo có thời gian cố định, chuông bệnh viện vừa vang lên, một số nhân viên bắt đầu lùa một bộ phận người quay về phòng bệnh, có vài kẻ không chịu nghe lời, chần chừ không muốn về, liền bị tiêm cho một mũi, hoặc bị dùi cui điện của bảo vệ chích cho một cái, lập tức ngoan ngoãn đến lạ, lê bước chân nặng nề đi về phía nhà giam. “Soạt soạt soạt.” Có tiếng lá cây rung động vang lên thu hút tầm mắt của Kì Thời, cậu nhìn về phía cái cây lớn dưới lầu, nhìn thấy bên trên có một bóng người lướt qua. Kì Thời quay đầu lại, Tạ Vi Chỉ đang ngồi cách đó không xa trong phòng, trên tay cầm một quyển sách tạp nham không rõ tên, đang đọc đến nhập tâm, hoàn toàn không chú ý tới cảnh tượng vừa rồi. Kì Thời ngẫm nghĩ một chút, khẽ khàng đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đi ra bên ngoài. Đây coi như là lần đầu tiên Kì Thời một mình đi lại trong cái bệnh viện đã biến dị này, mà không có Tạ Vi Chỉ đi cùng. Trong bệnh viện lúc này có rất ít người, phần lớn đều đang ở bên ngoài. Lác đác có vài người dẫn bệnh nhân đi về, nhìn thấy Kì Thời lại không dời mắt đi như trước kia, ngược lại còn cười cười, chào hỏi cậu: “Bác sĩ Kì.” Kì Thời nhận ra người này, đó là một trong số những bệnh nhân mà trước đâycậu từng phụ trách. Xem ra người đó vẫn còn nhận ra cậu, Kì Thời có chút ngạc nhiên. Theo quy luật biến đổi của bệnh viện thì trong mắt họ, thân phận hiện tại của cậu lẽ ra phải là bệnh nhân mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao bọn họ vẫn coi cậu là bác sĩ. Cậu bước vào thang máy trong những tiếng chào hỏi quen thuộc vang lên suốt dọc đường. Trong thang máy không có lấy một bóng người, đợi đến khi xuống tới tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, Kì Thời bất ngờ nhìn thấy một người. Là Quan Lộ. So với những kẻ gầy gò ốm yếu, bị hành hạ đến mức tê dại ở bên ngoài kia, tình trạng của Quan Lộ tốt hơn rất nhiều, quần áo trên người cũng sạch sẽ tinh tươm. Khoảnh khắc nhìn thấy Kì Thời, Quan Lộ mở to mắt, dường như cảm thấy vô cùng khó tin, không ngờ lại có thể gặp được cậu. Cô há miệng định nói gì đó với Kì Thời, nhưng cuối cùng mới chỉ thốt ra được hai chữ “Bác sĩ” thì đã bị cô y tá phía sau đẩy đẩy, đi vào trong thang máy. Cô y tá mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Quan Lộ đang định mở miệng, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ đáng sợ, cứ như thể bị ác quỷ nhập vào vậy. Chỉ một ánh
Chương 110: Sẽ Ở Bên Cạnh
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Cứ như thế trôi qua hai ngày, Kì Thời đã phát hiện ra quy luật thay đổi của hai nhân cách. Nhân cách thiện sẽ xuất hiện vào ban ngày, còn cứ hễ trời tối thì nhân cách ác sẽ lộ diện. Tuy rằng sau một thời gian chung đụng, Tạ Vi Chỉ ở nhân cách ác chưa từng nói với Kì Thời câu nào, nhưng có thể nhìn ra được hắn không hề ghét cậu từ chỉ số hận thù đang giảm dần và thái độ đã thay đổi. Nếu không thì ngay từ đêm đầu tiên, Kì Thời đã bỏ mạng dưới đám dây leo kia rồi. Những thứ phi nhân loại đó hoạt động mạnh mẽ hơn hẳn trên người nhân cách ác tính của Tạ Vi Chỉ, dây leo quấn quýt khắp nơi. Nhưng cứ hễ trời sáng, chúng sẽ rụt hết về và biến mất tăm, cứ như thể chưa từng xuất hiện. Tạ Vi Chỉ ở nhân cách thiện luôn thể hiện ra dáng vẻ bình thường và vô hại nhất trước mặt Kì Thời. Đến ban ngày, cả bệnh viện bừng sáng, không còn vẻ âm u đáng sợ như ban đêm nữa. Kì Thời bước ra khỏi phòng bệnh, Tạ Vi Chỉ cũng không ngăn cản mà chỉ đi theo sau lưng cậu, cùng cậu rời khỏi phòng. Khu vực Tạ Vi Chỉ ở vô cùng yên tĩnh, các phòng bệnh xung quanh cũng đều trống huếch, không có ai ở. Mãi cho đến khi đi tới đại sảnh mới dần nhìn thấy bóng người. Đống đồ đạc ngổn ngang ở hành lang đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, quầy trực y tá ở đại sảnh vẫn có người trực. Người qua lại rất đông, ai làm việc nấy, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra ở bệnh viện này vậy. Nhưng khi Kì Thời phóng tầm mắt nhìn quanh, cậu nhận ra trong số những người đang làm việc kia chẳng có ai quen mặt cả. Bọn họ béo gầy cao thấp đủ cả, nhưng không một ai ngoại lệ, tất cả đều đang toét miệng cười một cách quỷ dị. Thậm chí Kì Thời còn tinh mắt phát hiện ra, trong số những kẻ đang mặc áo blouse trắng kia, có vài người chính là bệnh nhân mà cậu từng phụ trách. Khi Kì Thời xuất hiện ở đây, đám người này như thể phát hiện ra sinh vật lạ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu. Có lẽ vì vẫn còn nhận ra Kì Thời, hoặc có lẽ là do kiêng kị người thanh niên đang mỉm cười đứng sau lưng cậu, nên bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi, điềm nhiên tiếp tục làm công việc trong tay như không có gì xảy ra. Kì Thời quay lại nhìn người phía sau, dường như đã hiểu ra điều gì. Cậu đi lại bình thường trên hành lang bệnh viện, lướt qua từng phòng bệnh quen thuộc. Ngoại trừ tiếng bước chân của đám “nhân viên” kia, các phòng bệnh đều tĩnh mịch như tờ, không một tiếng động. Mãi cho đến khi sắp đi đến cuối hành lang, không biết là đi ngang qua phòng bệnh nào, bên trong bỗng truyền ra tiếng đập phá đồ đạc loảng xoảng, ngay sau đó cánh cửa bị thứ gì đó đập vào rầm rầm dữ dội. Khu vực này là phòng bệnh thường, cấp độ an toàn không cao như phòng của bệnh nhân nặng, nên tiếng va đập nghe cực kỳ rõ. Đập cửa một hồi, một gương mặt người bất ngờ dán chặt lên ô kính trong suốt, đôi mắt trừng lớn đầy vẻ sợ hãi và hằn đầy tơ máu nhìn về phía Kì Thời. Người đó dường