Mây đen che khuất mặt trăng, làm cho hành lang vốn không có bao nhiêu ánh sáng lại càng thêm ảm đạm. “10 năm trước, là tôi lừa anh, tôi không nên lừa anh,…” “Thật ra anh rất yêu tôi, anh biến mất cũng chỉ vì tôi đã gạt anh, cho nên anh muốn trừng phạt tôi có đúng không?” “Tôi thật sự đã biết sai rồi, tôi đã chờ đợi quá lâu rồi, 20 năm rồi…” “Cầu xin anh, đừng rời đi nữa…” Lưng Hứa Tri Ngôn đối diện với cánh cửa, nghe giọng nói lúc thành niên của Bạch Tẫn vọng từ bên trong ra, dường như đối phương rất ảo não tự trách, sợ cậu rời đi lần nữa mà vội vàng giải thích. Nhưng mà lương tâm ít ỏi của cậu cũng chỉ bị đả động có chút xíu mà thôi. Không những không trả lời mà Hứa Tri Ngôn còn không xoay người lại. Cậu hơi cúi đầu xuống, nghe những lời nói của Bạch Tẫn phát ra từ đằng sau, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng Bạch Tẫn phía sau cửa vẫn đang hối thúc, không ngừng xin lỗi, biểu thị bản thân mình biết sai rồi, hy vọng Hứa Tri Ngôn có thể đi vào, cậu ta nhất định sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khiến cậu không vui nữa. “Xin anh đó, đừng bỏ rơi tôi lần nữa.” Tiếng cầu khẩn của Bạch Tẫn giống như muốn tràn ra khỏi phòng. “Tôi không muốn một mình nữa, tôi muốn ở bên anh mãi mãi.” Thứ tình cảm nồng liệt đến tuyệt vọng này không hề khiến Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân đang được yêu, trái lại mỗi câu nói đều giống như bùa đòi mạng vậy, khiến người ta tê dại cả da đầu. Tại sao Bạch Tẫn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự lại chờ cậu thêm 10 năm, … không, không đúng, thời gian bên trong phó bản sẽ lưu động, chỉ cần Bạch Tẫn vẫn còn sống sót ở đây thì sẽ phải chờ đợi. Cho dù là chờ phó bản lặp lại hay là chờ người chơi xuất hiện. Lúc này quần chúng bên trong phòng livestream đã chia thành nhiều phe. Người xem tốt bụng với lòng đồng cảm sâu sắc đang rơi những giọt lệ đồng tình vì sự bi thảm của Bạch Tẫn. 【Oa, thứ bên trong đó là Boss nhỏ sao? Thật là một đứa trẻ đáng thương.】 【Chậc chậc chậc, Tiểu Bách Vạn thật sự rất giống một tên tra nam không chịu trách nhiệm!】 【Đúng vậy, Tiểu Bách Vạn xấu xa quá rồi a a a a a mau vào trong ôm cậu ta đi! Bé Boss này thật sự quá thảm rồi huhuhuhu sắp thành bé cỏ dại không ai thèm rồi!】 【A a đây là lần đầu tiên tôi đồng tình với Boss trong trò chơi sinh tồn này đó!】 【Lầu trên+1, Boss này thảm quá!】 Cũng có lượng lớn người xem từng bị Boss phó bản dày vò hoặc bất mãn với hệ thống trò chơi dần dần phát biểu ý kiến. 【Các người chưa từng thấy Boss giết người sao?】 【Trên thế giới này lại còn có người đi đồng tình với Boss hả? Nghĩ gì đó! Khi Boss bóp nát cái đầu dưa hấu của cậu thì cậu sẽ không thấy nó đáng thương nữa đâu!】 【Làm tốt lắm! Phải làm cho Boss sống không bằng chết thì mới được!】 Chẳng qua đa phần mọi người đều đứng trên phương diện phó bản mà suy nghĩ vấn đề, trong đó có không ít đại lão với kinh nghiệm phong phú trình bày quan điểm. 【…Phó bản này tăng sao rồi, nhưng mà lại không đổi Boss? Ô quao! có cái để xem rồi hahahahaha.】 【Boss này sau khi soát xong lượt chơi thứ 2 thì sẽ hắc hóa ngay tại chỗ, mạnh gấp 10 lần, thay vì đồng tình với Boss, tôi khuyên các người nên đồng tình cho Tiểu Bách Vạn đi.】 【Nè nè mấy bé cá vàng trong khu bình luận ơi, động não của các người đi, có thể ngay khi Tiểu Bách Vạn quay trở về mà nấp sẵn trong phòng cậu ta thì Boss này không dễ đối phó đâu!】 【Có khi nào Tiểu Bách Vạn đã nhận ra có gì sai sai rồi không?】 Hứa Tri Ngôn đứng trong hành lang không dám bước vào cũng không dám quay đầu lại. Do dự trong chốc lát, khi bàn tính trong lòng dường như đã gõ ra được kế hoạch, cậu hít sâu một hơi, từ từ xoay người lại. “Cậu là ai? Giọng nói của cậu, tôi chưa từng nghe qua.” Thử giả ngu trước vậy! Bên trong phòng ký túc yên tĩnh trong giây lát, rồi truyền đến tiếng của thiếu niên Bạch Tẫn: “Là tôi, anh, chẳng lẽ anh không nhớ ra tôi rồi sao? Anh bảo tôi đi lấy chìa khóa xe rồi rời đi.” Giả ngu thất bại, nghe thấy âm thanh quen thuộc Hứa Tri Ngôn không những không thả lỏng được mà còn ngày càng căng thẳng. Có thể tùy ý thay đổi giọng nói bất cứ lúc nào thì không còn là việc nằm trong phạm trù mà con người có thể làm được nữa rồi. Một khi Boss phó bản không còn ngụy trang nữa, bắt đầu phô bày năng lực của mình, thì điều đó có nghĩa là đã không còn nhiều cơ hội để đàm phán nữa. Quả nhiên, chiếc sừng trâu được thiết lập lúc trước cũng chỉ nhốt cậu ta được một lúc thôi sao? Cũng may là chạy nhanh, nếu không ở lại đó chờ đợi 10 năm thì bông cải cũng lạnh luôn, chỉ sợ đám người chơi đến lúc đó chỉ tìm được tro cốt của cậu thôi! Não Hứa Tri Ngôn điên cuồng
Chương 44
