Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Chủ sạp nhìn vẻ mặt tái nhợt của anh ta với ánh mắt sâu xa, gã đưa tay bắt lấy một lá bài ở trong đống lá bài bừa bộn trước mặt. Tiếp đó gã chau mày đáp: “Lạ thật… tuổi thọ của cậu vẫn còn không ít, nhưng cậu sẽ ch.ết vào tháng sau. “ Cả phòng livestream chấn động, nhưng Diệp Thiên Huyền lại rất điềm tĩnh gật đầu: “Tháng sau phải không? Cũng được, vượt thêm một phó bản nữa là có thể đi tổng kết rồi, một tháng đủ để tôi vượt được hai phó bản nữa, chờ thông quan toàn bộ rồi ch.ết cũng không muộn. “ Anh ta khẽ mỉm cười, còn làn đạn thì bắt đầu khóc lóc điên cuồng. “Cậu không sợ cái ch.ết của chính mình sao? “Chủ sạp đã từng chứng kiến rất nhiều người chơi đến đây hỏi về bản thân mình, nhưng lần đầu tiên gã thấy có người lại ung dung như gió thoảng mây bay đối với thời hạn ch.ết của bản thân đến vậy. Diệp Thiên Huyền che miệng ho nhẹ vài tiếng, gò má trắng nhợt một mảng, anh ta nhếch khóe miệng đầy ẩn ý: “Ông xem, dáng vẻ này của tôi cũng chẳng giống như có thể sống thêm được bao lâu nữa, đằng nào thì cũng phải ch.ết, chi bằng trước khi ch.ết đánh ra hết chiến lược cho trấn nhỏ, đảm bảo tỉ lệ sống sót cho người chơi trong trấn của chúng tôi. “ “Tận tháng sau mới ch.ết, thì tôi lại yên tâm hơn, vậy có nghĩa là trong tháng này cho dù tôi có làm gì thì cũng sẽ không ch.ết, đúng chứ? “ Chủ sạp khẽ hừ một tiếng: “Tự cho mình là đúng, cậu cho rằng lãng phí mạng sống của mình như vậy thì có thể bảo đảm được cho bao nhiêu người sống sót trong phó bản? Trong phó bản sẽ không tồn tại đấng cứu thế, kẻ đáng ch.ết thì cứu cũng chẳng được. “ Diệp Thiên Huyền hơi nheo mắt, hiền hòa nhìn chằm chằm ông chủ sạp: “Thấy ông hào phóng xem bói cho tôi như vậy, tôi cũng tính cho ông một quẻ nha. “ Chủ sạp: ? “Cậu định bói gì cho tôi? “ Diệp Thiên Huyền nâng nhẹ tay, dịch thể màu đen trên ngón tay út của anh ta nhỏ giọt xuống mặt đất, dần dần ngưng tụ thành một thân ảnh màu đỏ, cơn nóng giận bồn chồn truyền đến từ bên dưới mặt nạ, hơi thở nặng nề, sát ý nồng đậm. Chủ sạp sững sờ, ánh mắt dần trở nên kinh hãi, mắt cười của Diệp Thiên Huyền nheo lại, anh ta thản nhiên phất tay: “Đương nhiên là tính giờ ch.ết cho ông rồi… tôi đoán, là ngay bây giờ. “ Bạo Nộ tức tốc lao bổ đến theo tiếng thét hoảng loạn của chủ sạp. Nó xé toạc áo choàng đen, lấy ra tờ quy tắc từ bên dưới, kêu gào điên loạn, chuẩn bị xé rách tờ đơn quy tắc thành 4, 5 mảnh, nhưng vừa quay đầu, thì liền đối diện ngay với đôi ngươi u ám của Diệp Thiên Huyền. “Muốn xé đúng không? “Anh ta khẽ mỉm cười, rõ là đang cười, nhưng trong đáy mắt lại là cơn giận không thể đè nén được: “Mày xé nó thành bao nhiêu mảnh, thì lát nữa tao sẽ xé mày thành bấy nhiêu mảnh, mày cứ xé đi. “ Bạo Nộ khựng lại một chút, cố nhịn xuống cơn bực dọc đang dâng trào, đưa tờ quy tắc cho Diệp Thiên Huyền. Diệp Thiên Huyền giật phắt lấy tờ quy tắc, sau khí hít thở sâu một hơi, thì mới mỉm cười ôn hòa nói với Bạo Nộ: “Vừa rồi chỉ là buột miệng nói ra mấy lời nóng giận do chịu ảnh hưởng của mày mà thôi, chứ một con người tâm bình khí hòa* như tao đây, thì làm sao có thể xé mày ra được chứ, có đúng không? “ *Nghĩa đen: lòng bình khí hòa. Nghĩa bóng: tâm thái bình thản, không nóng nảy. Sắc thái: khen người điềm đạm. Bạo Nộ dám giận mà không dám nói. Nó cũng là sau khi ràng buộc thì mới được cái con người này chính là Ân Tu, tên sát thần trong lời đồn. Nếu đổi lại là người chơi bình thường khác mà cứ không hạp ý nó như thế này, thì nó đã sớm cho tan đàn xẻ nghé* đi tìm người chơi khác rồi, chứ làm gì có chuyện còn ở đây ngoan ngoãn làm không công cho hắn ta. *一拍两散: vỗ tay một cái thì hai bên tách ra, tức là giải tán đường ai nấy đi, không làm việc hay hợp tác chung nữa, vỗ 1 cái hai người hai ngả. Nhưng mà đây lại là Ân Tu đó! Nó nào dám mở miệng đâu! Bạo Nộ bây giờ rất là bực! Bực vận may của bản thân quá kém! Rõ ràng là đã chọn trúng một đóa hoa trắng nhỏ* yêu kiều, ai ngờ kết quả lại là một sát thần? *小白花: tiểu bạch hoa, chỉ kiểu nhân vật ngây thơ, yếu đuối, hiền lành (tương phản với ‘sát thần’). “Đưa tao xem thử, tờ đơn quy tắc của tầng Bạo Nộ… “Diệp Thiên Huyền chậm rãi mở tờ đơn trong tay, còn chưa kịp xem, thì cả Thành Cực Lạc lại thêm một trận xoay chuyển trời long đất lở. Người chơi ở mỗi giai đoạn hành lang khác nhau đều bị đánh bay,
Chương 89: Vui Vẻ Một Chút
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Phòng bệnh ở tầng 3, có hơi cao, nhưng Kì Thời có thể nhìn thấy rất rõ ràng ánh nhìn mang theo niềm hiếu kì của đối phương khi nhìn sang đây. Tầm nhìn của Tạ Vi Chỉ rơi trên những hạt mưa bắn lên mặt kính ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo như nai con, hắn đưa tay ra muốn chạm vào người thanh niên đang đứng trong màn mưa ở bên ngoài, nhưng nơi mắt chạm tới chỉ là tấm kính lạnh lẽo. Hắn bị nhốt trong một cái lồng giam khép kín. Ý thức được điều này, đầu ngón tay đặt trên mặt kính khựng lại trong một khắc ngắn ngủi. Kì Thời đứng giữa cơn mưa, che chiếc ô đen, nhìn thấy người thanh niên bên ô cửa, không hiểu tại sao đầu người đó lại cúi xuống, tâm trạng có phần nặng trĩu. Màn mưa cách tuyệt mọi âm thanh, trong không khí đầy rẫy làn khí ẩm và trong lành, bởi vì bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô, cho nên có rất nhiều cây cối, mùi ẩm của đất cũng dâng rõ rệt hơn. Hạt mưa rơi xuống mặt đất bắn lên mặt giày của Kì Thời, cậu chợt nhớ lại vài ngày trước Quan Lộ đã từng nói với mình một câu trong một thoáng ngẩn ngơ. Nét mặt cô gái nghiêm túc, thuật lại độ nguy hiểm của những bệnh nhân có triệu chứng nghiêm trọng, trong lúc đó có nhắc một câu liên quan đến việc sắp xếp bảo an trong thời gian cho bệnh nhân ra ngoài hóng gió. Khác với kiểu bệnh nhân có triệu chứng nhẹ và không cần kiểm soát quá nghiêm khắc như Tô Minh, có nhiều cơ hội chạy ra ngoài quậy phá, do có tính nguy hiểm cao, nên những bệnh nhân kia rất ít có cơ hội được cho phép ra ngoài. Một tháng một lần hoặc hai tháng một lần thì mới được chấp thuận cho ra khỏi phòng bệnh, cho dù là như thế thì bọn họ cũng bị hạn chế hành động, bị đeo còng tay hoặc còng chân, ở một khu vực nhất định dưới sự giám sát chặt chẽ của bảo an cho đủ thời gian quy định, rồi lại bị đưa về phòng bệnh. Nghe đến đây, Kì Thời hiếm hơi chau mày. Cho dù bệnh nhân có tồn tại độ nguy hiểm nhất định, nhưng làm như vậy thì chẳng khác nào là đang giam giữ tù nhân, mà bệnh nhân nếu ở trong trạng thái khép kín quá lâu, thì sẽ rất bất lợi cho việc hồi phục về sau. Nhưng lúc đó vẫn còn có người khác, cho nên Kì Thời đành đè xuống bao nhiêu câu hỏi ở trong lòng, không nói ra. Suy đoán như thế, thì e rằng bệnh nhân đặc biệt Tạ Vi Chỉ ở phòng bệnh 001 càng bị hạn chế đi lại hơn nữa. Kì Thời đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao tâm trạng của đối phương lại sa sút đến như vậy. Tô Minh chạy lung tung đã bị bảo an đem về phòng, Kì Thời thì lại chẳng rời đi, mà lại tiến gần hơn một chút đến dãy phòng bệnh, đi đến vị trí bên dưới tán cây hòe của khu vực phòng bệnh. Cây hòe kia rất to, lá xanh biếc, cành to và dài, giống như là một chiếc ô màu xanh khổng lồ, Kì Thời càng thêm trắng trẻo khi đứng dưới tán cây xanh đậm trong bộ đồng phục bác sĩ chuyên dụng, cả người cậu như phát sáng giữa cơn mưa. Kì Thời ngửa chiếc ô màu đen, ngẩng đầu nhìn lên, cậu vẫy vẫy tay, cho dù biết rõ khoảng cách giữa hai người quá xa sẽ không thể nghe thấy gì, nhưng vẫn lên tiếng nói chuyện với Tạ Vi Chỉ đang ở bên ô cửa, an ủi hắn ta. Cỏ nhỏ, hoa dại rung rinh không tiếng giữa ngày mưa, bắt ngay được câu nói đó. Điều mà Kì Thời nói với Tạ Vi Chỉ là: “Vui lên một chút đi. ” Kì Thời muốn Tạ Vi Chỉ vui vẻ lên. Người thanh niên đứng bên khung cửa sổ, lặng lẽ thu toàn bộ cảnh tượng đó vào trong đôi mắt. Mưa vẫn rơi không ngớt, thậm chí càng lúc càng to hơn, Kì Thời đứng dưới tán cây một chút liền quay người rời đi, nhưng Tạ Vi Chỉ vẫn đứng bên cửa sổ, đôi chân rề rà mãi chẳng dịch chuyển. Ô kính trước mặt hắn đã mờ nhòe do mưa tạt vào, cũng không còn nhìn thấy bóng hình của cậu trai kia, mãi một lúc lâu sau, Tạ Vi Chỉ mới cúi đầu, không còn cố chấp nhìn ra bên ngoài nữa. Hắn nhìn xuống chậu cây đã khô héo từ lâu ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa và cành lá đã khô, lẩm bẩm nói: “Vui vẻ? ” “Tại sao lại muốn tôi vui vẻ? ” Điều khiến cho người ta kinh ngạc là Tạ Vi Chỉ lại có thể nghe thấy lời người kia nói ở khoảng cách xa đến như vậy. Phòng bệnh rất đơn sơ, một cái bàn, một cái ghế, một cái giường, còn có vài món đồ dùng sinh hoạt đơn giản, vòi nước trong phòng vệ sinh đã bị hỏng chút ít, do có rất ít người dám đi đến đây, cho nên cũng rất lâu rồi không có ai đến sửa. Chậu cây khô héo trên bàn vẫn chưa bị vứt đi, ngoài ra còn có một vài quyển sách và vài quyển vở trắng trống trơn, nhưng lại không có bút, bởi vì bệnh viện sẽ không để những đồ vật sắc nhọn
Chương 88: Chứng Rối Loạn Đa Nhân Cách
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Bệnh viện phục hồi tâm thần có hai bác sĩ điều trị chính, mỗi người phụ trách một lĩnh vực khác nhau trong bệnh viện, bác sĩ chủ trị mới là Kì Thời phụ trách tập trung nghiên cứu chuyên sâu các vấn đề tâm lý của bệnh nhân, tiếp xúc gần gũi vơi bệnh nhân, kiểm tra và theo dõi tình trạng bệnh. Còn vị bác sĩ còn lại thì phụ trách nghiên cứu và điều chỉnh thuốc men. So với vị bác sĩ chủ trị nhiều năm ngâm mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc, thì công việc của Kì Thời có phần nguy hiểm hơn, bởi vì cần phải tiếp xúc với những bệnh nhân tâm thần có mức độ nguy hiểm cao, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xảy ra sự cố trong lúc làm việc. Hoàn toàn không thể lường trước được. Sự khác biệt trong lượng công việc cũng không hề ít ỏi, ngoài phải quan sát các triệu chứng khi phát bệnh của bệnh nhân, Kì Thời còn phải nghiên cứu tâm lý của họ để đưa ra phương pháp điều trị thích hợp, còn phải kiểm tra sức khỏe định kì, thậm chí một tuần còn ở lại trong bệnh viện một ngày để quan sát tình trạng của các bệnh nhân có tính nguy hiểm cao vào ban đêm. Tuy rằng những việc này đều được tiến hành dưới điều kiện đảm bảo an toàn, nhưng vẫn rất rườm rà và nguy hiểm. Bởi vì tính chất công việc của bệnh viện phục hồi tâm thần quá đỗi nguy hiểm lại phức tạp, cho nên mấy vị bác sĩ chủ trị đảm nhiệm công việc ở vị trí của Kì Thời trước đây đều không chịu nỗi mà đã từ chức và rời đi, thậm chí còn có lời đồn rằng, có