như nhận ra Kì Thời, miệng mấp máy trong vô thức, rồi bỗng hét toáng lên. “Bác sĩ! Bác sĩ!! Cậu mới là bác sĩ, bọn họ không phải, bọn họ đều không phải!” “Tôi là bảo vệ, tôi là người bình thường, tôi không phải bệnh nhân, tôi không phải là bệnh nhân! Các người mới là bệnh nhân! Cứu tôi với, cứu tôi với…” “Không phải đâu, không phải đâu…” Người đàn ông gào lên điên dại. Đột nhiên, bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng động, Kì Thời nhìn vào trong thì thấy hai người mặc đồng phục trắng đang bước về phía người đàn ông kia. Trên tay họ cầm kim tiêm cùng loại thuốc không rõ tên, dáng người gầy gò, môi nở nụ cười nhưng đôi mắt lại hoàn toàn trống rỗng. Khi nhìn thấy hai kẻ kia cầm kim tiêm đi về phía mình, người đàn ông lập tức hét toáng lên lần nữa. Hai mắt hắn trừng lớn như muốn lồi cả ra ngoài, sợ hãi đến tột độ, miệng lắp bắp xin lỗi không thành câu: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, xin lỗi xin lỗi, tôi sai rồi tha cho tôi đi, tha cho tôi đi mà, tôi không dám nữa đâu.” “Tôi không dám bắt nạt các người nữa đâu, không dám nữa đâu mà hu hu hu hu.” “Tôi thật sự không phải bệnh nhân, tôi không phải bệnh nhân, không phải đâu, thật sự không phải mà, tha cho tôi đi…” Tiếng la hét yếu dần đi, thay vào đó là tiếng va đập “thùng thùng” vào cửa phòng. Tạ Vi Chỉ đứng sau lưng Kì Thời, vẻ mặt vẫn không đổi, hắn nhìn dáng vẻ im lặng của cậu, đột nhiên hỏi một câu: “Bác sĩ cảm thấy hắn đáng thương lắm sao?” Hệ thống nói với Kì Thời: 【Không đáng thương, bọn chúng đều là tội đáng phải chịu. Những kẻ này đã luôn hành hạ bệnh nhân dưới
Chương 113: Tôi Rõ Hơn Bất Kỳ Ai Tôi Đáng Thương Đến Nhường Nào
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Ân Tu không hề bất ngờ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã biết người đó chính là bản thân mình trong quá khứ. Cũng chỉ có cậu của sáu năm về trước mới tàn nhẫn đến mức giết sạch mọi người chơi lẫn dị quái ở những tầng mình đi qua mà không chút nể nang. Cậu giống như một cái xác lạnh lẽo, chỉ biết chém giết, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, cũng chẳng có lấy một chút lòng trắc ẩn hay dao động. Cậu lầm lũi đi qua từng phó bản để tìm kiếm em gái mình với hai tau nhuốm đầy máu tanh Ân Tu nhìn người trước mắt, cảm nhận rõ rệt nỗi khiếp sợ mà cậu đã từng gieo rắc cho lũ quỷ quái, và hiểu được lý do vì sao cậu từng được xưng tụng là Sát Thần. Đối phương không rút đao, cũng không tỏa ra sát khí đe dọa, hắn không ở trong trạng thái tấn công. Ân Tu vừa nhìn đã biết, bởi vì đó chính là cậu. Cái “hắn” đó nhìn cậu chằm chằm, trong đáy mắt không một tia sáng, chỉ có huyết khí bao trùm quanh người. Biểu cảm và giọng nói đều vô cùng bình thản: “Ân Tu, tôi của tương lai, nói cho tôi biết, hiện tại cậu đã có được những gì?” Ân Tu im lặng. “Cậu tìm thấy Hiểu Hiểu chưa?” “Chưa.” “Cậu có bạn thân chưa?” “Có.” “Nhưng anh ta sắp chết rồi, đúng không?” “… Ừ.” “Vậy thì cậu cũng sắp sửa trở lại cảnh trắng tay rồi.” “…” Ân Tu lấy từ trong túi ra đồng xu đạo cụ kia, chăm chú nhìn nó: “Cậu cảm thấy, cái này có tính không?” Ánh mắt của bản thân ở phía đối diện hơi tối đi vài phần: “Tôi của tương lai, đáng thương đến mức phải coi dị quái là người nhà sao?” Ân Tu im lặng siết chặt đồng xu trong lòng bàn tay: “Nhưng con bé biết gọi tôi là anh trai.” “Đó cũng chỉ là dị quái mà thôi.” Ân Tu khẽ nhếch môi: “Lúc ở Tầng Đố Kỵ, cậu có nhìn thấy người ở bên cạnh tôi không?” “Thấy rồi, là một con quái vật lạnh lùng nguy hiểm. Buông lỏng cảnh giác với hắn, hắn nhất định sẽ giết cậu.” Nụ cười bên khóe miệng Ân Tu càng đậm, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: “Cậu không cảm thấy nuôi một con quái vật bên người cũng khá tốt sao?” Bản thân kia không hề bị lay chuyển, chỉ lạnh lùng nói: “Quái vật, sẽ chỉ giết cậu mà thôi.” “Cậu nói đúng.” Ân Tu đưa tay nắm lấy chuôi đao, ngước mắt nhìn khuôn mặt giống hệt mình ở đối diện: “Quái vật, cũng sẽ giết chết cậu.” Cậu mạnh mẽ vung đao chém tới. Ánh đao sắc lạnh lóe lên, người trước mặt bỗng hóa thành một tờ giấy bị chém làm đôi, chầm chậm rơi lả tả xuống chân cậu. Ân Tu lạnh lùng rũ mắt nhìn tờ giấy dưới đất: “Tốt quá, cậu không phải là tôi thực sự.” “Tôi của sáu năm trước thế mà lại đi chối bỏ gia đình và bạn bè mà mình khó khăn lắm mới có được sao, cũng may cậu không phải là hàng thật.” Cậu cất đao đi, nhặt tờ giấy dưới đất lên, bên trên có viết một dòng chữ. [Kẻ bầu bạn cùng quái vật, lạnh lùng vô tình và chẳng có gì trong tay.] Ánh mắt Ân Tu dừng lại ở vế đầu tiên. “Bầu bạn cùng quái vật?” Tờ giấy trong tay rung lên, soạt một tiếng, bóng tối xung quanh trong nháy mắt hiện ra một khung cảnh. Sương trắng lượn lờ, một cánh cổng lớn sừng sững dựng giữa màn sương. Đây là cảnh tượng quen thuộc với Ân Tu: khung cảnh sau khi kết thúc Phó bản. Mà chủ nhân của ký ức này dường như chính là Trưởng Giám Ngục khi gã vẫn còn là một cai ngục, gã đang cầm sổ hồ sơ cùng con dấu của Phó bản Nhà Tù, bước đi trong màn sương. Khi đó gã đã nhìn thấy một Ân Tu khắp người nồng nặc mùi máu, đi lướt qua màn sương với đôi mắt vô hồn. Bên cạnh cậu có một khối bóng đen bé xíu đi theo. Trên người nó vươn ra vô số xúc tu nhỏ, vui vẻ lắc lư đi theo sau lưng Ân Tu. Đôi mắt láo liên xoay tròn quan sát tứ phía, sau đó chạm phải ánh nhìn của Ân Tu. Ân Tu giật mình một cái, tâm trí quay trở về tòa án nhỏ bé. Trên bục thẩm phán cao cao tại thượng, Trưởng Giám Ngục