Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi ~~~~ Nếu đã đọc thì hãy để lại dấu chân ★★ Ân Tu bình tĩnh nâng tay lên vuốt ve mái tóc của bé gái, thấp giọng nói: “Anh xem trước, xem xong sẽ tổng kết lại cho em.” Bé gái không tình nguyện mà nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, nó do dự. Vương Quảng đứng kế bên siết chặt nắm tay, lặng lẽ cỗ vũ cho bé gái trong lòng, cầu mong nó nhanh chóng nổi giận! Nhưng sau khi xoắn xuýt một lúc thì nó nổi giận lắc mình một cái rồi miễn cưỡng đáp: “Được rồi… nghe lời anh vậy.” Khoảnh khắc bé gái vặn vẹo cơ thể trong u oán cứ như là đang làm nũng vậy… Sự ngoan hiền quá đáng này khiến hai người bên cạnh nhìn đến trố mắt, Chung Mộ và Vương Quảng không thể tin nổi con quái vật quái dị hở tí là nổi giận, hở tí là lại uy hiếp tính mạng của họ lại có thể ngoan đến như vậy. Ân Tu phớt lờ sự kinh ngạc của bọn họ, mở tờ giấy trong tay ra. Tờ giấy nhắn quy tắc thứ hai của người mẹ: Cục cưng, lúc con lấy được tờ giấy này thì có lẽ mẹ vẫn chưa về kịp, từ bây giờ trở đi, con phải tự mình đi đến nhà bà ngoại ở trong thị trấn. Vì để con có thể đến được nhà bà ngoại một cách an toàn, mẹ đã để lại tờ quy tắc mới cho con, con không cần phải tham khảo tờ quy tắc cũ kia nữa. Quy tắc 1: Trên đường đi đến nhà bà ngoại không được ghé vào nhà của bất cứ quái vật nào. Quy tắc 2: Dọn dẹp sạch sẽ nhà của bà ngoại, tìm thấy nhật ký của bà. Quy tắc 3: Đi xuống tầng hầm lấy viên thuốc màu xanh mà con thường hay uống. Quy tắc 4: Bắt buộc phải rời khỏi thị trấn trước khi đêm đến. Bên dưới dòng chữ màu đen bằng phẳng của tờ quy tắc còn có một đoạn chữ viết tay tao nhã, đẹp đẽ, nhìn không giống như là được cùng một người viết lên. 【Nhã Nhã, con gái ngoan của mẹ, chắc là mẹ sẽ không thể giúp con được gì, cũng không thể ở bên cạnh con nữa, nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể rời khỏi thị trấn, cho dù phải sống một mình thì vẫn sẽ được vui vẻ mà trưởng thành. Con nhất định phải nhớ thật kĩ, thuốc mà con hay uống có màu mà con thích nhất, nhất định phải nhớ. – – Mẹ yêu con.】 Tờ quy tắc thứ hai còn ngắn gọn hơn cả tờ thứ nhất, chỉ có bốn dòng quy tắc, mục đích của mỗi quy tắc đều được viết rất tường tận, cụ thể, thay vì nhắc nhở tránh xa nguy hiểm thì lại giống như đang dẫn dắt bé gái đi làm gì đó vậy. Còn về đoạn chữ viết tay khác ở bên dưới… Ân Tu liên tục so sánh phần tự thuật ở đầu trang với dòng dặn dò bên dưới, dường như có đến hai người mẹ? Lúc cậu nghiên cứu tờ giấy thì Chung Mộ cũng xáp qua xem, chỉ có Vương Quảng là không quá thân với hai người, hơn nữa còn có chút xa cách nên không có qua xem, đã thế mà còn không ngăn được cái miệng tía lia hối thúc: “Xem xong chưa? Xong rồi thì mau đưa cho tao xem nữa!” Vừa giục người xong thì liền có hai ánh mắt rơi trên người gã, mang theo một tia đe dọa tàn nhẫn. Một là của bé gái, một là của Lê Mặc đang ở trong nhà. Hai ánh mắt này khiến gã lạnh sống lưng, nhanh chóng im miệng. “Xem xong rồi.” Ân Tu hờ hững gấp phần dặn dò bên dưới lại rồi xé theo nếp gấp, sau đó đưa cho bé gái: “Cho em, mẹ gửi cho em đó.” Hành động này của cậu khiến cho Vương Quảng kinh hãi hét to: “Mày làm gì đó! Tìm chết hả?! Không được cho nó xem!” Gã muốn đưa tay ra giật lấy tờ giấy nhưng bị Chung Mộ đứng kế bên đá ra: “Tránh ra! Đại lão làm việc mà còn cần anh nhắc nhở à!” “Mày!” Vương Quảng tức đến đôi mắt đỏ au, vừa định đứng dậy mở miệng chửi thì cảm nhận được có một ánh nhìn như kim châm nhìn sang đây, gã lập tức câm mồm. “Hừ!” Chung Mộ nghênh ngang hừ hừ, lần trước Vương Quảng đá cậu ta một cái, bây giờ cậu ta đá lại, đúng là sướng dễ sợ. “Yên tâm đi, đó không phải là quy tắc, xác thực là thư mà người mẹ gửi cho nó.” Ân Tu từ tốn giải thích, một tay đưa tờ giấy dặn dò cho bé gái, một ta đưa tờ quy tắc cho Vương Quảng: “Đây mới là quy tắc, tự xem đi.” Vương Quảng hậm hực bò dậy từ dưới đất, bị hai người bên cạnh nhìn bằng ánh mắt nguy hiểm lạ kỳ khiến gã bực bội cũng chẳng dám nhiều lời. “Thật sự là chữ của mẹ nè!” Bé gái nhận lấy tờ giấy, mừng rỡ đưa lên xoay một vòng, sau đó ngoan ngoãn cầm chặt tờ giấy mà đọc. Ân Tu trầm tư nhìn bé gái. Quy tắc và dòng dặn dò bên dưới rõ ràng là nét chữ của hai người, bây giờ từ miệng bé gái có thể xác nhận được dòng dặn dò mới đúng là do người mẹ viết, còn những quy tắc bên trên thì không phải.
