Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~ Thoáng chốc, những người xung quanh đều hít vào một hơi lạnh. Ân Tu không có mở mắt, cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng cậu có thể cảm thấy tầm nhìn của bà ta đang dừng lại trên người mình một cách rõ ràng, ánh mắt lạnh lẽo không có sát ý nhưng lại vô tình đến cực độ: “Đêm mai, chọn cậu ta.” “Chuyện này e là không được.” Tiếng của trấn trưởng vang lên bên cạnh, nghe có vẻ vội vã: “Cậu ta không phải là người trong trấn, bà không được chọn cậu ta.” Người phụ nữ không có rời đi, chỉ cười âm hiểm vài tiếng: “Hôm qua không được, nhưng hôm nay thì được.” Âm thanh của trấn trưởng trở nên lạnh lẽo trong tích tắc: “Vậy thì cũng không được, cậu ta là người mà tôi nhìn trúng.” “Quy tắc nói tôi có thể, thì là tôi có thể.” Người phụ nữ mỉm cười, giọng nói đầy khiêu khích: “Tôi cứ nhất định phải chọn cậu ta đấy, ông có thể làm gì nào? Vi phạm quy tắc?” Trấn trưởng trầm mặc, không đáp lại. Người phụ nữ lại cười nhếch mép, bà ta chậm rãi lướt qua Ân Tu, cứ đi cứ đi, rồi âm thanh dần biến mất. “Mở mắt!” Xung quanh vang lên tiếng nhắc nhở, người dân xung quanh cũng trở nên ồn ào, xóa bỏ sự tĩnh lặng vừa rồi, Ân Tu cũng từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt, thì đã bắt gặp ngay những ánh nhìn lạnh lẽo của cư dân, mọi người đều nhìn cậu như đang nhìn một người chết, ánh mắt họ giá buốt vô cùng. Ân Tu dịch mắt nhìn sang trấn trưởng bên cạnh, ông ta đang trầm tư gì đó với sắc mặt khó coi, ánh mắt cũng hỏang hốt. “Bà ta nói chọn tôi là có ý gì?” Ân Tu vừa lên tiếng hỏi thì trấn trưởng giật mình ngay, ông ta thử chuyển chủ đề: “Không có gì đâu, cậu không cần để ý đến…” “Là có ý chọn tôi làm vật hiến tế à?” Lời của Ân Tu khiến cho sắc mặt trấn trưởng trở nên phức tạp. Điều này cũng đã phần nào nghiệm chứng cho suy nghĩ của Ân Tu, khi nghe thấy tiếng thở căng thẳng của những người xung quanh, cậu đã đoán ra được người phụ nữ này dừng lại trước mặt ai thì người đó sẽ gặp xui xẻo. Mỗi ngày sẽ phải hiến tế một người, người đó sẽ được người phụ nữ đích thân lựa chọn trước khi nghi thức kết thúc, e rằng đây chính là quy tắc hiến tế. Nhưng vấn đề ở đây chính là, cậu không phải là dân trong trấn, đáng lý dù chọn vật tế thì cũng không nên chọn cậu mới phải, việc người phụ nữ chọn cậu cũng là việc xảy ra ngoài dự kiệu của trấn trưởng, thế nhưng trước khi rời đi bà ta có nói một câu: “Hôm qua thì không được, nhưng hôm nay thì được.” Chẳng lẽ hôm nay cậu đã làm ra việc gì khiến bản thân có thể trở thành vật tế được chọn hay sao? Là chỉ một mình cá nhân cậu có thể bị chọn, hay là tất cả những người chơi khác cũng thế? “Ông đưa tôi đến tham gia nghi thức, là để bán tôi cho bà ta à?” Ân Tu sâu xa liếc mắt một cái, trấn trưởng nhân chóng phủ nhận. “Chỉ đơn thuần tham gia nghi thức hiến tế thì sẽ không bị chọn đâu, nếu như ả ta nguyện ý, thì dù là đám người nấp trong nhà kia đều có thể trở thành vật tế…” Trấn trưởng ngước mắt nhìn những người chơi khác trong nhà cao tầng: “Nhưng mà tôi lại thật sự quên mất một chuyện rồi, cậu quả thật đủ tư cách để trở thành vật tế.” “Là chuyện gì?” Ân Tu chắc chắn, rằng ban ngày nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho người chơi có xác suất trở thành vật hiến tế, nhưng cậu vẫn không rõ đó là chuyện gì. Trấn trưởng không có trả lời vấn đề này, ông ta cũng không có ý định nói. Ánh mắt ông ta nhìn sang Ân Tu trở nên u ám: “Chuyện đã đến nước này, tôi sẽ không để cho cậu bị những thứ khác giết trước đâu.” Trấn trưởng lại tiếp tục kéo tay Ân Tu, nhưng lần này ông ta không hỏi ý trước nữa, bắt lấy cậu xong ông ta tự mình rầm rì lẩm bẩm: “Cậu là tác phẩm nghệ thuật trong 1000 món mới tìm đc 1, hai tên đó chẳng có con mắt nghệ thuật nào, rơi vào tay bọn chúng thì cậu chỉ có thể rơi vào hoàn cảnh bị gặm cắn thành bảy, tám mảnh mà thôi, cậu mà bị ăn thì sẽ là một điều lãng phí.” Ông ta thương tiếc lắc đầu nhìn Ân Tu, sau đó buông tay rời đi: “Tôi còn có chuyện cần phải làm, đi trước đây.” Nói xong hai, ba câu kỳ quặc thì ông ta liền rời khỏi đây. Sau khi thực hiện xong nghi thức, người dân xung quanh cũng dần tản ra, chẳng bao lâu, quảng trường chỉ còn sót lại mỗi Ân Tu. Cậu ngơ ngác nhìn về phía bao tải nhuốm máu và những vệt máu nhỏ giọt trên tế đàn, có lẽ cậu phải nhanh chóng thúc đẩy tiến độ của phó bản rồi. Sau khi trở về tòa nhà, Ân Tu để ý thấy tất cả người chơi đã ra
Chương 31: Nghi Thức Hiến Tế