nhìn thấy cậu xuất hiện, gã ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi lập tức run rẩy dữ dội. “Cậu… Tại sao cậu còn có thể quay lại đây? Cậu không thể nào thoát khỏi nơi đó được!!” Ân Tu im lặng xách đao bước lên hai bước. Trưởng Giám Ngục ừ từ lùi lại, nhưng giọng nói lại điên cuồng tột độ: “Chẳng lẽ cậu không muốn có gia đình sao? Không muốn tất cả những gì mà cậu khao khát nhất sao?” Ánh mắt Ân Tu lạnh nhạt, cậu gác một chân lên bục phán xét, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt trắng bệch của Trưởng Giám Ngục, giơ cao thanh đao trong tay: “Tôi không cần.” Ánh sáng bao trùm cả không gian chiếu rọi lên người cậu, hòa cùng làn sương trắng lạnh lẽo đang lan tỏa. Trong đôi mắt cậu là sự tĩnh lặng tuyệt đối, không hề có lấy một chút do dự. Câu trả lời cùng dáng vẻ của cậu
Chương 112: Cậu Có Tội Nghiệt Mà Con Người Nên Có
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Cùng với sự phiêu đãng của âm thanh, con mắt trên bầu trời lại lần nữa từ từ mở ra. Đôi mắt Ân Tu đỏ ngầu, cậu hung hăng siết chặt chuôi đao, đối diện trực tiếp với con mắt trên bầu trời. Cậu chán ghét phó bản này, chưa từng có khoảnh khắc nào lại ghét bỏ nó hơn lúc này. Con mắt lại nhắm nghiền, cảnh vật xung quanh phút chốc biến hóa khôn lường, dường như trải ra toàn bộ cuộc đời của cậu, phơi bày trọn vẹn tất thảy, phân tích mọi cảm xúc của cậu. Ân Tu đứng tại chỗ, chăm chú nhìn những cảnh tượng đang không ngừng biến đổi xung quanh. Một cô nhi viện âm u hiện ra trước mặt Ân Tu, trên bầu trời xám xịt kia, con mắt chăm chú dõi theo mọi thứ ở nơi đây. Bức tường cũ nát, ngả màu của cô nhi viện gần như hòa làm một với bầu trời. Nơi đây cũ kỹ, dơ dáy, những nhánh cây dại bám trên tường cũng khô héo đến chẳng còn chút sức sống nào. Trong sân nhỏ, mấy đứa trẻ lấm lem đang vật lộn trên mặt đất, một đứa trẻ nhỏ hơn bị vài đứa khác đè chặt xuống đất, ra sức kéo giật, giọng nói hung ác: “Trả kẹo lại cho bọn tao!!” Đứa trẻ nằm trên đất bị kéo giật đến rối bời, trên gò má trắng bệch gầy gò của nó nhếch lên nụ cười lạnh lùng. Nó nhìn chằm chằm bọn chúng, không hề lay chuyển: “Tụi mày dám cướp đồ của em gái tao, thì tao cướp lại đồ của tụi mày, có gì sai à?” Bọn trẻ giận dữ ào lên, cố gắng cướp lấy mấy viên kẹo nhỏ bé từ trong lòng bàn tay nó. Đứa trẻ trên đất bất ngờ nhét kẹo vào miệng, nhai nát cả giấy gói rồi nuốt chửng vào bụng. Nó nhe ra một nụ cười rùng rợn trên gương mặt non nớt, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào nên có của một đứa trẻ: “Có giỏi thì chúng mày mổ bụng tao ra mà cướp này?” Lũ trẻ bị chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, xông lên đánh đập nó. Bỗng một đứa trẻ trong số đó quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ân Tu đang đứng trong sân, miệng thốt ra âm thanh sắc nhọn: “Hắn có Phàm Ăn! Hắn có Phàm Ăn! Hắn có Phàm Ăn!” Ân Tu mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Giây tiếp theo, một cô bé ngây thơ đáng yêu từ trong cô nhi viện lao ra, ôm chầm lấy Ân Tu. Cô bé tức giận, tiện tay ném mấy viên kẹo lẻ tẻ vào người bọn trẻ kia: “Em còn nè! Em cho các anh hết! Tránh ra đi!” Bọn trẻ nhặt kẹo lên rồi quay người bỏ đi. Đứa trẻ nằm trên đất muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng lại bị cô bé ôm chặt lấy. Dù ở trong hoàn cảnh u ám, đôi mắt cô bé vẫn lấp lánh, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Anh, đừng để ý đến bọn họ, Hiểu Hiểu không thích ăn kẹo, đừng vì em mà đi giành đồ với tụi nó.” Đứa trẻ kia im lặng vuốt nhẹ tóc cô bé, không đuổi theo nữa. Trong khung cảnh tối tăm, sự ấm áp này thật là hiếm hoi. Thế nhưng, đứa trẻ nằm trên đất lại đột ngột ngước mắt, trợn trừng nhìn về phía Ân Tu, giọng nói giận dữ mắng: “Tại sao mày không đi giúp em gái giành lại kẹo! Rõ ràng mày có thể giúp em ấy giành lại tất cả! Đây là việc mà một người anh nên làm!” “Kỳ thực mày đã mệt lắm rồi, đúng không? Thân mày còn khó lo, lại phải đi chăm sóc một đứa em gái yếu đuối, vì nó mà chịu đầy thương tích. Mày đã từng nghĩ đến việc bỏ rơi nó rồi, có đúng không?” Đôi mắt Ân Tu đỏ bừng lên, cậu chợt nắm chặt đao bước tới, nhưng khung cảnh trước mắt lại vụt một cái biến mất. Một người phụ nữ ăn mặc giản dị, mộc mạc đứng trước mặt thiếu niên có gương mặt đã bắt đầu trổ mã, bà ta nói khẽ: “Thật ra có người rất ưng ý con, muốn nhận nuôi con. So với con gái, con trai sẽ dễ dàng được nhận nuôi hơn. Con cứ để em gái lại đây, rồi đi theo họ đi, đó sẽ là một cuộc sống tốt hơn đối với con.” Trên gương mặt thiếu niên lộ ra vẻ quật cường: “Con không đi. Con đã mười lăm tuổi rồi, đợi lớn thêm chút nữa là con có thể tự nuôi Hiểu Hiểu, con không cần bọn họ.” “Mười lăm tuổi, suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Bà ấy xoa đầu cậu, giọng nói đầy vẻ thấm thía: “Viện trưởng đã bắt đầu cảm thấy cô nhi viện không còn gánh vác nổi nhiều trẻ con như vậy nữa rồi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ giải tán, rồi các con sẽ lại phải lưu lạc đầu đường xó chợ thôi.” Cậu từ từ rũ mắt xuống, miệng lẩm bẩm: “Một mình con là đủ rồi, con không cần người khác giúp đỡ. Con có thể dẫn theo em gái, con làm được mà…” Người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên nhìn Ân Tu, mặt không chút cảm xúc lẩm bẩm: “Là Kiêu Ngạo, hắn có Kiêu Ngạo, hắn có Kiêu Ngạo, hắn có Kiêu Ngạo.” Soạt một tiếng, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay đang cầm đao của Ân Tu.