022 – Thuần Phục
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi ~~~~~~ Đó là một người đàn ông trung niên với thân hình cao ráo, bước đi vững vàng, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ, mày như kiếm mắt như sao, tuy rằng ria mép li ti nhưng càng làm tăng thêm mùi vị đàn ông, ông ta mỉm cười vỗ tay: “Ồ, hôm nay có thật nhiều khách bên ngoài đến thăm Mộ Trấn của chúng ta, vinh hạnh.” Tất cả người chơi phút chốc sinh ra cảnh giác đối với người đàn ông này. “Mọi người đừng căng thẳng, tôi là trấn trưởng, đại diện cho mọi người trong trấn đến đây chào đón mọi người.” Người đàn ông nhanh chóng giải thích, đè xuống bầu không khí căng chặt của người chơi. “Đây là nhà của tôi, cũng thường dùng để tiếp đãi khách khứa, nếu mọi người đã đến rồi thì dứt khoát ở lại đây luôn đi.” Trấn trưởng rất tốt bụng mà nhắc nhở: “Tôi nghĩ chắc bây giờ cũng chẳng có ai muốn ra ngoài đâu…” Nghe thấy có thể ở lại đây thì những người chơi không muốn quay trở về chỗ cũ lần nữa đều sáng cả mắt. “Thật sự có thể ở lại sao?” Trương Tư lập tức dò hỏi, hắn ta bây giờ không muốn phải ra ngoài cho lắm. “Đương nhiên rồi, người đến thì đều là khách, lát nữa tôi sẽ cho người sắp xếp phòng cho các vị ở lại, chỉ cần mọi người tuân thủ quy tắc trong ngôi nhà này thì nơi này sẽ là nơi an toàn tuyệt đối.” Trấn trưởng nhắc đến quy tắc thì cũng có nghĩa là ngôi nhà này cũng là một trong những trường hợp bọn họ bắt buộc phải can thiệp vào, bây giờ có thể ở lại đây thì cũng xem như là ăn may rồi. ★★ Ví dụ cho dễ hiểu, khi bạn đang chạy trốn thì nó bắt buộc các bạn phải vào nhà A, B, C thì mới an toàn nhưng bạn ko biết, nhưng ai ngờ bạn ăn may chạy đại mà vào đc nhà B nên bạn sống. “Được được được, có thể ở lại là được.” Vương Quảng mừng rỡ gật đầu, gã ta cũng chẳng muốn mỗi ngày đều phải đi đi lại lại giữa nhà bé gái và thị trấn, người chơi quá nhiều, các nhân tố không thể kiểm soát cũng đếm không xuể, có thể tìm thấy một nơi an toàn trong thị trấn đã là tốt lắm rồi, nếu như tình huống giống như người phụ nữ kia lại xuất hiện thì bọn họ chỉ cần chạy vào đây là được. “Đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người xong rồi, giờ tôi sẽ đi làm việc tiếp, những quy tắc cần phải tuân thủ trong nhà đều được dán lên những cây cột ở đại sảnh, mọi người nhất định phải xem qua đó.” Trấn trưởng cười híp mắt, xoay người chuẩn bị đi lên lầu. Vào khoảnh khắc ông ta quay lưng đi thì bắt gặp ngay Ân Tu ở trong góc. Người đó khác hẳn với đám người chơi đang đề phòng ông ta, cậu hoàn toàn phớt lờ sự xuất hiện của trấn trưởng, chỉ yên lặng quan sát bức tranh treo trên tường, giống như một bức tượng điêu khắc xinh đẹp và lạnh lẽo. Đôi má trắng nhợt được ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho cả người cậu như được cả vầng sáng bao quanh, yên tĩnh, đẹp đẽ lại vô hồn. Cậu đứng ở đó trông cứ như một bức tranh vậy, âm u nguy hiểm, thu hút người nhìn. Ánh mắt trấn trưởng xẹt qua một tia xao động, kế đến ông ta thấy Ân Tu xoay đầu qua chạm mắt với mình, tuy gợn sóng trong mắt không chứa bất kì cảm xúc gì nhưng ánh nhìn đó quả thật có chứa sự phòng bị đối với ông ta. Trấn trưởng mỉm cười áy náy rồi vội vã lên lầu, miệng vẫn lẩm bẩm: “Thì ra là người sống.” Ân Tu chăm chú nhìn theo bóng dáng rời đi của người đàn ông với ánh mắt đầy suy nghĩ. “Đại lão đại lão, tôi tên Chung Mộ, anh tên là gì vậy?” Sau khi ổn định chỗ ngồi, người mới bắt chuyện với Ân Tu. Ân Tu nhàn nhạt trả lời: “Ân Tu.” “Ò~~~ tôi thấy anh giống với một người lắm á.” Chung Mộ suy nghĩ sâu xa mà chà chà tay: “Bạn cùng phòng của anh đâu? Đã ch.ết rồi hả?” “Chưa.” Ân Tu lười biếng trả lời: “Cho anh ta ở lại với bé gái rồi.” Chung Mộ sửng sốt: “Anh bỏ anh ta lại chỗ bé gái một mình à?” “Ừm.” Da đầu Chung Mộ tê dại: “Vậy bạn cùng phòng của anh chắc là sợ lắm, thảm thiệt.” Ân Tu: ? Bị nhắc nhở như vậy khiến Ân Tu sực nhớ ra mục đích thật sự của ngày hôm nay, cậu xoay đầu qua nói với Vương Quảng – người đang cầm cái túi của người mẹ: “Cần phải quay về đưa túi đồ cho bé gái để xem bước kế tiếp nên hành động như thế nào.” Bất giác, mọi người liền nhớ ra hôm nay phải trở về để ngó xem bé gái. “Quả… quả thật cần phải quay về một chuyến.” Trương Tư xoắn xuýt nhìn mọi người, bây giờ gần như không có ai muốn rời khỏi khu vực an toàn cả, cũng chẳng ai tình nguyện quay về. Thấy mọi người không ai muốn đi, Vương Quảng liền đứng lên thể hiện tác dụng người dẫn đội của mình. “Tôi cảm thấy chúng ta không cần quay
021- Góp Thêm Công Trạng Cho Diêm Vương