*Sửa lại tên: Cát Luân= Gurren sẽ sửa lại tên ở tất cả các chương nên sẽ không ảnh hưởng đến việc đọc, bản trên wattpad là bản chỉnh sửa hoàn chỉnh nhất Bên trong văn phòng hiệu trưởng, bầu không khí nặng nề đến quỷ dị. Các người chơi im lặng nhìn nhau, nhất thời không biết nên xử lý tình huống gặp phải này như thế nào. Boss phó bản mượn đạo cụ, à không, là boss tiền nhiệm mượn đạo cụ? Chưa từng nghe qua đó! Có nên cho mượn hay không đây? Đạo cụ của bọn họ không phải do biển lớn mang đến đâu! “Cộp cộp cộp cộp.” Hứa Tri Ngôn đi vòng đến trước bàn làm việc, lưng tựa vào bàn, ngón tay có tiết tấu mà gõ lên mặt bàn, phát ra một chuỗi âm thanh. Âm thanh này có quy luật và hài hòa, nhưng lại vô thức gia tăng áp lực với những người xung quanh. Trước mắt vẫn chưa có ai công kích, nhưng không chắc cho đến phút cuối cùng có người chơi nào tấn công hay không. Thấy bầu không khí đã tạm được, Hứa Tri Ngôn lại treo lên nụ cười ôn hòa, bắt đầu nói đến những việc có liên quan đến ngôi trường này. “Mục tiêu của các người là tìm được Trường Học Khiếm Thị, nhưng mà các người có biết nó nằm ở đâu không?” Không chờ người chơi suy đoán, cậu nói tiếp: “Cả ngôi trường này, 10 năm trước chính là trường học dành cho người khiếm thị, tại nơi đây, có một đứa trẻ bị khiếm thị, bởi vì có năng lực đặc thù mà có thể nhìn thấy được tương lai, cậu ta bị nhốt bên trong mật thất, hiệu trưởng đã lợi dụng năng lực này mà kiếm được một lượng lớn tiền đen…” Người chơi kinh ngạc, Gurren run rẩy mở miệng hỏi: “Vậy cậu chính là người hiệu trưởng chuyên kiếm tiền đen đó sao?” Hứa Tri Ngôn: “?” Cái quỷ gì? Trong tình huống thông thường, không phải nên đoán cậu chính là đứa bé đáng thương đó sao? Còn không thì khi đám người này tìm thấy tư liệu nhân viên của cậu, thì cũng nên cảm thấy cậu nên mang thân phận khác chứ! Đạn mạt được một trận hahahahaha kéo dài. 【Hahahaha đây là trực giác kì lạ của người chơi!】 【Tại sao lại cảm thấy cậu ta chính là Boss? Bởi vì ngày thường Tiểu Bách Vạn cũng quá xấu xa rồi đó hahahahaha, chuyên gia nhòm ngó lừa người trước mặt.】 【Quả nhiên, nội tâm và tướng mạo đều trái ngược với nhau.】 【Nè nè lầu trên, tướng do tâm sinh nha! Nói không chừng nội tâm của Tiểu Bách Vạn đang chứa một bồ tát sống thì sao đây? Chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi ahahahahahaha.】 【Cái gì? Tà Phật Bách Vạn? Đá lầu trên ra ngoài!】 【Xong rồi xong rồi hahahhaha, các người xem, đám người chơi đó đang kiểm tra kho đồ chuẩn bị xuất tiền túi ra rồi.】 Người đẹp tóc ngắn lúc nãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn. Cô ta lấy ra một khẩu súng từ trong ba lô, tiến lên quăng vào lòng Hứa Tri Ngôn. Có cô ta làm gương, những người còn lại cũng chầm chậm noi theo, đem những thứ có thể cho mượn được đưa cho cậu. Vài phút sau, Hứa Tri Ngôn vừa lòng thỏa nguyện. Nhìn những đạo cụ tiếp tế mới mẻ trong tay, cậu rất muốn táy máy ngay tại hiện trường, nhưng để giữ vững phong thái mà đành cất chúng vào ba lô hệ thống. “Nói ra thì, hôm nay có rất nhiều người mà tôi không biết đang ở đây, không có ai tự giới thiệu một chút sao?” Hứa Tri Ngôn nhìn một vòng, bắt đầu dò hỏi. Cô gái tóc ngắn vừa tiên phong đưa đạo cụ lúc nãy bước ra tự giới thiệu: “Linda Wei (=Vệ), đồng đội của Gurren, lần thứ 7 tiến vào trò chơi.” *Linda Wei= Linda Vệ, tên gọi tiếng anh là Linda, họ là họ Vệ. Áo ba lỗ màu đen, quần vải quân sự dài, áo khoác màu xám buộc ở trên eo, mái tóc ngắn của Linda đầy mạnh mẽ và phóng khoáng. Cô ta và Gurren là cộng sự, chẳng qua lúc bắt đầu trò chơi hai người đã bị tách ra, mãi cho đến mấy ngày trước mới được tụ họp, lúc trước nửa đêm nửa hôm Gurren cứ đòi ra ngoài là vì đi tìm người đồng đội này. Ba người còn lại giới thiệu ngắn gọn hơn Linda nhiều. Một thanh niên xã súc đứng thụt về phía sau còn hơn cả Đàm An, tên là Sầm Soái, lần thứ 3 tiến vào trò chơi, cứ vâng vâng dạ dạ, một bộ dạng mắt cá chết, mặt mày tiu nghỉu thất vọng, dường như đã chuẩn bị sẵn để có thể nằm lăn ra chết bất cứ lúc nào. *Mắt cá chết: ám chỉ đôi mắt vô hồn hoặc hơi lồi, có khi còn mang theo ý nghĩa xúc phạm. **Xã súc: 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. Hai người còn lại là tổ hợp thầy trò, học sinh Kiều Ích Nghệ và giáo viên Đinh Nham, đều là lần đầu tiên vào trò chơi, hai
Chương 43
*Đổi xưng hô lại như cũ nhá Một vầng trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời đêm. Nhân loại điên cuồng cắn xé ăn thịt lẫn nhau bên trong khuôn viên trường, nhãn cầu hình thù quái dị mê ly kích thước lớn nhỏ không giống nhau nhô ra từ mọi ngóc ngách, giống như những cá thể sinh mệnh độc lập có tư tưởng. Mưa bình luận bay như điên trên giao diện phát sóng, hầu hết mọi người đều không ngờ được tình huống sẽ phát triển như vậy. 【Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc là Tiểu Bách Vạn xuyên hay là tôi xuyên?】 【Thằng nhóc này vậy mà lại là BOSS!】 【Cảnh tượng địa ngục gì thế này, tôi trực tiếp ngất xỉu tại chỗ rồi!】 【Bấm huyệt nhân trung.jpg】 Ngoại trừ những khán giả chưa rõ sự tình đang ngao ngao gào thét, thì những người xem cũ lại đang nghiêm túc phân tích. 【Tôi đã lướt lại một vòng, cũng là nói những cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy thì Tiểu Bách Vạn đã trải qua lần thứ hai? Nhưng lần tiến vào thứ nhất thì không được phát sóng, thậm chí bản thân cậu ta cũng không biết…】 【Chính là đạo cụ thời không gây ra bug! Tôi cảm thấy chính là như vậy!】 【Bởi vì trò chơi phát sóng dựa trên thời gian thực tế, cho nên khi sử dụng loại đạo cụ thời gian này sẽ bị nghiêm khắc hạn chế, các người có nhớ đến nhắc nhở của hệ thống không? Lần trước khi Tiểu Bách Vạn lấy được Tráp Thời Gian, không có sử dụng một cách bình thường mà xem nó như một viên gạch…】 【Hey hahahahha, srds, sử dụng như cục gạch thì cũng ngang tàn quá rồi đó!】 *srtd: ngôn ngữ mạng Trung Quốc: tuy nhiên nhưng mà 【A, tôi nhớ lại rồi, tôi cũng từng bị kẹt bug như vậy một lần! Nhưng lần đó tôi cũng chỉ bị kẹt có 5 phút, ký ức lúc đó mất sạch, nếu như không phải xem lại phần phát sóng đó thì tôi cũng không nhận ra được.】 【Ồ quao chẳng lẽ lầu trên là?】 【Tôi biết rồi, là lần kẹt bug thời gian Nguyệt Thần lần đó! Nghe nói bị kẹt thành NPC trống rỗng mất sạch trí nhớ, còn quàng vai bá cổ với các NPC đồng nghiệp yêu cầu gạch tên của mình ra khỏi danh sách, cười muốn chết hahahaha, sau này hệ thống rất ít khi thưởng đạo cụ thời gian.】 Trong lúc thảo luận, người xem rốt cuộc đã đặt một khái niệm cho tình huống trước mắt này rồi bàn bạc kế hoạch. 【Trong tình huống này tôi thật lòng kiến nghị Tiểu Bách Vạn nên chạy đi!】 【Xếp hàng chung với lầu trên, tuy rằng cảm giác rất kích thích, giống như đã cứu được sinh vật Boss loại đặc biệt của phó bản, nhưng đây thật sự là quái vật của phó bản đó ây ây.】 【Đúng vậy, cấp độ của quái vật chủ chốt trong phó bản hoàn toàn khác với Ốc đồng nhỏ lúc trước đó, chưa từng hắc hóa thì làm sao thành Boss được!】 【Ô ô oa, tư duy thật đáng sợ!】 【Tên Boss này chẳng lẽ sau khi hắc hóa đã luôn chờ đợi 10 năm, sau đó bố trí lại trường cảnh lúc trước một lần nữa, bao gồm cả tên phóng viên ngốc nghếch, chỉ vì để Tiểu Bách Vạn lựa chọn lại một lần…】 【Fack! Lầu trên đừng dọa tôi! Tôi đang suy nghĩ lai lịch của Tráp thời gian đó!】 【Chạy mau.jpg】 Nếu Hứa Tri Ngôn biết được nội dung bình luận thì sẽ điên cuồng gật đầu tán thành. Hiện tại cậu không những không thể để ý đến những dị thường xung quanh mà ngay cả giao diện trò chơi cậu cũng không ấn mở được. Không phải không muốn chạy, mà là chạy không được! Cả người đều bị đè trên mặt đất, Bạch Tẫn ôm cậu rất chặt, Hứa Tri Ngôn hoảng hốt cảm thấy mình sắp bị siết chết rồi. “Anh không biết tôi đã chờ ngày này bao lâu đâu…” “Bắt đầu từ bây giờ nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta, sẽ không còn ai có thể xen vào giữa chúng ta nữa.” “Tôi vui mừng quá, anh vậy mà lại chọn tôi.” “Anh không có bỏ rơi tôi… tôi cũng yêu anh.” “Chỉ cần anh ở lại đây là được, chỉ cần anh chịu ở lại, bằng hình thức gì cũng được…” Theo từng câu nói của Bạch Tẫn, Hứa Tri Ngôn cảm giác được những nụ hôn nhỏ vụn rơi trên cổ, hơi thở nóng rực của thiếu niên phả lên vùng da nơi cổ họng, Hứa Tri Ngôn cảm thấy nếu không phải đang bị ôm chặt thì cậu đã chạy từ mấy kiếp rồi. Fu.c.k! Thật sự muốn mạng cậu mà! Lớn như vậy ngọai trừ bắt tay khoác vai, cậu chưa từng có tiếp xúc cơ thể thân mật với bất kỳ ai, bây giờ lại bị người bò lên ôm chặt, quả thật quá kích thích rồi! Nhưng nghe những lời nỉ non yêu thương tuyệt vọng của người trong lòng, cậu không đẩy đối phương ra. Khoảnh khắc chấn động ngắn ngủi qua đi, Hứa Tri Ngôn bắt đầu đem hình ảnh bé đáng thương Bạch Tẫn tách ra khỏi bộ não, thay vào đó là vỏ ngoài của sinh vật nguy hiểm cực kỳ, không ngừng suy nghĩ nên làm thế nào với tình huống hiện tại. Nếu Bạch Tẫn trước mắt thật sự là Boss thao túng phó bản, vậy thì cách tốt nhất chính là hành xử giống như tên tra nam lừa gạt tình cảm vậy, lợi dụng triệt để Bạch Tẫn để thông quan. Nhưng con đường này xem ra có đi cũng không
Chương 42
Khuôn viên trường chỉ le lói vài ngọn đèn đường. Hứa Tri Ngôn và Bạch Tẫn còn chưa đi đến cửa hông thì đã nhìn thấy đám bảo tiêu canh giữ ở đó đang nói chuyện với tài xế xe chở hàng đã đến nơi từ trước. “Nè các anh em, tôi biết buổi tối mọi người có hoạt động ở đây, nhưng không phải tôi còn chưa đi vào hay sao? Tôi nói rồi tôi ở đây chờ người, có một ông chủ nhỏ nhờ tôi đi đưa giúp đồ vật.” “Không được thưa tiên sinh, xin anh mau chóng rời đi, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo nữa.” “Hey, mọi người đều là người làm công, các người cũng đâu phải cảnh sát, dựa vào đâu mà không cho tôi đậu ở chỗ này? Một lát nữa là tôi đi ngay.” Tài xế giải thích nhưng cũng không có ý rời đi. Hai bảo tiêu có chút không kiên nhẫn, bảo tiêu cao cao vươn tay muốn lấy súng, dù sao đây cũng chỉ là một trấn nhỏ hẻo lánh không có camera giám sát, chết vài người cũng không phải vấn đề lớn gì. Hứa Tri Ngôn thấy vậy, cúi đầu áp vào tai Bạch Tẫn nói: “Lát nữa cúi đầu xuống đừng nói chuyện.” Nói xong cậu nhanh chóng đi đến trước mặt bảo tiêu. “Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng gặp được người sống rồi.” Điều chỉnh cổ áo một chút, vẻ mặt Hứa Tri Ngôn có chút ngạc nhiên và xấu hổ, ngượng ngùng cười. “Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, làm sao để đi đến hội trường? Nơi này cũng lớn quá rồi, tôi và… người yêu của tôi đều bị lạc đường.” Cậu vốn định nói là con gái của mình, nhưng nhìn sang Bạch Tẫn gần như cao bằng mình, vẫn là tạm dừng một lát rồi đổi sang từ khác. Đáng ghét quá đi, tại sao dinh dưỡng không đủ mà lại có thể cao đến như vậy? Rõ ràng lúc co ro trong lồng nhìn nhỏ bé biết bao, không ngờ lúc đứng lên thì từ cổ trở xuống đều là chân! Bảo tiêu nhìn nhau, thu lại súng, đánh giá người thanh niên mặc bộ tây trang không vừa người và cô gái mặc bộ đồ lố