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~ Ân Tu không dám xác nhận ngay lập tức, chỉ thầm nhủ tính khả năng này ở trong lòng. Ít nhất có thể nhìn ra được sự chán ghét của người dân đối với người phụ nữ sẽ xuất hiện vào ban ngày này dựa vào phản ứng của họ, chẳng những thế bọn họ còn khá vui vẻ khi chuẩn bị nghi thức hiến tế. “Lúc đến đây cậu đã xem qua bia đá bên ngoài lối vào thị trấn chưa?” Thấy Ân Tu im lặng, trấn trưởng lại lần nữa mở lời. “Đã xem qua.” Ân Tu gật đầu, bên trên bia đá có khắc những quy tắc của thị trấn này, cậu không chỉ xem qua mà còn ghi nhớ kĩ càng. “Vậy cậu có nhớ quy tắc đầu tiên là gì không?” Trấn trưởng lại mỉm cười dò hỏi. “Không được để cho trẻ con chạm vào tế đàn ở quảng trường lúc trời tối?” “Đúng.” Trấn trưởng dời tầm mắt khỏi người Ân Tu, rồi nhìn sang tế đàn ở đằng xa: “Trước khi bị phong ấn, ả đàn bà đó rất thích ăn thịt trẻ con trong trấn, nhưng sau khi bị phong ấn thì ả ta đã chẳng còn đủ sức mạnh để làm điều đó nữa, nguồn sức mạnh duy nhất còn sót lại chính là khiến cho người ta biến thành quái vật thông qua tế đàn, nhưng điều này chỉ có hiệu quả đối với mấy đứa nhỏ, bởi vì sức đề kháng của bọn chúng quá yếu, cho nên ban đêm cấm tuyệt trẻ con chạm vào tế đàn để tránh bị nhiễm phải lời nguyền và biến thành quái vật.” Ân Tu rũ mắt trầm tư. Nhắc nhở tiền cảnh: Bé gái hạnh phúc theo mẹ đi đến nhà của bà ngoại ở Thị Trấn Quái Vật. ★★Tiền cảnh trong bố cục hình ảnh là phần nằm ở phía trước cùng của khung hình. Nó thường là các yếu tố, chi tiết hoặc đối tượng đặt gần mắt nhất, là đối tượng mà bạn muốn người xem chú ý đầu tiên. Tiền cảnh đóng vai trò quan trọng trong việc tạo ra sự sâu và cân đối cho bức ảnh. Bé gái theo mẹ đi đến thị trấn, vậy có nghĩa là bọn họ là khách ngoại lai, vốn không được tính là cư dân của thị trấn, mà lúc này nơi đây cũng đã trở thành Thị Trấn Quái Vật, chỉ có cư dân trong trấn mới biến thành quái vật, mà bé gái và mẹ của nó là khách từ bên ngoài đến nên sẽ không biến hình như vậy. Nhưng hiện giờ, bé gái lại có thể biến thành quái vật… “Nó đã chạm vào tế đàn…?” Ân Tu chỉ có thể nghĩ ra điều này, bởi vì quy tắc thứ 5 của thị trấn có viết, khách từ bên ngoài đến có thể quan sát nghi thức hiến tế, nhưng không thể vi phạm quy tắc. Vậy thì, có khả năng là bé gái đã tham gia nghi thức hiến tế, nhưng nó lại vi phạm quy tắc để bị biến thành quái vật. Quy tắc thứ 6 của thị trấn… 【Không được để cho những vị khách ngoại lai đã sơ ý vi phạm quy tắc sống sót rời khỏi nơi đây.】 Đây là nguyên nhân mà giấy nhắn của người mẹ cứ liên tục nhắc rằng phải giấu bé gái đi sao? Bởi vì cư dân trong trấn sẽ xử lý những kẻ ngoại lai đã vi phạm quy tắc, bọn họ sẽ không cơ hội sống sót để rời khỏi đây, bé gái cũng bắt buộc phải chết. Một vài lời ngắn gọn của trấn trưởng đã cho Ân Tu rất nhiều gợi ý, hiện tại cậu phỏng đoán, quái vật là dùng để chỉ người phụ nữ kia, chứ không phải dùng để ám chỉ bé gái vốn từng là con người. Lúc cậu đang ngẩn ngơ thì nghi thức dường như đã bắt đầu, từng ngọn đuốc xung quanh tế đàn lần lượt được thắp sáng, ánh lửa ám vàng cực kì bắt mắt trong đêm đen, và cũng vẽ nên sắc màu ấm áp cho thị trấn. Có không ít người chơi ngước nhìn ra từ cửa sổ của nhà cao tầng, chăm chú quan sát nghi thức này. “Bây giờ cậu có muốn cùng tôi đi qua đó xem thử không?” Trấn trưởng lần nữa đưa tay ra với Ân Tu, trên mặt vẫn mang nụ cười nhiệt tình. Ân Tu rũ mắt nhìn tay của ông ta, tự tính toán giá trị thông tin vừa nhận được khi nãy, rồi yên lặng đặt tay mình lên. Làn đạn sốc nặng toàn bộ: “Cậu ta đưa tay ra rồi! ! Đặt tay lên luôn rồi! !” “Cậu ta đã thật sự chịu để mắt đến trấn trưởng rồi! Vừa rồi bọn họ đang nói về chuyện gì vậy? Thứ mà cậu ta nghe thấy khác với thứ mà tôi nghe được hay sao? ! Sao thái độ của Ân Tu thay đổi dữ quá vậy!” “Hãy chú ý nè, cậu trai trên màn hình tên là Ân Tu, cậu ta vừa đồng ý nắm tay một gã trai lạ khác, nhưng lúc này đây, sắc mặt của một người đàn ông ở bên cửa sổ tầng hai đang dần trở nên âm trầm, mang theo sát ý nồng đậm trừng vào bọn họ, đoạn tình cảm tay ba này phải làm sao để hạ màn đây, xin hãy đón xem chương trình livestream trực tuyến được phát sóng vào đêm hôm nay.” “Hahahaha, lầu trên, cậu cũng biết lý giải tình huống
Chương 30: Tôi Bầu Cho Bạn Cùng Phòng Một Phiếu
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~~ Sau khi trải qua một khoảng lặng dài, thì đã có người trên làn đạn phá vỡ sự yên tĩnh này. “Khụ… sau khi trải qua giây phút suy xét thâm sâu thì tôi vẫn cảm thấy bạn cùng phòng là tốt nhất, tôi cho bạn cùng phòng một phiếu.” “Bạn phía trên nói rất có lý, không biết tại sao tôi lại đột nhiên tỉnh ngộ rồi, tôi cũng cho bạn cùng phòng một phiếu.” “Ừmm, bạn cùng phòng tốt, bạn cùng phòng tốt nhất…” Làn đạn hòa hợp, lời nói thống nhất một khuôn. Bên trong phó bản, Ân Tu rũ mắt trầm tư, không trả lời ngay. Dù sao thì cũng thấy rõ ràng đối phương có mục đích, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản mà giao thông tin vào tay cậu như vậy, hơn phân nữa là đang giăng bẫy đợi cậu bước vào. “Chỉ cần bỏ ra chút thời gian đi với tôi một chuyến mà thôi, đối vời cậu mà nói, cũng đâu có lỗ gì đâu, đúng không?” Trấn trưởng thấy Ân Tu không chút dao động, ông ta thấp giọng mê hoặc, vừa nói, ông ta vừa dán chặt ánh mắt lên đôi mi đang rũ bóng dưới ánh đèn lạnh lẽo, ông ta hưng phấn nhìn chúng khẽ chuyển động mỗi khi cậu chớp mắt, giọng điệu cũng trở nên phấn khích hơn. “Muốn vượt phó bản này với số sao cao nhất, thì phải hiểu rõ tất cả các bối cảnh của thị trấn, cậu tự mình thăm dò như vậy là rất chậm, có khi đi hết quy trình mà vẫn chưa thể hé mở được chân tướng, cậu nói xem có đúng không?”