Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) “Không phải cậu ta đã thông quan phó bản rồi sao, tại sao lại quay trở lại sau 6 năm chứ?” “Lần này cậu ta vào phó bản nào?” “Quái Vật Của Trấn Nhỏ.” “Cũng may cũng may, không phải phó bản của tôi.” “Nhưng mà lần này phải làm sao đây? Các phó bản trước đều bị cậu ta giết xuyên rồi, ngay cả đám người đi chung cũng được nằm không thông quan, chẳng lẽ lần này cũng để lặp lại việc lúc trước sao?” “Chỉ có thể miễn cưỡng gia tăng độ khó thôi! Trước mắt cứ đi xin phép đổi quy tắc, để cậu ta không thể làm hại quỷ quái.” “Vậy còn lũ quỷ quái của phó bản này…” “Đổi mới hết! Đổi thành cái lũ không quen biết Ân Tu ấy!” “Chỉ có thể như vậy thôi.” Sau khi những âm thanh thì thầm to nhỏ qua đi, thì phó bản chính thức bắt đầu. Giao diện hiển thị thông tin người chơi dần dần biến mất, bóng tối cũng nhạt đi, cảnh tượng bên trong cũng trở nên rõ ràng hơn. Quảng trường trấn nhỏ, bên dưới máy chiếu ngồi đầy chi chít các bóng đen, ngay cả Dạ Nương Nương cũng đang nằm rạp tại đó để xem, mặt mày không vui vẻ chút nào. Bên trong các căn nhà của trấn nhỏ, có vô số người chơi từ bỏ giấc ngủ mà ngồi xem phát sóng trực tiếp trên tivi. Phó bản vừa bắt đầu thì bình luận đã đầy màn hình. “Tôi không nhìn lầm chứ? Người vào phó bản là Ân Tu à?” “Là Ân Tu, tôi ở cùng một con hẻm với cậu ta, động tĩnh ban nãy rất lớn, chắc là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.” “Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy… tôi vậy mà có thể nhìn thấy bộ dạng Ân Tu tiến vào phó bản…” “Lúc trước có người nói thật ra cậu ta rất lợi hại, tôi nghĩ chắc là đang thổi phồng thôi, hiếm khi nào mà cậu ta vào phó bản, tôi phải xem xem cậu ta mạnh cỡ nào.” “Tôi cảm thấy hơn nửa là bốc phét rồi, nhưng bản thân cậu ta không được bình thường là điều hiển nhiên rồi.” “Những người chơi khác của trấn nhỏ trong phó bản này đều tỉnh lại rồi, mau xem đi.” “Phó bản này tôi từng thông quan rồi, là loại phó bản sinh tồn dành cho người mới, không khó.” “Vậy mà Ân Tu lại tiến vào phó bản dành cho người mới? Chẳng lẽ trước đây cậu ta thật sự chưa từng vào phó bản sao?” “Mấy người phía trên đều chưa xem thông tin người chơi chứ gì, Ân Tu người ta là đại lão đã thông quan toàn bộ phó bản đó.” “Thật hả???” Nương theo đống bình luận bay tùng phèo trên màn hình, Ân Tu cũng chậm rãi mở mắt. “Lại tiến vào rồi…” Cậu ấp úng lẩm bẩm rồi ngồi dậy từ trên giường, hòa hoãn đôi chút nét mệt mỏi trên gương mặt rồi mới ngẩng đầu quan sát xung quanh. Đây dường như là một căn phòng dành cho nữ, cậu không có ấn tượng gì với nó, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh nhắc nhở: “Chủ đề phó bản lần này: Lũ Quái Vật Của Trấn Nhỏ.” “Bé gái hạnh phúc theo chân mẹ đến nhà bà ngoại ở Thị Trấn Quái Vật. Mẹ của bé có việc cần phải rời nhà ba ngày, bạn cần phải giúp đỡ bé gái tội nghiệp thành công vượt qua ba ngày ở thị trấn đâu đâu cũng có quái vật này, để cô bé có thể chờ được mẹ mình trở về.” “Phòng của bé hình như có một số nguy hiểm, bạn cần phải dựa theo những điều ghi trong tờ giấy mà mẹ bé để lại để giúp bé sống sót, cần ghi nhớ phải luôn cẩn thận lũ quái vật bên cạnh.” Sau khi âm thanh vang lên, Ân Tu cố gắng nhớ lại những thứ có liên quan đến phó bản, nhưng thật sự là đã quá lâu rồi, trong đầu cứ mơ hồ, không giúp được gì. “Cứ ra ngoài trước vậy.” Ân Tu lẩm bẩm rồi đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Đồ vật trong nhà rất đơn giản, từ các vật phẩm sinh hoạt hằng ngày có thể thấy là chỉ có đồ của phụ nữ trưởng thành và một đứa trẻ, hoàn toàn phù hợp với gợi ý về bối cảnh, nếu người mẹ đã không có ở đây thì trong căn nhà này nhất định sẽ có một bé gái. Ân Tu không có gấp đi tìm làm chi, cậu đi qua lại trong phòng khách vài vòng, chú ý đến trên bàn có hai tờ giấy. Một tờ là chữ đen quy tắc quen thuộc, một tờ là chữ viết tay. Chữ quy tắc màu đen là quy tắc sinh tồn thân thuộc với người chơi. 【Quy tắc sinh tồn trong phó bản 1: Không được để bé gái nhìn thấy quy tắc trong phó bản.】 Ngay lúc Ân Tu đang xem tờ giấy này thì một căn phòng khác trong phòng khách được mở ra. Một bé gái mặc váy đỏ đang ôm thỏ bông thò đầu ra ngoài, nó nhìn sang Ân Tu, trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Anh là người mà mẹ tìm đến để chăm sóc cho em sao?” “Ừm.” Ân Tu lười biếng đáp một tiếp rồi phớt lờ bé gái, tiếp tục đọc thông tin bên dưới. 【Quy tắc sinh tồn trong phó bản 2: Không được từ chối các yêu cầu do bé gái đưa ra.】 “Anh ơi.” Không biết bé gái váy đỏ đã đi đến bên cạnh Ân Tu từ lúc nào, nó mỉm cười
004- Tiến Vào Phó Bản