một bác sĩ chủ trị bị bệnh nhân dọa cho phát bệnh, đến cả tinh thần cũng xuất hiện một số vấn đề, dẫn đến việc mất một thời gian dài mà bệnh viện vẫn chưa tuyển được bác sĩ chủ trị phù hợp. Nhân viên công tác đều tỏ vẻ bất ngờ đối với sự có mặt của Kì Thời, bởi vì rất ít khi nhìn thấy bác sĩ nào vừa trẻ vừa ưa nhìn lại đi theo nghề bác sĩ tâm thần này, càng khỏi phải nói đến việc chạy đến vùng ngoại ô hẻo lánh này để nhậm chức. Dĩ nhiên, bắt đầu trước nhất là mấy cô gái ở trạm y tá, ngày nào cũng tíu ta tíu tít tụm thành một nhóm, gật đầu lễ phép với những người khác, nhưng ngay sau khi nhìn thấy Kì Thời thì nụ cười công nghiệp thường ngày đã trở nên xán lạn khôn cùng, người thì nhét kẹo, người thì chụp hình, cả trạm y tá trở nên náo nhiệt vô cùng. Kì Thời mới đến được có vài ngày, nhưng nhờ vào tính cách ôn hòa và vẻ ngoài tinh xảo, nên đã chiếm được lòng* của hầu hết những người trong bệnh viện, trừ những bệnh nhân kia ra, nhất thời, cậu cũng đã mang đến luồng sinh khí mới mẻ cho bệnh viện hẻo lánh và trống trải này, khiến nó trở nên huyên náo hơn hẳn. *虏获芳心: thành ngữ, nghĩa đen “chiếm lấy trái tim thơm ngát”, nghĩa bóng “chinh phục trái tim người khác (thường là phụ nữ)”. Sau khi đã quen thuộc, Kì Thời cũng dần dần bắt tay xử lý các công việc đã tiếp nhận, cậu thích ứng rất nhanh, từ công việc bàn giấy lúc đầu cho đến tiến hành quan sát thấu hiểu bệnh nhân ở cự ly gần, từ đầu đến giờ cậu đều không có sản sinh ra trạng thái ghét bỏ và kháng cự như những bác sĩ khác. Vì lo nghĩ cho sự an toàn của các bác sĩ, cho nên bệnh viện vẫn chưa để cho Kì Thời tiếp xúc với những bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, mà cậu sẽ được bắt đầu với những người bệnh tâm thần không quá nghiêm trọng. Bệnh nhân đầu tiên của Kì Thời rất đặc biệt, là một thiếu niên vẫn chưa thành niên, khoảng chừng 15, 16 tuổi, đúng vào độ tuổi cắp sách đến trường. Nghe nói còn là cháu trai của một nhà rất có tiền nào đó ở thành phố, nhưng vì một số tình huống đặc thù mà đã mắc phải chứng hoang tưởng. Chứng hoang tưởng, ý nghĩa như tên, chính là bệnh nhân sẽ thường xuyên sinh ra những ảo tưởng không thực tế, Kì Thời quan sát thì thấy mức độ gây tổn thương cho người khác dựa trên các triệu chứng bệnh của bệnh nhân này là rất thấp, nhưng đối với bản thân thì khó mà đoán được. Trong mấy ngày Kì Thời tiếp nhận ca bệnh, thì bạn thiếu niên Tô Minh này đã phát bệnh tổng cộng ba lần, lần thứ nhất cậu ta tự ảo tưởng bản thân là một cái cây to, rồi chạy đi đâu mất vào khoảng thời gian sinh hoạt tự do sau giờ ăn cơm. Đợi đến khi bảo an đi tìm, thì mới phát hiện đối phương đang đứng ở trên thảm cỏ, thân thẳng như bút dưới ánh mặt trời, không hề nhúc nhích, lúc bị phát hiện thì mặt cậu ta đã ửng đỏ, chắc là đã phơi đến say nắng. Lần thứ 2 thì cậu ta ảo tưởng mình biến thành một con chim nhỏ, hất tay y tá đi cùng mình rồi chạy thẳng lên tầng thượng, suýt thì nhảy một lèo từ trên đó xuống, lúc bị bắt còn không ngừng phát ra tiếng chim hót líu lo, cậu ta nói bản
Chương 87: Bệnh Nhân Số 001 – Tạ Vi Chỉ
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Giọng nói máy móc của hệ thống vừa dứt thì tiếng của Quan Lộ lại vang đến bên tai, bổ sung thêm thông tin khác cho Kì Thời. “Những bệnh nhân ở các phòng có số đổ về trước thì độ nguy hiểm càng cao, kèm theo cả tính công kích cao, cho nên cần phải hết sức cẩn trọng khi đến gần bệnh nhân, không được tuỳ tiện mở khóa an toàn trên cửa, trừ khi là trong thời điểm đặc biệt, sẽ tập trung sắp xếp cho bệnh nhân trong phòng ra ngoài hóng gió, thì lúc đó sẽ mở khóa an toàn, còn tất cả thời gian còn lại đều sẽ khóa. “ Như là lo lắng Kì Thời sẽ bị dọa sợ, Quan Lộ quay đầu sang mỉm cười, nói: “Khi cho bệnh nhân ra ngoài hóng gió, thì sẽ luôn có cảnh vệ và nhân viên có nghiệp vụ đặc thù canh chừng, cho nên không cần phải lo lắng bệnh nhân sẽ gây ra tai nạn nguy hiểm gì, bác sĩ có thể yên tâm. “ Kì Thời có thể hiểu, đó là do bệnh nhân tâm thần đôi khi sẽ làm ra những chuyện nguy hiểm mà bản thân họ không thể khống chế được. Giống như đã nhận ra ánh mắt của Kì Thời vẫn luôn đặt ở trong căn phòng trước mặt, Quan Lộ nhìn sang, nhìn thấy chàng thanh niên trong phòng đứng dậy, đi về phía cánh cửa bên này. Cậu thanh niên thanh tú mặc bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt, sắc môi tái nhợt, tóc hơi dài, sắp che cả mắt, đôi mắt quá đỗi trong trẻo đó nhìn sang đây, mang theo vài phần ngây ngô và hiếu kỳ, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến loài động vật nhỏ đáng yêu nào đó, và lơ đãng buông bỏ cảnh giác. Nhưng Quan Lộ hoàn toàn không bị mê hoặc bởi dáng vẻ mà đối phương thể hiện ra, thấy thanh niên tiến lại gần cánh cửa bên này, ánh mắt cô ta chợt nghiêm nghị, vội kéo Kì Thời lùi ra sau, nét mặt đầy sự cảnh giác và đề phòng. Chàng trai ở trong phòng đứng ngay trước cửa, cách một lớp kính trong suốt đã được gia cố, nhìn sang Kì Thời đang trong bộ đồng phục bác sĩ trắng tinh tươm, cậu ta chớp chớp mắt như là đã quá quen thuộc với phản ứng của Quan Lộ, chỉ là có phần tò mò đối với vị bác sĩ mới đến. Quan Lộ khẽ kéo Kì Thời sang một bên khác với gương mặt nghiêm nghị, mãi cho đến khi cách thật xa căn phòng bệnh đó thì