Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) ~~ “Em thơm lắm.” “Tuy rằng tôi không nhớ được gì cả.” “Nhưng tôi muốn đ.ụ em.” Sau khi nghe xong 3 câu nói ngắn gọn, Hứa Tri Ngôn dường như ch.ết nghẹn. Suy xét trong giây lát, cậu có hơi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn đối phương để xác định lại vấn đề. “Anh nói gì?” “Tôi nói tôi muốn đ.ụ em.” Ác linh Bán Thân Xà trả lời rất nhanh mà không cần suy nghĩ chút nào, nó lặp lại lần nữa câu nói cuối cùng. “……” Thật sự không thể nào hiểu được! Tại sao ác linh chỉ mới gặp lần đầu này lại có thể thốt ra lời nói thô bỉ đến như vậy! Sau khi nắm chắc được ý đồ của đối phương, tuy Hứa Tri Ngôn vẫn còn hơi sửng sốt nhưng cậu đã rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cậu lạnh mặt mắng nhiếc trò chơi rác rưởi này 800 lần trong đầu. Cậu không có lập tức đáp lại mà nhanh chóng thoát khỏi vòng tròn bao quanh của Bán Thân Xà, rồi gọi ra giao diện hệ thống. 【Nhiệm vụ bổ sung: Truy tìm Phòng An Toàn trong phó bản】 【Tiến độ: ??】 Xem xong, cậu thở phào. Thanh tiến độ vẫn chưa soát được gì, vậy thì có lẽ mức độ nguy hiểm của ác linh đòi nợ tình này cũng không cao cho lắm, dễ xử lý thôi. Nghĩ đến thiết lập ác linh chỉ có thể hóa thành mộng yểm, Hứa Tri Ngôn cúi đầu, cậu có vẻ vừa xấu hổ vừa rầu rỉ, nỉ non nói: “Nhưng mà, nhưng mà tôi đâu có chạm vào anh được.” Nếu không phải trong những trường hợp có điều kiện nhất định, thì con người và linh thể không thể nào tiếp xúc với nhau được.*Linh thể: vật thể/ cơ thể tồn tại dưới dạng linh hồn. Lời nói mang theo ẩn ý ám chỉ này khiến cho ác linh Bán Thân Xà cảm thấy hưng phấn. Phần lớn đuôi rắn to lớn của nó đều quấn quanh ngoài lều, nhưng lúc này đây cả thân rắn của nó dường như chỉ muốn siết lấy cậu thanh niên xinh đẹp trước mặt. Nhưng chiều không gian bọn họ đang ở khác nhau nên nó không thể nào chạm vào đối phương được. “Không sao đâu.” “Em là con người, em rồi cũng sẽ đi ngủ…” Chỉ khi con người đi ngủ thì nó mới có thể hóa thành mộng yểm. Như nghĩ đến điều gì đó, sự đắc chí trong mắt nó mạnh hơn trước nhiều. Nó luôn cảm thấy mọi chuyện có chút mất tự nhiên nhưng lại thú vị hơn trước nhiều. Hứa Tri Ngôn chính là đang chờ câu nói này! Nếu Rắn Đuôi To này chỉ có thể hóa thành mộng yểm khi cậu ngủ thì mọi việc lại dễ dàng hơn rồi! Bên trong ba chiếc lều bên ngoài kia hiện đang tiến hành các hành vi báo thù tàn nhẫn, cậu ở trong đây mà còn nghe được tiếng la hét thất thanh của họ. Khi cậu đặt cược đã đặt hạng mục không gi.ết quá ba quái vật, cậu sẽ không dễ dàng lãng phí ba danh ngạch đó ở đây, nếu lát nữa ba nữ quỷ kia qua đây gi.ết cậu thì ba danh ngạch sẽ hao nhanh lắm. Hiện tại nếu có thể lợi dụng ác linh trước mặt này thì tốt không gì bằng. Sau khi tính toán xong xuôi, cậu vốn định thử bày ra vẻ mặt vừa e thẹn vừa xấu hổ nhưng thử một hồi lại thấy độ khó quá cao, vậy là cậu liền cúi đầu càng thấp hơn. “Đương nhiên là được rồi.” Cậu thở dài nói. “Nhưng nơi này nguy hiểm quá rồi, nếu như anh nguyện ý giúp tôi, vậy thì chờ lúc tôi ngủ, anh cứ hóa thành mộng yểm…” “Rồi anh muốn đ.ụ thế nào thì đ.ụ thế đó.” Âm thanh trong miệng càng lúc càng nhỏ, Hứa Tri Ngôn đang cố nhịn hết sức, cậu sợ càng nói lớn thì cậu càng nhịn cười không nổi. Thuốc Mất Ngủ có thể giúp cho người ta thức cả tuần không cần ngủ. Cậu đã uống 1 lọ rồi, còn 7 lọ nữa đó! Đây lại chẳng phải là phó bản mạt thế cầu sinh, dựa theo độ dài của cốt truyện chính mà phó bản kéo thể kéo dài nửa tháng hoặc 1 tuần, nhưng tóm lại không thể quá 1 tháng. Bất quá khoảng thời gian này cậu sẽ không ngủ, để cho con Rắn Đuôi To ti.nh tr.ùng thượng não kia đi đ.ụ mấy hốc cây đi!*Rắn đuôi to là nick name HTN đặt trong mấy chương này Lời hồi đáp thô bạo khiến cho Bán Thân Xà triệt để hưng phấn. Ở một góc mà Hứa Tri Ngôn không thể thấy bên ngoài lều, cái đuôi to của nó đang lắc lư điên cuồng. Trong phòng phát sóng, người xem đang nói năng lộn xộn, óc heo quá tải, sau khi phản ứng lại được thì lại vui vẻ cười khúc khích. 【A? Á? Ý?】 【Muốn thao thế nào thì thao thế đó? Thao này là thao mà tôi đang nghĩ đến à?】*Từ đồng âm bên Trung rất nhiều nhưng mặt chữ và nghĩa sẽ khác, đồng âm ở đây là âm cao, người bình luận muốn nhấn mạnh xem có hiểu đúng là từ cao đó với đúng nghĩa đó không, nên chỗ này giữ nguyên từ thao nhé, vì ng ta đang thắc mắc khi nghe cao mà ko bik đúng nghĩa ko. Do mấy ní hay thấy cao hay đc dịch thô là thao, do câu nghi vấn ko rõ ràng nên tui sẽ dịch đúng y xì để truyền tải đúng thông điệp của 1 câu. Tui giải thích để ko ai vào chỉnh bảo
Chương 62