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Rất hiển nhiên, người đàn ông bên cạnh cũng đã nghe được tiếng động, anh ta dời tầm mắt về phía cửa sổ. “Thùng thùng–– “ Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, bên ngoài truyền đến âm thanh trầm thấp kì quái của Dạ Nương Nương, “Ân Tu, mau mở cửa.” Ân Tu nghe được tiếng người đàn ông đứng dậy, anh ta đang đi về hướng cánh cửa. “Bà là ai?” Anh ta đứng trước cửa hỏi. “Mày lại là ai?”Dạ Nương Nương rất bất ngờ, từ trước đến nay bà ta chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ ai ở trong nhà Ân Tu. Nhưng rồi bà ta im lặng, nở một nụ cười thân thiện: “Cậu mở cửa cho tôi, thì sẽ biết tôi là ai thôi.” Người đàn ông trầm ngâm một hồi rồi nắm lấy tay nắm cửa. Chắc anh ta không định thật sự mở cửa đó chứ? Ân Tu nắm chặt thanh đao treo bên hông theo bản năng, cậu cật lực muốn thoát khỏi cảm giác mê ngủ khó hiểu này, phải mở mắt ra. “Lạch cạch” tiếng mở cửa vang lên, một trận gió đêm mạnh mẽ ùa vào trong phòng, cơn ớn lạnh này đủ sức làm cho Ân Tu tỉnh táo chỉ trong phút chốc. Cậu lăn từ trên giường xuống, nhìn ra ngoài cửa. Cánh cửa đã được hé mở. Người đàn ông mặc bộ vest đen ướt sũng đang nắm lấy tay nắm cửa mỉm cười nhìn về phía Ân Tu, ý cười dạt dào mà chỉ ra bên ngoài: “Cậu tỉnh rồi à? Mau nhìn xem ở bên ngoài có cái mặt rất lớn nè.” Bên ngoài cánh cửa không phải cảnh đêm của con hẻm, mà là khuôn mặt to bự của Dạ Nương Nương đang dán lên khung cửa. Bà ta nở nụ cười quái gở, mắt chớp chớp nhìn sang Ân Tu đằng sau cánh cửa đang hé mở, trên khuôn mặt tái nhợt là sự vui mừng hớn hở. Ân Tu thấy vậy nắm chặt đao: “… Đúng vậy, cái mặt to thật.” Cậu không có phản ứng gì quá lớn, dịch chuyển tầm nhìn từ Dạ Nương Nương sang người đàn ông: “Tại sao lại mở cửa? Các người là đồng bọn à?” Người đàn ông không hiểu gì nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi: “Không được mở sao?” “Tôi bảo anh xem mấy cái quy tắc, anh không xem sao?” Người đàn ông mỉm cười gật đầu: “Tôi xem rồi, nhưng bên trên tờ giấy không có gì cả.” Ân Tu đột nhiên hiểu ra, người đàn ông này không nhìn thấy quy tắc, cho nên không biết buổi tối không được mở cửa, anh ta không phải tay trong do Dạ Nương Nương phái tới. “Vậy thì bây giờ, với tư cách là bạn cùng phòng, tôi sẽ nói anh nghe một điều vậy.” Ân Tu nhàn nhạt lại chậm rãi mà rút thanh Miêu Đao sắc bén bên hông ra. “Trong trấn nhỏ này, buổi tối tuyệt đối không được mở cửa, nếu không…” “Nếu không?” Lời vừa dứt, lưỡi dao lạnh lẽo chém đứt chùm tóc muốn bò vào nhà, cùng lúc đó, cánh tay của Dạ Nương Nương thò vào từ cánh cửa, đập xuống ngay chỗ Ân Tu đang đứng. Tiếng rầm rầm vang lên khắp căn nhà, các mảnh vụn văng tứ tung, tấm ván giường mỏng dễ dàng bị bàn tay đè bẹp, trên mặt đất lan ra những vết nứt. Mọi thứ gần như bị đánh đổ, vỡ tan thành từng mảnh, nơi này cứ như vừa trải qua một cuộc thanh tẩy từ cơn địa chấn vậy, cậu phải đứng nép vào góc tường thì mới thoát hiểm được từ một chưởng này. Dạ Nương Nương mỉm cười híp mắt nhìn về phía Ân Tu vừa mới thoát được một kiếp nạn qua ô cửa sổ, cái miệng đầy răng nhọn nứt ra: “Sáu năm rồi, cuối cùng tao cũng có thể gặm đứt cái đầu của mày rồi. Ân Tu, đừng để tao bắt được mày.” Mái tóc của bà ta như có ý thức vậy, nó men theo khung cửa trườn bò vào trong nhà, từng chùm từng chùm đan xen vào nhau nhanh chóng lấp kín bức tường trong nhà, tóc đen chi chít rũ xuống từng trên trần nhà, xoắn vào nhau vụt về phía Ân Tu. Mẹ… Cậu cầm đao chặt đứt đoạn tóc đang công kích về phía mình, rồi bắt đầu chạy sang các hướng khác ẩn nấp, nhưng cho dù cậu có trốn ở ngóc ngách nào trong căn nhà thì đều bị đám tóc bao vây, đan chặt. Khuôn mặt thanh tú của Ân Tu hiếm có khi nào mà lộ ra vẻ không vui. Trấn nhỏ không cho phép giết chết bất kỳ sự tồn tại có ý thức nào, quy tắc này là lập ra cho người chơi, cũng có nghĩa là Dạ Nương Nương hoàn toàn có thể giết chết cậu, nhưng cậu lại không thể ở trong trấn nhỏ mà ra tay giết bà ta. Vậy chạy thì sao? Lối thoát duy nhất của căn nhà đã bị Dạ Nương Nương chặn lại, cậu căn bản không có đường nào để chạy. Ân Tu nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười đứng ở cửa, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ vi phạm quy tắc của trấn nhỏ, nhưng bây giờ thì hay rồi đã có người giúp cậu vi phạm. “Cậu giận rồi à?” Người đàn ông giống như cảm nhận được tâm trạng lên lên xuống xuống của cậu vậy, độ cong khóe môi của anh ta vì vậy mà ngày càng hiện lên rõ rệt. Ân Tu phớt lờ người đàn ông, việc tránh né để không phải bị bắt trong một căn nhà đầy tóc cũng khá là phí sức, cậu
003- Nó Trong Đêm Mưa
Edit by Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) “Thùng Thùng– –” Không ngoài dự đoán, có tiếng gõ cửa vang lên trong phòng. Ân Tu trở mình cuộn người vào trong chăn không để ý đến, tiếp tục đi ngủ. Dù sao thì người chơi mới rất nhanh cũng sẽ được những người khác tiếp nhận, cậu không cần bạn cùng phòng. “Thùng thùng thùng — —” Tiếng gõ cửa lại vang lên, chậm rãi có tiết tấu, rất là vững chãi, hiển nhiên là người bên ngoài không có ý định rời đi. Ân Tu lại trở mình cố gắng nhắm mắt ngủ, nhưng không hiểu sao tiếng mưa rơi bên ngoài lại không có cảm giác tồn tại bằng bóng người đang đứng ngoài cửa. Tuy người đó không nói gì, chỉ gõ cửa, nhưng ánh mắt của anh ta cứ như xuyên qua cánh cửa nhìn vào Ân Tu đang nằm ngủ. Cậu có thể cảm nhận được người bên ngoài không hề có trở ngại gì mà nhìn thẳng vào cậu. “Có thể mở cửa hay không?” Sau một hồi im lặng thì cuối cùng anh ta cũng nói chuyện rồi, là một giọng nam thấp trầm, âm sắc ôn hòa, nghe vào không có chút tính uy hiếp nào. “Đi tìm nơi khác đi, tôi không cần bạn cùng phòng.” Ân Tu cao giọng