Chương 111: Phán Quyết Tội Nghiệt
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Ân Tu không buồn để ý đến bọn họ, chỉ chuyển mắt nhìn sang Trưởng Giám Ngục: “Đến lượt tôi chưa?” Bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu nhìn chằm chằm khiến Trưởng Giám Ngục run lên, nhưng gã lại tỏ ra phấn khích khó kìm nén: “Bước lên phía trước đi, đi tới Đài Giá Trị trước mặt cậu, đặt tất cả đồng xu Tội Môn lên đó, cánh cổng thông quan phó bản sẽ mở ra chào đón các người.” Ân Tu khẽ nhướng mày, đây chính là điều kiện không hề có trong quy tắc thông quan. Có điều quy tắc thông quan vốn dĩ đã mơ hồ như người đi trong sương mù, cậu cũng muốn xem thử tên Trưởng Giám Ngục này có thể làm ra trò trống gì. Ân Tu bước lên, để ý thấy trên chiếc bàn đặt giữa tấm thảm đỏ có bảy rãnh lõm. Cậu lẳng lặng đặt từng đồng xu Tội Môn mà mình đang sở hữu vào trong rãnh dưới cái nhìn đăm đăm của Trưởng Giám Ngục. Mỗi lần cậu đặt xuống một đồng xu, chân mày của Trưởng Giám Ngục lại nhíu chặt thêm một phần. Rõ ràng Ân Tu đang đeo chiếc còng tay trắng có khả năng gia tăng sự ô nhiễm tội nghiệt, hơn nữa bản thân Tội Môn cũng mang theo ô nhiễm, tại sao cậu còn có thể giữ được sự tỉnh táo khi sở hữu nhiều đồng xu đến thế? Trưởng Giám Ngục nghĩ mãi không ra, nhưng nếu là Ân Tu thì chuyện gì gã cũng thấy là bình thường. Dù sao từ lúc biết Ân Tu sẽ tham gia phó bản này, gã đã chuẩn bị mọi phương án vạn toàn, trong đó bao gồm cả việc Ân Tu có thể mang theo còng tay trắng đi đến đây. Có điều khi tận mắt chứng kiến cậu vác đao bước đến một cách vẹn toàn như thế, Trưởng Giám Ngục vẫn không khỏi kinh ngạc. “Xong rồi.” Ân Tu mặt không chút cảm xúc đặt hết số đồng xu lên bàn, liếc mắt nhìn cái rãnh cuối cùng vẫn còn trống trơn rồi quay sang quét mắt nhìn đám đông, cậu phớt lờ Lê Mặc đang mỉm cười đầy thích thú, cố gắng tìm kiếm vị người chơi mang số hiệu 1 kia. Nhưng kẻ đó không xuất hiện. Ân Tu không kìm được khẽ cau mày: “Có cần chờ người cuối cùng sở hữu đồng xu Tội Môn đến không?” Nếu đối phương cứ mãi không chịu xuất hiện, có khi nào cậu phải quay về một chuyến, giết người đoạt xu rồi mới quay lại đây không? “Không sao.” Trưởng Giám Ngục điềm nhiên phất tay: “Đặt hết xu của cậu lên đây xong thì cứ đi tiếp về phía trước, kẻ sở hữu đồng xu Tội Môn sẽ tự khắc xuất hiện trước mặt cậu. Cậu chỉ cần đoạt lấy đồng xu cuối cùng từ trên người kẻ đó là được.” Trước những lời lẽ mập mờ của Trưởng Giám Ngục, Ân Tu chỉ lạnh lùng nhìn gã, rồi tiến lên từng bước dưới sự dõi theo của gã. Ngay khi bước chân vào phạm vi của tòa án thu nhỏ, bóng tối ngợp trời lập tức bao trùm lấy Ân Tu. Chỉ trong nháy mắt, phòng làm việc của Trưởng Giám Ngục, Diệp Thiên Huyền cùng đám người chơi kia tất thảy đều biến mất. Nói đúng hơn là, cậu đã bị kéo vào một không gian riêng biệt. “Mời bị cáo đứng lên bục bị cáo phía bên trái.” Trong bóng tối đen kịt, một chùm sáng chiếu rọi xuống trung tâm tòa án cao vời vợi. Trưởng Giám Ngục đang mỉm cười chăm chú nhìn Ân Tu, nỗi sợ hãi trong gã dường như lại vơi đi một phần, tâm trạng cũng theo đó mà trở nên phấn chấn hơn. Ân Tu im lặng bước lên bục ghế bị cáo bên trái tòa án thu nhỏ, lười biếng chẳng buồn hỏi về cái thiết lập bối cảnh của bọn họ. “Mời nguyên cáo đứng lên bục nguyên cáo phía bên phải.” Giọng nói của Trưởng Giám Ngục vừa dứt, Ân Tu liền quay đầu nhìn sang bên phải. Cậu bất chợt nhận ra người chơi số 1 đeo mặt nạ, máu me be bét khắp người kia đang lặng lẽ đứng trên bục nguyên cáo. Người nọ đứng thẳng tắp ở đó, thậm chí còn chẳng có lấy một chút hơi thở, hoàn toàn làm ngơ trước ánh mắt dò xét của Ân Tu. “Cốp cốp!” Hai tiếng búa gõ vang lên trên mặt bàn, xung quanh tức khắc hiện ra từng hàng ghế tựa. Ngồi trên đó toàn là những mảnh thi thể biết đi, dường như đều là lũ dị quái đã bị đao chém làm đôi hoặc chân tay đứt lìa. Chúng ngồi yên bất động ở đó, chẳng có lấy một chút hơi thở nào. Trên tòa án, chỉ có giọng nói của Trưởng Giám Ngục vang lên rõ ràng: “Mời các nguyên cáo bắt đầu trình bày tội trạng của phía bị cáo.” Ân Tu khó hiểu ngoảnh đầu lại, liền thấy lũ dị quái vốn đang ngồi im lặng bỗng chốc trở nên xôn xao, những âm thanh chói tai vang lên ngợp trời, lấp đầy cả không gian. “Hắn giết tôi! Hắn chém tôi làm đôi!” “Hắn chém đầu tôi! Hắn ném tôi xuống lầu!” “Hắn tàn ác vô nhân đạo! Hắn đã giết sạch cả phó bản!” “Chúng tôi yêu cầu tiến hành Thí luyện Phán quyết đối với hắn! Thí luyện Phán quyết!” Trái ngược với sự ồn ào náo động của đám dị quái, người chơi đứng trên bục nguyên cáo lại bất động, thậm chí chẳng
Chương 128: Anh Có Thể Cho Tôi Bao Nhiêu?