. Ông ta yên lặng kéo gần khoảng cách với Ân Tu, ánh mắt sáng rực, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa có hành động gì quá càn rỡ, dù sao thì tay của Ân Tu vẫn chưa rời khỏi chuôi đao kể từ khi ông ta xuất hiện. “Nếu tôi không đi theo thì sao?” Ân Tu nâng mắt nhìn ông ta, thong thả hỏi. Khóe miệng trấn trưởng hơi cong, chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi u tối của Ân Tu, đường nét khuôn mặt sâu lắng chợt lóe lên một tia âm lãnh dưới ánh đèn: “Ở thị trấn này, không một ai có thể cự tuyệt lời mời của trấn trưởng.” Ân Tu im lặng một hồi, bầu không khí giữa hai người ngưng đọng và trở nên khó xử. “Nếu như tôi cứ một mực từ chối thì sao?” “Không một ai có thể từ chối.” “Hậu quả của việc từ chối là gì?” “Cậu sẽ không muốn biết đâu.” “Đây là uy hiếp à?” Trấn trưởng hơi buông lỏng biểu cảm, mang theo một tia ấm áp nhàn nhạt, nói: “Sao lại có thể? Chỉ cần cậu phối hợp, thì sẽ chẳng phải là uy hiếp rồi.” Ân Tu lập tức lạnh mặt, khiến làn đạn một phen kinh ngạc. “Vừa mới vào thị trấn mà đã đánh nhau với trấn trưởng luôn, thì có phải là hơi nguy hiểm rồi không?” “Tôi đã nói trấn trưởng không phải là hạng tốt lành gì, ông ta giả vờ cả đấy.” “Lúc trước ai đã bỏ phiếu cho ông ta vậy? Bây giờ quay đầu bầu cho bạn cùng phòng thì vẫn còn kịp đấy.” “Trước hết cứ trừ tôi ra.” “Đừng lo mấy chuyện này nữa, bây giờ tốt nhất là có ai đó ra đây phá vỡ cục diện này thì mới được!” Tầm nhìn của quần chúng dính chặt trên màn hình phát sóng.Wattpad: tuyetnhi0753 Sau khi tình thế giữa Ân Tu và trấn trưởng rơi vào bế tắc, không còn gì để bàn luận, thì cậu siết chặt cán đao, còn trấn trưởng thì lùi về sau. Đao đã sẵn sàng, vừa chạm liền vung ra. Vậy mà một giây sau, một khung tranh từ trên trời rơi xuống chặn ở giữa bọn họ, tiếng vật nặng kêu vang, khiến bầu không khí căng thẳng của hai bên trở nên ngây ngốc. “Đụ má, vứt vật nặng từ trên không, ai mà không có tố chất như vậy!” Làn đạn luân phiên mắng nhiếc, kế đến liền nhìn thấy Lê Mặc trên cầu thang. “Khụ… ném tốt lắm!” “Xuất hiện đúng lúc lắm! Không hổ là cái đùi mà tui nhắm đến!” “Xông lên! Tuy rằng anh cũng là quái vật, nhưng tôi cổ vũ anh đạp trấn trưởng xuống rồi lên ngôi!” “Thứ mà tôi đang xem là phòng phát sóng của phó bản khủng bố à? Làn đạn đều đang nói chuyện gì đâu không…” Sự xuất hiện của Lê Mặc càng khiến cho bầu không khí tại tầng một trở nên quái gở hơn, anh cúi đầu chăm chú quan sát trấn trưởng dưới cầu thang, mà trấn trưởng cũng đang bất động nhìn sang anh. Hai ánh nhìn va chạm và cắn xé nhau trên không, các bức tranh treo trên tường lần lượt động đậy. Ánh mắt Ân Tu quét qua giữa hai người, cậu yên lặng nhặt khung tranh bị ném xuống lên, bên trong trống rỗng, chỉ là một khung tranh rỗng tuếch, sau khi tham khảo những bức tranh xung quanh, thì khung tranh này giống như được chuẩn bị sẵn cho ai đó vậy. Rất hiển nhiên là Lê Mặc đang nhắc nhở cậu, rằng trấn trưởng có ý đồ với cậu. “Đây… chỉ là một khung tranh chưa kịp dùng đến trong phòng mà thôi.” Thấy Ân Tu đang xem xét khung tranh, trấn trưởng lập tức giải thích, điều này càng khiến cho
029 – Là Giao Dịch Py Đó Các Anh Em!
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~~~~ ★★Giao dịch PY: từ ngữ thông dụng trên mạng, vốn dùng để chỉ giao dịch giữa bạn bè với nhau. Nhưng nghĩa thường thấy hiện nay là giao dịch rắm (thật ra dịch thô là giao dịch lỗ đí.t), dùng để chỉ có một hành động kinh doanh mờ ám đằng sau đó. Những người được nhắc nhở đó nhanh chóng kinh hoàng nhìn lên những bức tranh treo trên tường. Trong vô số các bức tranh treo tường đang nhắm mắt, thì có một bức người trong tranh đang mở mắt nhìn thẳng sang Ân Tu. “Sziii… vẫn nên tránh xa cậu ta ra thì hơn… đi theo cậu ta e rằng sẽ không gặp được chuyện gì tốt.” “Đại lão Trương Tư nói không sai, không đi theo cậu ta là tốt nhất.” Người chơi rùng mình và nhanh chóng dọn dẹp chén dĩa của mình sang một bên. Ân Tu trong lúc vô ý thức lại bị đám người chơi cô lập. Hành động này khiến cho làn đạn trầm mặc: “Sao Ân Tu đứng ở đâu cũng không hòa nhập được hết vậy ta.” “Lầu trên bớt nói nhảm, là Ân Tu cô lập bọn họ.” “Tuy rằng có thể thông cảm, nhưng đứng ở góc nhìn thượng đế thì thấy tức thật, tôi đang chờ bọn họ phát hiện ra tên Trương Tư vô dụng kia mới là đồ bỏ.” “Haha, tôi cũng đang chờ đây, may là tính tình của Ân Tu tốt, chứ ai mà chống đối tôi như thế, thì tôi vả cho bôm bốp.” “Tôi cá Ân Tu sẽ ghi thù này.” “Cược! “ Sau giờ cơm tối, người chơi lần lượt trở về phòng, thành thật tuân thủ quy tắc, dù sao thì điều kiện để bọn họ vượt qua phó bản là bảo vệ an toàn cho bé gái để nó hoàn thành nhiệm vụ, cùng với cái quy tắc lạ lùng là đặt thi thể lên tế đàn, cho nên bây giờ đang yên đang lành thì không nên đi làm loạn làm gì, mắc công lại vi phạm quy tắc. Sau khi đưa bé gái