đáp, thỉnh thoảng vẫn có những người chơi mới chưa trải qua sự gột rửa của đám người cũ vô tình đi đến đây, nên việc này cũng là bình thường. Người đàn ông bên ngoài cười nhẹ rồi nói: “Những người khác bảo tôi đến chỗ cậu.” Ân Tu ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên có người mới bị đuổi đến chỗ này, rất mới mẻ. “Anh đã làm chuyện gì khiến bọn họ phản cảm à?” “Tôi xuống hồ bắt cá ăn.” Ân Tu lập tức xuống giường, vội vàng đi đến phía cửa, mở cửa ra ngay lập tức. Gió đêm thổi những hạt mưa và hơi ẩm vào trong căn phòng tối tăm. Người đàn ông đứng trước cửa toàn thân ướt sũng, bộ vest của anh ta ướt đẫm nước mưa, những giọt nước trên tóc tí tách rơi xuống. Vẻ mặt có chút tái nhợt nhưng lại mang theo nụ cười hài hòa, trông rất đẹp trai, dịu dàng và tao nhã. Không biết là do đường cong đôi môi khi cười của anh ta quá đạt tiêu chuẩn hay là do sự xuất hiện đột ngột của anh ta trong cơn mưa, mà toàn thân người đàn ông này lại toát ra mùi vị của sự nham hiểm. “Trong hồ thật sự có cá sao?” Việc đầu tiên Ân Tu hỏi khi mở cửa chính là cái này. “Có.” Người đàn ông gật đầu, lúc mở miệng, Ân Tu có nhìn vào hàm răng của anh ta, so với răng của người bình thường, thì răng của anh ta có chút nhọn, giữa các kẽ răng vẫn còn lưu lại dịch thể màu đỏ. “Trong hồ thật sự có cá à? Đã 6 năm rồi mà tôi chẳng câu được gì.” Ân Tu sờ cằm trầm tư, khóe mắt âm thầm đánh giá người đàn ông. Ngoài trời đang đổ mưa, bị ướt là chuyện rất bình thường, nhưng người đàn ông này lại triệt để sũng nước, cứ như đã đứng ngoài mưa mấy tiếng đồng hồ vậy, cảm giác ẩm ướt rất rõ ràng. “Mùi vị của cá cũng khá được.” Người đàn ông mím môi cười khúc khích: “Chỉ có điều tiếng kêu có chút chói tai.” “Thì ra cá trong hồ cũng biết kêu à…” Ân Tu hoài nghi thứ anh ta ăn không phải cá mà là một thứ khác. Nhưng cậu không có tiếp tục hỏi, mà chỉ lùi về sau một bước, để lộ ra ngưỡng cửa thấp chen giữa hai người họ, hơi nâng cằm lên thờ ơ nói: “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong nói chuyện đi.” Người đàn ông hạ mắt nhìn chằm chằm vào bậc cửa, không động đậy. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753 Quy tắc thứ 5 của thị trấn: Lúc trời đổ mưa, sẽ có vài gương mặt mới xuất hiện tại trấn nhỏ, có thể đi vào nhà là người mới, hãy cẩn thận những người không thể đi vào. Sự yên lặng của người đàn ông khiến Ân Tu tiến hành thăm dò thêm một bước: “Anh không vào đây sao?” Anh ta ngẩng đầu, khóe môi càng cong hơn: “Tôi có thể đi vào sao?” “Có thể.” Ân Tu vừa gật đầu, anh ta liền nâng chân lên bước qua ngưỡng cửa, tiến vào nhà cậu. Khoảnh khắc anh ta bước vào, cả căn nhà lạnh đi mấy phần, cứ như đang bị khí lạnh xâm lấn, ngay cả Ân Tu cũng không nhịn được mà ho vài cái. “Có vẻ như cậu ở đây một mình.” Người đàn ông đánh giá một vòng các đồ vật trong nhà, rồi nhìn về phía Ân Tu đang ngơ ngác, hơi híp mắt nói: “Bọn họ nói tôi có thể chọn cho mình một người bạn cùng phòng ở thị trấn này, tôi có thể ở cùng với cậu không?” Ân Tư nhìn ngưỡng cửa vài giây rồi thu lại tầm nhìn, sau đó đóng cửa lại. “Tôi không muốn có bạn cùng phòng, nhà trên trấn cũng không nhiều nhặn gì, nếu bọn họ đều không cần anh, vậy thì anh chỉ có thể ở lại chỗ tôi thôi.” Cậu lục tìm tờ quy tắc trong ngăn tủ, đưa cho người đàn ông: “Quy tắc của trấn nhỏ, mọi người có cho anh xem qua chưa?” Anh ta lắc đầu. “Vậy thì xem đi, nhớ kĩ nó rồi thì anh có thể sống sót thêm được một thời gian.” Ân Tu không có hứng thú chăm sóc cho người bạn cùng phòng đột ngột xuất hiện này, đưa tờ quy tắc cho anh ta xong
002- Dạ Nương Nương
Ân Tu kéo rèm cửa lại, bắt đầu chui rúc trên sô pha xem tivi. Tivi trong trấn nhỏ sẽ không phát những thông tin có liên quan đến thế giới hiện nay, những gì xuất hiện bên trong đều giống với màn hình bên ngoài quảng trường, đó là hình ảnh người chơi đang tiến hành phó bản. Lúc này, người chơi đó đang ngồi trong phòng học cúi đầu ghi ghi chép chép gì đó, kế bên có một thầy giáo mảnh khảnh méo mó đang cúi đầu nhìn anh ta một cách soi mói, hắn ta mỉm cười quái dị, cực kỳ khiếp đảm, người chơi bị quan sát run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu lên, cả phòng học căng thẳng đến mức không ai dám thở mạnh chút nào. Một dòng đạn mạt viu viu bay qua: “Phó bản này khó quá đi, từ trước đến giờ trấn chúng ta chưa có ai thông quan được đúng không?” “Đúng vậy… gần đây người chơi chết trong phó bản càng lúc càng nhiều, cho nên tối nay trời mới đổ mưa đón người mới đến, trấn nhỏ của chúng ta quy hoạch thì tốt đó nhưng rất lâu rồi chưa có người mới đến.” “Haiz, cũng không biết người mới đợt này sẽ sống sót được bao lâu, lần đầu tiến vào phó bản mà không nhớ rõ quy tắc thì dễ chết lắm.” “Hay là tôi không soát phó bản nữa, cứ ở lì trong trấn như Ân Tu ấy, mạng sống quan trọng hơn nhiều.” “Nghĩ cái gì đó? Cứ như vậy hoài thì sớm muộn cũng gặp chuyện không hay mà thôi, cậu không nhìn thấy cái người vừa mới chết cách đây hai ngày ở trong nhà hay sao? Cổ họng bị vặn gãy cả.” “…Tôi có nhìn thấy, còn mơ thấy ác mộng suốt hai ngày, đêm đến nghe thấy tiếng động là không dám động đậy chút nào.” “Tôi cũng vậy đó, có chút không chịu