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) ~~ “Tìm thấy rồi…” Giọng nam xa lạ nhưng lại êm tai vang lên khiến quả tim của Hứa Tri Ngôn nổi da gà, nổi da gà. Cậu không muốn biết liệu đối phương có phải là đối tượng nợ tình của mình hay là không, ngay cả quay đầu lại cậu cũng không muốn. Không khí dần ngưng đọng trong lều vải chật hẹp. Hứa Tri Ngôn cứ cân nhắc mãi xem nên nói gì vào lúc này thì mới tốt. Bây giờ xin lỗi một tiếng thì còn kịp không nhỉ? Ngay lúc lâm vào đường cùng thì cậu đột nhiên phát hiện ra một cái BUG. Một cánh tay nửa trong suốt từ sau vươn ra định bắt lấy tay cậu, nhưng lại không bắt được mà xuyên hẳn qua tay Hứa Tri Ngôn. Ác linh chỉ có thể hóa thành mộng yểm. Đ.ệch! Cậu cũng có ngủ đâu mà phải sợ! Có thần khí thức đêm trợ giúp, ý chí của Hứa Tri Ngôn lần nữa vươn lên. Cậu ngồi thẳng lưng lên, gần như ngồi chồng lên người ác linh đến đòi nợ tình phía sau. Ừm, có chút lạnh, nhưng vẫn chấp nhận được. Nghĩ vậy, cậu quyết định phớt lờ đối phương, tuy rằng trốn tránh là rất hèn nhưng mà có tác dụng, dù sao thì chỉ cần đợi đến ngày mai gặp được những người chơi khác ở hồ chứa là ổn rồi, còn cái nhiệm vụ rách này không làm cũng được! Hiện tại còn khoảng 4 tiếng đồng hồ nữa thì trời mới sáng, Hứa Tri Ngôn xoa xoa mi mắt, sau khi lên kế hoạch từ bỏ 15% còn lại của nhiệm vụ kia thì cậu chợt có chút tò mò. Tại sao trò chơi lại sắp xếp cho ba NPC kia đồng hành với mình? Rốt cuộc thì cậu cần phải làm gì để xử lý ba người bọn họ? Nếu cứ mặc kệ như vậy thì ba NPC kia sẽ tiến vào một vòng nhân quả báo ứng, có cậu hay không thì có khác gì đâu! Bên trong phòng phát sóng, người xem đang thắp nến thay cho Hứa Tri Ngôn- người đang thiếu hụt các mắt xích liên quan đến thông tin nhiệm vụ. 【Tiểu Bách Vạn không có chút suy nghĩ nào muốn cứu ba NPC kia luôn…】 【Vậy ngày mai cậu ta phải làm sao đây?】 【Ngay cả mấy ác linh này sau khi giết người rồi sẽ ra sao cậu ta còn không biết, thì đương nhiên là cậu ta sẽ không cứu rồi!】 【Hahahahaha mắc cười quá, Tiểu Bách Vạn đến giờ vẫn nghĩ mọi thứ ổn áp lắm hahahahahaha.】 【Nhưng cậu ta không cần phải ngủ, như vậy không cần cứu cũng được mà đúng không?】 【Thắp nến.jpg】 Thì ra, bên trong nhiệm vụ tiên quyết này, người chơi cũng cần phải giải quyết ác linh đang quấn lấy ba NPC đồng đội kia. Nếu không, sau khi gi.ết hết bọn họ thì người chơi sẽ trở thành người sống duy nhất còn lại ở gần đó, và sẽ thừa nhận hết giá trị thù hận, hình thành trận hình 1 đấu với 4 ác linh. Nhưng Hứa Tri Ngôn không biết điều này. Sau khi dùng thuốc thì cậu sẽ không buồn ngủ và sẽ không cần ngủ, những nhiệm vụ liên quan đến mộng yểm đều rời xa tầm tay cậu. 【Cho nên, ai có thể giải thích giúp tôi một chút cái thứ đằng sau cậu ta là loại quỷ gì không?】 【Thứ đó là người hả? Sao tôi thấy hình thể của thứ này tích thành một đống màu đen chẳng giống người chút nào, nhưng mà Tiểu Bách Vạn đã sử dụng Nước Mắt Rắn rồi, liệu cậu ta có thể nhìn thấy rõ hình dạng của nó không nhỉ?】 【Tôi cảm thấy đây là một quái vật hệ Ác Linh, dù sao thì cậu ta đã từng cho nổ tung một phó bản, tuy Hệ Thống Chủ không đưa ra thông báo nào, nhưng nhất định nó đang muốn chỉnh cậu ta, bây giờ dù có tìm một nhân hồn đưa vào giấc mơ của cậu ta thì cũng bị lừa nát thôi, nên cứ đưa một linh thể của quái vật vào, vậy thì cho dù cậu ta nói gì nó cũng sẽ không nghe, cứ vậy mà làm cậu ta!】 【Làm… là cái mà tôi đang nghĩ đến đúng không?】 【? Lầu trên??】 Mà ở phía bên kia, ác linh đến đòi nợ tình bị phớt lờ cứ nhìn chằm chằm Hứa Tri Ngôn, nhân vật mục tiêu của nó lại hoàn toàn không đoái hoài gì đến nó cả. Không những không đáp lời nó, còn nằm luôn tại chỗ. “Em nhìn thấy tôi.” Nó dùng giọng điệu chắc chắn mà khẳng định. Hứa Tri Ngôn nhắm mắt lại, cậu nằm nghiêng người qua, sau khi nghe được lời nói của ác linh thì cũng không thể hiện phản ứng gì, giống như bị điếc vậy. Thấy đối phương im lặng, cậu hơi hé mắt quan sát tình hình bên ngoài lều vải. Đập vào mắt không phải là linh thể như trong trí tưởng tượng của cậu. Trông không giống chi tứ chi của con người chút nào. Cái thứ phát ra ánh sáng nhàn nhạt và nửa trong suốt đó hình như là… vảy? Cái quỷ gì vậy? Ác linh của cậu không phải do con người biến thành sao? Đột nhiên một khuôn mặt to lớn xuất hiện trước mặt cậu. “Em nhìn thấy tôi.” “Em đổ tro cốt của tôi, còn phớt lờ tôi.” Ác linh đòi nợ tình lại mở miệng lần nữa. Suy nghĩ trong lòng Hứa Tri Ngôn bay tán loạn, trong đầu cậu có thứ gì đó vụt qua, cậu không giả vờ ngủ nữa mà mở mắt đánh giá kĩ càng cái tên trước mặt
Chương 61
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) ~~ Việc dùng bừa Thuốc Mất Ngủ đã khiến cho Hứa Tri Ngôn bỏ qua một thông tin quan trọng: thật ra bản thân cậu cũng có khả năng là hung thủ gi.ết người. Ngày đầu tiên đến đây cậu căn bản không có ngủ. Cho nên những manh mối liên quan đến ác linh đều không hề xuất hiện, khiến cậu cho rằng mấu chốt trong nhiệm vụ tiên quyết lần này chỉ có Bạch Bảo Trùng. Bầu không khí bên đống lửa trại bỗng trở nên cứng nhắc. Hướng dẫn viên già trông không còn bình tĩnh và thông tuệ như ngày hôm qua nữa, gương mặt ông ta có vẻ do dự, cứ ngập ngừng mãi không nói được một câu hoàn chỉnh. Ông ta trộm nhìn cậu thanh niên xinh đẹp đang mặc áo bông ngồi bên cạnh, thầm cảm thán quả thật nhìn người không nên chỉ nhìn mặt, đo đạc không thể đo được biển sâu. Tên nhóc này thoạt nhìn có vẻ là dễ ức hiếp nhất trong bốn người, cậu ta làm gì cũng rề rề rà rà, tật xấu còn nhiều đã vậy lại còn kén ăn, ông ta vốn còn nghĩ cậu chỉ là một bao cỏ mà thôi! Ai mà ngờ… Hóa ra cậu ta lại là người ra tay tàn nhẫn nhất trong bốn người! Tro cốt tràn đầy oán khí của ác linh mà cậu ta nói pha nước thì liền pha nước, lúc pha cho đồng đội uống trong lòng còn chẳng có một tí gánh nặng tâm lý nào, trông cứ như thật sự đang pha sữa bò cho người ta uống vậy! Cậu Tiểu Hứa này rốt cuộc đã gi.