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi ~~~~~~~~ “Nhanh lên, chúng ta mau đi trốn đi!” Thấy Ân Tu đứng yên bất động, người mới sốt ruột kéo Ân Tu một cái. Ân Tu im lặng bỏ tay ra khỏi chuôi đao. Thôi bỏ đi, hiện tại phó bản đã bị sửa đổi khá nhiều so với lúc trước, vẫn là không nên tùy tiện gi.ết bừa những sự tồn tại bên trong phó bản thì hơn. Xem tình hình ra sao đã, cần gi.ết thì sớm muộn cũng sẽ gi.ết, không cần nóng vội trong lúc này. “Chúng ta đi thôi.” Ân Tu thu hồi ý định gi.ết chóc trên người, xoay đầu đi thẳng về một hướng khác. “Đi đâu bây giờ?” Người mới sửng sốt, vô thức theo sau Ân Tu nhưng lại không biết liệu có nơi nào để cho bọn họ dừng chân trong màn sương này hay không. Ân Tu nâng mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm ngôi nhà xem như lớn nhất trong thị trấn. Trên quy tắc có viết có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người dân trong trấn, tuy viết là để cho bọn họ xem nhưng nhất định sẽ có tác dụng với người phụ nữ. Những cánh cửa lớn của nhà dân luôn đóng chặt, không chịu thu nhận bọn họ cho thấy bên trong nhà quả thật rất an toàn, nếu không cũng không có nhắc nhở ban ngày nên tận lực ở yên trong nhà. Ân Tu chú ý đến căn nhà gần nhất ở đằng sau bức tượng điêu khắc, đó là căn nhà gỗ với hai tầng lầu, cao hơn so với những nhà xung quanh, nhìn thì thấy có vẻ lâu đời, được tu sửa vài lần và tràn đầy dấu vết của mưa gió, nhưng vẫn rất kiên cố, dựa vào diện tích và độ cao này thì không đơn giản chỉ là để cho người ở mà thôi. Ân Tu xuyên qua dòng người hỗn loạn đi về phía căn nhà đó, cậu đánh giá cánh cửa đang được đóng chặt, lại nhìn sang cửa sổ đã được kéo rèm che, rồi quả quyết nhặt một hòn đá lên, nhắm chuẩn về phía cánh cửa. Người dân không chịu giúp đỡ thì ép cho họ phải giúp. Trước hết, cậu lễ phép dùng hòn đá gõ cửa: “Xin chào, cho hỏi có ai ở đây không?” Trong nhà im lìm không có hồi âm nhưng lại có thể nghe thấy tiếng hít thở từ phía sau cánh cửa. Ân Tu không có hành động gì, tiếp tục nói: “Tôi biết bên trong có người, bây giờ tôi đếm đến ba, nếu các người không mở cửa thì tôi sẽ đập hư cửa rồi tự vào. Dù sao, không mở cửa thì tôi cũng sẽ ch.ết ở ngoài này, chi bằng trước khi ch.ết kéo theo các người luôn.” Giọng nói của Ân Tu nhẹ nhàng, bay bổng, không mang theo chút tình cảm nào nhưng lại càng khiến cho người bên trong run rẩy, phút chốc tái trắng cả mặt, đây là loại kẻ ác nào lại đến ghi thêm công trạng cho Diêm Vương vậy. “Chắc là các người cũng hiểu rõ, cửa mà hư thì người phụ nữ sẽ vào được bên trong, đến lúc đó các người cũng sẽ ch.ết, cho nên tôi hy vọng các người có thể tự giác mở cửa để cánh cửa được nguyên vẹn trước khi tôi ra tay, như vậy mới là có lợi cho đôi bên.” Người bên trong không lên tiếng khiến cho người mới bên cạnh cũng sốt ruột theo, đe dọa như vậy thật sự có tác dụng sao? Còn có thể làm như vậy thật sao?Watt: tuyetnhi0753 “Còn không trả lời thì tôi đập cửa đây.” “Ba… ” Ân Tu nhìn cánh cửa chằm chằm, nhẹ nhàng đếm. “Hai… “ “Một! “ Tiếng đếm ngược vừa dứt, cậu liền cầm hòn đá trên tay đập vào cửa bằng một lực rất mạnh khiến cả cánh cửa rung chuyển. Tiếp đó, Ân Tu lại chuẩn bị đập thêm lần thứ hai. “Chờ đã! Đừng đập nữa!” Người bên trong ý thức được cậu sẽ thật sự đập cửa mà không màng đến sống chết của họ nên đã luống cuống mở cửa: “Vào đi vào đi.” “Cảm ơn.” Ân Tu lễ phép gật đầu, bỏ hòn đá trong tay xuống, bước vào nhà. Người mới cũng nhanh chóng theo vào. Người trong nhà muốn đóng cửa nhưng lại bị Ân Tu cản lại. Cậu nhỏ giọng nói với gương mặt lạnh lùng: “Nhà cũng lớn lắm, không ngại để tôi mang thêm người vào chứ? “ Mặt người trong nhà trắng bệch, không dám từ chối. Người chơi gần đó thấy bọn họ vào được nhà thì liền điên cuồng chạy sang đây, mặt mày tái mét lách vào trong nhà nói: “Được mà được mà, cho tôi vào với! ” Cánh cửa này một khi đã mở ra thì những người chơi muốn sống sót sẽ liên tục tràn vào, hầu như những người chơi ở gần Ân Tu đều để ý thấy có nhà mở cửa nên đã liên tục xông vào, trong đó có cả những người phản ứng nhanh như Vương Quảng và Trương Tư. “Chín… “ Tiếng đếm ngược đòi mạng của người phụ nữ ngày càng đến gần, càng lúc càng có nhiều người chơi chạy về phía căn nhà lớn, nhưng bọn họ phản ứng chậm, lúc phát giác ra thì đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể cố gắng hết sức vừa chạy vừa nhìn về phía căn nhà với khuôn mặt khiếp sợ. “Cứu cứu tôi! Chờ tôi một chút!” Người chơi đó than khóc, biết không kịp nên
020- Trốn Tìm
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi ~~~~~~~ “Meo~” Tiếng mèo kêu trong trẻo, mềm mại và yêu kiều vang lên trong không gian tĩnh lặng cũng đã góp phần phá vỡ sự chú ý bị bức tượng quái đản thu hút của hai người. Chỉ thấy meo meo đi đến cạnh đống giấy bùa vàng rơi quanh tượng lục lọi một phen, sau đó lôi ra một cái túi nho nhỏ dơ hầy dính đầy bùn đất, nó bị đống bùa che kín đến nỗi khó mà phát giác ra được. “Đây chính là túi đồ của người mẹ sao?” Người mới nghi hoặc ngồi xổm xuống định nhặt cái túi lên, nhưng khi tay vừa đưa ra thì liền có tiếng hô ngừng thật to từ đằng sau truyền đến. “Bỏ xuống!” Hai người quay đầu liền thấy đám người chơi chậm rì rì kia đã đến được thị trấn, đến ngày thứ ba rồi mà số người còn lại cũng khá nhiều, hình ảnh bọn họ tập hợp thành một nhóm diễu hành đông kịt đi đến đây đã xua đi bầu không khí quỷ dị ngập tràn trong trấn. Người dẫn đầu là Vương Quảng, vừa nhìn thì gã ta đã nhận ra người này chính là người mới đã tách đoàn, không hề nghe theo lời gã mà đã chạy đi trước, vì vậy gã ta cao giọng hơn, lời nói kèm theo sự giáo huấn: “Người mới như mày mà cái gì cũng dám đụng là sao hả? Muốn ch.