cô mới dừng lại. Như thể nhận ra bản thân đã quá nghiêm túc, cô ta vội thả vạt áo Kì Thời ra, ngại ngùng cười cười: “Thật ngại quá bác sĩ, vừa rồi tôi phản ứng có hơi quá. “ “Nhưng trong bệnh viện thì vốn dĩ là như vậy, bác sĩ có nghiên cứu về phương diện bệnh tâm thần, thì chắc chắn cũng biết những bệnh nhân này có nguy cơ tiềm ẩn, thậm chí còn để lộ các hiện tượng bên ngoài để mê hoặc người khác, hòng đạt được mục đích không rõ ràng của bản thân. “ Cô gái vốn đang mỉm cười dịu dàng lại bắt đầu lộ ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Khôgg giống như những bệnh viện khác, trong bệnh viện của chúng ta, mỗi phòng bệnh đều được đánh số thứ tự, bác sĩ cần phải để ý, số hiệu càng lùi về trước thì bệnh nhân càng nguy hiểm, còn phòng bệnh 001 thì càng đặc biệt hơn cả. “ “Bệnh nhân trong phòng 001 cực kỳ nguy hiểm, là đối tượng theo dõi trọng điểm của bệnh viện, tuy đã tăng cường mức độ của khóa an toàn, nhưng vẫn còn tồn tại các mối nguy ngầm, cho nên ngoại trừ lúc phát thuốc và kiểm tra sức khỏe định kì thì bác sĩ cũng nên ít đến khu vực này thôi. “ Quan Lộ đã thành thật nói rất nhiều điều, nói xong mới thè lưỡi, tự châm chọc bản thân: “Nói nhiều thì thành nói nhảm mất rồi, bác sĩ cứ ở lại bệnh viện vài ngày là sẽ biết thôi, cả cái bệnh viện này cũng chẳng có mấy bác sĩ đi lại lang thang ở khu vực này, ai nấy đều tránh còn không kịp. “ Kì Thời chăm chú lắng nghe, chờ đến khi Quan Lộ dứt lời, thì mới lên tiếng cảm ơn, cậu biết cô gái này nói nhiều như vậy cũng chỉ là vì muốn nhắc nhở mình. Nụ cười của Quan Lộ đã tăng thêm vài phần chân thực, cô ta tiến thêm vài bước lên trước, tiếp tục dẫn Kì Thời đi làm quen với các nơi khác. Lúc rời đi, Kì Thời quay đầu nhìn lại căn phòng nằm ở cuối đoạn hành lang tĩnh mịch đó. Nếu như quan sát cho thật kĩ, thì sẽ nhận ra khóa an toàn của những căn phòng này không hề giống với các phòng bệnh khác, là phiên bản đã được gia cố, thậm chí căn phòng ở cuối hành lang còn hơn thế nữa, cửa phòng được làm chắc thêm, kính cũng được thay bằng kính cường lực kiên cố. Từng lớp phòng bị như vậy, trông giống như một lồng giam kín kẽ không lọt gió, khóa chặt người ở bên trong, nhìn lướt qua liền thấy ngột ngạt và tối tăm không gì sánh bằng. Do Kì Thời là
Chương 86: Bệnh Viện Tâm Thần – Giá Trị Hận Thù Thấp Nhất
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ 【Tít, giá trị hận thù của NPC ác quỷ về 0, sắp đi đến vị diện tiếp theo, xin ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng. 】 Ở cái thế giới kia của Thẩm Triều Dụ, phải đến rất nhiều năm về sau thì giá trị hận thù mới trở về 0. Trong báo cáo kiểm tra của hệ thống, vốn nhiệm vụ của Kì Thời nên kết thúc vào lúc mạch truyện Thẩm Triều Dụ rời khỏi thị trấn Lộ Xuyên được đi hết, chấp niệm cũng đã tiêu tan, nhưng không hiểu tại làm sao mà giá trị hận thù còn sót lại – 10 điểm kia mãi cho đến khi Kì Thời nán lại thế giới đó mười mấy năm thì mới bằng 0. Nhưng bất kể như thế nào, thì ít ra nhiệm vụ cũng đã thuận lợi hoàn thành. Thành công khiến cho thế giới song song có mức độ nguy hiểm cao chuyển hóa vận hành trở lại bình thường, hệ thống thở phào nhẹ nhõm, còn không nhịn được mà đắc ý chống nạnh. Màn hình vẫn còn dừng lại ở khung cảnh Kì Thời và Thẩm Triều Dụ đang ôm nhau mà ngủ ở trên giường, hệ thống hạ âm thanh thông báo xuống nhỏ nhất, nó muốn để cho ký chủ chuyển đổi vị diện ngay trong cơn mơ, sẵn tiện xóa bỏ luôn những tình cảm còn sót lại ở vị diện này, chứ không hề có ý đánh thức Kì Thời dậy. 【Hệ thống đếm ngược rời khỏi vị diện: 5, 4, 3, 2, 1… 】 Vào khoảnh khắc con số trên màn hình chuyển thành 0, thì bất ngờ, màn hình trước mặt hệ thống trở nên đỏ rực, còn phát ra cả tiếng cảnh báo chói tai. 【TÍT TÍT TÍT, CẢNH BÁO CẢNH BÁO, do nhân tố ngoài tầm kiểm soát, nên tạm thời không thể rời khỏi vị diện hiện tại. 】 【Tít! ! Hệ thống bị ảnh hưởng bởi yếu rố không rõ, từ trường hỗn loạn, hệ thống bị buộc ngắt kết nối. 】 【Đã thử kết nối tín hiệu với ký chủ, kết nối thất bại, hiện không có tín hiệu. 】 【KẾT NỐI THẤT BẠI! 】 【… 】 Vô số chữ “kết nối thất bại” in to màu đỏ xuất hiện lặp đi lặp lại trước mắt hệ thống, giống như là máy tính bị nhiễm phải một loại virus độc hại, diệt không được mà chặn cũng không xong. Ngay khi hệ thống đang hoảng đến mất hồn, chuẩn bị báo cáo tình huống đặc thù này lên cấp trên, thì dòng chữ đỏ in đậm lặp đi lặp lại liên tục như virus đó chợt biến mất, nhanh đến bất ngờ. Nhân loại trong màn hình chớp chớp mắt, hiển nhiên là sắp thức giấc rồi, hệ thống thao tác nhanh gọn, lần này đã rút khỏi vị diện một cách suôn sẻ, không còn xảy ra bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào nữa. Trong một thoáng Kì Thời thoát khỏi vị diện thuộc về ác quỷ, thì Thẩm Triều Dụ vốn đang say ngủ bỗng mở mắt nhìn vào nơi hư không. Ngay giây phút đó, hệ thống thậm chí còn cho rằng đối phương có thể nhìn thấy sự tồn tại của mình. May là thời gian rút khỏi vị diện của hệ thống rất ngắn, một ánh nhìn đó nhanh như một ảo giác ngang qua của hệ thống. Kì Thời bên này thì như không nhận ra điều dị thường nào, cậu rời khỏi thế giới trong lúc đang ngon giấc, lúc mở mắt ra thì đã đến một phó bản dị viện khác. Giọng đọc thông báo quen thuộc như máy móc của hệ thống vang lên: 【Tít, chúc mừng ký chủ đã đến với phó bản Bệnh Viện Tâm Thần! 