ết bao nhiêu người cơ chứ? Do não bổ quá nhiều mà sắc mặt hướng dẫn viên già càng ngày càng kém. Khuôn mặt Hứa Tri Ngôn lạnh lùng, cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Thật ra cậu đã cảm thấy hủ sữa quá hạn này có gì đó kỳ lạ từ rất sớm. Nhưng cậu nhớ lại lúc trước có nhìn thấy trên mạng từng viết rằng những người câu cá lão luyện sẽ dùng gạo quá hạn để ngâm rượu và sử dụng bột sữa hết hạn để làm mồi câu, điều này khiến cậu cho rằng hủ sữa đó là để sử dụng cho lần câu cá sau này. Cho nên mới nói, ai lại đem tro cốt đi câu cá cơ chứ! Hơn nữa biểu hiện của đám người kia rất lạ, căn bản chẳng thấy họ nếm ra mùi vị gì, cứ như đã mất đi cả khứu giác lẫn vị giác ấy. Nhất là Trần Tai, bột tro nóng như vậy rót vào bụng, đừng nói là mùi vị ngay cả nóng anh ta còn không cảm nhận được, giống như đã hoàn toàn mất đi ngũ cảm… là do Bạch Bảo Trùng gây ra sao? *Ngũ cảm: Năm bộ phận của cơ thể con người và động vật (năm giác quan) có tác dụng cảm nhận các kích thích của môi trường bên ngoài cơ thể, các cơ quan này bao gồm thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác và xúc giác. Tuy nhiên, bất chấp những thăng trầm trong lòng, Hứa Tri Ngôn vẫn giữ cho sắc mặt bản thân không thay đổi, không tự ti cũng không kiêu ngạo, điều này khiến cho hướng dẫn viên già càng thêm bất an. Đạn mạc bay tứ tung trong phòng phát sóng, người xem vốn không hề nghĩ đến việc thứ đó chính là tro cốt mà chỉ nghĩ là hủ sữa hết hạn sử dụng mà thôi. 【Thức uống dinh dưỡng hiệu Tro Cốt! Bạn xứng đáng có được nó! 】 【Ahahahahaha cười chế.t mất! Lúc bắt đầu, tôi còn tưởng Tiểu Bách Vạn sẽ vứt ‘hủ sữa’ đó đi cơ chứ! 】 【Không có đâu! Tiểu Bách Vạn keo lắm! 】 【Hahahahaha lần này Tiểu Bách Vạn may thật đấy, mấy người chơi khác toàn tìm được dao nè, dây treo cổ các kiểu nè. 】 【May cái đầu ông! Manh mối của những người khác đều rất rõ ràng, còn cậu ta thì không, toàn là đánh bậy đánh bạ mà bắt gặp được manh mối thôi! 】 【Vậy mà lại là tro cốt sao? Sau khi biết được chân tướng cằm tôi nó rơi xuống đất luôn! 】 【Tôi cũng vậy… tôi còn đang khó hiểu tại sao giờ này cậu ta vẫn còn chưa tìm được hung khí, tôi cứ tưởng là do cậu ta tìm chưa được kĩ á! 】 *Mỗi người đến đây sẽ tìm được một thứ gì đó liên quan đến mạng người của thân phận mà họ đang mang, mng đều tưởng đó là sữa bột thật nên thắc mắc sao HTN chưa tìm ra gì. Có người đã chạy sang những phòng khác để xem thử, những người chơi bên đó đều tìm được đủ loại hung khí từ trong balo, có thứ vẫn còn dính m.áu bên trên, vừa nhìn liền thấy rất có vấn đề, mọi người dự đoán đó chính là điểm đặc thù của thân phận mà người chơi đang mang. Chỉ có Hứa Tri Ngôn là khác biệt. Không biết có phải là do tác dụng phụ của việc nổ tung đám NPC ở phó bản trước hay không, mà hệ thống lại luôn điên cuồng chống đối cậu, manh mối của nhiệm vụ tiên quyết mơ hồ đến nỗi không nhìn rõ được gì luôn. Âm thanh tanh tách do củi cháy xém vang lên, ngọn lửa nhảy múa cháy rực trước mắt hai người. Hứa Tri Ngôn khoanh tay và nghiêng người về phía trước, cậu chống khuỷu tay lên đầu gối và chống cằm bằng mu bàn tay. Sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hướng dẫn viên thấy vậy run rẩy định rời đi nhưng
Chương 60
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) ~~ Người xuất hiện vấn đề đầu tiên chính là Trần Tai. Mới một giây trước thôi anh ta còn đang ngồi bên đống lửa lau cần câu, mà một giây sau cả người anh ta đã bật ngửa ra rồi dùng một tư thế không thuộc về con người mà bò dưới đất bằng tứ chi, bụng nhô cao lên làm cho chiếc nón đen trên đầu cũng rớt xuống theo, để lộ phần đầu bị rụng tóc nghiêm trọng đến đốm cả da đầu. “Đừng, đừng đến tìm tôi… “ “Tôi không có sai, tôi không sai, tôi không sai. “ “Cầu xin mà, tôi không muốn ch.ết… “ Anh ta vừa làm mấy động tác quái đản vừa luôn miệng nói cái gì đó, vẻ mặt thì hung tợn tinh thần thì khủng hoảng. Cơ thể của anh ta dường như không thể chịu được sự lôi kéo ở mức độ này, Hứa Tri Ngôn trốn ở trong lều mà còn nghe được tiếng xương cốt bị kéo đến kêu ‘răng rắc’ của anh ta. Điều này đã dọa sợ những người khác. Giang Liệt và Phương Quốc Thành đang ngồi chỉnh lý dụng cụ câu cá cùng anh ta cũng đứng ngây ngốc tại chỗ, đồ vật rơi xuống đất cũng không dám nhặt, chỉ biết ngơ ngác nhìn về phía Trần Tai. Ngay khi mấy người bọn họ đều đang bất lực thì hướng dẫn viên lên tiếng. Ông ta lại giống như ngày hôm qua, không nói chuyện, chỉ hát bài ca dao bằng tiếng địa phương mà bọn họ nghe không hiểu. Sau khi Trần Tai nghe xong thì quả thật có hiệu quả. Cột sống dường như không chịu nổi sức nặng từ cái bụng đang nhô cao mà dần dần hạ xuống, cơ thể anh ta từ tư thế quái dị biến thành nằm thẳng trên đất. Anh ta nằm đó và thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, trông rất thảm hại. Khung cảnh hoảng loạn dần trở lại bình thường. Nhưng Trần Tai vẫn chưa tỉnh. Phương Quốc Thành cầm hộp cứu thương đi qua xem xét tình trạng của Trần Tai. Anh ta hết kiểm tra huyết áp lại kiểm tra hệ tim mạch, sau cùng cởi luôn quần áo của Trần Tai ra, anh ta suy đoán đối phương có thể là bị rắn cắn, nên thử tìm xem có vết thương nào hay không. Giang Liệt cũng qua đó giúp đỡ, ông ta còn kêu tất cả mọi người cùng qua. Hứa Tri Ngôn không thể nào tiếp tục giả ngốc trốn trong lều được nữa, chỉ có thể đi ra giúp Phương Quốc Thành một tay. Nhìn thấy trên cơ thể bị lột trần của Trần Tai không có chút huyết sắc nào, Hứa Tri Ngôn không trực tiếp chạm vào anh ta mà dùng một cành cây nhỏ chọc chọc vào cái bụng căng phồng của đối phương. Cơ bụng của Trần Tai không có đàn hồi khi bị chọc vào, giống như xác ch.