ết à?” “Đây là túi…” Người mới tái mặt muốn thử giải thích nhưng lại bị Trương Tư tiến lên nhanh chóng ngắt lời: “Ăn nói với đại lão kiểu vậy đó hả! Sao đại lão có thể không biết đó là thứ gì chứ? Chẳng qua là đại lão có kinh nghiệm thông quan phó bản nên mới muốn nhắc nhở cậu một chút mà thôi, nói cậu bất cẩn thì chính là bất cẩn, cậu nhắm mình hiểu phó bản hơn hay đại lão hiểu rõ hơn?!” Hai người tâng bốc lẫn nhau dường như đã thật sự nâng tầm bản thân lên trở thành người chơi cao thủ, đứng ở vị trí cấp bậc cao hơn nhìn xuống đám người mới này, ai mà không nghe lời họ thì chính là muốn tự tìm cái ch.ết trong phó bản này. Người mới vô cớ bị mắng ngơ ngác một hồi, nhưng vẫn muốn đưa tay ra nhặt cái túi, chỉ là tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Vương Quảng dùng chân đạp sang một bên: “Kêu mày đừng đụng vào mà mày cứ đụng, đợi đến lúc xảy ra chuyện rồi thì tao sẽ mặc kệ mày, cái thứ không biết tự lượng sức mình.” Trương Tư nhanh chóng chạy lên nhặt cái túi, lúc ngẩng đầu thì mới chú ý đến có một người đang đứng ngay cạnh, người này đứng yên tại chỗ, cũng chẳng nói chuyện, không mang lại cho người ta chút cảm giác tồn tại nào, điều này quả thật đã khiến hắn bị dọa một phen. “Cậu lại là ai nữa? Cũng là người mới tự chạy đến đây trước như thằng đó à?” Trương Tư phẫn nộ nhìn bộ dạng hờ hững của Ân Tu rồi đưa cho cậu một bậc thang leo xuống: “Tôi là người chơi già dặn đã từng thông quan ba phó bản, cậu nghe lời tôi một chút thì chắc chắn sẽ có thể thuận lợi vượt ải, đừng có làm càn đó!” Khóe môi Ân Tu cong lên nhè nhẹ, khuôn mặt lạnh nhạt đã xuất hiện một nụ cười không rõ ý, làm cho người ta nổi da gà. “Cười cái gì mà cười, cười nhìn như quỷ vậy.” Trương Tư vội vàng xoay người, đưa túi đồ cho Vương Quảng: “Đây, anh Quảng cầm đi, cho anh xem trước đó.” “Êi yo, Vậy… vậy sao mà được?” “Có gì đâu mà, anh xem xong đồ trong túi thì chắc chắn sẽ hiểu thêm được nhiều điều hơn những người khác.” Hai người tay bắt mặt mừng, đưa đẩy cho nhau khiến đám người mới chẳng biết phải làm gì, chỉ đành đứng đực ra, ai cũng không dám lên tiếng. Mọi người đều nhìn thấy, túi đồ của người mẹ chỉ có một mà thôi, người chơi đông như vậy đương nhiên ai cũng đều muốn có được thông tin nhanh hơn người khác, có như vậy thì mới bảo toàn được bản thân. Bây giờ cái túi đã rơi vào tay hai người kia rồi thì chắc là sẽ không đưa cho người khác xem thử đâu, lúc đó dù có nghiên cứu ra gì thì thông tin mà bọn họ nhận được cũng chỉ là hàng qua tay mà thôi. Người mới bị đá sang bên uất ức đứng dậy đi đến cạnh Ân Tu, thấy Ân Tu không nói gì thì cậu ta cũng lặng lẽ câm miệng không tranh luận với bọn họ. Hai người rất yên tĩnh, rất biết nhẫn nhịn, nhưng đạn mạc thì bùng nổ rồi. “Ai yo, m.ẹ kiếp, hai nhà thông thái này đang làm cái gì vậy? Đây mà là người chơi đã từng ba lần thông quan phó bản hay sao?” “Có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi xem mà cười luôn, hắn ta vậy mà dám bảo Ân Tu nghe lời mình.” ★★“Có mắt mà không thấy Thái Sơn” là câu nói rất quen thuộc, để chỉ sự hiểu biết nông cạn của bản thân nên không nhận ra địa vị cao hay bản lĩnh to lớn của một người. “Mấy người chơi cũ mà tôi thấy ở các vị diện khác hình như đều giống như vậy á, cứ thấy có người mới thì
019- Thị Trấn Quái Vật
Vẻ mặt của chàng trai trông rất bình thản, hàng mi đổ bóng không một gợn sóng khi cậu quay đầu nhìn sang người mới này. Mèo cũng như vậy, dường như chỉ có người mới là bị dọa sợ mà thôi. Ba bên yên lặng vài giây rồi người mới nhỏ giọng thử thăm dò Ân Tu: “Cho hỏi anh là người chơi sao?” Ân Tu gật đầu, dời tầm mắt, tiếp tục ngẩng đầu nhìn con mèo. Mèo cũng không nhìn người mới nữa mà liếm móng vuốt dưới cái nhìn của Ân Tu, sau đó vội vàng muốn thử nhảy từ trên cây xuống. “Trùng hợp vậy, tôi cũng là người chơi nè, tôi vừa từ bên kia sang, anh nhìn mèo làm gì vậy?” Người mới cẩn thận dịch qua, tự giác nhích lại gần Ân Tu, có thể gặp được người chơi ở nơi này thật sự là ngoài ý muốn của cậu ta, cậu ta còn cho rằng bản thân là người đầu tiên đến được đây. Sự lãnh đạm trên người Ân Tu cũng khiến cho cậu ta kích động mà không rõ nguyên do, cảm thấy như bản thân đã phát hiện ra kho báu trước người khác một bước. “Có lẽ nó là mèo dẫn đường, nhưng nó lại hoàn toàn không cử động lúc chỉ có một mình tôi.” Ân Tu hơi nâng cằm, lùi về sau một bước nhỏ, mèo đen lập tức nhảy xuống, động tác cực kỳ linh hoạt. “Xem ra, cần phải có ít nhất hai người đến đây thì nó mới có phản ứng…” Ân Tu liếc nhìn người mới bên cạnh, không biết có phải là do phó bản này bắt buộc phải có bạn cùng phòng hay không mà dẫn đến việc mèo đen chỉ cất bước khi có mặt đủ hai người, nhưng lúc trước vì đề phòng có chuyện xảy ra nên cậu đã để Lê Mặc ở lại trong nhà, nếu như người mới này không đến thì cậu phải tiếp tục chờ thêm một lúc nữa. “Tại sao anh lại biết nó là mèo dẫn đường?” Người mới ngoan ngoãn theo sau Ân Tu, nhìn cậu đi theo con mèo. “Đoán.” Ân Tu hờ hững trả lời. Sau khi đáp xuống đất, con mèo vừa vẫy đuôi vừa dùng tư thế ưu nhã đi về phía thị trấn, cái vòng cổ màu trắng hiện lên rất rõ ràng trên bộ lông đen của nó. Người mới nhìn chằm chằm rồi đột nhiên hiểu ra: “Nó có vòng cổ, chắc là có người nuôi nó đúng không?” ★★Xung quanh đây chỉ có thị trấn, mèo đeo vòng cổ thường là mèo có chủ, sẽ bik đường trở về thị trấn. “Có khả năng.” Ân