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- 【Phát hiện người chơi đã đạt được đủ lợi ích trong phó bản hiện tại.】 【Vừa phải thôi.】 Nhìn dòng chữ trên bảng điều khiển, Hứa Tri Ngôn thoạt đầu hơi ngỡ ngàng, ngay sau đó liền chỉ tay vào màn hình, bất mãn nói. “Mã số nhân viên của mày là bao nhiêu? “ 【? 】 Bảng điều khiển bật ra một dấu chấm hỏi, Hệ thống không hiểu lắm tại sao tên người chơi tham lam trước mắt này tự dưng lại đi đòi mã số nhân viên. Hứa Tri Ngôn quan sát bảng điều khiển, nói ra suy đoán: “Trong phó bản Trường Học Khiếm Thị, hệ thống đã giao tiếp với tao ở trong điểm thời gian sai lầm, chắc là mày nhỉ? “ Hệ thống trò chơi thường khá cứng nhắc, giống như AI vô cảm, nhưng trong những tình huống đặc biệt, nó lại chuyển đổi thành một đối tượng đối thoại khá thông minh. Tuy cách một màn hình, nhưng từ sáu dấu chấm đen kia, không hiểu sao lại cảm nhận được nỗi tuyệt vọng nhàn nhạt của Hệ thống trò chơi. Trên bãi cỏ dành cho bệnh nhân phơi nắng trong viện điều dưỡng, đám quái vật vẫn đang không ngừng đấm đá lẫn nhau, tay chân máu thịt be bét thi thoảng lại văng xa vài mét, trông vô cùng đáng sợ. Giữa tiếng gầm rú ồn ào làm nền, Hứa Tri Ngôn cứ như người không liên quan, xoa cằm ngẫm nghĩ một lát, cứ cảm thấy mình đoán đúng rồi. Cậu nhớ chỉ số thông minh của cái Hệ thống này đâu có cao lắm đâu nhỉ? “Sao mày biết tao đã đạt đủ lợi ích? Chẳng lẽ tụi bây kiểm tra cả đồ trong túi của người chơi à?” Vẻ mặt Hứa Tri Ngôn đầy kinh ngạc, chỉ thiếu điều viết dòng chữ ‘Người chơi không có nhân quyền hay sao’ lên mặt thôi. “Còn nữa, tao chỉ đang đòi hỏi khoản bồi thường xứng đáng thôi, mày ra thế giới thực tìm đại một con game nào đó xem thử đi, có phải hễ gặp lỗi BUG là nhà phát hành đều sẽ đền bù không? “ Giọng cậu không nhỏ, truyền rõ mồn một vào phòng livestream. Nhưng lúc này cậu chẳng màng được nhiều đến thế. Hứa Tri Ngôn cần làm rõ việc giám sát của Hệ thống đối với người chơi đã đạt đến mức độ nào. Nếu Hệ Thống Chủ thực sự tiến hành kiểm tra và ghi lại toàn diện trạng thái hiện tại cũng như số lượng vật phẩm trong túi của người chơi, thì sau này khi cất giữ đạo cụ cậu phải cẩn thận hơn một chút. BOSS của Tiểu Khu Ác Mộng và Quỷ Thần trong Phòng An Toàn có ngoại hình gần như y hệt nhau, cậu không chắc Hệ Thống Chủ đã biết được bao nhiêu về chuyện này. Khán giả đang xem livestream bị cuộc đối thoại này dọa giật mình, mãi sau mới nhận ra Hứa Tri Ngôn vậy mà lại đang đòi Hệ thống bồi thường thật. 【Đỉnh! Không hổ danh là Tham Lam】 【Tiểu Bách Vạn ngay cả lông dê của Hệ thống cũng không tha hả? 】 【Hahahaha hình như cũng đúng, dù sao BUG kiểu này cũng hiếm gặp, tôi chơi game mobile người ta còn có gói quà đền bù nữa mà. 】 【Tiểu Bách Vạn nói nghe cũng có lý đấy chứ, đây đúng là BUG game, đâu có liên quan gì đến người chơi! 】 Đứng ở góc độ nào thì nói lời ấy. Khán giả trong phòng livestream suy cho cùng cũng là người chơi. Những lời lẽ của Hứa Tri Ngôn lúc này cứ như mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới, mọi người nhao nhao đặt mình vào hoàn cảnh đó, cho rằng nếu bản thân gặp phải loại BUG này thì chắc chắn cũng sẽ đòi bồi thường. 【Đúng thế! Tôi thấy Tiểu Bách Vạn nói đúng, đây rõ ràng là lỗi của game, chối đằng nào được. 】 【Hơn nữa tình cảnh trong cái phó bản bị sụp đổ kia chắc là thảm khốc lắm. 】 【Chuẩn, ngay cả Tiếu Diện Hổ và Chó Điên đều nằm đơ ra đó tắt đài luôn rồi, trước khi bị mất tín hiệu Tiểu Bách Vạn cũng đâu có bị thương nặng đến thế. 】 【Ủng hộ! Pha này tui ủng hộ Tiểu Bá Vạn! 】 【+1, ai biết được sau này anh em mình có gặp cái BUG nào không, lỡ lúc đấy thập tử nhất sinh dùng cạn sạch đạo cụ mà không được đền bù chút nào thì thảm quá. 】 【+2! Hai tay hai chân tán thành! 】 【+3! Tôi thay mặt cả xóm tán thành! 】 【+4……】 Chẳng biết là do có quá nhiều phản hồi từ người chơi trong phòng livestream, hay là do những lời lẽ của Hứa Tri Ngôn khiến Hệ Thống Chủ không tìm được lý lẽ để phản bác. Mà bảng điều khiển im lìm một lúc lâu, mới rặn ra được vài câu giải thích. 【Trong thời gian không diễn ra trò chơi, Hệ Thống Chủ sẽ không giám sát trạng thái của người chơi. 】 【Hệ thống sẽ không kiểm tra vật phẩm trong túi của người chơi, xin người chơi hãy yên tâm. 】 【Còn về phần lợi ích, thông qua hành vi cướp bóc thi thể người chơi vừa rồi của bạn, Hệ thống đã ước lượng sơ bộ
Chương 109: Bệnh Viện Phục Hồi Tâm Thần