ết đã mất đi các hoạt động sống. Hứa Tri Ngôn ném cành cây đi, cậu nghi ngờ việc này là do con trùng gây ra. Vừa nãy, bụng của Trần Tai cứ nhô ra hướng thẳng lên trời trông như có thứ gì sắp bò ra ngoài vậy. Điều này rất khó khiến cho người ta không liên tưởng đến con trùng đang làm tổ trong bụng đối phương. Nhưng hiện tại các dấu hiệu sinh tồn của Trần Tai đều đang hiển thị bình thường. *Dấu hiệu sinh tồn (còn được gọi là Vital signs – dấu hiệu sống) là một nhóm bao gồm 4 – 6 dấu hiệu quan trọng nhất, cho biết trạng thái sống còn (duy trì sự sống) của cơ thể. Thông thường, có 4 dấu hiệu sinh tồn chủ yếu là: nhiệt độ, mạch, huyết áp và nhịp thở. Ngoài ra, có nhiều bác sĩ còn đề cập tới một dấu hiệu khác, đó là chỉ số bão hòa Oxy máu (SpO2). Điều quan trọng là cả Phương Quốc Thành và Giang Liệt đều không nghĩ theo hướng chính con trùng này đã gây ra tất cả mọi chuyện, không biết là do thật sự không nghĩ đến hay là do bản thân họ đã ăn con trùng nên dẫn đến tư duy cũng chịu sự ảnh hưởng. Hơn nữa Phương Quốc Thành cũng đã bắt đầu xuất hiện vấn đề. Tổng cộng, anh ta đã kiểm tra huyết áp cho Trần Tai 3 lần rồi, mỗi một lần đều cho kết quả giống nhau nhưng anh ta vẫn cứ vỗ đầu, quên mất số liệu, lại phải kiểm tra lại lần nữa. Hướng dẫn viên không hoảng loạn như đám người Trần Tai, ông ta vẫn bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình như cũ, trông rất tự do tự tại. Sau một trận giày vò, đợi đến khi Trần Tai tỉnh lại thì trời đã chập tối. Bầu trời âm u sau cơn mưa. Mấy người bọn họ ngồi quanh đống lửa. Lúc sáng, Giang Liệt đã câu được một ít cá ở cái ao nhỏ lần trước, Phương Quốc Thành xử lý đơn giản đống cá đó, những con cá đang tỏa ra mùi hương theo hướng phát triển của món cá nướng. Hướng dẫn viên già nhìn món cá nướng, ông nhấc mi mắt đang rũ xuống, liếc nhìn những người xung quanh. “Đừng ăn thức ăn mà các cậu mang theo, nhất định phải ăn những thứ tươi mới. “Ông ta trịnh trọng dặn dò những người khác. Mọi người ai cũng thành thật gật đầu, ngay cả Hứa Tri Ngôn cũng gật theo mấy cái. Ánh lửa đung đưa rọi đỏ khuôn mặt của năm người. Bốn người trong đó đang ăn cá nướng, Hứa Tri Ngôn thì viện cớ viết nhật ký mà trốn trong lều
Chương 59
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Nhất tiễn song điêu, giải quyết luôn cả rắn và trùng, nguyên ca trực đó của cậu không hề xảy ra thêm chuyện gì. *Câu thành ngữ “Nhất tiễn song điêu” – một mũi tên bắn hạ hai con chim trên trời – có nghĩa ẩn dụ là nhất cử lưỡng tiện, cùng một sự việc nhưng có thể đạt đến hai mục đích khác nhau. Lúc đến thay ca, dường như hướng dẫn viên đã không còn ngửi thấy mùi của Bạch Bảo Trùng trên người cậu nữa nên biểu cảm đã hòa hoãn hơn chút. Hứa Tri Ngôn không vội trở về lều nghỉ ngơi. Cậu pha hai cốc cacao nóng từ bột cacao tìm được trong túi đồ, tiếp đó mỉm cười ôn hòa đi về phía hướng dẫn viên. “Nơi này lạnh thật đó, nhà của ông cũng ở gần đây hay sao? “ Hướng dẫn viên nhìn cậu, gật đầu: “Thôn làng của chúng tôi ở dưới chân núi Hổ Phách. “ “Ồ? Vậy lúc trở về thôn ông cũng cần phải vượt qua đám sương mù sao? Có vẻ phiền quá nhỉ? Nơi này bắt đầu có sương mù từ lúc nào vậy? “Hứa Tri Ngôn nhấp một ngụm cacao nóng, cậu giả vờ thành một tên ngốc bạch ngọt. Có thể phán đoán được nơi này là một xã hội hiện đại dựa vào trang bị mà bọn mang theo, nếu như mỗi lần vào thôn đều phải vượt qua sương mù rắc rối như vậy thì đáng lẽ cái thôn này phải biến mất từ lâu rồi mới đúng. Cho dù những người già của thế hệ trước lưu luyến không nỡ rời xa quê hương, thì lớp người trẻ sau này một khi rời đi rồi có lẽ sẽ không bao giờ muốn quay trở lại. Thông qua việc lúc sáng khi cậu đưa thanh đường cho hướng dẫn viên, ông ta liền lấy đồ bọc lại rồi cất giữa cẩn thận và nhìn cách ăn mặc của đối phương thì có thể thấy được 99% là người dân trong làng đều cực kỳ nghèo khổ. Ông lão hướng dẫn viên dường như không sợ nóng, ông ta uống sạch cacao nóng trong một hơi, không trả lời câu hỏi của Hứa Tri Ngôn mà hối thúc cậu: “Cậu mau đi nghỉ ngơi đi. “ Nói xong, ông ta đứng dậy xòe lòng bàn tay ra như đang cảm nhận sự thay đổi của nhiệt độ trong không khí, rồi cứng nhắc thay đổi đề tài: “Ngày mai trời sẽ đổ mưa. “ Sau hai câu đó thì ông ta không trả lời hay nói thêm chuyện gì với Hứa Tri Ngôn nữa. Tự dưng mất trắng một ly cacao nóng làm cho Hứa Tri Ngôn cụt hứng, cậu sờ sờ sống mũi, vươn vai chuẩn bị trở về lều. Ngay tại lúc cậu cảm nhận được tầm mắt của hướng dẫn viên cứ dán lên người mình, thì ông ta lại lần nữa mở miệng nhỏ giọng dặn dò: “Nơi này hàn khí nặng, sau khi ngủ có thể sẽ gặp phải ác mộng, nếu như lúc cậu ngủ mà gặp phải thứ gì đó thì chắc là mộng yểm thôi, đừng sợ hãi và đừng rời khỏi lều.” *Hàn khí ở đây ý chỉ mấy cái tâm linh tà khí . *Mộng yểm: Là giấc mơ khiến cho người ta áp lực. Đa phần là do ngủ sai tư thế, mệt mỏi quá mức, đầu óc căng thẳng… cũng có thể hiểu là ác mộng/ bóng đè. Hứa Tri Ngôn nói cảm ơn, cậu không còn cảm thấy tiếc nuối cho cốc cacao nóng nữa. Việc đầu tiên cậu làm khi trở về lều chính là mở điện thoại ra xem có thể thu được lợi ích gì từ khu bình luận hay không. Những người xem phát sóng trực tiếp đang vui vẻ giao lưu trao đổi thông tin với nhau. 