Tu đáp, đôi mắt nhìn về phía thị trấn đằng xa. Ban ngày, nhìn từ xa, mảnh thị trấn đó đã toát lên sự không hài hòa mơ hồ. Rõ ràng ban đêm có rất nhiều ánh đèn, theo lý thì phải có rất nhiều người ở, nhưng không biết tại sao lại yên lặng quá, đặc biệt yên lặng. Cả đoạn đường này chỉ có tiếng bước chân của họ là đầy sức sống, tiếng gió xào xạc thổi lay lá cây, không có tiếng côn trùng kêu lẫn tiếng chim hót. Khi bọn họ đi đến vị trí lối vào của thị trấn thì nơi này vẫn vắng bóng hơi thở sinh hoạt của người dân trong trấn, điều này thật quái đản. Người mới hít sâu một hơi, lắp ba lắp bắp nói: “Đây, đây là lần đầu tiên tôi vào phó bản, không có chút kinh nghiệm nào cả, có khả năng sẽ kéo chân sau của anh,… hy vọng anh đừng chê bai tôi.” Ân Tu lạnh nhạt đáp một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, rồi theo mèo đen tiến vào thị trấn. Thị trấn nhỏ này vẫn chưa được phát triển cho lắm, ở một số nơi vẫn còn những con đường được lót đá xanh, cỏ dại mọc xen kẽ giữa những khe đá, nhưng tổng thể thì vẫn ổn, mặt đất sạch sẽ, nhà cửa kiên cố. Mỗi nhà mỗi hộ đều có sân vườn riêng, nhìn sơ qua thì thấy không có vấn đề gì cả, chỉ là quá mức yên tĩnh rồi. Vừa bước chân vào nơi này thì Ân Tu đã cảm thấy được sự lạnh lẽo bao trùm, cảm giác âm u, mờ mịt đập thẳng vào mặt, thậm chí trong phút chốc dường như ánh mặt trời tươi đẹp cũng bị ngăn cách khỏi nơi đây. Kể từ khi đi vào thị trấn thì luôn có người nhìn chòng chọc vào bọn họ từ đằng sau những tấm thủy tinh của những căn nhà ở hai bên đường, cảm giác bị vây xem luôn bao quanh bọn họ, u ám, tối tăm. Ân Tu dừng lại ở ven đường gần với lối vào của thị trấn, cậu đứng đó kiểm tra tấm bia đá mọc đầy rêu xanh. Quy Tắc Mộ Trấn★★Thị trấn bia mộ/ những ngôi mộ 1, Đêm đến, nghiêm cấm trẻ con chạm vào tế đàn ở quảng trường, cho dù bạn có nhìn thấy gì thì cũng phải giả vờ như không thấy rồi nhanh chóng rời khỏi. ★★Tế đàn: Nơi cúng kiếng hoặc hiến tế.★★Quảng trường (tiếng Anh: Square) là không gian hoạt động công cộng của đô thị. 2, Trong trấn không có nữ quỷ, nếu bạn nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ trắng thì hãy tránh xa khỏi tầm nhìn của cô ta, cũng đừng nghe giọng nói của cô ấy. Nếu đối phương quấn lấy bạn thì hãy tìm kiếm sự giúp đỡ của những cư dân khác trong trấn. 3, Vào ban ngày sẽ có những thứ kỳ lạ ngụy trang thành người dân trong thị trấn, xin hãy cẩn thận phân biệt và đừng vào nhà theo lời
018- Người Chơi Hội Tụ
Lê Mặc hướng về phía khung cửa nơi bé gái đang trèo lên, tặng cho nó một nụ cười, bé gái lập tức kéo rèm lại, ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà. Không khí bên ngoài rất náo nhiệt, Ân Tu đã lựa chọn đi ra ngoài để tìm túi đồ của người mẹ, những người chơi khác rồi cũng sẽ bước ra ngoài ngay khi nhận thức được quy tắc này, điều này có nghĩa là tất cả cả người chơi trong dãy nhà này đều sẽ ra khỏi nhà, không gian cá nhân sẽ dần trở thành môi trường chung cho người chơi. Khi những người chơi khác tập trung lại một chỗ, nếu như không có sự tồn tại của quy tắc cạnh tranh thì khả năng cao là bọn họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau thông quan phó bản, vì vậy việc thành lập một đội nhóm lớn sau khi gặp mặt là khó tránh khỏi, và người dẫn đầu đội nhóm cũng sẽ cứ thuận theo tự nhiên mà sinh ra, nhất là trong phó bản dành cho người mới. Người chơi bên ngoài màn hình phát sóng nhìn Ân Tu- người đầu tiên phát giác ra quy tắc, sau đó rời đi một mình mà không đợi chờ bất cứ ai, rồi lại dời sự chú ý sang đám người chơi đang chậm rãi mở cửa và tụ họp ở phía sau. “Ân Tu đã đi xa rồi mà giờ đám người này mới lề mề đi ra, sắp lỡ mất đại lão rồi ó.” “Haiz, những phó bản thông thường đều là như vậy đó, dưới tình huống không có quy tắc cạnh tranh thì điều đầu tiên mọi người làm khi đụng mặt nhau là trao đổi những phát hiện về quy tắc của bản thân, chỉ có Ân Tu là không hòa đồng thôi.” “Tôi muốn xem xem liệu có người tài nào trong phó bản tân thủ đợt này hay không.” Sau khi người chơi tập trung gần như đông đủ thì mọi người đều quan sát xung quanh, làm quen với những gương mặt bên cạnh, thậm chí có người còn thăm dò lẫn nhau về độ hiểu biết phó bản. “Khụ khụ.” Có tiếng ho vang lên cắt ngang những cuộc thảo luận và thu hút sự chú ý của người chơi: “Chào mọi người, hiện tại đã là ngày thứ 3 trong phó bản rồi, tôi cho rằng những người đang đứng ở đây đều ý thức được việc người chơi cần phải ra ngoài tìm túi đồ của người mẹ…” “Nếu cái phó bản này đã không có quan hệ tranh đấu với nhau thì mọi người có thể chung tay hỗ trợ lẫn nhau, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Vương Quảng, đã có kinh nghiệm thông quan 3 phó bản.” “Lần này, vì dẫn dắt người mới nên mới vào phó bản tân thủ, tôi đã ở Thị Trấn Quy Tắc số 378 được gần nửa năm. Tôi cho rằng trong phó bản tân thủ này sẽ không có ai có nhiều kinh nghiệm được như mình, nên nếu mọi người tin tưởng thì tôi sẽ trở thành đội trưởng của nhóm chúng ta, hướng dẫn mọi người nghiên cứu phó bản, sớm ngày vượt ải.” Thái độ của gã ta thành khẩn, ngôn từ chính nghĩa lẫm liệt, lấy danh nghĩa giúp đỡ người khác nên ắt là sẽ không có ai khước từ. Nhưng trong dòng người