nổi, Ân Tu thì ngược lại, cậu ta chỉ nhìn một cái rồi đi luôn, mỗi lần nhìn thấy người chết đều không có cảm xúc gì, thật ra cậu ta mới là quỷ dị trong trấn đúng ko?” “Nói ra cũng lạ, những người chơi khác cứ cách một đoạn thời gian là lại bị tự động truyền tống vào phó bản, chỉ có cậu ta là ở lì được trong thị trấn không thấy tiến vào phó bản lần nào, cũng không biết là tại sao…” “Cậu ta đúng thật là kì lạ mà, Dạ Nương Nương tối nào cũng đến tìm cậu ta, những người sống chung trong con hẻm đó đêm nào cũng ngủ không ngon.” “Nè các người đừng nói nữa, đạn mạt trong trấn đều thông với nhau, Ân Tu cũng đang xem đó, coi chừng cậu ta tức giận bây giờ.” Khu bình luận trên màn hình trở nên yên lặng, sạch sẽ hẳn, không có bất cứ tin nhắn nào. *mấy cái khung thoại hoặc dòng chat bay bay giữa màn hình khi mấy bà xem livestream đấy Ân Tu chống cằm nheo mắt, ngái ngủ nhìn vào tivi, thân hình mảnh khảnh cuộng tròn trên sô pha, ngủ gật. Không lâu sau một dòng tin nhắn bay ra: “Ai chưa ngủ thì ngủ nhanh đi, cẩn thận chút, Dạ Nương Nương đến rồi.” Khi dòng bình luận lờ mờ trôi đi, nhiều ánh đèn trong trấn nhỏ nhanh chóng vụt tắt. Trên đường trống trải không một tiếng động, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua con hẻm âm u. Có tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên bên trong hẻm, nhưng lại không xuất hiện bất cứ bóng người nào, chỉ có một cái bóng đen cao lớn đang lắc lư giữa khe hở của các bức tường. Tiếng bước chân đó đều dừng lại trước cửa mỗi nhà mỗi hộ, mỗi lần dừng lại, phía ngoài cửa lại truyền đến tiếng nhai nuốt rõ ràng đến ngột ngạt, làm người ta tê dại. Âm thanh vang lên cả một đoạn đường đi, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà Ân Tu, lúc này không còn nghe thấy tiếng nhai nào nữa. “Cộp cộp!” Cửa sổ thủy tinh nhà Ân Tu bị gõ vài cái, tuy chỉ là gõ nhẹ, nhưng cả khung cửa đều đang rung lắc theo. Ân Tu buồn ngủ mà nhướng mi mắt lên, nhìn về phía cánh cửa. Cậu thức dậy đi đến kéo rèm cửa ra, bên dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng bệch của một người phụ nữ đang mỉm cười dán lên kính cửa sổ, nhìn chòng chọc vào Ân Tu. Đầu tóc bà ta rối tung chạm đất, mặt không có tí huyết sắc nào, nhưng nụ cười trên miệng lại dính chất lỏng đỏ đỏ không rõ là gì, thân hình to lớn dường như lấp đầy con hẻm chật chội, bà ta đang bò trong con hẻm với tư thế vặn vẹo lạ kỳ. “Đây là cái gì?” Bà ta dùng ngón trỏ nhấc cái bát sắt nho nhỏ lên, bên trong có một chén nước lọc đang đong đưa, trên mặt nước còn nổi lên hai lá trà bị ngâm đến trương phồng lên. “Trà.” Ân Tu bình tĩnh trả lời, tiện tay cũng rót cho mình một ly. Khuôn mặt tươi cười của Dạ Nương Nương chợt cứng đờ, biểu tình ngày càng hung hãn, âm thanh trầm thấp kèm theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi, hỏi lại lần nữa: “Đây là cái gì?” “Thì là trà đó.” Ân Tu không cản thấy có gì sai, cậu nâng ly trà lên mời người phụ nữ bên ngoài: “Uống một ngụm không?” Cạch một tiếng, chiếc bát sắt nhỏ bị đạp bẹp, khuôn mặt trắng nhợt của Dạ Nương Nương dán chặt vào cửa kính, đồng tử đỏ ngầu phản chiếu khuôn mặt không có biểu tình nào của Ân
001- Thị Trấn Quy Tắc
Hoàng hôn dần buông xuống, sắc trời ảm đạm dâng tràn bao trùm cả thị trấn. Ân Tu ngồi bên bờ hồ vắng vẻ cạnh rìa trấn nhỏ, tay cầm cần câu gật gù buồn ngủ. Ánh hoàng hôn vàng sậm lung linh đung đưa trên mặt hồ, sẵn tiện soi lên hai tấm ván gỗ bên bờ hồ. Một tấm có nét chữ gọn gàng sạch sẽ, bên trên ghi: Bên trong hồ rất nguy hiểm, nghiêm cấm đến gần. Còn một tấm khác lại được viết bằng nét chữ nguyệch ngoạc: Nghiêm cấm Ân Tu đến đây câu cá, mau cút đi. Ân Tu ngồi cạnh hai tấm gỗ ngáp một cái, gương mặt thanh tú đầy vẻ ngái ngủ, cậu hạ mắt nâng cần câu lên xem một chút, lưỡi câu trống rỗng, cậu cất dây câu đi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Thị trấn khi đêm đen sắp đến còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, những người bên trong quảng trường cử chỉ vội vã, cật lực tuyên đọc quy tắc của thị trấn cho những người đi ngang qua một lần lại một lần trước khi đêm đến, ý đồ đem quy tắc khắc sâu vào bên trong tim của mỗi người. 【Quy tắc sinh tồn tại trấn nhỏ điều 1: Bên trong thị trấn, Quy Tắc là tuyệt đối, không thể vi phạm.】 (Nhưng Lệnh cấm thì không cần phải vậy.) Ân Tu đeo dụng cụ câu cá trên lưng, hạ mắt dựng thẳng lại tấm gỗ đã bị cậu dựa nghiêng, xoay người về nhà. Trên một con đường quanh co uốn khúc, hai người đi đường đi ngang qua cậu, thì thào hưng phấn nói: “Tôi nghe nói đi theo hướng này sẽ thấy một chiếc xe bus, đó là con đường duy nhất để thoát khỏi cái nơi ma quỷ này, những người nhìn thấy các lão tiền bối thông quan có nói qua rằng chính họ đã lên chiếc xe bus đó để rời khỏi đây.” “Thật sự có thể tìm ra sao? Tôi có chút lo lắng, không phải người trong trấn nói không được tự ý rời khỏi thị trấn hay sao?” “Không sao đâu, dù gì cũng không thể đi ra khỏi nơi này được, cứ đảo một vòng là lại quay trở về.” “Cũng phải…” 【Quy tắc sinh tồn thứ 2 của trấn nhỏ: Trấn nhỏ không có lối ra, cũng đừng cố gắng tìm đường ra khỏi đây.】 (Những hành động vô ích sẽ chỉ khiến bạn lạc lối trong đó mà thôi.) Ân Tu liếc nhìn bóng dáng dần dần rời đi của bọn họ, dửng dưng xoay người, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một chú mèo đang ngồi trên bãi cỏ trước mặt. Đó là một con mèo toàn thân đen kịt, hình dáng phổ thông, nhưng lại có một đôi mắt tím cực kì quỷ dị, nó ngồi bên đường không chớp mắt mà nhìn vào Ân Tu, giống như đang giám sát mọi cử động của cậu. Ân Tu cũng đứng yên trên đường nhìn nó. Sau khi hai bên nhìn nhau được vài giây, mèo đen thử tiến lên dò xét, Ân Tu lập tức nâng tay nắm chặt thanh đao treo trên eo mình, mèo đen rúc trở về nghiến răng nhìn Ân Tu rồi rời đi. 【Quy tắc sinh tồn tại trấn nhỏ điều 3: Không thể giết chết bất cứ sự tồn tại nào có ý thức bên trong thị trấn.】 (Người hoặc quỷ quái, hoặc là một con mèo.) *Quỷ quái ở đây là 诡怪 ý là những thứ quái dị, quái gở, quái đản,… chứ không phải chỉ ám chỉ ma quỷ, quái vật鬼怪 như mọi người thường đọc thấy. Băng qua con đường nhỏ nối liền quảng trường và bờ hồ, Ân Tu đã đến được quảng trường ồn ào tấp nập. Đây là một thị trấn mang theo hơi thở cũ kĩ, bóng của những tòa lầu cũ và nhà mái bằng xếp chồng lên nhau, ngõ nhỏ, hẻm phố đều thông với nhau, giữa những viên gạch lót sàn là khe hở và cỏ dại, nơi đây giống như một nơi bé nhỏ bị bỏ hoang bên trong vết nứt của thời đại. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753 Ấy vậy mà lại có một màn hình chiếu khổng lồ và lạc lõng bay lơ lửng ở trung tâm quảng trường thị trấn, bên trong đang trình chiếu quá trình vượt ải của người chơi ở các phó bản khác nhau, trong đó có một số hình ảnh rất máu me tàn bạo, nhưng những người xem bên dưới mặt mày đều không có biểu cảm gì, đã tập dĩ vi thường cả rồi. *Tập dĩ vi thường: tập mãi thành thói quen; luyện thành thói quen; quen tay trở nên bình thường; quen thói Có một số tin nhắn hiện lên trên màn hình, nhưng không quan trọng, phần lớn thời gian mọi thứ trên màn hình đều yên lặng. Ân Tu nhìn chăm chú hai giây rồi lãnh đạm thu lại tầm nhìn. “Đây đây, Bảng Quy Tắc đây, giữ kĩ vào, chuẩn bị một tờ bên người cẩn tắc vô ưu.” Người vừa đi qua bên cạnh một bên nhiệt tình nhắc qua nhắc lại, một bên nhét tờ giấy Quy Tắc vào tay người đi đường. *Cẩn tắc vô áy náy 有备无患 yǒu bèi wú huàn có nghĩa là có sự phòng bị từ trước thì sẽ không lo gặp tai họa, hay nói cách khác là lo trước thì khỏi họa. Người đó sau khi quay đầu đối diện với ánh mắt của Ân Tu thì đơ ra một lúc, rồi đi vòng qua cậu rời khỏi nơi này. Thân hình Ân Tu gầy gò, vác theo dụng cụ câu cá rất nổi bật so với những người xung quanh, nhưng đại đa số người đi ngang qua đều đối với cậu tránh mà không
Chương 112: “Đêm Qua Hai Người Ở Cùng Nhau? “
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icuIns: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~ “Cốc cốc cốc- – “ Nanncey có hơi căng thẳng khi đứng trước cửa căn 1402. Cậu ta không khỏi ấn ấn vành nón, để bản thân trông như một người thợ sửa chữa bình thường. Thật ra ngay khi lên đến tầng này, thì cậu ta đã có chút hối hận. Tại sao cứ phải đến đây? Là bởi vì câu khen ngợi đó sao? Nanncey cảm thấy suy nghĩ của mình giờ đây rất loạn. “Két – – “ Cửa đã mở ra. Ánh sáng ấm áp bên trong căn nhà soi rọi hành lang mờ tối, Nanncey bất ngờ, nheo mắt, đợi đến khi nhìn thấy được mặt của người bên trong thì sắc mặt cậu ta đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Người mở cửa không phải là Hứa Tri Ngôn, mà là một người đàn ông lạ mặt. Chiếc kính gác gọn trên sống mũi người đàn ông, anh ta đi chân trần, không gài nút áo, để lộ bộ ngực trần. “Cho hỏi cậu tìm ai? “ Thấy cách ăn mặc của Nanncey, đối phương lại hỏi thêm một câu: “Tôi không nhớ là mình có gọi người đến kiểm tra đường điện. “ Rõ ràng nhìn thì thấy là một NPC cư dân tại gia bình thường, nhưng lại truyền đến một cảm giác áp bức khó hiểu. Nanncey nhớ người này. Có một lần, cậu ta đi đêm ngang qua tòa nhà này, đã nhìn lên theo thói quen, cậu ta nhìn thấy Hứa Tri Ngôn đã cùng người này đứng bên cửa sổ. Tuy rằng khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ được, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự thân mật qua động tác của hai người. Nanncey không để chuyện này trong lòng, cậu ta hỏi. “Hứa Tri Ngôn có ở đây không? “ Thường hay xảy ra chuyện người chơi bức hại NPC trong phó bản. Dù sao đây cũng là trò chơi sinh tồn, mỗi ngày lưỡi dao đều phải dính máu, không biết ngày nào thì sẽ ch.ết. Mà ở trong phó bản, vốn không phải NPC nào cũng cần người chơi chém gi.