【Tiểu Bách Vạn chọc tôi mắc cười quá, cho nên có bạn nào đại diện phòng livestream của chúng ta đi ngó qua tình hình của phòng khác hay không? Những người kia có ăn con trùng không vậy? 】 【Rắn nhỏ can đảm! Không ngại khó khăn! 】 【Có có có! Tôi vừa đi dạo một vòng, có hơn phân nửa số người chơi đã ăn con trùng, sau ķhi họ ăn xong thì sẽ có một ký hiệu hình con trùng hiện lên trên thanh trạng thái. 】 【M.á ơi, cái trạng thái đó dùng để làm gì cơ chứ? 】 【Hiện tại vẫn chưa nhìn ra được, nhưng mà trong đám người chơi lần này có cả đại lão Trác Ung đứng thứ 8 Bảng xếp hạng tiềm lực đó! Anh ta ăn xong liền trực tiếp sử dụng đạo cụ giải trừ trạng thái đó luôn rồi. 】 【Chậc chậc chậc, càng ngày càng tò mò về tác dụng của con trùng đó rồi. 】 Mà ở phía bên kia, Hứa Tri Ngôn chỉ có thể nhìn thấy dòng đạn mạc rắn nhỏ can đảm, còn lại thì đều ▇▇ cả. Bất kỳ bình luận nào tiết lộ thông tin liên quan đến phó bản và người chơi thì đều bị hệ thống chặn sạch sẽ, không để lộ chút kẽ hở nào. Cậu nghiến răng giơ ngón giữa lên thể hiện sự tôn trọng với Hệ Thống Chủ, sau đó xoay người đi kiểm tra những vật tư khác mà đám người đam mê câu cá này mang theo. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753 Chủ nhân của thân phận này chắc hẳn không mấy có tiền, cho dù là ngư cụ hay những vật tư khác đều không có nhiều lắm. *Chủ nhân của thân phận, là sử dụng từ thân phận, chứ không phải chủ nhân của cơ thể, nên có thể hiểu cơ thể là của HTN, chỉ là cậu mang một thân phận khác. Ngoại trừ những
Chương 58- Phó Bản 2- Người Câu Đêm
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) ~~Nhiệm vụ hoặc tên địa điểm xuất hiện lần đầu sẽ đc in đậm, về sau sẽ viết thường, chủ yếu để các bạn ghi nhớ. Bổ Sung Hồi Phục đổi thành Cung Cấp Phục Hồi, sẽ sửa lại tất cả những chương trước, bản chỉnh sửa trên wattpad là bản hoàn chỉnh nhất. >=35 sao để ra chương tiếp theo ~~ Ánh sáng nhợt nhạt quen thuộc, màn hình trong suốt quen thuộc. 【Đã đăng nhập vào phó bản Người Câu Đêm】 【Cấp sao phó bản: ★★★☆】 【Xin mời người chơi tiếp nhận thông tin/ nhiệm vụ phó bản】 【Mời người chơi xác nhận nhiệm vụ bổ sung: Truy tìm Phòng An Toàn bên trong phó bản】 Đại khái là vì đã quen thuộc với quá trình này, cộng thêm có mang theo danh hiệu Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối nên lần này Hứa Tri Ngôn không có vội vàng xem nhiệm vụ của phó bản, mà cậu ngẩng đầu lên quan sát xung quanh. *Đọc tới đây thì nhớ lại mấy chương đầu là có cho Hứa Tri Ngôn 15 20p gì thời gian an toàn tuyệt đối khi vừa và phó bản í, cái kỹ năng là khác nữa nhé. Trăng lên đầu cành, đều là buổi tối giống như thời gian lúc còn ở thế giới hiện thực vậy. Trước mắt cậu là một khu vực đang nổi lửa trại, xung quanh có một vài túp lều vải, trên những cành cây còn có những bộ quần áo đang được hong khô. Cậu đang muốn đứng dậy thì cảm thấy trên người có gì đó kỳ lạ, cúi đầu xem thì mới phát hiện cách ăn mặc của mình đã bị thay đổi rồi, vốn dĩ lúc đến đây cậu còn mặc áo sơ mi mà bây giờ đã biến thành một chiếc áo bông dày dặn. Bộ quần áo này tuy khiến cho cậu có chút chậm chạp trong việc di chuyển nhưng sẽ giúp cho cậu không bị chết cóng ở nơi núi rừng hoang vu này. Đúng vậy, nơi đây chính là khu vực rừng núi hoang dã. Bốn bề cỏ dại um tùm, mùi vị cỏ cây nguyên bản xộc lên. Tiếng lửa cháy lách tách trộn lẫn với tiếng côn trùng kêu trong lùm cỏ và những tiếng kêu của những loài động vật có v.ú nhỏ khiến cho nơi này càng tăng thêm vẻ âm u đáng sợ. “Ngay đến nước cũng không có thì câu đêm kiểu gì?” Hứa Tri Ngôn chau mày, cậu nhấn mở giao diện để xem thêm chi tiết. 【Bạn là một người đam mê câu cá, những người bạn câu cá trong thành phố của bạn đã âm thầm tổ chức một buổi hoạt động câu đêm. Mặc dù bạn cảm thấy Núi Hổ Phách có chút xa nhưng bởi vì nơi đây lại là thánh địa để đi câu nên bạn đã đồng ý, hiện tại các bạn đang ở khu vực lân cận Núi Hổ Phách, khu vực hồ chứa này không có thông đường cho xe qua lại nên các bạn chỉ có thể đi bộ.】*Hổ Phách còn có tên gọi tiếng Anh là Amber nên nếu sử dụng từ tiếng Anh thì vẫn đúng nhé. 【Nhiệm vụ chủ tuyến [Thượng]: Tham gia hoạt động câu đêm tại hồ chứa nước.】 【Nhiệm vụ 1: Cùng hướng dẫn viên địa phương đi đến khu vực hồ chứa của Núi Hổ Phách.】 【Tiến độ: 0%】 【Nhiệm vụ bổ sung: Truy tìm Phòng An Toàn.】 【Tiến độ: 0%】 【Ghi chú: Sau khi làm xong nhiệm vụ đầu tiên thì trò chơi sẽ thêm hình thức sinh tồn vào trong phó bản, lúc đó thức ăn mà người chơi đã chuẩn bị sẵn trước đó đều sẽ không sử dụng được.】 