lập tức vang lên âm thanh mang tính chất vấn: “Trùng hợp vậy, tôi cũng là người có kinh nghiệm 3 lần thông quan phó bản, cũng vào đây để dẫn dắt người mới.” Người vừa lên tiếng này tiến lên đi đến bên cạnh người kia trước ánh nhìn của quần chúng, bọn họ đánh giá lẫn nhau và cân nhắc trong lòng. Vào 3 ngày trước ở trong phó bản này, thông qua lời nhắc nhở qua làn đạn mạc của những người chơi ở trấn nhỏ nhà mình, mà có rất nhiều người chơi biết được có một vị đại lão đã cùng lúc tiến vào phó bản với họ, chỉ là người ở trấn nhỏ khác không biết tên của vị đại lão này, cũng không biết vị kia trông như thế nào. Mà hiện tại lại có đến hai người tự nhận rằng đã thông quan 3 phó bản, họ đang đánh giá lẫn nhau, nếu như không còn người chơi có số lần vượt ải cao hơn đứng ra thì một trong hai người họ chính là vị đại lão được người chơi trong trấn nhỏ nhắc đến. “Cho hỏi anh đây là…” Phát giác ra người phía trước này có thể là vị đại lão kia, cho nên thái độ của Vương Quảng trở nên mềm mỏng hơn nhiều, gã ta tỏ ra rất hoan nghênh đón tiếp người này. Mà người đó ra ngoài cũng là vì muốn tìm đại lão nên tư tưởng cũng giống như Vương Quảng, trước mắt chỉ có hai người họ là có số lần vượt phó bản nhiều nhất, hắn ta không phải đại lão, vậy thì người luôn được nhắc đến trong khu bình luận chắc chắn là người kia rồi, do đó hắn ta nhanh chóng tiến lên hồ hởi chào hỏi: “Tôi tên là Trương Tư, gặp được anh lớn ở đây quả là vinh hạnh.” “Không, là tôi may mắn lắm mới gặp được anh.” Hai người bắt đầu vài câu khách sáo, không dám tỏ thái độ với vị đại lão mà ngay cả bé gái cũng phải dỗ dành trong lời đồn. “Nếu anh Tư vui lòng, thì phó bản này anh cứ dẫn đội đi.” Thấy đại lão đã xuất hiện, Vương Quảng liền khiêm tốn nhường vị trí, chuẩn bị ôm đùi. ★★“Ôm đùi” là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa
017: Có Biến Thái Trong Phó Bản
Để phòng ngừa bé gái bởi vì cảm xúc không ổn định mà đánh mất lý trí nên trong giấy nhắn của người mẹ để lại có ghi không được để nó soi gương, cũng như để nó bình tĩnh đối mặt với sự phá hoại của bản thân sau khi thức dậy. Không được mở cửa, không được để người ngoài phát hiện ra chính là để bảo đảm cho sự an toàn cho bé gái. Trong môi trường eo hẹp này, vừa phải xác nhận sự an toàn của bản thân vừa phải giữ cho đầu óc tỉnh táo để không biến thành quái vật thì tờ giấy nhắn kia xem ra cũng đã phát huy hết khả năng của nó rồi, việc phải ăn cơm mỗi ngày cũng là đang nhắc nhở bé gái phải sinh hoạt bình thường như hành vi của loài người. Trước mắt, thời hạn 3 ngày không phải là vấn đề, mà vấn đề chính là những gì sẽ xảy ra sau 3 ngày đó. Nội dung cốt truyện có nói rõ rằng bé gái cần phải sống trong 3 ngày để chờ mẹ trở về, nhưng trên giấy nhắn của người mẹ lại nói 3 ngày sau phải lấy được túi đồ mà mẹ đặt ngoài cửa, rất hiển nhiên, người mẹ không cảm thấy bản thân có thể về nhà sau 3 ngày. “Anh đi nấu cơm cho em nha ?” Ân Tu vỗ về bé gái đang khóc trong lòng mình rồi nhẹ giọng an ủi. Bé gái gật đầu, nó lầu bầu rời khỏi vòng tay của Ân Tu rồi nhỏ nhẹ nói: “Em đói rồi, em phải ăn một bát thật to.” “Ừm.” Ân Tu xoa đầu bé gái rồi ra ngoài nấu cơm. Người chơi xem livestream lặng lẽ nuốt nước bọt nhìn bé gái nhõng nhẽo đòi ăn một bát lớn bên phòng Ân Tu và bé gái đang cắn xé cơ thể người chơi ở một căn phòng khác. Nó thì đói chứ bọn họ nhìn là hết muốn ăn gì luôn, đồ cái thứ hai mặt này, trước mặt Ân Tu thì cứ bày hết cái dáng vẻ ngoan hiền đó ra đến cực điểm. Nguyên cả ngày hôm qua, từ lúc vào phó bản vào ban ngày rồi đến khi dị quái xuất hiện vào ban đêm thì tất cả người chơi tiến vào vị diện này đều đã ch.ết hơn phân nửa. Ban ngày ch.ết là vì không cẩn thận còn ban đêm là vì không kịp truyền đạt chiến lược. Cho dù có sẵn đại lão Ân Tu ở trước mắt để tham khảo nhưng vẫn không có cách nào tránh được một số nhân tố dẫn đến tử vong, ví dụ như dị quái giả. Sang đến tối ngày hôm nay thì những người còn sống đều là người chơi có chút nghiên cứu đối với quy tắc trong phó bản, bọn họ đã phát hiện ra cần phải chăm sóc cảm xúc của bé gái, tuy không thản nhiên được như Ân Tu nhưng cũng đã rất cẩn trọng sử dụng sách lược theo cách nghĩ của bản thân để lấy lòng bé gái. Khi đêm đến, do đã có sẵn chiến lược nhờ vào ngày hôm qua và sự lấy lòng lúc ban ngày nên bé gái không tiếp tục làm khó nữa, mà cho phép mọi người trở về phòng trước khi trời tối hẳn. Đêm tối không tự tìm ch.ết thì sẽ đại cát đại lợi. Một đêm này dường như tất cả người chơi đều rất an toàn, ngoại trừ Ân Tu. Đến nửa đêm, cái thứ quỷ dị đó lại xuất hiện trong phòng của cậu, lại bò lên giường cậu, hơn nữa còn trói cậu lại để cậu không thể gọi bạn cùng phòng. Ân Tu thật sự không hiểu bản thân đã kích hoạt quy tắc thứ 7 ở chỗ nào, rõ ràng tối nay cậu đâu có đi qua phòng khách, vậy thì tại sao lại có thể khiến cho dị quái chỉ xuất hiện ở phòng khách đi theo vào phòng như thế này, chẳng lẽ quy tắc tự kích hoạt một cách ngẫu nhiên hay sao? Thấy vẻ mặt khó hiểu của Ân Tu, tâm tình của người chơi đang quan sát màn hình cũng rất phức tạp, bọn họ không thể nói với Ân Tu rằng: “Thật ra những người chơi khác không bị gì cả chỉ có cậu là xảy ra chuyện thôi, người mà dị quái này nhắm đến chỉ có mình cậu.” Bọn họ chỉ có thể nhìn đại lão khổ sở vật lộn trong chăn, mặc cho thứ vô hình kia thăm dò tới lui trên người. Dị quái đêm nay tràn đầy hứng thú, nó dùng sức quấn lấy Ân Tu hơn cả ngày hôm qua, siết chặt cơ bắp săn chắc của cậu rồi chậm rãi lan ra từ phần ngực và bụng cậu, khiến cho quần áo bị kéo tới kéo lui, vô hình phác họa ra đường nét cơ thể cậu. “Chậc…chân của anh Tu dài quá.” “Đây là lời có thể nói ra sao?” “Tôi không chỉ nói mà tôi còn phải nhìn! Nhân lúc anh Tu vẫn còn sống thì nhìn nhiều một chút.” “Ngày thường trông cậu ta yếu ớt, chẳng có tí lực sát thương nào nhưng thật không ngờ đường nét cơ ngực này cũng được quá đó chứ.” “Hồn xuyên dị quái!”