】 【Ở trong thế giới này, thân phận của ký chủ là bác sĩ điều trị chính mới của Viện phục hồi chức năng tâm thần ở phía Tây ngoại ô thành phố, tình tiết của vị diện hiện tại và vị diện Chú Hề có vài phần tương đồng, đó là Tổ Công Lược và Tổ Người Chơi sẽ cùng tiến vào làm nhiệm vụ, thân là người của Tổ Công Lược, ký chủ sẽ được người chơi xem là NPC quan trọng cùng tham gia nhiệm vụ. 】 【Nhắc nhở thân thiện của hệ thống: Trong viện tâm thần có tồn tại rất nhiều nhân cách tiềm ẩn sự guy hiểm, vì sự an toàn và sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của ký chủ, nên mong ký chủ hãy thận trọng trong việc lựa chọn trị liệu. 】 【Tít, đang khóa mục tiêu công lược, tạm thời chưa thể tra được nhân vật mục tiêu, xin hãy thử lại sau. 】 Sau khi giọng điệu máy móc điện tử kết thúc, thì hệ thống vội vã lên tiếng: 【Xin lỗi ký chủ, phía hệ thống bên này tạm xảy ra chút vấn đề. 】 Trước đây, mỗi khi Kì Thời vừa bắt đầu tiến vào một thế giới mới, thì hệ thống sẽ truyền đạt ngay giá trị hận thù và thông tin của nhân vật mục tiêu, nhưng mà bây giờ màn hình lại hiển thị không thể tìm thấy nhân vật mục tiêu, giống như là chức năng định vị GPS bị hỏng vậy. Không thể dò tìm được mục tiêu, vậy có nghĩa là không thể nào tiến hành nhiệm vụ một cách chính xác, hệ thống ngắt kết nối để bảo trì, thế là vị diện này chỉ còn lại
Chương 82: “Khi Nào Tôi Chết? “
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~~~ Ân Tu lần nữa im lặng đánh giá chiếc còng, không ngờ cái thứ mà Trưởng Giám Ngục tiện tay vứt cho mình lại khủng khiếp đến thế. Người đàn ông ngước nhìn Ân Tu, rồi lại liếc nhìn Lê Mặc đang mỉm cười đằng sau, e dè nói tiếp: “Đến bây giờ còng tay của cậu vẫn còn là màu trắng, chứng tỏ cậu chưa phải chịu ô nhiễm nghiêm trọng, tinh thần của cậu vẫn đủ kiên định, nhưng một khi cậu gặp phải sự ô nhiễm của tội nghiệt, thì màu sắc trên còng tay của cậu sẽ thay đổi dựa theo loại tội nghiệt đó. ” “Cái người đeo còng tay trắng mà tôi gặp lần trước, hình như màu còng tay của hắn ta đã biến thành màu vàng… người chơi kiêu ngạo đó bị sắc dục làm ô nhiễm, trở thành kẻ điên chìm đắm trong dục vọng, chưa từng thấy hắn trở ra bao giờ. ” “Màu sắc của tội nghiệt… “Ân Tu quay đầu nhìn sang Lê Mặc, cậu nhớ lúc ban đầu khi Lê mặc xuất hiện trước mặt mình, thì anh ta có đeo một cái mặt nạ, trên đó có một vệt màu, là màu xanh lam. “Những tội nghiệt khác nhau sẽ có màu sắc khác nhau, hiện rõ trên cơ thể mỗi Tội Môn, nhưng tôi chưa từng gặp hết tất cả Tội Môn, nên không biết rõ màu nào sẽ ứng với Tội Môn nào, chỉ biết Sắc Dục là màu vàng, Tham Lam là màu xanh ngọc, Đố Kị là màu xanh lá. “Người đàn ông quỳ ngay ngắn, nói hết những gì nên nói, giải thích từng điều một, bổ sung đầy đủ. “Ngoài ra, một khi cậu gi.ết người hoặc dị quái, thì cậu sẽ rất dễ bị tội nghiệt lây nhiễm, nhưng người chơi tiến vào đây đều là những kẻ gi.ết người không gớm tay, cho nên mới nói những người đeo còng tay trắng rất khó rời khỏi nơi này. ” Ân Tu chậm rãi gật đầu, đã hiểu rõ tình thế. Kể từ lúc cậu đeo còng tay trắng bắt đầu, thì cậu và những người chơi cùng tiến vào nơi này đã không ở cùng một độ khó. Thành công tránh khỏi sự lây nhiễm của tội nghiệt, rời khỏi Thành Cực Lạc là kết cục tốt nhất, nhưng một khi kích hoạt tội nghiệt ở các tầng khác nhau, thì cậu rất có thể sẽ sa vào một tội trong Thất Tông Tội, bất kì tội nào cũng có thể dẫn đến Bad End (kết cục tệ nhất). Mà những người khác chỉ cần lo giữ mạng, sống sót khỏi những người chơi thù địch và dị quái, sau đó chỉ cần thành công đến gặp Trưởng Giám Ngục rồi rời khỏi đây là được. Cùng bước vào một tầng tội nghiệt như nhau, nhưng ảnh hưởng lên hai bên đều hoàn toàn khác biệt. Ân Tu thở dài chậm rãi, bắt đầu hối hận lúc đó không trực tiếp xông lên dùng còng tay siết ch.ết Trưởng Giám Ngục. “Nhưng mà… chắc là có cách giảm nhẹ (debuff) tội nghiệt đúng không? Phó bản sẽ không có quy tắc ép ch.ết người chơi 100%, sẽ luôn có kẽ hở để lợi dụng. “Ân Tu lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Còng tay trắng thì cũng có cách sống của còng tay trắng, đúng chứ? ” Người đàn ông gãi gãi đầu: “Đã nhiễm phải tội nghiệt của Thành Cực Lạc thì chỉ có một đường sống, chỉ cần giảm bớt ham muốn tội lỗi trong lòng đi là được, còng tay trắng chắc cũng như thế. ” Ân Tu trầm tư: “Giống như Bạo Nộ, chỉ cần tìm đủ mọi cách để duy trì sự bình tĩnh, thì có thể hạ thấp chỉ số ô nhiễm? ” “Đúng vậy. ” Ân Tu cảm thấy khá phức tạp về độ khó của còng tay trắng, quy tắc của mỗi tầng cậu đều chưa nắm rõ, ngay cả cách thông quan cậu cũng chưa hiểu thấu, vậy mà vừa mới vào đã đẩy cậu lên độ khó cao nhất. Còng tay trắng là có được từ trong tay của Trưởng Giám Ngục, bên trong Thành Cực Lạc chắc chắn sẽ không có tin tức liên quan đến còng tay trắng, vậy thì chỉ có thể moi thông tin từ trong miệng của dị quái, e rằng đã có không ít người chơi bị lây nhiễm tội nghiệt nặng hơn trong quá trình truy tìm thông tin. “Không thể gi.ết dị quái… cũng không thể gi.