【Nhắc nhở: Những người bạn đồng hành của bạn đã đi ra ngoài để tìm thức ăn và bạn được sắp xếp ở lại trại, hãy kiên nhẫn chờ đợi đồng đội của mình trở về.】 Nhìn nội dung trên màn hình, Hứa Tri Ngôn bỗng ý thức được, mỗi phó bản trước khi khởi động đều sẽ phát cho mỗi người chơi một nhiệm vụ tiên quyết y như phó bản Trường Học Khiếm Thị vậy. Chắc hẳn đều là nhiệm vụ cá nhân. Làm như vậy là vừa để cho người chơi làm quen với phó bản vừa sàng lọc được những người chơi không phù hợp, sau đó khi những người chơi tập hợp lại thì chỉ còn lại những người có năng lực mạnh mẽ hoặc là những người có vận may tốt. “Không ngờ đến tụi mày còn rất nhân đạo ở mặt này đó, tất cả phó bản đều có nhiệm vụ tiên quyết hay sao?” Cậu đóng giao diện nhiệm vụ, bắt đầu dò hỏi. 【Chỉ có các nhiệm vụ dưới 5 sao thì mới có nhiệm vụ tiên quyết.】 Hứa Tri Ngôn dừng một chút rồi hỏi ngược lại: “Nhiệm vụ cao cấp nhất hiện tại chẳng phải là 5 sao hay sao?” Hệ Thống Trò Chơi dường như không muốn nói gì nhiều với Hứa Tri Ngôn. Nó qua quýt trả lời 【Đúng vậy】 rồi offline luôn. “Chậc, hệ thống tụi mày chơi không nỗi rồi chứ gì.” Bây giờ cậu đang ở trong phạm vi Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối, có thể giao lưu với Hệ Thống Phòng An Toàn trong trí não. [Theo kiểm tra hậu đài thì trước mắt phó bản 5 sao là phó bản có cấp độ cao nhất hiện tại, nhưng không thể xác định được rằng về sau liệu trò chơi có cập nhật hoặc gia tăng thêm độ khó mới hay không.] So với Hệ Thống Trò Chơi thì Hệ Thống Phòng An Toàn hoạt bát hơn nhiều. [Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối còn lại 8 phút, tuy rằng hơi cùi bắp nhưng xin ký chủ hãy trân
Chương 57
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Tải VPN để vào được Wattpad trên app và web nhé và đừng quên sao và cmt cho truyện ạ. ~~ Chờ cho đến khi Hứa Tri Ngôn ngủ một giấc tỉnh dậy thì khung cảnh bên ngoài đã trở lại bình thường, Phòng An Toàn đã trở lại với thế giới hiện thực. Cậu nằm ì trên giường, đầu óc trống rỗng, hai mắt vô thần. Hệ Thống cứ ting ting ting trong đầu cậu không ngừng, nó liên tục hỏi khi nào thì mới chốt đơn cái hòm thư màu đỏ xấu xí kia. Hứa Tri Ngôn không ngờ rằng con hàng này còn biết làm nũng, hơn nữa nó còn cứ hức hức hức trong đầu miết, thật sự khiến người ta tránh cũng tránh không được. Vụ cá cược ngày hôm qua vốn không được trọn vẹn. Sau khi nhìn thấy trong tài khoản vẫn còn mấy tấm phiếu ưu đãi thì cậu mới miễn cưỡng hứa với Hệ Thống là sẽ mua cái rẻ nhất. “Tao không hiểu.” Hứa Tri Ngôn nói. [Hòm thư màu đỏ không cần được thấu hiểu.] Hệ Thống dựa vào lý lẽ mà tranh thủ đáp lại. Hứa Tri Ngôn dừng lại một chút rồi giải thích: “Chủ yếu là tao không hiểu tại sao lại có người đi gây chuyện ở địa bàn của Quỷ Thần.” Cho dù nhìn Khúc Quý rất là dễ ức hiếp nhưng gây sự ở đây là một hành vi vô cùng thiểu năng trí tuệ! Nếu như mọi người cứ ngoan ngoãn nghe lời thì cậu cũng không cần phải mua thêm một cái hòm thư. [Yêu cầu ký chủ tôn trọng sự đa dạng trong tính cách của người chơi.] Đại khái là không biết nên an ủi người khác như thế nào nên nó đã nhấn gửi một cái meme lên màn hình. 【Vũ trụ không có nghĩa vụ khiến cậu phải thấu hiểu nó.jpg】 Khóe miệng Hứa Tri Ngôn co giật. “……” Được thôi. Đợi đến khi cậu đến được đại sảnh thì Khúc Quý đã đi nghỉ ngơi sau một đêm giám sát miệt mài. Bên trong chiếc nồi hấp mới mua ngày hôm qua vẫn còn thức ăn đã được cậu ta hâm nóng lại, quả là xứng với biệt danh Nhóc Ốc Đồng. Tay nghề của những người chơi này không được tính là quá tốt, nhưng thắng ở việc dụng tâm, khung cảnh Hoa Viên Thủy Trì đang bước đầu thành hình ở phía sân vườn bên ngoài khiến cho tâm trạng Hứa Tri Ngôn khá tốt. *Hoa viên thủy trì: sân vườn trồng hoa, có hồ nước, bể nước kế bên.. Nơi này đã bắt đầu có cảm giác của nhà rồi. Trong góc của đại sảnh đều là những thùng hàng chuyển phát nhanh vẫn chưa được mở ra, chắc là mới chuyển đến vào lúc sáng sớm, Hứa Tri Ngôn nhịn không được mà tán dương hiệu suất làm việc của đơn vị vận chuyển. Cậu đứng trước bàn dài ăn sáng rồi sờ sờ điện thờ trống. “Có đó không?” Hứa Tri Ngôn nhìn vào điện thờ, mở miệng dò hỏi. Kể từ khi sự việc mất khống chế ngày hôm qua xảy ra, thì cậu cùng Quỷ Thần đã bàn bạc tạm thời cả hai sẽ giữ khoảng cách một chút để tránh xảy ra thêm rắc rối gì khác. Sau đó Quỷ Thần đã yên lặng biến mất phía sau điện thờ, chẳng qua Hứa Tri Ngôn hiểu rất rõ, chỉ là cậu không thể nhìn thấy được thực thể của đối phương mà thôi, chứ bản thể của Quỷ Thần vẫn luôn tồn tại ở nơi đây, mùi tro bụi đặc trưng đó cứ vờn quanh mãi. Quả nhiên. Vừa dứt lời thì phía sau điện thờ đã có động tĩnh. Những sợi xích đen không biết tượng trưng cho điều gì lại lần nữa xuất hiện, bóng hình của Quỷ Thần ẩn giấu trong màn sương mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. Đột nhiên Hứa Tri Ngôn cảm thấy so với bản thân ngày nào cũng phải ngủ trên chiếc giường gỗ cứng ngắc thì Quỷ Thần trước mặt này hình như cũng thảm lắm. Không có ký ức, không có mục tiêu, chỉ có thể bị khóa lại ở này không thể nào rời đi, cậu thậm chí còn chưa từng nhìn thấy đối phương rời khỏi đại sảnh bao giờ, nói không chừng ngay cả sân vườn của