***** mấy chả muốn xuyên vô dị quái rờ ÂT á mà “Cái đó… tôi cũng muốn thử siết eo Ân Tu.” “Biến thái! Các người là lũ biến thái!” Sau khi những dòng bình luận bay qua thì sự tồn tại không nhìn thấy được đó đột nhiên cuộn lấy chăn che cả người Ân Tu lại, rồi tiếp tục chuyển động bên trong. Quần chúng chỉ có thể nhìn thấy đôi lúc lại có thứ gì đó nhô lên
016- Mẹ Ơi Ở Đây Có Dị Quái Biến
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) KHÔNG REUP! KHÔNG CHUYỂN VER (vì dụ: bê nguyên bản dịch thay mỗi tên họ)! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL( tiết lộ tình tiết truyện)! KHÔNG KY( nhắc đến tên nhân vật trong truyện khác hoặc tên tác phẩm khác)! HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ, MÃI KEO. ~~ Quỷ quái =》Dị quái tui sẽ không chỉnh những chương trước bởi vì dùng từ nào cũng đc nhưng dị quái tui nghĩ sẽ phù hợp hơn với ý nghĩa mà tui đã nhắc đến ở mấy chương đầu, với lại nếu mà tui sửa thì wattpad sẽ sửa lại tất cả ngày thời gian đăng truyện, bản dịch của tui sẽ dễ bị nói là reup á nên nếu cái gì quan trọng lắm thì tui sẽ cap màn hình rồi sửa sau, chính tả thì bà nào thấy sai thì nhắc tui liền tui sửa cho lẹ, nào mà bản dịch bị đồn là reup thì tui sẽ rủ mấy bà lên combat với tui 🤣🤣 Khu bình luận phút chốc rợn người, tất cả đều bị suy đoán này làm cho rùng mình, nói không nên lời. “Không thể nào,… nhất định không thể, làm sao mà có người chơi lại ăn được dị quái cơ chứ, không thể nào!” “Đúng vậy, nhất định là do anh ta đã nhân lúc chúng ta không để ý đến mà lén lút lấy được đạo cụ dùng để tiêu diệt dị quái, rồi sau đó trực tiếp trừ khử nó luôn, đúng rồi, chính là như vậy.” “Đúng vậy đúng vậy, nhất định là như vậy rồi, đa phần vận may của đám người mới đều rất tốt, cộng thêm việc chúng ta không hề để ý đến anh ta nữa nên nhất định là có sử dụng đạo cụ rồi.” “Vận may của người mới quả thật tốt quá, tôi lúc đó còn chưa có tìm được đạo cụ nào có thể trực tiếp tiêu diệt dị quái.” “Tôi ở đây cũng lâu rồi mà còn chưa thấy qua đạo cụ nào, haha.” “Ai mà không như vậy chứ haha.” Khu bình luận bật cười haha ý đồ dùng sự hài hước để phá tan nỗi sợ hãi đang trỗi dậy trong lòng. Nhưng lại có một bình luận không biết lựa lúc mà bay qua: “Nếu như nói như vậy thì có phải là con dị quái ở phòng khách nhà Ân Tu đã biến mất rồi không? Nhưng Ân Tu không hề nhìn thấy những chuyện vừa xảy ra nên căn bản sẽ không biết được con dị quái đầu tiên kia là hàng giả?” Lời bình này chẳng khác nào xác nhận lời suy đoán lúc trước là đúng và càng mang cho tất cả mọi người nỗi khủng hoảng to lớn hơn. Nó đã mô phỏng theo hành động của dị quái trong quy tắc nhằm mạo danh dị quái đó, rồi sau đó lại gi.ết chết dị quái quy tắc hòng triệt để thay thế thân phận của nó, còn Ân Tu thì không có cùng mọi người thảo luận vấn đề này nên 100% sẽ không phát hiện ra. Vậy có khi nào… cái người chơi mà bọn họ đang nhìn thấy qua màn hình phát sóng, cái người bạn cùng phòng mới này của Ân Tu cũng đang sử dụng loại thao tác tương tự hay không. Trong bóng tối, người đàn ông tuấn tú u ám đang dùng khăn lau đi những vết máu trên người với nụ cười trên môi, ưu nhã như đang lau miệng sau bữa ăn vậy, hoàn toàn không thể liên hệ người này với tiếng nhai nuốt quái gở lúc vừa rồi. Nhưng xét đến cảm giác phi nhân loại mà anh ta mang đến khi chỉ ngồi yên một chỗ không động đậy trong một tiếng đồng hồ cùng nụ cười luôn nở trên môi, thì mọi người đều không còn nghi ngờ gì nữa mà xác định anh ta chính là thứ đã giả dạng thành dị quái trong phó bản! Hơn nữa, hiện tại chỉ có mình Ân Tu là chưa biết được điều này. “Fu.ck! Dọa người quá! Tôi không muốn lúc đang ngủ có dị quái cứ nhìn chằm chằm vào mình đâu!” “Hy vọng Ân Tu sớm phát hiện ra sự bất thường ở người này, cảnh giác với anh ta một chút!” “Chúng ta có góc nhìn thượng đế nên mới dễ dàng suy luận ra, nhưng muốn Ân Tu phát hiện thì hơi khó, hơn nữa cái tên này còn có ý lấp liếm cậu ta.” “Có chút khủng bố, chủ yếu là không biết mục đích của anh ta là gì, bởi vì lúc trước anh ta đã gi.ết những người chơi khác nhưng lại không giế.t Ân Tu.” “Chắc chắn là anh ta muốn hành hạ Ân Tu cho đến khi phó bản kết thúc rồi mới gi.ết sau! Mấy tên biến thái đều là như vậy đó! Cái thứ dị quái này cũng là biến thái luôn!” “Mami ơi ở đây có dị quái biến thái! !” Khu bình luận cứ vậy mà nhìn Lê Mặc ngồi trong phòng suốt cả đêm giữa tiếng than khóc. Trời sáng chưa được bao lâu thì Ân Tu đã thức dậy. Cậu vốn dĩ không định ngủ đâu, ít nhất cậu sẽ cảnh giác rất là lâu, nhưng không biết tại sao cơn buồn ngủ lại ập đến khi bị Lê Mặc nhìn chằm chằm như vậy, khiến cậu kháng cự không nổi mà ngủ luôn. “Chào buổi sáng.” Lê Mặc mượn chút ánh sáng yếu ớt trong phòng mỉm cười tít mắt chào cậu. Anh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế đó, không có gì khác biệt so với đêm qua, dường như đã thật sự ngồi ở đó cả đêm. “Chào…” Ân Tu nhàn nhạt đáp lại rồi lập tức đứng dậy. “Nên đi nấu bữa sáng rồi.” Lê Mặc