trở về phòng, Ân Tu một mình đi kiểm tra sơ qua kết cấu của ngôi nhà. Cậu nhớ trong quy tắc có nhắc đến tầng hầm, nên liền đi tìm một vòng, sau cùng phát hiện ra có một cửa ngầm ở sảnh lớn tầng 1. Nó ở ngay dưới cầu thang, không quá kín đáo, nhưng nếu như không quan sát kĩ thì quả thật sẽ khó mà phát hiện ra. Đây có lẽ là lối vào của thứ được gọi là tầng hầm. Trên bức tường gần lối vào có treo rất nhiều tranh, dày đặc gần như chiếm cứ cả mặt tường, có vô số ánh nhìn đổ lên người Ân Tu kể từ khi cậu xuất hiện ở đây, dai dẳng không dứt, nhưng nếu ngẩng đầu nhìn lên, thì cũng chỉ thấy được những gương mặt xinh đẹp, thanh tú trong từng khung tranh to, nhỏ. Vô số khuôn mặt mang một biểu cảm cùng xuất hiện trên một bức tường, khó tránh khiến cho người ta rùng mình. Ân Tu không tiếp tục nhìn vào tranh, cậu xoay đầu qua, sờ lên khe hở trên mặt tường, rồi thử đẩy nhẹ một cái, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy vào trong, căn bản là không có khóa. Việc xuống tầng hầm hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức của người chơi. Khi mà quy tắc đã viết không được xuống tầng hầm, cộng với việc một nơi nguy hiểm như thế này mà lại không có một chút phòng bị nào cả, thì có thể chắc chắn 100% đây là vị trí nguy hiểm, nếu bước chân vào có khả năng sẽ xảy ra biến cố. Đây không phải là lúc thích hợp để đi vào thăm dò. Ân Tu buông tay, lùi lại một bước chuẩn bị rời khỏi. Cậu vừa quay đi thì sau lưng liền vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, lúc quay đầu lại nhìn, thì phát hiện bức tranh đang treo trên tường đã rơi xuống, mặt lưng của bức tranh hình như có dính thứ gì đó. Ân Tu khom người nhặt lên xem, là một bức ảnh. Đây là ảnh chụp dáng vẻ lúc trước của nơi này, có đông đảo người dân đang bận rộn trên thị trấn mới toanh và hài hòa này, họ tươi cười rạng rỡ, hân hoan cùng nhau chụp hình ở quảng trường thị trấn, trong bối cảnh của bức ảnh, không có bức tượng điêu khắc người phụ nữ, cũng không có căn nhà mà bọn họ hiện đang ở, khuôn mặt của tất cả mọi người đều rất hòa hợp, hạnh phúc, dường như không có chút âm u, căng thẳng nào như bầu không khí hiện tại. Thậm chí, trong ảnh còn có một hai gương mặt nhìn khá quen mắt, ngẩng đầu lên liền có thể tìm ra những dáng vẻ tương tự trong khung tranh. Thị trấn đầy ắp quái vật này lúc trước dường như chỉ là một trấn nhỏ bình thường, biến cố có lẽ đã xảy ra kể từ khi bức tượng điêu khắc kia và tòa nhà này xuất hiện.Wattpad: tuyetnhi0753 Cảm giác bị nhìn ngó xung quanh vẫn chưa vơi đi, người trong tranh không còn cố gắng xâm nhập vào trong ý thức của cậu như trước nữa, nhưng khí tức vẫn bám riết không buông, nó lần nữa thử thu hút sự chú ý của Ân Tu, khiến cho cậu luôn cảm thấy đầu óc của mình không được tỉnh táo. Cậu
028 – Đêm Nay Cậu Ta Phải Xảy Ra Chuyện
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~ Phòng của khách sạn không lớn, bên trong có hai chiếc giường đơn, có phòng tắm gội nhưng lại không có chỗ đi vệ sinh, bày trí đơn giản, vừa vặn cho hai người ở. Trên tường ngoài treo một bức tranh ra, thì còn có một khung cửa sổ, cửa sổ không lớn, rộng bằng khoảng cách giữa hai vai Ân Tu, nhìn ra ngoài có thể thấy được khung cảnh của quảng trường và bức tượng điêu khắc của người phụ nữ kia, không ngờ tầm nhìn trong phòng lại tốt đến như vậy, chuẩn xác nhìn thẳng đến quảng trường. “Anh trai, bức tranh này lạ quá đi.” Bé gái vừa vào phòng liền chạy nhảy, xoay vòng lung tung chợt chỉ tay lên bức tranh trang trí treo trên tường. Trên bức tranh là một cô gái xinh đẹp đang nhắm hai mắt, tóc vàng óng ả diễm lệ, làn da trắng ngần, hai tay đan chéo trước ngực như đang cầu nguyện, tranh vẽ sống động như thật. Lúc Ân Tu vừa bước vào khách sạn này thì cũng đã nhìn thấy một bức tranh tương tự ở đại sảnh, nhưng trên tranh vẽ không phải là một cô gái, mà là một thiếu niên thanh tú, cũng nhắm mắt y như vậy. Các bức tranh cùng loại hình như vậy có khắp cả hành lang, lối lên cầu thang, nhân vật bên trong bức tranh, nam có nữ có, độ tuổi cũng không quá eo hẹp, điểm tương đồng là đều nhắm mắt. Ân Tu chợt nghĩ đến một quy tắc: Không được nhìn vào mắt của các nhân vật trong tranh trong thời gian dài, không được để ý đến âm thanh của bọn chúng. ★★nhìn vào mắt ở đây là mắt của mình phải nhìn vào mắt của nhân vật trg tranh, nó nhìn mình, mình nhìn nó. Đầu tiên, nhân vật trong tranh đều nhắm mắt thì làm sao mà đối mắt nhìn nhau? Huống hồ gì còn có âm thanh, vừa nhìn quy tắc thì liền biết, những bức tranh trong cả tòa nhà này 100% đều không đơn giản, nhưng ngặt nỗi chỗ nào cũng có tranh. “Kỳ lạ chỗ nào?” Ân Tu nhẹ giọng dò hỏi, muốn thử xem trong mắt bé gái có nhìn ra gì khác không. “Tại sao lại phải vẽ hình dáng lúc nằm ngủ của chị gái này chứ?” Bé gái chỉ chỉ vào bức tranh rồi nhìn sang Ân Tu, bộ dạng thật đơn thuần. Ân Tu nhìn bức chân dung, cô gái trên đó nhắm mắt êm ả như năm tháng tĩnh lặng, bị bức tranh cố định vĩnh viễn ở khoảnh khắc này, ai vừa nhìn vào thì đều sẽ nghĩ rằng cô ta đang cầu nguyện, nhưng câu nói đang nằm ngủ của bé gái lại khiến lối tư duy của Ân Tu được mở mang thêm. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra từng sợi tóc đều suôn theo da đầu mà buông xõa, nhưng bởi vì đã được sắp xếp rất hợp lý nên không dễ dàng nhìn ra. Cũng có khi bức tranh đang phản ánh hình bóng một cô gái đang say ngủ, nhưng bởi vì góc nhìn nên trông có phần sống động. Thậm chí càng nhìn, thì hình ảnh trong tranh càng trở nên quái dị, không gian bên trong tranh đang ngày càng méo mó, giống như đang muốn hút người vào bên trong, khiến người ta cảm thấy choáng váng. “Có thể là do cô ta nhìn đẹp hơn khi đang ngủ…” Ân Tu nhanh chóng nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn bức tranh nữa, cậu nhanh miệng qua loa vài câu rồi nắm lấy tay bé gái: “Một lát nữa trời sẽ tối, chúng ta xuống tầng ăn cơm trước.” “Được.” Bé gái cười tủm tỉm gật đầu, trước khi đi còn quay lại vẫy tay với cô gái trong bức chân dung. Ân Tu liếc nhìn, tuy cậu đã không còn nhìn vào tranh nữa nhưng cảm giác bóp méo vẫn còn y như cũ. Cậu lập tức mở cửa phòng, muốn ra ngoài hít thở không khí. Vừa ngẩng đầu, thì một đôi mắt màu xanh lam bất thình lình xông vào tầm nhìn của cậu, trên hành lang có treo một bức tranh, người trong tranh là một cậu thanh niên thanh tú, có tuổi tác tương đồng với cậu, giờ phút này đây cậu ta đang kinh hãi tựa sát vào khung tranh trừng thẳng vào Ân Tu. Khi ánh mắt chạm nhau, cảm giác không gian méo mó trong nháy mắt càng thêm mãnh liệt hơn. Không thể đối mắt với tranh quá lâu… là ý này sao? Xuất hiện quá bất ngờ, không kịp phòng bị. Ân Tu tức tốc nghiêng đầu, dửng dưng dắt bé gái ra khỏi phòng, không để ý đến cậu trai trong tranh nữa. Nhưng người trong tranh vẫn không ngừng nhìn chằm chằm, quan sát từng hành vi cử chỉ của cậu, trước khi Ân Tu đi khỏi, giọng nói của cậu trai chậm rãi vang lên: “Xin hãy cẩn thận, hãy cẩn thận, đề phòng hắn ta…” Âm thanh trầm thấp và vụn vỡ đó hòa quyện với cảm giác ánh nhìn đan xen trong hành lang, rơi thẳng vào lưng Ân Tu, như là kim châm. “Cậu cậu rất nguy nguy nguy hiểm… cậu cậu cậu còn nguy hiểm hơn cả bọn chúng.” “Đêm đến đừng đáp lại hắn, đừng đáp lại, đừng đừng đừng đáp…” “Mau rời khỏi đây mau mau đi đi…” Tầng tầng lớp lớp những âm thanh mơ hồ không rõ, chồng chéo lên nhau,
027 – Chúng Ta Chia Phòng Ngủ
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~ Ở trong phó bản, mọi người tụ tập lại với nhau chỉ là vì lợi ích, nên cũng sẽ có lúc bán đứng lẫn nhai trong thời khắc then chốt, có điều nếu làm như vậy thì rất dễ bị những người chơi khác cô lập, dù sao thì cũng chẳng ai mong muốn người bị bán tiếp theo sẽ là mình. Nhưng nếu như người bị bán đi là đội trưởng của một đoàn đội, thì đây lại là vấn đề lớn, mấy người này gần như sẽ trở thành cái đinh trong mắt cả đoàn đội đó. Những người chơi trong đại sảnh ngay lập tức sinh ra ý thức thù địch đối với họ, tuy không ai nói rõ nhưng ánh mắt của bọn họ đã khẳng định điều đó. “Chúng tôi không có bán đứng anh ta.” Chung Mộ hừ nhẹ, không phục mà khoanh tay trừng lại: “Chúng tôi làm sao dám bán đứng đại lão thân tự mang đạo cụ chứ, là anh ta vứt bỏ chúng tôi, rồi một mình bỏ chạy, kết quả bản thân lại chẳng sống được, còn chúng tôi thì lại an toàn vượt qua được đám quái, đáng đời mà.” Trương Tư không tin: “Anh Quảng sẽ không dễ dàng bỏ rơi đồng đội, điều này mới đúng, hơn nữa dựa theo cách nói của các người, nếu bỏ chạy một mình thì khả năng sống sót của anh ta phải cao hơn chứ, chắc chắn là các người đã bỏ rơi anh ta.” “Anh cho rằng chỉ cần vứt bỏ một người thì những người khác đều có thể an toàn được hay sao? Đám quái vật trong phó bản này chưa chắc đã dễ nói chuyện, dù sao thì chính mắt tôi đã thấy anh ta bỏ chạy, còn về anh ta làm sao mà chết… thì tôi đâu có biết.” Chung Mộ dời mắt. Trương Tư vẫn như cũ không tin, từng bước thúc ép: “Vậy các người làm sao mà sống được giữa một bầy quái vật? Chúng tôi không tin bị quái vật tập kích như vậy mà các người vẫn có thể bình yên vô sự trở về.” Chung Mộ chỉ tay vào Ân Tu: “Anh nhìn xem trên người anh ta toàn là máu kìa, lấy đâu ra bình yên vô sự? Nếu không phải anh ta lấy thân ra chắn lũ quái vật thì tôi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với anh chắc.” Ánh mặt của đám đông dừng trên cơ thể tắm máu của Ân Tu, nhất thời nói không nên lời, ít nhất đã nhìn thấy dấu vết bị tập kích, nhưng kết quả này cũng chẳng khiến bọn họ tin phục là bao. Một người trông vừa không có sức sống vừa yếu ớt như kia thì làm sao có thể giết được cả lũ quái vật? Trương Tư chau mày, vẫn cắn chặt chuyện bọn họ đã bán đứng Vương Quảng, bộ dạng tin tưởng sắt son này khiến cho đạn mạc lo sốt vó. “Rốt cuộc thì đến khi nào con người này mới có thể nhìn thấy bình luận của chúng ta chứ! Tôi gấp rồi!” “Khi tiến vào khu vực chủ trong phó bản, thì sẽ không thể nhìn thấy được đạn mạc, đây là do phó bản sợ mọi người sẽ nhắc nhở cách qua màn, nhưng tôi xem mà cũng