ết, ở trong đó cũng có không ít NPC chức năng, bọn họ hiền lành xinh đẹp, nên có kha khá người sẽ phát tiết chút gì đó lên họ. Nanncey nghĩ bản thân nên tôn trọng khuynh hướng tính dục kì lạ của Hứa Tri Ngôn, tìm một người đàn ông đẹp trai hình như cũng không có vấn đề gì? Bạch Tẫn nghe thấy câu hỏi này, không những không tức giận mà còn cười ghê hơn nữa. “Hai người quen nhau à? “ Ý cười đó không tới đáy mắt, lời nói ra cũng mang theo vài phần lạnh lẽo. Nó có chút tức giận. Quả nhiên đúng là một tên nhóc lừa đảo nhỉ? Lúc trước rõ ràng đã nói là không quen, nó thế mà còn tin rồi. Bây giờ người cũng đã tìm đến tận cửa, nó muốn xem xem Hứa Tri Ngôn dự định sẽ giải thích như thế nào. Tuy rằng sức mạnh đã bị áp chế đôi chút, trước khi đi Hứa Tri Ngôn còn thêm cho Bạch Tẫn nhiều hạn chế mới, nhưng dù sao thì đây cũng là địa bàn của nó. Nanncey gần như cảm nhận được sự dao động năng lượng trong căn hộ 1402 ngay lập tức. Cậu ta lùi lại vài bước, thanh song đầu đao không biết đã xuất hiện từ bao giờ, bay lượn một vòng điêu luyện trên không trung, bày ra tư thế phòng bị. “Anh là ai? “ NPC bình thường không thể nào có mức dao động năng lượng lớn đến vậy. Câu hỏi này như là đã chọc cười Bạch Tẫn. “Tôi ấy à? Tôi chính là người yêu của em ấy, là người giám hộ cho con của em ấy. “ Lúc nói lời này, cằm dưới của Bạch Tẫn giương cao, dường như rất là tự hào. Thật ra nó có hơi mâu thuẫn. Nó cảm thấy bản thân đúng là thích Hứa Tri Ngôn. Sức sống cuồn cuộn của đối phương, cùng thân thể hoàn mĩ không tì vết, ngay cả cái thói tham lam tệ hại trộn lẫn với vẻ ngây thơ đơn thuần, thứ gì cũng hấp dẫn nó cả, khiến nó say mê không thôi. Nhưng mà sức mạnh bị áp chế, tự nguyện và bị động làm chó, ít nhiều cũng có chút khác biệt. Vòng cổ xương trắng đó, nếu được đeo lên chiếc cổ trắng trẻo kia của đối phương thì có lẽ sẽ rất là đẹp… khụ, nhưng điều này thì Bạch Tẫn chỉ dám tưởng tượng ở trong đầu mà thôi. Nào ngờ, Nanncey ở ngoài cửa cũng không chịu yếu thế. Nhìn vẻ mê luyến đầy tim đầy mắt của NPC trước mặt, Nanncey khó nhịn mà cười khẩy. “Chẳng qua là bị cấy ghép một số ký ức giả mà thôi, xem ra thân phận của anh ta cũng thật phức tạp. “ “Hai người không phải người chung một đường, cho dù anh có cắm sâu rễ tình với anh ta, thì anh ta cũng không bao giờ nhìn thẳng… “ Lời còn chưa dứt, thì nụ cười của Nanncey đã không còn giữ được nữa. Cậu ta đột nhiên phát hiện, không biết từ bao giờ, mà những thứ sau lưng mình đã bị bóng tối nuốt chửng. Cảm giác không có đường lui như thế này thật sự không hay lắm. NPC trước mặt này dường như đang muốn giết chết cậu ta. Thanh niên tóc bạc quăng cái nón vào màn đêm
Chương 111: Vòng Cổ Xương Trắng
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icuIns: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sau cuộc đối thoại, nguy cơ đã được giải trừ. Chỉ là, so với những người khác mà nói, thì Cam Mị vẫn còn có chút não, hắn không dễ dàng dâng lên ‘thành ý’ . Hắn nói rằng mọi chuyện đợi đến khi rời khỏi phó bản rồi tính sau. Hứa Tri Ngôn cảm thấy luyến tiếc. Bây giờ không lừa được đồ của Cam Mị, thì e rằng ra ngoài còn khó gạt hơn. Cậu dường như không có chút cảm giác vừa trải qua nguy hiểm từ trong tay đại lão, thậm chí còn thấy không lấy được chút lợi ích thực tế nào thì thật sự là rất lỗ. Nhưng tiếp sau đó, Cam Mị đã tỏ thái độ rằng mọi người có thể hợp tác với nhau trong phó bản. Hắn ở khu bảo vệ, mỗi ngày đều có thể phát hiện ra tung tích của Con Thú Lỗi Lầm, nhờ vào hệ thống giám sát ít ỏi của tiểu khu. “Nếu như cậu cần, thì tôi có thể chia sẻ cho cậu một ít. “Cam Mị mỉm cười nói. Đối diện với người thanh niên có thể trở thành đồng đội của mình trong tương lai, hắn ta cực kì thân thiện. Giết một Con Thú Lỗi Lầm có thể thu hoạch được 10 tiếng, cộng thêm các nhiệm vụ lẻ tẻ ban ngày, Cam Mị mới là người chơi có được nhiều Thời Gian Chuẩn Xác nhất trong cả tiểu khu Mỹ Mộng. Hứa Tri Ngôn kịp thời bày tỏ lòng cảm ơn. Không ngờ rằng trong phòng bảo vệ còn có cả hệ thống giám sát, nếu như vậy, thì chẳng phải cậu có thể quan sát 《Giấc Mộng Đẹp Cuối Cùng》 qua camera an ninh rồi sao? Chỉ có điều, cậu còn chưa kịp mở lời mượn dùng camera anh ninh, thì Cam Mị như nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của hắn trở nên u ám, giọng điệu cũng tràn đầy bực bội. “Cậu có biết ai là người đầu tiên hoàn thành giai đoạn 1 của nhiệm vụ hay không? “ Hắn nhìn sang Hứa Tri Ngôn, lời nói có phần không vui: “Tôi chỉ tích lũy được 3 ngày Thời Gian Chuẩn Xác, còn chưa biết được nhiệm vụ của giai đoạn tiếp theo sẽ xảy ra biến cố gì. “ Thật ra, Cam Mị có chút nghi ngờ rằng cậu trai đứng trước mặt này chính là người hoàn thành giai đoạn 1 của nhiệm vụ. Nhưng lại có vài điểm mâu thuẫn. Ví dụ như, hắn cho rằng một người thông minh như Hứa Tri Ngôn không thể nào lao đầu vào nhiệm vụ lớn ngay từ đầu một cách mù quáng cho được. Bởi vì không ai biết được giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ, rốt cuộc sẽ trở nên như thế nào. Trong rất nhiều phó bản, phần thưởng của mỗi một giai đoạn đều không giống nhau. Một khi bỏ lỡ giai đoạn này, vậy thì có thể sẽ không bao giờ còn có cơ hội lấy được phần thưởng liên quan nữa. “Tôi lo rằng giai đoạn 2 sẽ không còn thưởng Thời Gian Chuẩn Xác nữa. “Cam Mị có chút phiền não. “Hửm? Nhiệm vụ giai đoạn 1? “Hứa Tri Ngôn nghe xong thì sững sờ, rồi lắc lắc đầu. “Nói mới nhớ, tôi cũng cảm thấy lạ, không biết ai lại rảnh rỗi đi hoàn thành giai đoạn 1 sớm đến như vậy, Thời Gian Chuẩn Xác mà tôi chuẩn bị căn bản không đủ dùng. “ Cậu chau mày, thở dài nặng nề. Cứ như là cái người đầu tiên hoàn thành giai đoạn 1 của nhiệm vụ không phải là mình vậy. Vì để chứng minh sự trong sạch, cậu còn cố ý liếc nhìn Thời Gian Chuẩn Xác của bản thân. “Anh có 3 ngày, còn tôi thì còn chưa tới 2 ngày, có khi nào là Hà Túy không? Ma Pháp Sư rất linh hoạt, nên chắc là sẽ rất nhanh nhẹn khi làm mấy nhiệm vụ này. “ Nói rồi, cậu dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn sang Cam Mị. Làn đạn lần nữa được một tràng cười điên đảo, cùng với việc tự bán đấu giá bản thân vừa rồi, mọi người đã có thêm nhận thức mới đối với tài nói dối không chớp mắt của Hứa Tri Ngôn. 