ết người có đúng không? “Ân Tu phút chốc cảm thấy bản thân đã thật sự trở thành tù nhân của phó bản, đeo lên còng tay, sau đó biến thành người dân lương thiện, người chơi và dị quái đều mở tiệc ăn mừng*. *普天同庆 (pǔ tiān tóng qìng) → Đây là một thành ngữ, có nguồn gốc từ các nghi lễ tế trời thời xưa, để chỉ niềm vui chung của tất cả mọi người trên khắp thiên hạ. Trong câu này, nó được dùng với sắc thái châm biếm, mỉa mai, vì việc người chơi trở thành “người dân lương thiện” lại khiến cả quái quỷ cũng vui mừng. Tiếp đó, cậu từ từ mở mắt, cười nói: “Vậy Tội Môn của tôi thì được gi.ết chứ? ” Mặt người đàn ông trắng bệch, bắt đầu run rẩy. Xét từ phản ứng của hắn ta, thì việc Tội Môn giết chóc sẽ không ảnh hưởng gì đến tội nghiệt của còng tay trắng. Được rồi, lại có thêm một cách giải quyết để tự do hành động. “Tôi… tôi đã nói cho cậu biết nhiều như vậy rồi, cậu không thể tha cho tôi được sao? “Người đàn
Chương 81: Cắn Cắn Nè, Uốn Éo Nè, Ôm Cái Nè
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~ Ân Tu cắn vài cái trên đầu xúc tu, sau khi xác nhận đây quả thật là một bộ phận chi thể thật sự tồn tại, thì cậu mới ngừng cắn. Cậu nhìn con mắt ở kế bên dấu răng của mình, lúc trước nó còn đảo qua lại nhìn cậu, bây giờ thì đồng tử đang không ngừng run rẩy, cảm xúc được phản hồi ra đặc biệt không được ổn định. Ân Tu khó hiểu lùi ra sau một bước, đụng phải Lê Mặc ở đằng sau, cậu vừa muốn quay đầu lại nhìn xem, thì bị một sợi xúc tu nhanh chóng chặn lại, che mất tầm nhìn của cậu. “Bây giờ vẫn chưa nhìn tôi được. ” Hơi lạnh bao bọc xung quanh quấn lấy eo của Ân Tu, sợi xúc tu đó có ý muốn che mắt cậu lại, xoay đầu của cậu quay trở lại hướng chính diện. Ân Tu lắng nghe tiếng thở trầm thấp và gấp gáp sau lưng mình, cảm nhận được hàn ý đang tràn ra không kiêng dè, cậu nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi: “Tôi cắn làm anh đau hả? ” Lê Mặc không đáp lại, nhưng hàn ý bám quanh eo cậu lại đang siết chặt từng chút một, bám sát lên da thịt cậu, hơi thở đó như đang nhẫn nhịn đè nén thứ gì đó, vang vọng rõ ràng trong căn phòng tĩnh mịch. Ân Tu đứng yên không động đậy, cậu quả thật cũng cảm thấy phát cắn đó của mình hình như đã gây ra cho Lê Mặc một ảnh hưởng không nhỏ, nên chỉ yên lặng đứng đó chờ những hàn ý lúc nhúc kia chậm rãi thu về, từng chút một khôi phục lại sự điềm tĩnh không một gợn sóng lúc ban đầu. Trong lúc này, làn đạn đều trở nên ồn ào, hỗn loạn. “Sao lại là màn hình đen nữa rồi! ! Cứ đến đoạn gây cấn là lại không cho người ta xem! ” “Màn hình đen là chuyện tốt đó người anh em, tôi nhớ vào một đêm ở phó bản trước, mấy huynh đệ thức đêm ghi chép cách vượt ải không biết đã nhìn thấy gì, mà tinh thần đều không được bình thường. ” “Theo những người chơi may mắn thoát nạn, thì họ hình như đã nhìn thấy anh Tu với bạn cùng cùng phòng đi vào khu rừng nhỏ rồi nhìn thấy thêm những gì không nên nhìn, cho nên tinh thần đã chịu ảnh hưởng, phòng livestream khi đó cũng bị đóng khẩn cấp luôn. ” “Ở trong khu rừng nhỏ, nhìn thấy những thứ không nên nhìn… ? ” “M.ẹ k.iếp, sao thứ kinh khủng thế mà qua miệng ông lại nghe mờ ám vậy? Thật sự là thứ không xem được mà! ” “Đừng nói bậy nữa, là bạn cùng phòng của cậu ta, con dị quái này hình như rất ghê gớm, mọi người để ý chút nhé. ” “Vậy anh Tu của tôi ở gần như vậy không sao chứ? ” “Anh Tu của tôi chắc chắn không sao, chịu phạt thì chúng ta ai cũng có, riêng sủng ái thì chỉ mình anh Tu có. ” Màn hình phát sóng xoẹt một cái bình thường trở lại, mọi người không chớp mắt nhìn Lê Mặc không nói lời nào ôm lấy Ân Tu từ phía sau ở trong phòng phát sóng, vẻ ngoài thì vẫn bình thường, chỉ là vùi đầu vào vai Ân Tu, chẳng hề lên tiếng. Ân Tu cảm nhận được sự điềm tĩnh của anh ta, cậu rũ mắt nhìn quanh, xúc tu đã bị ẩn đi hết, Lê Mặc dường như cũng đã trở lại là Lê Mặc của ngày thường, cậu thấp giọng hỏi: “Ổn rồi à? ” “Ừm. “Lê Mặc vừa trả lời thì Ân Tu liền nâng tay đẩy anh ra, sau đó xoay người lại nhìn anh một cách nghiêm chỉnh. Vẫn như mọi khi, vẫn là nụ cười mỉm âm u đó, vẫn bộ vest đen chỉnh tề, đẹp đẽ, tao nhã, mang lại cảm giác tựa người nhưng không phải người. “Tôi không có cắn đau anh chứ? Tôi chỉ là muốn xác nhận đó thật sự là một bộ phận của anh mà thôi. “Ân Tu nhìn anh ta chằm chằm, cố gắng nhìn thấy phản ứng đặc biệt nào đó trên gương mặt của Lê Mặc. Nhưng anh chỉ bình thản cười: “Cắn không đau, không có bị thương, chỉ là đây là lần đầu tiên có người cắn tôi, cho nên cảm xúc có hơi kích động một chút. ” Vẻ mặt Ân Tu hiện lên vẻ bối rối, sau đó điềm tĩnh gật đầu: “Anh không sao là được. ” Hiểu biết của cậu về Lê Mặc chỉ là từ cái nhìn thoáng qua vừa nãy, không rõ cái thứ mà anh ta gọi là cảm xúc kích động có phải là phản ứng bình thường hay không, thế nên cậu liền lướt qua chủ đề này, chuẩn bị bận rộn việc chính sự. Ân Tu quay người đi đến góc tường, chỗ người đàn ông kia đang co rúm run rẩy. Cảm xúc của Lê Mặc thì đã ổn định rồi, nhưng cảm xúc của người đàn ông này hình như đã trở nên hoảng sợ hơn rồi. Hắn ta co ro ở đó, nhìn Lê Mặc với vẻ mặt kinh hãi, miệng tuy không nói lời nào, nhưng nỗi sợ có thể nhìn thấy rất rõ ràng. “Trước khi ch.ết có gì muốn nói không? “Ân Tu nhìn hắn ta, giọng điệu như thể gió thổi mây trôi, ấy thế mà cậu còn chưa rút đao, thì người đàn ông đó đã lao lên nhanh chóng, ôm lấy chân của cậu. “Đừng gi.ết tôi!