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Liên hệ với lần trước, chỉ số hận thù đều lặng lẽ giảm xuống trong giấc mơ kia. Trong lòng Kì Thời nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Cậu dè dặt đặt tay lên má Tạ Vi Chỉ, khẽ khàng chạm vào hắn trong bóng tối. Ban đầu, Tạ Vi Chỉ nhìn chằm chằm đôi tay đang tới gần của Kì Thời với thần sắc khó đoán, trong cổ họng phát ra tiếng rít khàn khàn đầy đe dọa. Nhưng khi bàn tay với lòng bàn tay nóng hổi kia thực sự áp lên gò má, vẻ cảnh giác vốn có nơi hắn mới từ từ tan biến. 【Tít, giá trị hận thù -1, giá trị hận thù song sinh hiện tại: 89.】 Cơ thể hắn cực kỳ thành thật xích lại gần Kì Thời, áp má vào lòng bàn tay cậu mà dụi dụi. Thậm chí, nhân lúc khe hở nơi góc chăn vừa hé mở, Tạ Vi Chỉ cúi đầu xuống bên cổ Kì Thời, liếm nhẹ lên vết thương bị cắn hôm qua, sau đó lại dém chặt góc chăn vừa bị vén lên kia lại, kín kẽ không một khe hở. Kì Thời đã xác nhận được suy đoán trong lòng: nhân cách ác tính ủa Tạ Vi Chỉ thích sự đụng chạm, hay đúng hơn là hắn thích những thứ có hơi ấm. Nhưng không phải thứ gì Tạ Duy Chỉ cũng thích. Nắm bắt được sở thích của nhân cách ác tính, Kì Thời nằm trên giường, bị ủ kín đến mức chẳng còn sức mà giãy giụa, ảm giác mát lạnh truyền đến nơi cổ từng chút một, là một tư thế cực kỳ thân mật, nhưng lại chẳng hề mang chút phong tình ướt át nào, dường như đó chỉ là hành động vô thức không hề toan tính của Tạ Vi Chỉ. Hôm qua Tạ Vi Chỉ cắn rất nhẹ, chỉ hơi rỉ máu, ngay tối hôm đó vết thương đã đóng vảy, đêm nay nhìn lại thì chỉ còn vương lại sắc đỏ nhạt, nhưng Tạ Vi Chỉ cứ mãi quyến luyến ở nơi đó, dường như hắn còn muốn cắn thêm một cái, nếm thử mùi vị máu tươi bên trong. Nhưng chẳng hiểu sao, hắn chần chừ mãi vẫn chưa ra tay. Bên ngoài tĩnh mịch như tờ, không biết đã bao lâu trôi qua, Kì Thời mới không chịu nổi mà khẽ cựa quậy, nói: “Sắp ngạt thở rồi.” Nghe thấy vậy, Tạ Vi Chỉ mới nới lỏng vòng tay thả Kì Thời ra một chút, cũng không còn dùng sức đè nặng lên chăn đệm nữa. Đêm nay, đám dây leo vẫn bao vây kín mít cả chiếc giường như cũ, vươn tay ra chạm vào đâu cũng chỉ thấy những thân dây leo cứng ngắc, nhưng được cái may mắn là cậu vẫn được ngủ trên giường. Nhưng bị giày vò một hồi như vậy, cơn buồn ngủ của Kì Thời cũng tan biến sạch. Tạ Vi Chỉ vốn đang ngoan ngoãn ôm cậu một lúc, thấy Kì Thời mãi không ngủ lại, liền bắt đầu được đà lấn tới, càn rỡ sán lại gần hòng tìm kiếm nơi ấm áp nhất, kết quả bị Kì Thời búng cho một cái vào trán, nảy ngược ra ngoài. Vầng trán truyền đến cảm giác đau nhẹ, vừa chạm vào đã tan biến, thậm chí còn chẳng dùng lực là bao. Trong nhận thức của Tạ Vi Chỉ, đây được tính là hành vi tấn công, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng bóp chết con người đang nằm trong vòng tay mình, nhưng đòn tấn công này quả thực quá nhỏ bé, nhỏ đến mức Tạ Vi Chỉ gần như không thể cảm nhận được. Tạ Vi Chỉ đầy vẻ nghi hoặc nhìn về phía Kì Thời. Kì Thời không nhận ra ánh mắt của Tạ Vi Chỉ, nhưng trong tâm trí hắn đột nhiên vang lên một giọng nói, giải đáp cho sự nghi hoặc ấy: “Đó không phải là tấn công, mà là sự tương tác giữa người với người. “ Tạ Vi Chỉ “lương thiện” lên tiếng: “Bác sĩ rất tốt, bất cứ ai cũng không được làm hại anh ấy! “ Ngay cả chính Tạ Vi Chỉ cũng không được phép. Tạ Vi Chỉ “lương thiện” đã nhìn thấy vết thương trên cổ Kì Thời vào ban ngày, nên mới có câu nói cảnh cáo đêm nay. Hai Tạ Vi Chỉ vốn tuy hai mà một, nhưng hiếm khi nào họ lại như thế này: khi một nhân cách đang chiếm quyền kiểm soát, nhân cách kia vẫn hoàn toàn tỉnh táo, bởi trong phần lớn thời gian, nhân cách thứ hai đều sẽ chìm vào giấc ngủ sâu. Chính sự ra đời của con quái vật thứ hai đã ảnh hưởng đến Tạ Vi Chỉ ở một mức độ nhất định, nên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay. Đối với giọng nói của một bản thể khác, Tạ Vi Chỉ chẳng mấy bận tâm, hắn là một Tạ Vi Chỉ được sinh ra từ bóng tối và cái chết. Qua vài ngày tiếp xúc này, có thể thấy hắn chẳng khác nào một con dã thú sống nơi rừng sâu núi thẳm. Muốn gì thì chẳng hề che giấu, ghét thứ gì liền lập tức ra tay xóa sổ, thẳng thắn đến mức trần trụi. Rốt cuộc, Tạ Vi Chỉ vẫn để chuyện đó trôi qua. Trong cái đầu trống rỗng của mình, hắn coi cú búng trán ấy là một đòn tấn công, nhưng chẳng hiểu sao, hắn lại không hề cảm thấy
Chương 108: Nuôi Nhốt