thấy sốt ruột á, có thể nào nhanh chóng nhận ra được ai mới là đại lão thật sự dùm không!” “Nếu bọn họ thật sự nhận định Vương Quảng là đại lão, rồi cô lập Ân Tu, thì tôi sẽ cười đến ngủ không được luôn.” “Xem tiến triển như này thì cũng có thể lắm.” “Bây giờ, tôi rất mong Trương Tư sẽ sống sót thật tốt, tốt nhất là sống ra khỏi phó bản luôn, để cho những người trong thị trấn vả mặt của hắn ta, để hắn ta nhìn cho rõ ai mới là đại lão.” Bầu không khí trong đại sảnh ngưng đọng, Ân Tu lười day dưa với bọn họ, cậu nâng mắt, quét một vòng xung quanh: “Người là do tôi bán đi đấy, các người lại có thể làm gì?” “Mày! Quả nhiên là mày! Tao đã nhìn ra có gì không hay rồi, cả người mày toàn là máu, bọn họ thì không mảy may gì, vừa nhìn là biết khi mày gặp nguy hiểm, Vương Quảng đã đứng ra giúp mày, sau đó mày triệt để bán đứng anh ta vì bản thân.” Trương Tư trừng Ân Tu, từng câu áp bức. “Cho nên, anh có thể làm gì?” Ân Tu lười biếng nhìn Trương Tư: “Giết tôi hả?” Trương Tư mắc nghẹn, ngay khi câu đó vừa dứt, thì bé gái trong lòng cậu và ngay cả người bạn cùng phòng mặc đồ đen bên cạnh đều tức khắc nhìn sang hắn ta, ánh mắt đó âm u khó lường, giống như đang muốn ăn thị người vậy. Trước thì không nói đến người bạn cùng phòng kia, nhưng bé gái thì quả thật sẽ ăn người. “Mày… mày đưa bé gái cho bọn tao, sau đó bọn tao đi làm nhiệm vụ, mày không được đi theo.” Trương Tư không dám động vào Ân Tu, chỉ có thể lùi một bước, thử dùng một cách khác cách ly cậu. “Vậy các người phải hỏi xem nó có bằng lòng đi theo các người hay không.” Ân Tu nâng tay, bóp nhẹ cái má của bé gái: “Em có muốn đi theo bọn họ không?” “Không muốn!” Bé gái quyết đoán lắc đầu, sau đó tựa đầu vào lồng ngực Ân Tu,
026 – Hân Hạnh
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~ “Chào mừng các cậu đến với thị trấn.” Khuôn mặt của trấn trưởng vã cả mồ hôi, một bên cười gượng một bên rút lại cánh tay đang đặt trên đầu vai Ân Tu. Sau khi dắt bé gái qua đưa cho Ân Tu thì Lê Mặc xoay người lại vươn tay bắt lấy bàn tay vừa rồi đã chạm vào Ân Tu của trấn trưởng, trông như hai người bạn đang bắt tay nhau, anh mỉm cười nói: “Lần đầu gặp mặt, hân hạnh.” ★★Hân hạnh: Vui mừng, lấy làm may mắn khi được dịp tiếp xúc, quan hệ với ai. “Hân hạnh.” Trấn trưởng nở nụ cười, trả lời qua quít một câu rồi thử rút tay mình lại, nhưng cả bàn tay dường như đã bị cố định lại trong lòng bàn tay của anh ta, rút cỡ nào cũng không ra được. Nụ cười trên mặt ông ta trở nên cứng đờ, ngước mặt nhìn người đàn ông tuy đang mỉm cười nhưng lại để lộ ra vẻ kinh hoàng vô hình, lòng ông ta hoảng hốt. “Anh trai!” Bé gái loạng choạng bổ nhào vào lòng Ân Tu, khóc nức nở: “Chúng ta mau rời khỏi đây đi, em ghét chỗ này!” “Ừm.” Ân Tu gật đầu, ánh mắt ôn hòa hơn mấy phần, bế bé gái lên rồi đi. “Các người…” Chung Mộ lúng ta lúng túng nhìn sang Lê Mặc đang bắt tay với trấn trưởng, sau một hồi không biết làm sao thì cậu ta đã lựa chọn đi theo Ân Tu. Bọn họ vừa đi thì mồ hôi lạnh trên người trấn trưởng càng đổ nhiều hơn. Đạn mạc chăm chú nhìn hai người ở giữa màn hình đang đứng yên bất động, Lê Mặc mỉm cười nhìn trấn trưởng, còn trấn trưởng thì duy trì nụ cười cứng đờ, hai người cứ đứng nhìn nhau cười như vậy có chút nổi da gà đấy. “Tuy rằng đã biết trấn trưởng rất có thể không phải là người bình thường, nhưng khi họ đứng đối diện nhau thế này thì tôi càng thấy bạn cùng phòng của Ân Tu có gì đó khủng bố hơn một chút.” “Còn phải nói sao, khi anh ta bật chế độ hung tàn lên là có thể ăn sống quái vật luôn đó.” “Đã từng xem qua… là chuyện của đêm hôm trước, à mà cái người kia thì ra tên là Ân Tu sao?” “Aiyoyo, thì ra đã có người của trấn khác nhảy sang đây bình luận rồi cơ à.” “Đến nghe ngóng tin tức của đại lão, cậu ta tên là Ân Tu à? Đã thông quan mấy lần? 10 lần? 20 lần? Nhìn rất là trâu bò ấy.” “Hahaha mắt nhìn của cậu quá hạn hẹp rồi đó người anh em, cậu ta là đại lão đã thông quan toàn bộ phó bản.” “? ? ? ? Đừng cho tôi là người của trấn khác mà lừa tôi nha, không nói thì thôi!” “Người ta thật sự đã thông quan toàn bộ mà.” “Nhảm nhí, những người thông quan toàn bộ đều đã rời đi cả rồi ai mà thèm trở về trấn nhỏ chứ, trấn nhỏ các người cũng thật là, muốn che giấu thông tin thì phải nói cái gì đó đáng tin hơn đi chứ.” “Không tin thì thôi, có ngon thì các người đừng có bắt chước cách Ân Tu làm việc.” Đạn mạc hai bên đang cãi nhau thì chợt có người lên tiếng: “Ôi thôi đừng cãi nữa! Các người mau xem kìa!” Bên trong màn hình phát sóng trực tiếp, Lê Mặc vẫn đang bắt tay với trấn trưởng và không có ý định buông ra, trấn trưởng trầm mặc một hồi, bất lực than thở. “Được rồi, tôi không nên nhắm vào con mồi của cậu, giờ tôi tặng cậu một cánh tay coi như quà xin lỗi có được không?” Trấn trưởng vừa lắc đầu vừa nâng cánh tay kia lên, đầu móng tay tên bàn tay bỗng trở nên sắc bén chém gọn cánh tay đang bị Lê Mặc bắt lấy. Máu tươi phun ra nhưng ông ta lại trông bình tĩnh như thường: “Lấy đi đi.” Lê Mặc vẫn