bịch đang cúi đầu trước mặt. Sự đánh giá trong im lặng này dường như làm Hứa Tri Ngôn rất khó chịu, cậu bĩu môi thu lại nụ cười, sau đó liền tức giận thét lên: “Các người cũng xem thường tôi?” “Mẹ nó! Lũ tạp chủng các người dựa vào đâu mà xem thường tôi? Là vì tôi không có tiền sao?” Nói xong, cậu tháo kính quăng xuống đất, chân dùng sức giẫm vài cái, làm ra bộ dạng thần kinh không được bình thường, hắng giọng chửi ầm lên. “Nhưng tôi không còn cách nào khác! Các người có biết tôi khó khăn cỡ nào mới có được danh ngạch vào đây không!Nếu không phải bởi vì bệnh của vợ tôi, tôi mẹ nó không thèm tới đây! Mấy thứ như các người có ngon thì đánh chết tôi đi, các người dám không?” Đám bảo tiêu hoàn toàn không ngờ đến người trước mặt này lại đột nhiên lớn tiếng chửi rủa, làm khó làm dễ, nhưng dù nói thế nào, cho dù có ăn mặc tệ hại ra sao, thì cũng là ‘khách hàng’ của buổi nghi thức này. Hai người bảo tiêu đều nghĩ như nhau, vội vàng xua tay. “Tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi không có…” “Không có? Tuy các người mặc đồ tốt hơn tôi nhưng chẳng phải vẫn làm chó canh cửa cho người ta đó sao? Các người có tư cách gì xem thường tôi… Anh! Còn anh nữa! Tài xế xe hàng? Dám xem trò cười của tôi?” Nói rồi Hứa Tri Ngôn đi đến phía cửa, gân xanh trên trán nổi lên, dường như đã tức giận cực độ nhưng không dám xả giận với mấy bảo tiêu cao to mà ngược lại vươn tay ra lan can cửa, nắm lấy cổ áo của tài xế xe hàng đang ngơ ngác chửi bới vài câu. “Nhìn? Còn nhìn nữa tôi sẽ để hai bảo tiêu này giết chết anh! Tôi cảnh cáo…” Sau cùng, cậu dựa lên cửa nhỏ giọng nói mấy chữ phía sau: “Đem xe đỗ ở cửa chính trường học, sẽ có người mang tiền đến tìm anh.” Xong việc cậu thả cổ áo tài xế ra, nhìn bóng lưng đối phương hoang mang chạy đi, rồi quay đầu lại như một con gà trống kiêu ngạo. Hai bảo tiêu không muốn chọc ghẹo đến cậu, nhanh chóng chỉ đường đi đến hội trường, mau chóng tận lực mà tiễn đi khách hàng ôn thần này. Trước khi đi, Hứa Tri Ngôn còn hung tợn trừng mắt nhìn hai tên bảo tiêu. Đợi đến khi cậu dắt Bạch Tẫn rẽ vào giao lộ tiếp theo, tất cả cảm xúc bạo nộ đều tiêu tan hết, dường như người vừa giận dữ thất lễ lúc nãy không phải là mình. Bạch Tẫn kéo tay áo của Hứa Tri Ngôn, không nói gì. “Dọa đến cậu rồi à?” Hứa Tri Ngôn vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu ta, thở dài nhẹ nhõm, cho màn biểu diễn vừa rồi của mình 7 điểm. Phần lớn thời gian, cậu đều yêu cầu bản thân phải hỷ nộ không hình không sắc. *Hỷ nộ không hình không sắc 喜怒不形于色, phiên âm xǐ nù bù xíng yú sè là một thành ngữ, ý nghĩa: cảm xúc vui mừng và phẫn nộ đều không thể hiện trên mặt. Nhưng mà muốn trở thành một người làm ăn đạt tiêu chuẩn, thì kỹ xảo biểu diễn là không thể thiếu được, nếu không làm được việc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ,
Chương 41
Chớp mắt, đã hai ngày trôi qua. Hứa Tri Ngôn vẫn như mấy ngày trước, đợi đến khi hiệu trưởng tan làm, lại lẻn vào đưa đồ ăn cho Bạch Tẫn. Chỉ là hôm nay thiếu niên có chút kì lạ. Bạch Tẫn vẫn chớp đôi mắt xinh đẹp như cũ, ngơ ngác nhìn về phía Hứa Tri Ngôn, thấy đối phương sắp phải rời đi, lại vươn tay nắm lấy ống quần người ta. “Anh phải đi sao?” Cảm giác bị nhìn chăm chú quá mức mãnh liệt, Hứa Tri Ngôn sửng sốt, cong người xuống, đưa tay ra huơ huơ trước mặt thiếu niên. Không có phản ứng, không có thần thái. Không giống như có thể nhìn thấy. Ngay khi cậu thu tay về, Bạch Tẫn ôm lấy tay cậu, nhẹ nhàng dán mặt lên lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi: “Anh phải đi sao?” “Ừm, hôm nay có việc, không thể ở lại đây lâu được.” Hứa Tri Ngôn thu lại tia nghi hoặc không thoải mái trong lòng. Không đợi Bạch Tẫn hỏi thêm gì, cậu đã nhéo nhéo má đối phương một cái. Vẫn không có thịt gì cả. Xem ra hai ngày này vẫn không có cách nào cải thiện bữa ăn được, nếu thật sự muốn chăm sóc người cho tốt vẫn cần phải rời khỏi nơi này mới được. “Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, sẽ không đột nhiên biến mất đâu, yên tâm đi.” Bạch Tẫn ước chừng đã bị nhốt ở nơi này quá lâu rồi. Tuy rằng Hứa Tri Ngôn mỗi ngày đều đến đây, nhưng khi cậu rời đi, đối phương vẫn truy hỏi xem cậu có bỏ rơi mình hay không. Sau khi dây dưa cùng Bạch Tẫn xong thì đã là buổi tối 8 giờ. Rời khỏi tòa nhà hành chính, Hứa Tri Ngôn nhanh chân chạy đến cửa hông nhỏ của trường học. Trăng lên đầu cành, tiếng côn trùng xào xạc xào xạc trong bụi cỏ. Vẫn còn chưa đi đến cửa, từ xa xa Hứa Tri Ngôn đã nhìn thấy một chiếc xe chở hàng lớn dừng lại ở bên đường, vừa đi đến gần một mùi thuốc lá kém chất lượng bay qua, thì ra là một tài xế với gương mặt dữ tợn đang dựa vào cửa hút thuốc. Thấy Hứa Tri Ngôn đi tới, tài xế nhanh chóng dập thuốc, hắng hắng giọng. “Ông chủ nhỏ, đồ cậu cần tôi mang đến rồi đây.” Vừa nói anh ta vừa huơ huơ túi giấy trong tay. Hứa Tri Ngôn hiểu ý, trước tiên lấy ra 200 đồng nhét vào tay tài xế. Sau khi đổi được túi giấy, cậu lại lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá chất lượng tốt được chuẩn bị từ trước nhét qua cho tài xế, rồi cúi đầu kiểm tra đồ vật trong túi giấy. Tài xế lấy được thuốc lá, nhanh chóng xé bao bì, lấy ra một điếu đặt lên mũi ngửi