【Nói thật quá luôn! 】 【Hahahahaha, nếu không phải tôi biết Tiểu Bách Vạn là người đầu tiên hoàn thành giai đoạn 1 của nhiệm vụ, thì tôi suýt nữa đã tin rồi! 】 【Haha haha haha hahahaha】 【Tại sao Cam Mị lại cứ muốn tìm người đầu tiên hoàn thành giai đoạn 1 của nhiệm vụ vậy? Thật kì lạ! 】 【Là tại vì đây vốn không phải là phó bản vượt ải, mà là phó bản thời gian. 】 【Phó bản thời gian thì không được phép gấp rút hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Có ai tốt bụng tổng kết lại không? 】 【Để tôi! Trừ khi phá hủy toàn bộ phó bản, còn không thì người chơi bắt buộc phải ở lại đây cho đủ 30 ngày, nhưng các giai đoạn của nhiệm vụ sẽ chỉ càng lúc càng khó thêm. 】 【Hiểu rồi hiểu rồi! 】 Hóa ra, nếu như tất cả mọi người có thể tận lực trì hoãn nhiệm vụ tuyến chính hoặc nhiệm vụ mang tính giai đoạn, thì toàn bộ phó bản sẽ được giữ ở một độ khó tương đối đơn giản. 【Chậc chậc chậc, nói ra thì, mọi người đều quá thảm, tôi thấy Chó Điên và ông chủ Cam ngay
Chương 110: Tôi Sẽ Cho Cậu Ta Nhiều Hơn
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icuIns: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Chờ tôi xử lý xong Con Thú Lỗi Lầm, thì sẽ đến lượt cậu. “ Bên trong phòng phát sóng của Hứa Tri Ngôn, quần chúng không ngờ cả ba vừa gặp nhau, thì liền có những lời nói kích thích đến như vậy. 【Má nó! Ông chủ Cam hung dữ quá! 】 【Chậc chậc chậc, Tiểu Bách Vạn thảm rồi. 】 【Lần đầu tiên thấy ông chủ Cam tức giận, không ngờ gánh nặng hình tượng của anh ta lại lớn đến như vậy. 】 【Hahahahaha lầu trên, ông không sợ Tiếu Diện Hổ sẽ ra đây đánh ông à? 】 【Hí hí, bây giờ ông chủ Cam càng muốn đánh Tiểu Bách Vạn hơn. 】 【Nhưng mà tôi thấy bộ dạng của Chó Điên… 】 【Nanncey chọc tôi cười chết. 】 【Thật đánh kinh ngạc, trước đây tôi xem livestream, hễ Chó Điên xuất hiện thì sẽ trở thành tâm điểm của các cuộc đối thoại, không ngờ rằng hôm nay cậu ta lại trở thành vai phụ. 】 【Nào chỉ là vai phụ, Tiểu Bách Vạn còn chẳng thèm liếc nhìn cậu ta một cái. 】 【Nhưng mà Chó Điên có thể đột ngột dừng chiêu lại, thì đã quá là lợi hại rồi, tôi còn cho rằng Tiểu Bách Vạn kì này chết chắc. 】 【Sao mà có thể… 】 Khác hoàn toàn bầu không khí thảnh thơi trong phòng livestream. Ngoài nhà bếp, phòng khách chật hẹp u ám, tối tăm, ngay cả không khí cũng gần như ngưng đọng lại. Trong lúc mấy người nói chuyện, vị trí đã xê dịch. Hứa Tri Ngôn đi đến bên cạnh bà Vương, Cam Mị cũng sợ có người tập kích từ đằng sau, nên cùng Nanncey đứng ở trước cửa. Nghe lời nói của Cam Mị, Hứa Tri Ngôn cảm thấy không hay. Con Thú Lỗi Lầm mà đối phương nói đến chắc là để chỉ bà Vương, chuyện này cậu đã đoán ra rồi. Tuy rằng nội tâm không muốn xảy ra xung đột với Cam Mị, nhưng nghe giọng điệu của cái tên này, thì hình như hắn đang có ý thù địch với cậu. Thấy Cam Mị lăm le bà Vương như hổ đói, Hứa Tri Ngôn vội vàng lên tiếng can ngăn. “Đây không phải là Con Thú Lỗi Lầm. “ Trông không hề giống với Con Thú Lỗi Lầm đầu to mà cậu đã gặp lúc trước, bà Vương chỉ là trông có hơi béo phì mà thôi. Song, Cam Mị nâng tay, ngón tay hướng về phía không khí làm ra động tác nắm bắt hờ hững. “Giết đã rồi nói. “ “Dù sao giết nhầm thì cũng không có tổn thất gì, ồ, sẵn tiện thì chia sẻ với cậu một số thông tin vậy. “ Hắn nheo mắt, ngữ khí bình thản, như là đang nói thời tiết hôm nay rất là đẹp. “Mấy ngày nay, chúng tôi đã lần lượt vây giết các cư dân với những hình dạng khác nhau trong tiểu khu, Con Thú Lỗi Lầm sẽ cho 10 tiếng đồng hồ, giết Con Thú Thú Lỗi Lầm không chính xác sẽ cho một nửa, người bình thường bị giết thì không có phản ứng gì. “ Những số liệu này được nói ra một cách nhẹ nhàng, khiến cho người ta phải rùng mình. “Nếu như không cho phần thưởng, thì cùng lắm là đổi cái khác. “ Cam Mị nhún vai, Nanncey dường như cũng tán thành cách làm này, dù sao thì bọn họ cũng không rảnh rỗi, nhàn hạ đến mức đi theo nhịp của hệ thống, từng bước từng bước làm nhiệm vụ. Trước khi có được thông tin của Con Thú Lỗi Lầm, hai người suýt thì bị công việc hành cho gục ngã. Không có việc gì là nhanh hơn đêm hôm lẻn vào nhà dân để tìm con mồi và bắt giết, thậm chí trước lúc rời đi bọn họ còn có thể tìm được một số vật dụng sinh hoạt hằng ngày. “Cướp đoạt chính là cách tích lũy nhanh nhất. “ Cam Mị nhìn thẳng vào mắt Hứa Tri Ngôn, nói ra câu tổng kết. Dùng sức mạnh tuyệt đối áp chế để phá giải phó bản, hắn ta trông thì như rất tuân thủ quy tắc, nhưng lại là một tuyển thủ phá ải bạo lực, không hề giả dối. Giây tiếp theo, bà Vương đang hôn mê đột nhiên trợn to mắt. Đầu người và tứ chi khảm trên cơ thể bà ta cũng không ngừng vung vẩy, kêu la oai oái, giống như rất là đau đớn. Bà ta dường như đang bị một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng, không có cách nào hô hấp, bức tường không khí kia đang không ngừng chèn ép cơ thể bà ta, cắt đứt các chi thể của bà. … Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Ngôn đối diện trực tiếp với cỗ sức mạnh như vậy, cũng là lần đầu tiên trông thấy có người chơi không chịu làm người. Ở trước mặt sức mạnh áp chế tuyệt đối, tất cả đều là vô ích. “Nhưng đây là con mồi của tôi. “ Cậu chau mày nhìn biểu cảm đau đớn của bà Vương, cánh tay rũ bên người nhẹ nhàng búng một cái. “Soạt— “ Một luồng sáng trắng như bức tường ánh sáng dựng đứng, chặn giữa cậu và Cam Mị. Luồng sáng này như đã chặn đứng đòn tấn công, người phụ nữ với cơ thể dị dạng thả lòng toàn thân, thở hổn hển. Hứa Tri Ngôn cách một bức tường ánh sáng, nhìn sang