Phòng An Toàn anh ta cũng không bước chân ra được. Hứa Tri Ngôn sờ sờ vị trí phía trước lồng ngực, thật kỳ lạ, cậu tự dưng cảm thấy có chút phiền muộn. Nhìn thấy động tác của cậu, Quỷ Thần hơi tiến lên phía trước một trước, anh dò hỏi: “Làm sao vậy?” “Không có gì.” Hứa Tri Ngôn trả lời: “Chỉ là cảm thấy chỗ này có chút ngứa ngứa, hình như lương tâm sắp mọc ra rồi.” Tiếng cười trầm thấp truyền đến, Quỷ Thần cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, kể từ khi gặp được Người Kế Thừa mới này thì tâm trạng của anh cũng đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là Hứa Tri Ngôn không để ý đến tiếng cười đó, cậu xé một thùng hàng, lấy ra một cuộn băng keo, vui vẻ nói: “Cứ để anh trốn đi như vậy cũng không hay ho gì, tôi đã nghĩ ra một cách rất tốt.” Nói xong, cậu kéo một đoạn băng keo ra rồi dùng răng cắn đứt. “Dùng thứ này dán chặt mấy tờ giấy đó lên mặt anh thì sẽ chắc chắn hơn đó, đảm bảo sẽ không bị gió thổi bay nữa đâu.” Quỷ Thần vừa nãy còn cảm thấy Hứa Tri Ngôn điểm nào cũng tốt đột nhiên ngơ người ra. Qua một lúc sau, anh mới lên tiếng phản bác. “… Sẽ không bị gió thổi
Chương 56
Trên đường phố của Sa Thành Tuyệt Vọng Ibis, đám người chơi đang ẩn nấp ở nơi cư trú mà bản thân tìm được. Là khu vực trung tâm của phó bản Sa Chi Thành, nơi này quanh năm thiếu nước, các loại quái vật được hình thành từ cát sỏi sẽ chui ra khỏi các ngóc ngách khi đêm đến. Mà thân phận của người chơi lại rất thấp hèn, họ là những nô lệ sẽ bị thành chủ ném ra ngoài vào nửa đêm để xử lý đám quái vật đó. Khó khăn lớn nhất của bọn họ là phải tìm được cách sinh tồn trong đêm tối. Bởi vì đã nhiều ngày không mang về đủ số lượng xác ch.ết của quái vật mà họ đều không được phát thức ăn, nước cũng không còn lại bao nhiêu. Sa Quái không phải loại quái vật khó đối phó gì cho cam. *Sa quái: quái vật cát. Nhược điểm của bọn chúng rất rõ ràng, đó chính là nước. Nhưng người chơi vốn dĩ không biết được bản thân sẽ tiến vào loại trò chơi nào, nên cũng sẽ không thể chuẩn bị được các vật phẩm cần thiết, huống chi là một lượng lớn nước! Ai vào phó bản mà lại tốn tích phân để mua nước cơ chứ? Vì vậy việc trốn thoát khỏi lũ Sa Quái còn khó hơn cả lên trời chứ đừng nói gì đến việc gi.ết vài con đem về. Trước mắt, tất cả người chơi đều có hai sự lựa chọn. Một là tập trung tất cả lượng nước uống lại, được ăn cả ngã về không; hai là gi.ết c.hết một người chơi mới, chọn ra người nhìn có vẻ yếu ớt, không có khả năng thoát khỏi phó bản, rồi dùng máu của đối phương thay cho nước để đối phó với Sa Quái. [Phòng An Toàn của phó bản 【Sa Chi Thành】đã được làm mới] [Không hạn chế danh ngạch tiến vào, người chơi có nhu cầu xin hãy nhanh chân lên!] Tất cả mọi người đều dừng lại động tác trên tay, họ khó tin mà trừng to hai mắt, sau khi kinh hỷ qua đi, bọn họ không còn do dự xem phải gi.ết ai nữa mà chạy đi như bay để tìm kiếm Phòng An Toàn trong phó bản. Bên trong nhà cổ, Hứa Tri Ngôn đang cổ vũ tinh thần cho Khúc Quý. “Hít sâu vào, thả lỏng ra!” “Sau này lúc tôi không có ở đây thì Phòng An Toàn của nhà cổ Vân Sơn sẽ do cậu phụ trách, bây giờ cứ xem như là làm quen tình huống trước đi.” Nói xong, Hứa Tri Ngôn lấy ra một cái nón bảo hộ màu vàng đội lên đầu đối phương. Trên nón bảo hộ có in một chú vịt vàng tay cầm lá cờ nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, nhưng bởi vì màu sắc của chúng gần giống như nhau nên nhìn từ xa chỉ thấy được hai lá cờ treo lơ lửng trên không. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753 Hứa Tri Ngôn chỉ nói một mặt, mặt khác nguyên nhân khiến cậu không muốn ra mặt là bởi vì số tích phân 1 triệu dùng để đặt cược lần trước quá mức phách lối rồi, khiến cho ai cũng biết đến có một người mới như cậu đây. Nếu như có người chơi từng xem phát sóng tiến vào Phòng An Toàn rồi nhận ra cậu thì sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết, dù sao thì cậu cũng cảm thấy bản thân mình là một thương nhân thành tín nhưng có vẻ như mọi người đều không công nhận điều này? Cái gì mà thổ phỉ? Cái gì mà bóc lột người ta đến không còn cọng lông? Cậu là người như vậy sao? Đây rõ ràng là vu khống! Lúc đó khi tính tiền cho Quỷ Thần cậu còn đặc biệt để lại cho anh ta 10 nghìn tích phân tiền lời, thổ phỉ thì ngay cả 1 hào cũng không bỏ ra đâu có biết không? Nghĩ như vậy, Hứa Tri Ngôn dường như sắp bị sự rộng lượng và chính trực của mình làm cho cảm động. Khúc Quý mím chặt môi gật gật đầu. Cậu ta thử hít thật sâu, nhưng càng cố thả lỏng thì càng căng thẳng. Còn chưa đến 3 giây thì cậu ta đã ỉu xỉu cúi đầu nói: “Tôi… tôi không được, sao bọn họ có thể nghe lời tôi được chứ?” “Cậu chính là quái vật của Phòng An Toàn! Mau vực dậy tinh thần cho tôi!” Hứa Tri Ngôn hận bản thân rèn sắt không thành. Cậu thuộc về phần tử xã giao khủng bố, đám người chơi này y chang mấy miếng thịt mỡ trong mắt cậu vậy, nên cậu không thể hiểu được tại sao Khúc Quý lại e sợ đám người đó như vậy. Nhưng nghĩ đến những gì thiếu niên đã trải qua trong quá khứ, cậu thử cổ vũ đối phương thêm lần nữa. “Cậu nghĩ như vầy đi, hiện giờ các cậu đều đã có phòng ngủ thoải mái cho riêng mình rồi nhưng tôi không phải quái vật, một mình tôi phải ngủ ở một căn phòng vừa cũ nát vừa lạnh lẽo lại còn sơ sài…” Càng nói Hứa Tri Ngôn càng cảm thấy bản thân quả thật rất đáng thương! Khúc Quý rất đơn thuần, cậu ta nghĩ tới nghĩ lui thì cảm thấy hình như đúng là như vậy. Người trước mặt này đối xử với cậu ta rất tốt, vừa kéo cậu ta ra khỏi phó bản vừa cho cậu ta chỗ ở, cậu ta sao có thể không báo đáp đối phương được chứ. Dường như cậu ta đột nhiên đã có can đảm đối diện với người chơi rồi! Lúc này, màn hình hiện ra trước mặt Hứa Tri Ngôn, nhắc nhở người chơi đã