ngửi, lộ ra biểu tình say mê, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói: “Ông chủ nhỏ thật hào phóng! Thuốc lá tốt như vậy nói cho là cho.” Hứa Tri Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn tài xế đang cẩn thận cất lại điếu thuốc một cái rồi cười giải thích: “Anh rể tôi là hiệu trưởng của ngôi trường này.” Thuốc lá này là được lấy từ phòng làm việc. Còn về việc chất lượng tốt hay xấu thì cậu không rõ. Trong khi tài xế đang xu nịnh, Hứa Tri Ngôn đã kiểm tra xong giấy tờ thân phận giả và vé xe lửa cho Bạch Tẫn, cậu thở một hơi nhẹ nhõm. Sau khi phát hiện bản thân có thể dựa vào thân phận cậu em vợ của hiệu trưởng để tác uy tác phúc, cậu triệt để không ở trong trường học mà giữa thanh thiên bạch nhật trốn ra ngoài, tìm cách để đưa Bạch Tẫn rời khỏi. *Tác uy tác phúc: Làm cho người ta sợ mình, và làm ơn cho người ta, ý nói có quyền thế, muốn làm gì tùy ý. Người trong trấn nhỏ này chắc chắn không được, nhất định phải tìm người ở khu vực xung quanh đây, hoặc những người sắp rời đi. Chờ đợi suốt hai ngày. Cho đến buổi chiều ngày hôm nay, cậu rốt cuộc ở một tiệm sửa xe nhỏ, tìm được một tài xế xe tải từ bên ngoài chở hàng đi ngang qua. Nhìn đối phương toàn thân nhem nhuốc, cậu treo lên nụ cười thương hiệu, chỉ dùng một chai nước khoáng đã đào ra được hết thân phận, tính cách của đối phương, lại cộng thêm yên thảo quý giá của anh rể xui xẻo, rất nhanh, tài xế đã đồng ý giúp cậu làm việc. *Yên thảo: Theo Vân đài loại ngữ, thì “thuốc lá gọi là yên thảo (煙草), xuất xứ đất Mân, người ở biên cảnh hay mắc phong hàn, không có nó thì không chữa được, có người đổi một con ngựa lấy một cân thuốc ấy. Cây thuốc lá nguyên sản xuất ở Lữ Tống, thực tên nó là tạm-ba-cô, vốn là thứ rau mọc ở bờ ao hồ như cây lan. Hơn nữa sau khi Hứa Tri Ngôn ra giá 2000 đồng, đối phương rất sảng khoái đồng ý, bảo có thể chờ thêm một ngày nữa để giúp cậu đưa người rời khỏi đây. Đưa 500 tiền đặt cọc, Hứa Tri Ngôn cùng tài xế hẹn xong thời gian. Cậu dự định đợi đến tối ngày mai, khi nghi thức bắt đầu, sẽ nhân cơ hội đưa Bạch Tẫn ra ngoài bằng cửa hông, rồi tài xế sẽ đưa cậu ta ra khỏi thị trấn. Bởi vì chỉ trước khi nghi thức bắt đầu thì mới có người mang theo chìa khóa, mở lồng sắt cho cậu ta ra ngoài. Làm như vậy có lẽ không phải là biện pháp an
Chương 40
Bầu không khí trầm mặc quỷ dị bao trùm toàn bộ mật thất. Thiếu niên bị nhốt trong lồng dường như ý thức được điều gì đó, lập tức nhắm mắt lại, rụt rè nói mở miệng. “Tôi, tôi không cố ý nhìn thấy đâu…” Thiếu niên không hiểu tại sao người vừa rồi còn ôn hòa nói chuyện với cậu ta, cho cậu ta đồ ăn ngon, bây giờ lại có phản ứng lớn đến như vậy, nhưng nghĩ đến những lần bị mắng chửi trước đây, cậu ta cắn chặt môi, cúi thấp đầu xin lỗi. “Xin lỗi, tôi xin lỗi! Anh đừng có giận mà được không, sau này tôi sẽ không dùng đôi mắt này nhìn anh nữa.” “……Sẽ không, sẽ không bị nguyền rủa đâu, anh yên tâm, tôi xin thề đôi mắt của tôi chỉ là không nhìn thấy được, chứ sẽ không mang lại điều gì không may đâu.” Thiếu niên trong lồng gấp gáp giải thích, trong lòng cảm thấy sợ hãi, niềm hy vọng yếu ớt vừa trỗi dậy trong lòng dường như lại bị dập tắt. Hứa Tri Ngôn sờ sờ cổ mình, rồi nhìn vào thiếu niên trước mặt. Hóa ra là một người mù …… Vậy thì cảm xúc cậu nhìn thấy trong đôi mắt đó lúc nãy là giả tưởng sao? Hay là ảo giác? Khác biệt quá lớn rồi đó, không thể nào liên hệ bé đáng thương trước mặt với tên chó điên suýt bóp chết cậu kia được! Cảm giác đau vẫn còn, nhưng nhìn bộ dáng tự trách vô lực của đối phương, cậu nhất thời không nói được lời tàn nhẫn nào. Nếu như dựa theo logic của tuyến thời gian này, thì thiếu niên này đã sống tiếp 10 năm, ở đây chờ cậu thêm 10 năm, đến cuối cùng lại biến thành quái vật, vậy có phải ý là cậu có thể thuận lợi quay trở về không? Sau đó cậu cũng nhất định không có cách nào cứu được người trước mặt này? Hứa Tri Ngôn là người không thích làm việc vô ích. Nếu tất cả kết cục đều đã được định đoạt, vậy có phải cậu chỉ cần tìm một nơi an toàn nằm đó đến khi thuận lợi trở về là được rồi? Vì để tìm kiếm đáp án, cậu mở giao diện trò chơi ra. 【Thân là đạo cụ cấp S, những thay đổi trong quá khứ sẽ ảnh hưởng đến tương lai.】 【Xin người chơi đừng tưởng rằng chỉ cần nằm không là có thể tự quay trở về.】 “Nếu quá khứ bị thay đổi, thì phó bản sẽ như thế nào? Tương lai đã định sẵn cũng sẽ bị sửa đổi sao? Vậy người chơi sẽ ra sao?” 【Phó bản sẽ được điều chỉnh lại độ khó thích hợp, xin người chơi yên tâm!】 