Chương 80: Cắn Một Miếng Xúc Tu Tà Thần
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~~ Người đàn ông kia bị dọa đến mức run rẩy lùi ra sau vài bước: “Không, không cần nữa… ” “Vậy sao mà được. “Lê Mặc từng bước một đi đến gần người đàn ông, những con mắt đó cũng cách hắn ta ngày một gần: “Vừa nãy cậu ta nói mắt của tôi cũng đẹp lắm, nếu anh mà nói không cần nữa, thì có phải là đang phủ định lời nói của cậy ấy không? ” Mắt người đàn ông đờ đẫn, vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhưng những con mắt dày đặc kia đã áp sát lại gần hắn ta, nhìn chằm chằm vào hắn. “Anh bắt buộc phải móc một con xuống, nếu không thì sẽ tới lượt tôi móc mắt của anh đấy. ” Người đàn ông cứng họng, cũng chẳng có đường thoát khỏi đám mắt vây quanh, nhưng mà bảo hắn chạm vào những con mắt này, thì hắn không có cái gan đấy đâu, hơn nữa bây giờ khi phải đối diện với những xúc tu lúc nhúc bao vây, hắn ta ngay cả cầm dao cũng không có sức. Chẳng phải đã nói chỉ cần nấp ở đây đánh lén người chơi là được rồi sao! Cái thứ trước mặt này lại là gì thế! ! Chẳng lẽ đã có dị quái phản bội tổ chức, chạy theo phe người chơi rồi sao? ! Khuôn mặt người đàn ông tràn đầy vẻ tuyệt vọng, run lẩy bẩy giơ con dao trong tay lên, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến khốc liệt, hắn ta thật lòng không cho rằng sau khi hắn móc một con mắt trên đó xuống thì người đàn ông đó sẽ tha cho mình. Lê Mặc cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn ta, nhìn chằm chằm vào con dao của hắn. Khung cảnh đang trong thế giằng co, khí tức nguy hiểm có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, một giây sau, cánh cửa bên cạnh ‘xoạch’ một cái mở ra, Ân Tu thò đầu ra: “Tôi tìm được túi đạo cụ của mình rồi, nhưng mà chỗ cất có hơi cao, anh vào đây lấy giúp tôi một chút. ” “Được. “Lê Mặc gật đầu, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng Ân Tu lại thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Trước hết khoan hãy giết hắn. ” Người đàn ông đang cầm dao chuẩn bị chờ chết bỗng nhiên sững sờ, hắn ta nhìn sang Ân Tu, khuôn mặt trắng trẻo của người trước mặt thoáng chốc trở nên thần thánh! Một giây sau, Ân Tu liền nói thêm rằng: “Giữ lại để lát tôi thử đao. ” “Được. “Lê Mặc gật đầu, xúc tu quấn lấy người đàn ông, kéo theo hắn vào trong rồi ném vào một góc. Đá quý lấp lánh chói mắt khắp người cũng không thể thắp sáng đôi mắt mờ mịt của người đàn ông, hắn ta đã gặp phải người còn nguy hiểm hơn cả dị quái rồi. Túi đạo cụ của Ân Tu được đặt ở trên cao, trong một đống đá quý nào đó trong phòng. Dựa theo vị trí chất đá quý thì có thể nhìn ra đây vốn là những món đồ nội thất, nhưng do lòng tham của người đàn ông mà chúng đã biến thành rất nhiều đá quý, chất chồng lên nhau, phát ra ánh sáng lấp lánh, thậm chí còn chất túi đồ vốn đặt trên đầu tủ của Ân Tu lên cao chót vót gần chạm trần nhà. Ân Tu không có cách nào leo lên chồng đá quý nhỏ để lấy đồ, nên mới gọi Lê Mặc vào thử xem sao. Cậu đứng ở một bên yên lặng quan sát Lê Mặc, muốn xem thử cái người này sẽ dùng cách nào để lấy túi đồ nhỏ của cậu xuống, nhưng Lê Mặc chỉ mỉm cười nhìn cậu, rồi chợt có thứ gì đó lạnh lẽo lướt ngang qua trước mặt Ân Tu, túi đồ ở gần sát trần nhà cũng đột ngột lăn xuống, rơi vào lòng Ân Tu. Ân Tu trầm mặc ôm túi đồ, cậu nhìn vị trí đặt cái túi ban nãy, rồi lại nhìn sang Lê Mặc, cái người này cái gì cũng không làm, thậm chí cũng không nhúc nhích chút nào, thế mà túi đồ đã rơi xuống rồi. Ân Tu thờ ơ mở túi đồ, nhét đồng xu của Nhã Nhã vào túi quần, sau đó buộc gọn thanh đao ở trên thắt lưng, rồi mới ngước mắt nhìn Lê Mặc. “Cho tôi xem thứ mà anh đang giấu đi? ” “Cậu muốn nói đến cái gì? ” Ân Tu đưa tay chỉ bừa xung quanh anh ta: “Chính là những thứ bao quanh anh mà tôi không nhìn thấy được nhưng cứ ở bên cạnh tôi ấy. ” Lê Mặc cười rạng rỡ: “Tôi khuyên cậu không nên xem thử đâu, những thứ này không phù hợp với gu thẩm mỹ của con người. ” Ân Tu khoanh tay trước ngực, điềm nhiên nhìn anh ta: “Anh đã dùng nó để đi theo tôi một phó bản rồi, bây giờ còn muốn giấu giếm sao? ” “Thật sự muốn xem à? ” “Ừ. ” “Nhất định phải xem sao? ” Ân Tu nhướng mày: “Anh không muốn cho tôi xem đến vậy ư? ” Cậu nâng ngón tay chỉ sang gã đàn ông đang co ro ở góc tường: “Sao bọn họ đều có thể nhìn thấy, mà chỉ có tôi là không thể thấy được gì? ” “Bởi vì chúng nó không phải là con người. “Lê Mặc không hề lung lay nhìn Ân Tu: “Nhưng cậu là con người, bản thể của tôi sẽ gây ra một số ảnh hưởng tiêu cực cho con người, cậu sẽ vô thức sản
Chương 79: Anh Muốn Con Mắt Nào?