luôn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười như cũ, anh dùng sức kéo cánh tay đã bị chém đứt, xoay người đi tìm Ân Tu, không thèm liếc nhìn ông ta một cái. Cái thói ngạo mạn đến thành thạo này khiến khuôn mặy trấn trưởng tái mét. Đối phương cố ý muốn lấy cái tay đã chạm vào Ân Tu là muốn cảnh cáo ông ta, nhưng ông ta cứ không nghe đấy, ở trong cái phó bản mà ông ta làm lãnh chúa thì tất cả những gì ở trong đó đều phải là của ông ta, hơn nữa cái tên lúc nãy vừa gặp thì đã thấy đó chính là tác phẩm nghệ thuật cực kỳ phù hợp với khẩu vị của ông ta. “Szi…” Sau khi anh rời đi, vẻ mặt trấn trưởng mới lộ ra sự đau đớn, ông ta cắn răng nhìn theo bóng lưng của Lê Mặc: “Dựa vào đâu mà mày nhắm đến thì là của mày, phó bản của tao, chẳng lẽ tao lại nhường cho dị quái khác hay sao, tao cứ phải có cho bằng được đấy.” Vẻ mặt ông ta trầm xuống, ôm cánh tay xoay người rời đi.Wattpad: tuyetnhi0753 Chưa được bao lâu thì Lê Mặc đã đuổi theo kịp bước chân của Ân Tu, anh lặng lẽ chen vào, đẩy Chung Mộ ra rồi đi cạnh Ân Tu. Sau khi theo kịp thì miệng anh vẫn luôn đang nhai cái gì đó,
025 – Chẳng Phải Đã Nói Trước Ở Đây Chỉ Có Người Chơi Thôi Sao
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~~~~~ Thanh đao sắc bén, lạnh lẽo chém vỡ thân hình quái vật ra làm hai. Cơ thể màu đen lập tức ngã xuống đất cùng với chất lỏng màu đỏ bay lả tả, cùng lúc đó tay trái của Ân Tu bị người ta kéo một cái, bé gái bỗng nghiêng ra khỏi lòng cậu. “Anh trai cứu – –” Bé gái hoảng hốt hét lên. Trong lúc nhất thời, Ân Tu vô thức muốn bảo vệ bé gái đang được bế trên tay trái của mình, nhưng nó lại biến mất cực nhanh, thậm chí chưa kịp nói hết câu kêu cứu thì đã biến mất không thấy tăm hơi, đồng thời người biến mất cùng lúc đó còn có cả Vương Quảng. “Ân Tu! Coi chừng phía trước!” Chung Mộ hét lên nhắc nhở một tiếng. Ân Tu vừa quay đầu thì quái vật màu đen đã bổ nhào đến trước mặt cậu, nó há cái miệng máu to đùng đầy răng nhọn, nhắm thẳng vào đầu cậu. Tuy nhiên, giây tiếp theo, trường đao xoay vần, lưỡi đao sắc bén đâm mạnh vào miệng con quái vật, xác của nó bị Ân Tu đá văng ra ngoài. Hai con quái vật liên tiếp bị chém chết khiến lũ quái phía sau càng thêm hung tợn, đỏ mắt nhìn cậu. Ân Tu hít thật sâu, đôi mắt giá buốt đến cực độ, cậu nhìn lũ quái vật, cán đao bị siết chặt đến mức khe khẽ vang lên. Chung Mộ có thể cảm thấy được rằng cậu đang rất tức giận, cậu ta sợ hãi lùi ra sau hai bước, kinh hoàng mà ngã ra đất, trơ mắt nhìn Ân Tu mang theo trường đao phút chốc xông vào đám quái vật màu đen. Quái vật còn chưa kịp chủ động tấn công thì cậu đã xông lên rồi, hành động này đối với một người vẫn luôn không tham gia vào các trận cãi vả, luôn lấy tĩnh chế động như Ân Tu mà nói là rất kì lạ, có thể chắc chắn rằng cậu đang rất tức giận và nghĩ rằng bé gái đã bị lũ quái vật bắt đi. Đột nhiên, máu văng tứ tung từ trong đám quái vật, thậm chí không nhìn ra được bóng người đang chuyển động trong đó chính là Ân Tu, nhưng có thể nhận ra thanh đao dài đó. Mỗi nơi cậu lướt qua đều vang lên tiếng gầm của quái vật, thảm thiết vô cùng. Thay vì nói lũ quái đang tập kích cậu thì trái lại cảnh tượng này lại càng giống như cậu đang đồ sát bọn chúng, khung cảnh khủng khiếp tột độ.Wattpad: tuyetnhi0753 “Yêu cầu mấy bé dị quái còn nhỏ nên có dị quái trưởng thành xem cùng.” “Lực chiến này… chẳng trách lại là người trước đó đã gi.ết xuyên phó bản để ra ngoài.” “Có chút ghê rợn đó mấy anh em, không hiểu sao tôi lại thấy sợ hãi khi xem cảnh này.” “Ừ… giết đến đỏ mắt luôn rồi, tôi có thể khẳng định đây không phải là cách chính xác để vượt ải, nhưng… bây giờ còn có thể ngăn được cậu ta không?” “Nếu cậu ta gi.ết hết quái vật trong thị trấn thì liệu có gây ảnh hưởng gì cho phó bản không nhỉ?” “Có thể sẽ có ảnh hưởng…” “Vậy thì phải trách cái tên Vương Quảng kia ấy! Lúc nãy chính mắt tôi nhìn thấy gã sử dụng đạo cụ cướp bé gái đi!” “Chắc là thằng đó muốn bỏ lại mấy người này chứ gì!” “Nói gì thì nói, ai ra ngăn cậu ta đi, tôi thật sự sợ giết hết người dân là sẽ ảnh hưởng đến phó bản đấy.” “Chắc là không can ngăn được đâu, mà làm sao để qua được cái phó bản này ấy nhỉ?” “Theo như quy tắc thì dắt bé gái về đây sẽ không tránh khỏi việc kích hoạt sự việc này, như vậy thì sẽ tự có biện pháp giải quyết kín, chỉ cần dựa theo quy tắc không đi vào nhà của người dân trong trấn là được.” “Biện pháp mà ông nói là đây á hả?” Sau khi Ân Tu tàn sát đám quái một cách đẫm máu thì đã có không ít quái vật rút lui, muốn chạy trốn, nhưng Ân Tu không để chúng rời đi. Ban đầu, vẫn có quái vật kiên trì bổ nhào lên cắn xé Ân Tu, nhưng sau khi từng xác chết rơi rụng thì bọn chúng cũng bắt đầu hoảng sợ, dần dần có suy nghĩ muốn rút lui, không còn con nào dám chủ động tiến lên nữa. Hiện trường dần rơi vào thế bế tắc, vừa hay ngay lúc này, có một âm thanh quen thuộc hét lên can ngăn ở ngoài vòng quái vật: “Ban ngày ban mặt! Ai cho các người ra khỏi nhà! Đều không muốn sống nữa rồi đúng không!” Giọng nói này vừa vang lên thì lũ quái vật như đã hoàn thành xong nhiệm vụ, không một ai muốn ở lại thêm nữa mà bỏ chạy tán loạn không kịp nhìn đường, phóng ngay vào nhà mình, kính koong một tiếng cửa đóng lại, dường như chỉ trong chớp mắt, con đường đầy rẫy quái vật màu đen đã trống rỗng, chỉ còn lại vài bóng người sót lại ở giữa con đường. Người đến chính là trấn trưởng. Ông ta quét mắt nhìn xuống con đường rải đầy xác ch.ết, sau đó tập trung vào bóng người đứng ở chính giữa. Ân Tu cầm đao đứng giữa đám xác của quái vật, chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu đỏ