Xem xong giao diện, Hứa Tri Ngôn thở dài một hơi, hạ quyết tâm. “Tôi không tức giận, cậu tên là gì?” Cậu trở về bên cạnh chiếc lồng, hơi khom người nhìn về phía thiếu niên bên trong. “Bạch Tẫn, sau này tôi sẽ không mở mắt ra nữa đâu, anh đừng sợ tôi.” Bạch Tẫn cầu khẩn nói. Hứa Tri Ngôn đưa tay vào trong lồng, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc khô khốc của thiếu niên, tận lực thả nhẹ ngữ khí: “Tôi không có sợ hãi mà, mắt của cậu rất đẹp, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy.” “Ơ?” Bạch Tẫn sững sờ ngay tại chỗ, đã rất lâu rồi cậu ta không có tiếp xúc thân thể với người khác. “Nào, trước tiên nói cho tôi biết những việc về cậu đi, còn có những hiểu biết của cậu về Trường học khiếm thị này nữa.” Hứa Tri Ngôn rút tay về. Làm gì có cách nào có thể tìm hiểu tin tức phù hợp hơn là hỏi thẳng người bản địa chứ? Hơn nữa dựa vào lời nhắc nhở của trò chơi , thì nơi này không có nhiệm vụ gì cả, vậy có phải quái vật sẽ ít hơn không? Nếu tất cả đều là người bình thường, cậu nghĩ phần thắng của mình sẽ lớn hơn. Bạch Tẫn nghĩ ngợi một lúc, rồi bắt đầu nói về bản thân mình trước. Cậu ta không có ký ức lúc còn nhỏ. Đôi mắt không nhìn thấy gì, lại mang theo vẻ quỷ dị cổ quái này bị người trong trấn đồn là điềm không may mắn. Bạch Tẫn từ nhỏ đã bị cha mẹ bán đi, khi được 10 tuổi thì bị cha mẹ nuôi đưa vào một ngôi trường dành cho người mù. Lúc bắt đầu thì mọi thứ rất bình thường, chỉ cần nhắm mắt lại thì cậu ta không có gì khác biệt so với mọi người cả, lên lớp đi học như bình thường, không xuất chúng cũng không gây khó chịu cho ai, đây là Trường học khiếm thị, tất cả mọi người đều giống y như nhau, cậu ta chỉ là một hạt cát trong đó. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào 4 năm về trước. Cậu ta đã mở mắt trong một cuộc kiểm tra sức khỏe, để lộ đôi mắt vàng kim sáng ngời bên trong, hơn nữa cậu ta phát hiện cho dù bản thân không nhìn thấy người trước mắt là ai, nhưng lại có thể dự đoán được đối phương sắp gặp phải một mối tai họa. Thiếu niên 11 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy màu sắc từ trong đôi mắt, màu đỏ như máu, đẹp đến nghẹt thở. Cậu ta có ý tốt nhắc nhở, nhưng hiệu y lại không đem việc này để trong lòng. Sau khi buổi kiểm tra sức khỏe kết thúc được vài tiếng đồng hồ, hiệu y đi trên đường gặp phải đám côn đồ, bị ngộ thương dẫn đến tử vong. Hồi ấy thiếu niên vốn
Chương 39
“Anh gạt tôi…” “Nhưng mà không sao.” Phơi bày lời nói dối, giọng nam trầm lạnh lùng tiếp tục cười khúc khích nói. Hơi thở ấm nóng phả vào tai Hứa Tri Ngôn làm cậu rùng mình, cậu biết lần này bản thân gặp phải đối thủ đáng gờm rồi. Nguy cơ dồn dập! Dao chặt xương của cậu vừa nãy không cẩn thận rơi ra rồi, chỉ có thể dùng hai tay víu vào khung cửa, chỉ cần không chú ý là sẽ bị kéo vào ngay. Sự tồn tại bên trong dường như không để ý chút giãy dụa này vào mắt, mở miệng nói: “Chỉ cần giết chết anh, anh sẽ không tiếp tục lừa tôi được nữa, cũng sẽ không rời đi lần nữa,…” Âm thanh có chút phấn khích và hoài niệm không thể che giấu. Má! Ở đâu ra con chó điên biến thái này! “Cậu nhận sai người rồi! Tôi căn bản chưa từng gặp qua cậu!” Hứa Tri Ngôn nhân lúc còn có thể nói chuyện, lớn tiếng phản kích. Tính luôn hôm nay, cậu mới vào phó bản được có 3 ngày. Đêm nay là đêm thứ 2 cậu ở khuôn viên trường này, cũng chẳng tiếp xúc bao nhiêu NPC. Hơn nữa, cậu luôn có chừng mực, biết loại người nào có thể chọc vào, loại người nào lại không. Tên phía sau không biết là người hay quỷ, nhìn ra có vẻ không dễ ở chung, cậu cũng đâu phải chán sống rồi, làm sao lại chủ động đi lừa gạt đối phương! Tuy vừa rồi dùng tên của Diêu Tiên Tiên bị vạch trần, nhưng Hứa Tri Ngôn vẫn không nhịn được biện giải cho bản thân. “Tôi hiền lành thật thà từ nhỏ! Làm sao có thể lừa gạt người ta?” “Người cùng họ cùng tên trên thế giới này có rất nhiều, cậu có thể là bị người khác lừa rồi!” “Những người cùng tôi giao dịch đều là tự nguyện, làm gì có chuyện gạt hay không gạt!” Những lời này tựa hồ có chút tác dụng, bóng đen đang lôi kéo cậu dừng lại, lực đạo nhỏ hơn mấy phần, nhưng muốn tránh thoát cũng có chút khó khăn. Trong phòng phát sóng trực tiếp, ban đầu mọi người đều tỏ ra lo lắng, nhưng sau khi nghe được lời giải thích thì tất cả đều phá lên cười. 【Trạch tâm nhân hậu Hứa Tri Ngôn! Thành thật hiền lành Tiểu Bách Vạn!】 【Hahahahahaha! Sao cậu ta lại nói ra được những lời này chứ?!】 【Người thành thật như chúng ta lừa người thì làm sao gọi là lừa được chứ.jpg】 【Cười chết rồi mẹ ơi! Cậu ta vừa mở miệng là bầu không khí không còn khủng bố nữa! Quỷ cũng đơ rồi hahahaha!】 【Các anh trai tốt, tín hiệu chỗ mọi người sao rồi? Bên tôi từ lúc cánh cửa đó mở ra, tín hiệu cứ chập chờn, hình như muốn rớt mạng rồi.】 【Có khi nào đụng vào bug phó bản rồi không? Lời NPC đó nói tôi bên đây không nghe được gì cả.】 Hứa Tri Ngôn không biết tín hiệu phòng phát sóng của mình đã yếu đi, cậu chỉ biết nếu còn không tránh khỏi cái tên đằng sau thì sẽ có chuyện xảy ra! Liếc nhìn bàn tay phải, bây giờ đã không kịp tháo găng tay ra rồi! Một lúc sau, mấy cái bóng dường như có phản ứng, lực kéo cậu trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, đôi tay đang giữ cổ cậu cũng siết chặt hơn. “Tôi sẽ không để anh chết, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi,…” “Tôi chờ anh quá lâu rồi, tôi tha thứ cho những lời nói dối của anh.” Nghe lời dụ dỗ dịu dàng phía sau, Hứa Tri Ngôn trợn mắt nhìn trời. Đây là cái gì với cái gì vậy?! Cậu có thể thề, cậu thật sự chưa từng lừa gạt tình cảm! Dao mất rồi, súng gây mê cũng không thích hợp cận chiện, bom khói? Không, không! Gần quá rồi, loại vũ khí gây nhiễu này rất khó có hiệu quả, còn dễ gây ra thương tích ngoài ý muốn. Đếm đến đếm lui, thứ duy nhất Hứa Tri Ngôn có thể sử dụng làm vũ khí tấn công chính là cái Tráp Thời Gian không rõ cách sử dụng đó. Cái tráp