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Tuy Tạ Vi Chỉ không cắn xuống nữa, nhưng hắn vẫn chẳng chịu buông Kì Thời ra như lời cậu nói. Thời gian bên ngoài chầm chậm trôi qua từng phút từng giây, mãi cho đến khi một tia sáng len lỏi qua khe hở của đám dây leo chiếu vào, Kì Thời mới mơ màng mở mắt, tỉnh lại từ trong cơn mộng mị. Cậu thế mà lại cứ như vậy để mặc cho Tạ Vi Chỉ ôm mà ngủ thiếp đi mất. Ngay khi Kì Thời vừa tỉnh táo lại, âm thanh của Hệ thống liền vang lên: 【Đêm hôm qua, độ hận thù của mục tiêu nhiệm vụ -3, giá trị hận thù “Song Sinh” hiện tại: 95.】 【Ký chủ, nhiệm vụ lần này vô cùng đặc biệt. Cậu phải đồng thời hạ giá trị hận thù của cả hai nhân cách xuống con số không, như vậy mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.】 Kì Thời nương theo tia sáng yếu ớt đang lọt vào phòng nhìn sang Tạ Nguy Chỉ, chàng thanh niên đang ôm chặt cậu trong lòng kia đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở nhẹ nhàng, dáng vẻ khi ngủ trông yên tĩnh đến lạ. Tựa như một con dã thú đang lặng lẽ ngủ say. Cả một đêm bị kìm kẹp cứng ngắc trong lồng ngực người kia khiến máu huyết chẳng thể lưu thông, tay chân Kì Thời tê rần hết cả. Cậu khẽ nhúc nhích, định co duỗi tay chân một chút, nào ngờ còn chưa kịp lên tiếng thì Tạ Vi Chỉ đã mở mắt. Chỉ mới liếc qua một cái, Kì Thời đã nhận ra ngay sự khác biệt giữa hai nhân cách. Quả nhiên, ngay khi vừa mở mắt, Tạ Vi Chỉ liền lập tức buông lỏng vòng tay đang siết chặt Kỳ Thời, đám dây leo chồng chất sau lưng hắn cũng bắt đầu ngoe nguẩy tách ra, những nhánh dây vốn dĩ đang bao phủ kín cả căn phòng giờ đây nhanh chóng rút lui về chỗ cũ. Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều biến mất không còn dấu vết. Tạ Vi Chỉ vội vàng đỡ Kì Thời dậy ngồi tựa lên giường, ánh mắt hắn đầy vẻ hoảng loạn, khi chạm phải tầm mắt của Kì Thời thì khẽ run lên, rồi lại vội vã cụp xuống: “Xin lỗi… bác sĩ.” Giọng nói ấy có chút run rẩy, lắng nghe kỹ còn nhận ra cả sự sợ hãi vẫn còn vương lại. Sau khi dìu Kì Thời ngồi xuống mép giường, Tạ Vi Chỉ liền lùi lại, giữ một khoảng cách nhất định với cậu. Hắn sợ Kì Thời sẽ sợ hãi mình. Lúc này, Kì Thời mới nhìn thấy luồng tử khí tàn tạ toát ra từ trên người Tạ Vi Chỉ. Đó là một khía cạnh khác chưa từng có ai biết đến, bị giấu kín bên dưới vẻ ngoài ôn hòa và hay ngại ngùng kia. Kỳ Thời ngẩng đầu, cậu nhìn gương mặt trắng bệch của Tạ Vi Chỉ, hỏi: “Tại sao lại xin lỗi nữa rồi?” Tạ Vi Chỉ lí nhí đáp: “Rất đáng sợ, lại còn rất xấu xí, tôi sợ anh sẽ hoảng sợ.” Đứng trước những thứ phi nhân loại, phản ứng đầu tiên của người bình thường bao giờ cũng là sợ hãi và khiếp đảm. Tạ Vi Chỉ đã quá quen với sự kinh hoàng trong mắt người khác, nhưng hắn lại sợ phải nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của Kì Thời hơn bất cứ thứ gì. Kì Thời lại hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải sợ? Cậu sẽ làm hại tôi sao? “ Tạ Vi Chỉ lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Kì Thời mỉm cười: “Vậy thì tôi việc gì phải sợ? Bất kể là thứ gì đi chăng nữa, Tạ Vi Chỉ vẫn là Tạ Vi Chỉ. Ở trước mặt tôi, cậu ấy chỉ là Tạ Nguy Chỉ mà thôi. “ Mọi nỗi bất an đang bao trùm lấy hắn, chỉ nhờ một câu nói đơn giản ấy mà được xua tan đi tất cả. Tạ Vi Chỉ trầm mặc không nói lời nào. Trong phòng rất tối, sau khi co duỗi tay chân cho đỡ mỏi, Kì Thời bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra để ánh sáng bên ngoài lọt vào. Bên ngoài vẫn là một màn sương mù dày đặc trắng xóa, nhưng cũng may vẫn còn có thể phân biệt được đâu là ngày, đâu là đêm. Đợi đến khi trong phòng sáng hẳn, Kì Thời mới quay sang hỏi Tạ Vi Chỉ: “Cậu có biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? “ Điều Kì Thời muốn hỏi hiển nhiên là những chuyện đã xảy ra đêm qua. Tạ Vi Chỉ bước lại gần cửa sổ, kéo giật bàn tay đang định vươn ra của Kì Thời về, khiến cái bóng đen vừa lướt qua bên ngoài vồ hụt một cái. Bóng đen kia tức tối đến phát điên, định lao vào trong phòng để nuốt chửng máu thịt của con người bên trong cho thỏa, nhưng lại bị một luồng khí tức bí ẩn lặng lẽ nghiền nát tan tành. Tạ Vi Chỉ gật đầu với Kì Thời: “Tôi biết đã xảy ra chuyện gì. “ “Ở đây xuất hiện một thứ rất kỳ quái, tất cả mọi người đều không thể ra ngoài được nữa. “ Khi nói câu này, Tạ Vi Chỉ khẽ mỉm cười, dường như chẳng mảy may sợ hãi chút nào. Hắn liếc nhìn màn sương trắng xóa bên ngoài
Chương 110: Tám Chuyện Xong Chưa? Tôi Muốn Giết Cho Xong Rồi Về