024- Sự Nhiệt Tình Của Cư Dân Trong Thị Trấn
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~~~ Lê Mặc cởi áo khoác ra đưa cho Ân Tu. Ân Tu nhận lấy rồi trùm lên người bé gái. Thời khắc này Chung Mộ có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Lê Mặc và bé gái chuyển đổi thật vi diệu. “Em mới không thèm mặc áo của anh ta đâu…” Bé gái lẩm bà lẩm bẩm, rất là chê bai, nó đưa tay kéo cái áo đang trùm một cái. “Không được kéo xuống, mẹ em đã dặn dò không được cho người trong thị trấn phát hiện ra em, đường đến nhà bà ngoại rất nguy hiểm.” Ân Tu ấm giọng nhắc nhở, trùm cái áo về như cũ. “Nhất định phải trùm sao?” Bé gái rất là không tình nguyện. “Nhất định.” Bé gái thỏa hiệp sau khi nghe thấy câu trả lời chắc chắn từ Ân Tu. Thần sắc Vương Quảng phức tạp, bé gái dị quái này cũng quá nghe lời Ân Tu đi, đổi lại là người khác thì chưa chắc đã có thể bình thản mà soát phó bản như vậy đâu. Xem ra Chung Mộ nói rất đúng, quả thật Ân Tu càng thích hợp làm người dẫn đội hơn cả gã, nhưng nếu thật sự để một người mới lên dẫn đội còn gã chỉ nằm thắng thì khi trở về chắc chắn sẽ bị mấy tên ở trấn nhỏ cười ch.ết, vậy thì không được đâu. “Đi thôi, nhân lúc trời vẫn chưa tối thì nên trở về thị trấn.” Ân Tu nắm tay bé gái, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bọn họ nên nhanh chóng quay về. “Muốn anh trai bế.” Bé gái kéo kéo cái áo khoác, nghĩ sao cũng không thấy thoải mái, nên cố ý làm nũng lắc lắc tay Ân Tu. Ánh mắt Lê Mặc chợt tối sầm, nhìn chằm chằm vào bé gái, nó bĩu môi giả vờ không hay biết gì mà nhìn về nơi xa. “Được.” Ân Tu không nghĩ gì nhiều, cậu vươn tay bế bé gái lên, hoàn toàn phớt lờ khí tức âm u, lạnh lẽo mà Lê Mặc ở phía sau đang tỏa ra. “Đi đi đi đi.” Mồ hôi trên người Chung Mộ đổ như mưa, lo sợ người bạn cùng phòng kì lạ kia sẽ tức giận nên vội vã hối thúc Ân Tu rời đi. Ân Tu bế bé gái được trùm áo khoác đen đi phía trước, Lê Mặc đi bên cạnh, phía sau là Chung Mộ, chỉ có Vương Quảng ôm tâm tình phức tạp đi ở hàng cuối cùng. Mấy người bọn họ thuận lợi một đường đến thẳng thị trấn. Lần đầu tiên đến đây chỉ cảm nhận được ánh nhìn từ hai bên, nhưng mà lần này lại hoàn toàn khác. Kể từ khi bé gái bắt đầu bước chân vào con đường của thị trấn thì bầu không khí xung quanh bỗng trở nên u ám, ngay cả ánh nắng trời chiều cũng trở nên trầm lắng. Có tiếng cửa kẽo kẹt mở ra từ hai bên đường, từng ánh mắt từng bóng hình dường như đều bị thu hút, không hẹn mà cùng bước ra.Wattpad: tuyetnhi0753 “Đây, đây là sao vậy?” Chung Mộ hoảng hốt nhìn bốn bề, cảnh giác với đám cư dân trong trấn, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Có rất nhiều cư dân lần trước không đồng ý mở cửa cho họ bây giờ đang rất nhiệt tình mở cửa, bọn họ mỉm cười, vẫy tay với bọn Ân Tu, hàng loạt âm thanh âm hiểm lần lượt vang lên. “Người trẻ tuổi à, ban ngày ở ngoài rất nguy hiểm, mau vào nhà tôi ngồi đi.” “Mệt rồi đúng không? Đi dạo bên ngoài chắc là rất mệt, mau vào nhà tôi nghỉ ngơi chút đi.” “Lâu rồi mới có khách đến thị trấn, hay là vào nhà tôi ngồi một chút? Tôi chuẩn bị đồ ăn ngon cho các cậu, nhanh vào nào.” Bọn họ ồ ạt nở nụ cười thân thiện, duy trì ổn định sự nhiệt tình bằng cách vẫy tay với người chơi, bộ phận cơ thể nấp trong góc tối nhìn giống như khuôn mặt của một con người bình thường, nhưng có những bộ phận lộ ra dưới ánh mặt trời ở một số người lại thể hiện rõ họ không phải con người. Làn da được bao phủ bởi lớp lông đen, tròng mắt trở bên sắc bén, đáng sợ như dã thú, cho dù như vậy thì bản thân bọn họ hình như vẫn chưa nhận ra được gì, vẫn mỉm cười lạnh lẽo vẫy tay với bọn Ân Tu: “Vào nhà tôi đi, vào đi.” Âm thanh kêu gọi lan tỏa khắp các con đường trong thị trấn, như sóng biển vỗ vào từ hai bên bờ, ánh nhìn nhớp nháp không ngừng dán lên trên người họ, không ngừng vẫy tay, không ngừng chậm rãi đến gần. Khi một người vẫy tay với bạn thì đó vẫn có thể xem là sự nhiệt tình, nhưng khi có vô số người từ nguyên một dãy nhà ở hai bên đường cứ liên tục vẫy tay hòng mời bạn vào nhà, thì cảnh tượng này lại có chút quái gở rồi đó, huống hồ gì những thứ trong đó cũng chẳng phải con người. Chung Mộ run rẩy, bị cảnh tượng quái dị trước mắt dọa đến nỗi không dám tiến lên phía trước, cậu ta nhanh chóng chen vào cạnh Ân Tu, run lẩy bẩy nói: “Những người trong thị trấn này chắc đều không phải là con người rồi!” “Ừm.” Ân Tu phớt lờ những người đó, tiếp tục bước đi. Suy cho