đó nặng trịch như viên gạch. Thân là đạo cụ cấp S, ít nhất cũng nên có độ cứng chứ! Thiếu dưỡng khí dẫn đến khó thở, hơi thở tử thần dần dần bao trùm lấy cậu, từng phút từng giây đều quý giá. Sau khi quyết định, cậu không chờ đợi nữa. Hứa Tri Ngôn lập tức buông tay, gọi ra Tráp Thời Gian trong ba lô hệ thống, để mặc cho mình bị bóng đen lôi kéo, xoay đầu đối diện với cái tên đằng sau, dùng hết sức đập về phía đó. Đối phương dường như không nghĩ đến cậu sẽ có động thái này, buông ra đôi tay đang siết cổ cậu, đem người ôm trọn vào lòng. Hứa Tri Ngôn cảm thấy hô hấp của mình trở nên dễ dàng hơn, tưởng mình đã thắng cược, nhưng tay cậu lại nhẹ đi, trong lòng lại có cảm giác không ổn. Vậy mà vào thời khắc quan trọng xích sắt trên tráp lại rơi ra, cái tráp đột nhiên mở ra rồi! “Cùm cụp –“ Một đạo ánh sáng màu lam nhấp nháy rọi từ bên trong ra. Mượn ánh sáng này, Hứa Tri Ngôn sững sờ ngay tại chỗ trong bóng tối. Cậu nhìn thấy một đôi mắt khiến cậu suốt đời khó có thể quên được. Phần lớn quái vật trong phó bản này đều không có mắt, nhưng đôi mắt của cái tên này lại như chứa đựng cả tinh hà, ánh sáng nhỏ vụn như những ngôi sao điểm xuyết
Chương 38
Sau khi xác nhận Diêu Tiên Tiên đã đi xa, Hứa Tri Ngôn bây giờ mới phát hiện mình đang ở trong một tòa nhà xa lạ, nhìn bàn ghế ở đây trông không giống như tòa nhà giảng dạy. Lo không được nhiều như vậy, cậu bắt đầu kiểm tra đạo cụ trong tay. Diêu Tiên Tiên cho cậu tổng cộng ba món. Một món cấp A, hai món cấp E. Trong đó, hai đạo cụ cấp E là bom khói dùng một lần, đạo cụ cấp A là một cây bút màu đen. 【Tên: Bút kết bạn 】 【Cấp độ: A 】 【Loại hình: Triệu hoán 】 【Giản lược: Đạo cụ sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong trường cảnh liên quan đến trường học, nó có thể giúp bạn và ‘bạn bè’ liên hệ với nhau, hơn nữa trong thời khắc nguy cấp có thể triệu hoán ‘bạn bè’ của bạn. 】 【Sử dụng tiêu hao: mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao 99% tinh thần lực đang có. 】 【Lưu ý khi sử dụng: Cần thiết cùng ‘bạn bè’ thiết lập quan hệ, số lần sử dụng và thời gian triệu hoán dài hay ngắn tùy thuộc vào năng lực của ‘bạn bè’ của bạn. 】 “Quả thật là đủ kê lặc mà.” Hứa Tri Ngôn thở dài thu lại đạo cụ. *Kê lặc nghĩa là gân gà (chính xác hơn là sườn gà), dùng với những nghĩa sau: 1. Ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc. 2. Cũng dùng để ví với thân thể gầy gò. Xuất phát từ:Quyển “Võ Đế Kỷ” trong phần “Ngụy Chí” trong “Tam Quốc Chí” do Bùi Tùng Chi chú thích dẫn câu trong sách “Cửu Châu Xuân Thu của Tư Mã Bưu viết: “Khi Vương (chỉ Ngụy Võ Đế Tào Tháo) muốn rút về, mới ra lệnh rằng: ‘Kê lặc’. Các quan không hiểu ý gì. Có quan chủ bộ là Dương Tu liền từ từ thu xếp hành trang. Mọi người kinh ngạc hỏi Tu, Tu đáp: “Kê lặc (gân gà), bỏ đi thì tiếc, ăn vào thì không ra gì, lấy nó để ví với đất Hán Trung, biết Vương đã muốn lui rồi’”(Nguyên văn: Phù kê lặc, khí chi như khả tích, thực chi vô sở đắc) Dùng một lần mà trừ gần hết điểm tinh thần lực, còn lại chỉ có 1%, khoảng 1 điểm, vậy nếu tiếp tục chịu tổn thương liên quan đến tinh thần thì xui xẻo rồi. Nhưng nghĩ cũng đúng, vừa rồi Diêu Tiên Tiên muốn giết cậu, tuy tạm thời bị qua mặt nhưng sẽ không thể cho cậu đạo cụ chất lượng tốt được. Nghĩ như vậy thì việc nhận được đạo cụ kê lặc phẩm chất cao cũng là bình thường. Lúc đem đạo cụ thu vào ba lô hệ thống, Hứa Tri Ngôn phát hiện ở góc ba lô có nhiều thêm một biểu tượng hình cái tráp nhỏ. Là phần thưởng nhiệm vụ phụ mà cậu quên lấy ra xem! Chẳng qua lúc cậu hưng phấn đem đạo cụ ra xem, thì sau khi xem xong lại chết lặng cả người. 【Tên: Tráp thời gian 】 【Cấp độ: S 】 【Loại hình: ? 】 【Giản lược: Chiếc tráp kỳ lạ có sức mạnh quỷ dị của thời gian. 】 【Lưu ý khi sử dụng: Người chơi cần tự mình tìm tòi cách sử dụng chiếc tráp này. 】 Nếu như nói đồ Diêu Tiên Tiên cho là kê lặc cao cấp thì món đồ cậu có được này lại là cực phẩm kê lặc luôn rồi. “Ngay cả cách sử dụng cũng không có, quả nhiên là để phù hợp với đặc tính rác rưởi của trò chơi sao?” Hứa Tri Ngôn cười nhạo một tiếng, thu lại chiếc tráp. Trăng đã lên cao, bây giờ đã sắp 11 giờ. Hứa Tri Ngôn, người đang có tinh thần phấn chấn, quyết định đi khám phá thêm các địa điểm khác trong khuôn viên trường. Vừa ra khỏi căn phòng trước mặt, cậu đã gặp ngay một vấn đề. Vậy mà lại không thể ra khỏi tòa nhà này! Lúc đến là Diêu Tiên Tiên sử dụng đạo cụ, xuyên tường mà vào. Bây giờ cậu bị bỏ lại đây một mình, làm sao ra ngoài cũng là vấn đề. Cửa lớn bị khóa từ bên ngoài, cho dù Hứa Tri Ngôn có chìa khóa mở cửa thì cũng vô dụng, cửa sổ tầng một tuy có thể mở được nhưng đều được trang bị lan can chống trộm, càng không thể ra ngoài được. Chẳng qua lúc cậu tìm kiếm lối ra vào thì lại phát hiện ra một thông tin khác. Tòa nhà này chính là tòa nhà hành chính bỏ hoang trong tin đồn khuôn viên trường, không ngờ là đánh bậy đánh bạ mà cũng chạy được tới nơi này. Trong không khí ngập tràn mùi bụi bặm ngột ngạt khiến người ta bị sặc, thỉnh thoảng lớp sơn trên tường lại tróc ra, rơi xuống mặt đất tạo thành một đống vụn nhỏ, dường như trong mỗi căn phòng đều có một số đồ vật linh tinh bị bỏ lại, trong đó có đồ nhìn vẫn còn nguyên vẹn. Hứa Tri Ngôn bật đèn pin, cậu tìm được một nơi trông như văn phòng vậy, đồ đạc bên trong khá nhiều, đều được đặt kín trên mặt bàn. Những chiếc cốc giữ nhiệt inox, giá sách chứa đầy giáo án và sách vở, những chậu cây khô héo, đen láy… Một trong số những chiếc bàn đó còn đặt một bể cá thủy tinh. Nước bên trong đã khô cạn, chỉ còn lại một con cá vàng nhỏ đã bị thời gian bào mòn đến mức chỉ còn lại một bộ xương, nhìn đống thức ăn cho cá chưa mở chất đống bên cạnh, chắc hẳn con