015- Anh Ta Ăn Còn Giỏi Hơn Lũ Quái Vật Nữa
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) ~~ Lê Mặc đến đây đồng nghĩa với việc Ân Tu đã được an toàn, chỉ cần trú ở đây cùng với anh ta đến hết đêm thì xem như đã thoát được một kiếp. Nhưng tránh được sự tồn tại vô hình kia thì lại phải ở chung một đêm với quỷ dị thần bí khác khiến cho cậu không thể tĩnh tâm được. “Tìm tôi?” Lê Mặc đẩy cửa phòng, nở nụ cười đứng trước cửa, thân hình của anh dung hợp thành một thể với bóng tối bên ngoài phòng khách, cho dù Ân Tu nhìn không rõ nhưng vẫn có thể đoán được rằng anh đang mỉm cười. Ân Tu chậm rãi thở phào rồi ngồi dậy tóm tắt sơ lược chuyện vừa xảy ra cho anh nghe, cũng là để nói rõ hiện cậu cần anh ở đây để thi hành nghĩa vụ của bạn cùng phòng. “Có thể ở trong căn phòng này thưởng thức cậu một đêm, tôi cam tâm tình nguyện.” Giọng nói của Lê Mặc nghe có vẻ rất vui mừng, chẳng có chút ý muốn từ chối nào cả. *thưởng thức ở đây như là khi mình nhìn thấy hoa đẹp mình đứng ngắm nhìn tán thưởng nó nha mấy bà có nguyên cái địa ngục sau lưng. “Trong phòng không còn giường khác, tôi cũng sẽ không cho anh ngủ trên giường của tôi.” Ân Tu rất cảnh giác, cậu đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ ngủ ở ghế cả đêm. Nhưng sau khi Lê Mặc vào phòng, khóa cửa lại thì liền đi đến chỗ chiếc ghế trong phòng ngồi xuống ngay ngắn, trên mặt vẫn là nụ cười như thường ngày: “Không sao, tôi ngồi đây là được.” Ân Tu trầm lặng nhìn theo bóng dáng của anh, căn phòng này rất tối, thân hình của anh cũng tối đen như mực, im lặng không một tiếng động, cứ như anh không hề tồn tại ở trong căn phòng này, nhưng mà ánh nhìn sắt bén kia cứ rơi trên người cậu, không hề có chút che giấu. Wattpat: @tuyetnhi0753 Thôi, cứ xem như đây là hình phạt khi cậu đã không cẩn thận kích hoạt quy tắc vậy, vốn dĩ việc bị Lê Mặc nhìn chăm chú cả đêm thì đã là sự trừng phạt rồi. Ân Tu xoay người nằm trở lại trên giường, để che khuất tầm mắt của Lê Mặc cậu trùm chăn kín cả người, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được ánh nhìn của anh đang du ngoạn trên người mình mà không có chút cản trở nào. Đêm đã khuya, đa phần mọi người trong phòng phát sóng đều đã ngủ rồi, chỉ còn lại số ít người đang thức để xem xem đêm nay còn xảy ra chuyện gì nữa hay không, thỉnh thoảng sẽ có vài dòng tin nhắn chạy ngang màn hình. “Bạn cùng phòng của Ân Tu kỳ lạ quá, sao anh ta cứ ngồi đó nhìn Ân Tu mãi vậy?” “Đúng thật là rất kỳ lạ… anh ta ngồi đó cũng được một tiếng đồng hồ rồi vậy mà không có cử động một chút nào, tôi còn doang hoài nghi thứ ngồi trên ghế là một bức tượng điêu khắc đó.” “Anh ta không ngủ sao?” “Không những không ngủ mà còn không nói chuyện, không cử động, cứ mỉm cười ngồi im một chỗ,… ây ya cái cảm giác ghê sợ lại ập lên người tôi rồi, có chút dọa người đó…” “Người bạn cùng phòng này của Ân Tu quả nhiên khác với những người bình thường, kì dị quá.” “Hình như có thứ gì xuất hiện trong phòng khách kìa…” Nhìn thấy dòng tin nhắn này, những người chơi vẫn còn đang thức áp mặt sát vào màn hình, họ thấy bên trong phòng khách của mỗi người chơi đều có một bóng đen to lớn đang đi tuần tra xung quanh. “Lại là trò gì nữa vậy? Thứ lúc trước xuất hiện trong phòng khách rõ ràng là vô hình không nhìn thấy được mà, sao bây giờ lại thấy được rồi?” “Không không không… cảm giác có gì đó sai sai rồi người anh em ơi, hình như thứ này không phải là thứ lúc nãy đâu.” “Không lẽ đây mới là nó được viết trên quy tắc của phó bản hay sao?” “Không thể nào… vậy thứ lúc trước thì sao? Thứ đó rõ ràng đã hành động dựa theo quy tắc của phó bản mà, ví dụ như lén lút đi vào phòng của người chơi.” “Nhưng mà cái thứ xuất hiện bây giờ mới mang lại cảm giác trông giống quỷ quái của phó bản hơn, hơn nữa nó còn tuân theo quy tắc luôn đi tuần tra quanh phòng khách, hoàn toàn phù hợp với quy tắc ban đêm không được ra ngoài phòng khách.” “Nhưng cái thứ trước đó…” Có người suy nghĩ vài giây rồi chợt ngộ ra. “Tôi cảm thấy có thể tôi đã biết được chân tướng rồi các anh em!” “Có khả năng thứ xuất hiện lúc trước xác thực không phải là quỷ quái trong quy tắc, mà nó chỉ đang bắt chước lũ quỷ quái trong quy tắc mà thôi!” “Tại sao lại nói như vậy?” “Là vì tôi đã cảm thấy kỳ lạ từ trước rồi, nó có thể theo người chơi vào phòng thì tức là nó đã phát hiện ra người chơi, phát hiện nhưng không công kích điểm này không giống với quy tắc trong phó bản.” “Đối phương rõ ràng là đang thuận theo sự phát triển của quy tắc thứ 7 nên mới giả vờ như không nhìn thấy, không tấn công người chơi, rồi đi theo bọn họ vào phòng.” “Ông nói cũng có lý lắm nhưng mà không có bằng chứng.” Nhưng câu nghi vấn này vừa bay qua thì màn hình phát