Dịch: A Yi (vẫn là tui đây) WordPress: inkheart.icu Wattpad: @tuyetnhi0753 Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho ~~ Lê Mặc mỉm cười chăm chú nhìn Ân Tu: “Vì điều gì mà ổn rồi? ” Ân Tu hờ hững giơ tờ quy tắc trên tay lên, lạnh lùng nói: “Vì cái này. ” “Tờ quy tắc à? Nếu cậu muốn thì tôi có thể đi tìm thêm vài tờ về cho cậu. “Lê Mặc trong nháy mắt đã nghĩ ra nên làm sao chuồn đi bắt dị quái ở các tầng khác rồi, nhưng lúc này Ân Tu lại xua tay. “Tạm thời không cần đi tìm vội, tôi phải đi lấy lại đao của tôi trước. “Ân Tu ngoái đầu nhìn lại mộ viên đằng sau, bên trong im ắng tĩnh lặng, không còn loại huyên náo như khi nãy, hiu quạnh đến mức dường như đám dị quái dưới lòng đất ban nãy không hề tồn tại. Cậu mím nhẹ môi, âm giọng trầm thấp: “Nếu như có đao thì sẽ không bị những thứ này cản trở. ” Lê Mặc tinh tế nhận ra tâm trạng không vui của Ân Tu, anh mỉm cười nói: “Ừm, đi lấy đao trước. ” Sự không vui của Ân Tu có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không chỉ Lê Mặc có thể phát hiện ra, mà những người chơi đang xem livestream trong trấn nhỏ cũng cảm nhận được. Lời của dị quái Tham Lam, từng câu từng chữ đau thấu tim, tuy không nhắc nhiều đến quá khứ của cậu, nhưng mỗi một đóa hoa đại diện cho dục vọng đều giống như đang bóc trần dĩ vãng của Ân Tu ngay trước mặt cậu. Trơ trụi đến mức ngay cả món quà không rõ lai lịch do một dị quái như Lê Mặc tặng, mà cậu cũng trân trọng cất giữ. Nghĩ đến bé gái ở phó bản trước, người chơi không ngừng cảm thán. Họ đột nhiên hiểu ra nguyên nhân tại sao cậu lại tốt với bé gái đến như vậy, mặc dù nó rõ ràng chỉ là dị quái, bởi vì thứ mà mắt cậu nhìn thấy hoàn toàn không phải là thứ đồ bên ngoài đại diện cho thân phận, mà hơn hết chính là tình cảm thuần khiết ẩn dưới vỏ bọc bên ngoài. Nghĩ đến dị quái có nhắc đến Ân Tu bị người ta tránh như tránh tà khắp nơi, mà trong đó còn có họ, thế là có vô số bình luận lướt nhanh đầy màn hình với những lời lẽ bộc phát. “Anh Tu! Chờ anh trở về tôi sẽ trồng đầy hoa trước cửa nhà anh! ” “Anh Tu anh Tu! Có thiếu em gái không? Em có thể giả gái để làm em của anh. ” “Anh bạn ở trên, có tỉnh táo không vậy? ” “Anh Tu! Em tuyên bố anh chính là vị thần thứ hai của trấn nhỏ! Nếu có một ngày Diệp lão đại không còn nữa, thì em sẽ phò tá anh lên ngôi! ” “Anh bạn lầu trên cẩn thận chút… Diệp lão đại hay bật bình luận lúc vượt ải lắm. ” “… Không sao đâu, anh ta đâu có biết tôi là ai. ” “Anh ta không biết nhưng tôi biết! Tên nhóc này dám bất kính với anh Diệp, đợi lát nữa tôi sẽ đi tố cáo cậu, để anh Diệp thưởng cho cậu vài cái tát cho tỉnh ra. ” “Em sai rồi! Em chọn gia nhập đội ngũ trồng hoa! ” “Xem như cậu quỳ nhanh đấy*. ” *Đầu hàng, chịu thua. Làn đạn có ồn ào cỡ nào thì Ân Tu cũng không nhìn thấy được một chữ, vì để tránh không tìm được mộ viên sau khi tìm được đao, cậu vội vàng men theo hành lang đi về phía trước tìm kiếm vị trí cất giữ đạo cụ của mình. 【Tầng 5, Phòng Chứa Đồ Số 303】 Sau khi Ân Tu rời khỏi khu mộ viên thì đoạn hành lang đã hơi lộ ra vẻ bình thường, ít nhất thì trông đã ra bộ dạng mà một hành lang nên có. Hai bên có những căn phòng kèm theo số hiệu nằm san sát nhau kéo dài ra ngoài, nhìn thoáng qua liền thấy ngay cửa ngăn cách ở cuối đường. Trên mỗi cánh cửa đều được đánh số giống như những căn phòng trong khách sạn, nhưng căn cứ theo nội dung trên giấy, thì những cánh cửa này chính là cửa của phòng giữ đồ. Đúng lúc đi ngang qua một căn phòng đang hé cửa, Ân Tu dừng chân, thò đầu vào trong xem thử. Bên trong không giống như là phòng trữ đồ, mà giống như một căn phòng bình thường, có một người đàn ông đang ngồi say mê đếm những tờ tiền được rải đầy trên mặt bàn, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Đợi đến khi công ty niêm yết* vào tuần này, thì sẽ có rất nhiều tiền rất nhiều tiền, tiêu mãi không hết, tôi phải đầu tư, tôi muốn có được thật nhiều, thật nhiều tiền hơn thế này nữa. ” *上市 (shàngshì): Niêm yết (chứng khoán), lên sàn. Thuật ngữ kinh tế, nghĩa là cổ phiếu của công ty được phép giao dịch trên thị trường chứng khoán. Bên cạnh còn có đứa bé nhỏ xíu đang kéo kéo vạt áo của người đàn ông: “Vậy khi nào thì ba mới kiếm đủ tiền để có thời gian chơi với con ạ? ” Người đàn ông bỏ ngoài tai tất cả, mắt dán chặt vào số tiền trên tay, nhe răng nhăn nhó: “Vẫn chưa đủ! Tao còn nghèo lắm! Tao muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa! ” Tiền trên mặt bàn càng lúc càng nhiều theo từng lời nói của người đàn ông, dần dần tích lũy chất đống rồi rơi xuống, ấy thế mà người