Chương 37
【Chúc mừng người chơi trở thành người đầu tiên hoàn thành trò chơi ký túc xá. 】 【Thưởng thêm: Tin đồn trong khuôn viên trường (số lượng: 1 ) 】 【Tin đồn trong khuôn viên trường: Ngụy Thần dự báo tương lai 】 【Ghi chú: Mỗi ngôi trường đều có những câu chuyện kỳ lạ, Trung học Thế Minh cũng không ngoại lệ. 】 【Nghe đồn rằng, trong trường học có một tòa nhà hành chính bị bỏ hoang. 】 【Sau khi đèn tắt, nếu có học sinh tìm được phòng hiệu trưởng của tòa nhà hành chính bỏ hoang, thì sẽ gặp được những sự tồn tại đặc thù. 】 【Nhắc nhở: Gõ cửa 3 lần mỗi lần 3 cái, nếu thấy máu rỉ ra từ khe nứt của cánh cửa thì có thể hỏi một câu hỏi. 】 【Nhắc nhở: Sự tồn tại bên trong cánh cửa có thể dự báo tương lai, nên khi thăm dò các vấn đề liên quan đến tương lai thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn. 】 “Có thể dự đoán tương lai sao?” Hứa Tri Ngôn nhướng mày, không biết nên đánh giá tin đồn này như thế nào. Cậu đang tìm kiếm thông tin về Trường học khiếm thị và quái vật không mắt, những thứ này rõ ràng thuộc về “quá khứ”, ngay cả cốt truyện nhánh mà cậu vừa hoàn thành cũng có liên quan đến “quá khứ”. Nghĩ đến đây, Hứa Tri Ngôn ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng đang ngượng ngùng ngồi ở trên giường. “Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?” Khúc Quý sửng sốt, không ngờ đối phương lại hỏi vấn đề này, cậu ta bất an vặn vẹo ngón tay, chống đỡ thân thể còn chưa hoàn toàn trong suốt của mình, quẫn bách nói. “Có lẽ… tốt nhất là không nên, chỉ cần có thể thoát khỏi những hồi ức đau thương là đủ rồi. “ Nói xong, cậu ta cố ngẩng mặt lên, khóe miệng co giật, muốn thử cười lên một chút. Mặc dù vết sẹo dữ tợn làm Khúc Quý trông bất kham và quái gở, nhưng tại giờ phút này, cậu ta hy vọng có thể để lại cho người bạn duy nhất của mình một ký ức tốt đẹp, không kinh dị hay đáng sợ. Mắt thường có thể thấy được thân thể của Khúc Quý dường như sắp tan biến. Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, suy nghĩ xong trầm giọng nói: “Tốt hơn là không nên? Vậy là có thể gặp lại rồi, hôm qua có nói sẽ mời cậu ăn đùi gà, hôm nay trễ quá chắc không kịp rồi.” Khúc Quý không ngờ Hứa Tri Ngôn còn nhớ chuyện này. Cậu ta muốn xua tay nói không cần đâu, nhưng đôi tay đã biến mất rồi, cậu ta há miệng muốn đáp lời, lại phát hiện không thể phát ra âm thanh nào. Cuối cùng, ngay cả tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi. Những thứ trước mắt Khúc Quý dần mất đi màu sắc, bóng người tan rã không phân biệt được rõ ràng. Một giây trước khi cơ thể cậu ta hoàn toàn biến mất, chỉ duy nhất những lời cuối cùng của Hứa Tri Ngôn là còn văng vẳng bên tai cậu ta. “Ốc đồng nhỏ.” “Lần sau gặp lại, tôi sẽ dắt cậu đi ăn đồ ăn ngon.” Phút chốc, tất cả những đồ vật có liên quan đến Khúc Quý đều biến mất theo. 603 trở thành phòng ký túc xá đơn 1 người. …… Chập tối, Hứa Tri Ngôn lại từ trên giường tỉnh lại, cậu cảm giác được xương cốt đều tê dại sau giấc ngủ. Thời gian vừa vặn 9g tối. Tối nay cậu và Kim Thịnh có hẹn đi trộm chó với nhau. Đồng đội đã chờ cậu từ sớm ở nhà ăn. Bộ dạng Kim Thịnh vẫn như trước, nhưng so với tinh thần phấn chấn ngày đầu gặp nhau, cậu ta bây giờ càng xanh xao hơn, quầng thâm đậm màu dưới đôi mắt, rõ ràng là không được nghỉ ngơi đầy đủ. Trái với cậu ta, Hứa Tri Ngôn ăn no ngủ tốt, tuy thể trạng yếu ớt, nhưng trạng thái tốt hơn Kim Thịnh nhiều. Khi Hứa Tri Ngôn đang to mồm bào cơm thì thấy đồng đội cứ liếc nhìn mình, cho là đối phương đang lo lắng cho chú chó, cậu nhịn không được giải thích. “Không cần gấp, bây giờ sân trường nhiều người lắm, không tiện hành động, đợi sau khi đèn tắt thì hẳn đi.” Ý thức được đồng đội nghĩ xa quá rồi, Kim Thịnh khụ một tiếng, trên gương mặt ít ỏi cảm xúc của cậu ta lộ ra biểu tình khó mà tin được, hỏi: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra các bạn học cùng lớp đều rất khó giao lưu sao?” Cậu ta tham gia lớp học cả một ngày, linh hồn gần như bị các bạn cùng lớp và giáo viên hút sạch, nhưng tại sao đồng đội của cậu ta lại khỏe mạnh và hoạt bát như vậy? Hứa Tri Ngôn nhìn quầng thâm dày đặc của Kim Thịnh, hậu tri hậu giác phản ứng lại, hỏi: “Cậu lên lớp học à?” “Đúng rồi, cậu không đi học sao?” Kim Thịnh trả lời như một lẽ đương nhiên. Buổi tối chơi trò chơi ký túc xá, ban ngày thì đi học, bây giờ tương tự như phải làm việc liên tục 24/24, cho dù tố chất cơ thể cậu ta tốt đến đâu đi nữa thì cũng khó mà chịu nổi. Hứa Tri Ngôn nhéo nhéo sống mũi, vẻ mặt từ ái, giống như tên nhà giàu mới nổi gặp phải đứa con ngốc nghếch của mình vậy. “Chúng ta ở Lớp 9 và Lớp 10, trốn tiết hẳn là chuyện bình thường đi?” Lúc đó lấy tờ giấy của những lớp không tuân thủ