Chương 109: Con Thú Lỗi Lầm
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icuIns: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 【Quái vật Thư Thú tử vong】 【Người chơi có thể kiểm tra thông tin của quái vật】 Nhìn thấy bảng điều khiển thuận lợi hiển thị thông tin của quái vật, Hứa Tri Ngôn phe phẩy cánh tay đã mỏi nhừ do lật sách. Chờ đến khi cửa phòng trẻ em được mở ra, thì có một con quái vật đã hết hơi nằm sấp ở trước cửa. Thân thể của Thư Thú được cấu tạo nên từ những trang sách, nội dung bên trên đều là những gì hiển thị trên sách tranh đã xem vừa nãy, mà bây giờ, con quái vật đó đang co rúm lại với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được. Nghĩ đến mấy sợi huyết quản, Hứa Tri Ngôn lấy Kính Thái Dương ra. Tầm nhìn tức thì biến đổi. Huyết quản như dây leo, bao phủ cả người quái vật, bọn chúng tham lam hấp thụ cơ thể của Thư Thú, và không ngừng lặng lẽ truyền tải nguồn năng lượng mà chúng hút được ra bên ngoài. 【Quái vật: Thư Thú】 【Cấp độ: Cao】 【Độ uy hiếp: Trung】 【Ghi chú: Là loại quái vật cổ quái sinh ra từ trong sách vở, tồn tại ở những phó bản có văn tự (chữ viết), sức mạnh cụ thể của nó do độ khó của thế giới và nội dung của quyển sách quyết định. 】 “Vậy mà lại là loại quái vật phổ thông. “ Hứa Tri Ngôn tháo kính xuống, kinh ngạc. Làn đạn cũng kinh ngạc, mà sự kinh ngạc này là do không ngờ đến Thư Thú lại có thể bị mệt chết. 【????? 】 【Chờ đã? Quái vật cũng có thể bị mệt chết à? 】 【Chắc là có thể… 】 【Hahahahahahahaha, đệch, vậy mà thật sự mệt chết kìa.】 【Về mặt lý thuyết thì là như thế này, chỉ cần là quái vật có thực thể, thì sẽ có tồn tại giới hạn về mặt thể lực. 】 【Quả thật là đã mở ra một cánh cửa lớn của thế giới mới. 】 【Trừng to mắt.jpg】 【Má! Học được rồi! Lần tới tôi cũng sẽ làm y như vậy! 】 【Cười chết hahahahahahaha】 【Làm gì mà dễ đến như vậy, bắt buộc phải có địa hình thuận lợi thì mới được, sách của Tiểu Bách Vạn là bò lên từng tầng, mấy quyển có mấy con tìm đến từ các tuyến đường khác nhau cậu ta còn chẳng lật đến. 】 【Tiếc là phó bản này không có phần thưởng, chứ nếu không thì mỗi lần chết đi Thư Thú ít nhiều đều sẽ đánh rơi một vài món gì đó. 】 【Dù sao cũng là phó bản trừng phạt, bình thường thôi. 】 Ở trong phòng trẻ em, Hứa Tri Ngôn không có tìm cách đối phó với những con Thư Thú khác. Cậu không biết sự tồn tại của Thư Thú vốn là để làm một con quái vật phần thưởng, mỗi lần giết một con đều sẽ rơi ra vật phẩm, nên rất được người chơi yêu thích, thuộc vào loại quái vật hễ gặp là người ta sẽ muốn giết. Thậm chí còn cảm thấy thiết kế của con quái vật này có hơi cạn lời. “Chỉ cần gập sách lại là có thể tạm thời giải quyết, vậy thì quá đơn giản rồi, lại còn chẳng thèm rơi thêm gì… “ Cậu thở dài lắc đầu, thu dọn hết những quyển sách tranh còn lại, rồi cột chắc trong một cái túi nilong, quyết cất ở trong phòng của mình. Tuy nói cách giải quyết rất đơn giản, nhưng cái thứ này vẫn rất là nguy hiểm đối với các bạn nhỏ, đợi lát nữa cậu mang về phòng, rồi xem xem có thể mang đi để thêm gạch vào tường cho Phòng An Toàn hay không. ●●”添砖加瓦” (tiān zhuān jiā wǎ) có nghĩa đen là “thêm gạch, lợp ngói,” và nghĩa bóng là đóng góp một phần công sức nhỏ bé vào một việc lớn, giúp ích cho tập thể hoặc sự phát triển chung.●● Mười một giờ rưỡi. Hứa Tiểu Hoa cuối cùng cũng chơi mệt và muốn đi ngủ, nhiệm vụ con ruột của Hứa Tri Ngôn cũng đã hoàn thành một cách thuận lợi, có thể thoát thân rồi. Còn chưa kịp ra khỏi cửa, thì đơn hàng đặc thù đêm khuya đã đến. Bên cạnh tủ giày, thân hình đang thay giày của Hứa Tri Ngôn khựng lại, chau mày nhìn điện thoại. 【Trợ lý nhận đơn hân hạnh được phục vụ bạn! 】 【Mã đơn: ???? 】 【Nhiệm vụ chạy vặt】 【Địa chỉ giao hàng: Cửa hàng bữa sáng lành mạnh】 【Địa chỉ lấy hàng: Tiểu Khu Mỹ Mộng, tòa nhà số 09, căn hộ 0101, bà Vương, số điện thoại 17… 】 【Thời gian giao hàng: Trước 03:00:00】 【Xin tuyệt đối đừng giao trễ giờ! 】 【Thu nhập cho đơn hàng này: Thời Gian Chuẩn Xác (3h) 】 Đơn hàng ngày hôm qua? Không, mã đơn hàng và thời gian giao đã thay đổi, lời nhắc cũng rất kì lạ. 【Xin hỏi có nhận đơn hay không? 】 【Có】 Không có nút không để nhấn, ngoài nhấn có ra thì cậu không còn lựa chọn khác. Hứa Tri Ngôn cân nhắc một lúc, sau cùng vẫn nhấn 【Có】. Xem ra đơn này không nhận là không được. Dưới tình huống lợi nhuận và thời gian không được đảm bảo hoàn toàn, cậu sẽ không bốc đồng mà đi giao muộn hoặc để cho Sở Phi cố ý giao sai hàng. Khuyết điểm duy nhất chính là, nhiệm vụ chạy vặt này phải