Chương 55
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) ~~Xưng hô ta- em, tôi- anh vì lật kèo rồi và ở đây tác giả cũng ko để HTN dùng kính ngữ nữa. Sự thật chứng minh. Người không làm thì sẽ không chết được. Khi Hứa Tri Ngôn bị ấn xuống bàn, cả người cậu đều đang trong trạng thái bối rối. Mặt bàn rất cứng, cấn đến người ta khó chịu. Một bàn tay tái nhợt với các khớp rõ ràng, khỏe mạnh lướt qua khuôn mặt cậu, nhiệt độ lạnh lẽo khiến cậu không thể kiểm soát mà cong người, lông tơ dựng đứng. “Em không nên như vậy.” Quỷ Thần lặp lại lời nói. Đầu óc Hứa Tri Ngôn trong phút chốc hiện lên hàng loạt ý nghĩ, cuối cùng cậu nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: “Anh bình tĩnh trước đã, con người tôi từ nhỏ đã kín miệng, sẽ không nói ra ngoài đâu…” Bóng người dần dần bao phủ, mùi tro tàn ngày càng nồng đậm, mấy câu ngụy biện của Hứa Tri Ngôn cũng nhỏ đi. Hứa Tri Ngôn sâu sắc nhận ra tầm quan trọng của việc giả vờ ngu ngốc. Cậu quá hận! Hận trí nhớ của bản thân sao lại có thể tốt đến như vậy! Sao tay lại tiện như vậy! Nếu lúc nãy không vén chú văn lên thì có lẽ hai người bây giờ còn đang ngồi nói chuyện yên ổn. Rõ ràng sắc trời bên ngoài rất trong lành nhưng ánh sáng tỏa ra bên trong nhà cổ lại rất u ám. Hứa Tri Ngôn cảm giác được bàn tay đó từ gò má cách một lớp quần áo lần qua khuôn ngực rồi đặt ở trên eo, khuôn mặt như thần mà phi nhân loại đó lại gần thêm một chút, đôi mắt vàng kim lộ ra sau khi vén lớp phù văn lên toàn là tình yêu tình yêu và tình yêu, nó giống như muốn nhấn chìm cậu vào bên trong, không cách nào hít thở. “Ta rất xin lỗi…” “Bạch Tẫn là tên của ta, là đôi mắt của ta.” Giọng điệu của Quỷ Thần rất bình thản nhưng mặt của Hứa Tri Ngôn và đối phương cứ như dán vào nhau, lúc nghe được câu nói này cậu gần như tức cười. Miệng thì nói xin lỗi nhưng tay lại mò vào trong áo cậu rồi! Những ngón tay không mang theo hơi ấm xoa xoa phần da thịt mềm mại trên eo Hứa Tri Ngôn, chàng trai vốn đã không có tí sức lực nào lập tức mềm nhũn ra, thở hồng hộc như sắp tan chảy trên chiếc bàn dài. Ngay khi Quỷ Thần muốn tiến gần thêm một bước nữa thì cậu thanh niên bên dưới nghiến răng, vươn tay che đi đôi mắt vàng kim tràn ngập mê đắm kia. Thấy động tác trên eo đã ngừng lại nhưng đối phương vẫn không buông ra, Hứa Tri Ngôn hít sâu vài hơi, giọng nói hờn dỗi vừa nức nở vừa hung dữ nói: “Anh… mau bỏ tay ra khỏi eo của tôi!” Cậu sợ nhột muốn chết luôn rồi. Tay đối phương vừa hay lại sờ ngay vùng thịt ngứa trên eo cậu làm cậu cảm thấy bản thân sắp thăng thiên rồi! Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, hai người lại dựa vào nhau quá gần, trong nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Sau khi phục hồi tinh thần, Hứa Tri Ngôn vội vàng kéo tấm phù trên trán Quỷ Thần xuống che lại đôi mắt mà cậu không dám nhìn thẳng vào. Tuy vẫn còn cảm nhận được ánh nhìn sắc bén nhưng cảm giác bị nhìn chòng chọc đến nổi cả da gà thì đã giảm đi nhiều rồi. Cuối cùng Hứa Tri Ngôn cũng đã ý thức được, sau khi trở về với bản thể thì Bạch Tẫn đã không còn là bé đáng thương khổ sở chờ đợi cậu 10 năm nữa, ánh mắt của đối phương khiến người ta hít thở không thông, giống như muốn nuốt chửng cậu rồi tiêu hóa hoàn toàn. Khoảnh khắc cảm nhận được cánh tay đang nắm lấy eo mình buông ra, cậu nhanh chóng lùi về phía sau, lùi đến tận đầu kia của bàn dài, cố gắng cách xa đối phương một chút. Quỷ Thần sau khi khôi phục lại từ trạng thái lơ đễnh vừa rồi theo bản năng mà vươn tay ra muốn kéo người trở về, ôm lại vào lòng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trừng to của đối phương thì dừng độc tác, xoay người đi không nhìn nữa. Âm thanh xích sắt va vào nhau biến mất. Đám quỷ quái đang vây xem những thứ vừa rồi đều rúc vào góc tường, hận không thể khảm luôn vào trong mặt đất. Ngay cả nhân viên mới nhận chức- Tiểu Khúc cũng bị lũ quái vật nhấn đầu vào trong đội hình chui rúc, lo sợ cậu ta không hiểu chuyện ló đầu ra nhìn bậy nhìn bạ rồi lại chọc giận Quỷ Thần vốn đã có tính khí không tốt. Cứ vậy mà đã trôi qua được mười mấy phút. Chờ sau khi tâm trạng của Hứa Tri Ngôn lắng lại cậu mới bắt đầu sửa sang lại quần áo rồi nhìn về phía Quỷ,… à không Bạch Tẫn. Sau cùng thì cậu cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này rồi. Thì ra thứ mà cậu phải tìm không chỉ là Phòng An Toàn trong phó bản mà còn có các bộ phận cơ thể bị thất lạc của Quỷ Thần. Chẳng trách Quỷ Thần lại nói ‘Hãy đến tìm ta’ khi lần đầu cậu vào phó bản. Hóa ra từ ‘ta’ này là dùng để chỉ những thứ này sao? “Quỷ Thần tiên sinh, những bộ phận khác đều điên giống tên lần trước hay sao? Có