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Đừng tiếc chi 1 like, 1 comment, hay 1 follow cho mình nha ‐‐‐‐————————————————————- Chất đống tất cả Tội Môn lên người Ân Tu, toàn bộ đạo cụ dồn hết cho Diệp Thiên Huyền, còn những người chơi còn lại thì cầm theo tờ đơn quy tắc. Diệp Thiên Huyền không chắc những người chơi đơn lẻ đang lang thang bên ngoài sở hữu bao nhiêu giá trị, nhưng nếu tận lực kéo thứ hạng của tất cả thành viên trong nhóm lên cao và ngang bằng nhau, thì trừ người chơi bí ẩn mang số hiệu 01 kia ra, thì giá trị của những người chơi còn sống sót trong phó bản này tuyệt đối không ai có thể vượt qua nhóm bọn họ – những người đang nắm giữ bảy tờ quy tắc. Chỉ khi tin tưởng tuyệt đối, sẵn lòng giao nộp toàn bộ đạo cụ cho anh ta, và những người khác chỉ cầm tờ quy tắc thì mới có thể tạo ra cục diện này. Chỉ cần trong nhóm có người lén lút giấu riêng một hai món đạo cụ, khiến giá trị chênh lệch, khoảng cách thứ hạng bị kéo giãn, thì chắc chắn sẽ có người bị đào thải. Trưởng Giám Ngục nhíu chặt mày, dõi mắt nhìn xuống những tờ quy tắc đang được giơ lên bên dưới, sắc mặt méo mó vặn vẹo: “Tại sao… tại sao các người lại chia sẻ thông tin với nhau? Chẳng lẽ các người không nên vì sự sinh tồn của bản thân mà tranh cướp thông tin và đạo cụ của kẻ khác sao? Tại sao các người lại chịu hợp tác? “ Phó bản này đã khởi động lại vô số lần, lứa người chơi nào bước vào cũng đều giết chóc đến mức gió tanh mưa máu. Những kẻ đầy rẫy sự bạo tàn ấy, sau khi nhận ra sự tồn tại của thứ gọi là “xếp hạng giá trị”, dù thế nào đi nữa cũng sẽ vì bảo toàn bản thân mà đi cướp đoạt đồ của người khác. Hơn nữa, gã còn thả Tội Môn vào trong đám người chơi, những kẻ sở hữu sức mạnh to lớn lại bị ảnh hưởng tâm trí tuyệt đối sẽ tấn công người khác một cách mất lý trí. Phó bản lần này nói thế nào cũng phải là thây chất đầy đồng, sau đó chỉ có vài kẻ sở hữu Tội Môn, thậm chí là ít người hơn nữa xuất hiện ở đây mới đúng. Nhưng hiện tại… sao lại nhiều thế này? Trưởng Giám Ngục nhíu mày nhìn chằm chằm năm sáu mươi người bên dưới, sắc mặt trong chốc lát trở nên khó coi. Diệp Thiên Huyền vui vẻ nhìn vẻ mặt không cam tâm lại đầy phức tạp của hắn, cười nói: “Tại sao ư? Ngươi đoán thử xem. “ Trưởng Giám Ngục lập tức chuyển ánh mắt lên người Diệp Thiên Huyền, quan sát kỹ một hồi mới chậm rãi cười lạnh một tiếng: “Tôi nói sao phó bản lần này lại khác một trời một vực so với trước kia, hóa ra là có cậu trà trộn vào đây à, Diệp Thiên Huyền.” Diệp Thiên Huyền mỉm cười nhàn nhạt: “Hóa ra tôi cũng nổi tiếng đến mức anh cũng biết mặt cơ à?” Sắc mặt Trưởng Giám Ngục không được tốt: “Ngay cả trong phó bản của tôi thì tôi cũng đã nghe loáng thoáng về tên của cậu, một sự tồn tại có thể giúp tỉ lệ sống sót của người chơi trong các phó bản tăng lên đáng kể, thật không thể ngờ, cậu lại trà trộn được vào cái ổ toàn những kẻ ác nhân này.” Đây vốn là một phó bản được thiết kế riêng cho những kẻ ác, chủ yếu tập trung vào việc người chơi hung bạo tàn sát lẫn nhau, người như Diệp Thiên Huyền căn bản không thể nào bị kéo vào một phó bản như thế này, việc anh ta xuất hiện ở đây quả thực là một tính toán sai lầm lớn. “Thôi bỏ đi, dù sao phó bản rồi sẽ mở lại. Những kẻ phải vào đây, cho dù thoát ra một lần rồi cũng sẽ trở lại. “Cảm xúc của Trưởng Giám Ngục dần dần bình ổn trở lại. Nhưng nhóm người chơi lại trở nên hoảng hốt và mơ hồ: “Khoan đã, tôi không nghe lầm chứ? Vừa nãy Trưởng Giám Ngục gọi đại ca Ân Tu là Diệp Thiên Huyền ư? “ “…Tôi cũng nghe thấy rồi… Diệp Thiên Huyền… vị Thánh Nhân của phó bản đó. “ “Người mà tôi theo là Sát Thần cơ mà?… Không phải là Sát Thần khiến dị quái trong phó bản phải nghe danh đã khiếp vía sao?? Diệp Thiên Huyền??? “ Từng người chơi đều ngây ngốc cả ra, những người chơi bạo lực tự nhiên sẽ sùng bái và đi theo người mạnh mẽ hơn họ, và chỉ khi đứng trước một người mạnh mẽ hơn, họ mới cam tâm tình nguyện khuất phục và đi theo. Giờ đây phó bản sắp kết thúc rồi, lại nói cho họ biết, người mà họ luôn đi theo lại là vị Thánh Nhân đoản mệnh, thân thể yếu đuối kia ư? “Ôi chao, lộ tẩy rồi. “Diệp Thiên Huyền cười híp mắt gật đầu: “Tôi đích thực là Diệp Thiên Huyền… còn người bên cạnh tôi đây mới chính là Ân Tu. “ Những người chơi kinh hoàng thất thố lập tức chuyển ánh mắt nhìn sang Ân Tu, người đang đứng bên cạnh Diệp Thiên Huyền với vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn cái khí chất cầm đao kia của cậu ta, phải rồi, người này chắc chắn là
