Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~ Ân Tu có hơi yên lặng, cậu rũ mắt nhìn quyển nhật ký vài giây, rồi chậm rãi nói: “…Bọn họ bị nhốt lại rồi, người ta nhốt họ ở ngoài thị trấn.” “Chỉ cần em rời khỏi đây thì sẽ tìm được họ thôi.” Biểu cảm trên mặt bé gái dần thả lỏng hơn: “Thật ạ?” Ân Tu gật gật đầu. Khuôn mặt của bé gái cuối cùng cũng nhẹ nhõm, để lộ ra nụ cười tươi tắn: “Em tin anh trai mà.” Những người chơi xung quanh lắc đầu chậc chậc, chỉ cần nhìn ngôi nhà này thôi là đủ biết người trong nhà đã mất cả rồi, cũng chỉ có bé gái là ngốc nghếch tin tưởng tên Ân Tu kia. Chẳng qua có Ân Tu đứng đó trừng mắt cảnh cáo, nên bọn họ không có ai dám há miệng vạch trần. Ân Tu lại cúi đầu lật về những trang trước của nhật ký, cậu tìm thấy một số thông tin quan trọng về bức tượng điêu khức ở quảng trường trong những dòng ghi chép mơ hồ. –– Ngày 24 Gần đây có rất nhiều cô gái trong trấn bị mất tích, đó đều là những cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp, mọi người đều lo lắng cho con gái của mình, ngay cả ban ngày cũng không dám để các cô gái ra khỏi cửa. Có người đoán, tình huống này bắt đầu từ khi trấn trưởng mới lên nhậm chức, có khi nào có liên quan đến trấn trưởng hay không, nhưng không có ai dám nhắc đến, cũng không có ai nhìn thấy gã có qua lại với những cô gái đó. Những người bị mất tích cứ như là đã bốc hơi khỏi thị trấn, ngay cả xác cũng không tìm thấy, rất là quái gở. Ngày 27 Con gái nhà họ Vương có thai rồi, nhưng cô ta vẫn chưa kết hôn. Cô gái thông minh lanh lợi và tự cường đó ít khi nào lại hồ đồ như vậy, ngay cả người nhà cũng không biết người nam kia là ai, hỏi không ra. Khoảng thời gian trước có người nhìn thấy cô ta ở cạnh trấn trưởng, mọi người đều nghi ngờ rằng cô ta đã trở thành người phụ nữ của trấn trưởng, nhưng vẫn chẳng có ai nhắc đến vấn đề này như cũ, tất cả mọi người đều xem đây là bí mật giấu kín trong lòng, hoặc là một chuyện để bàn tán sau bữa cơm. Kể từ khi mang thai thì cảm xúc của cô gái đáng thương trở nên rất tệ, thường hay nói bản thân đã nhìn thấy có rất nhiều người chết, mọi người chỉ nghĩ rằng cô ta bị lo âu trước khi sinh nở, mà trấn trưởng bên đó vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào. Ngày 24 Đã trôi qua mấy tháng rồi, con gái nhà họ Vương bỗng nhiên mất tích, mọi người nghi ngờ việc này có liên quan tới trấn trưởng, nhưng các hộ có thế mạnh trong trấn đều đứng lên bảo vệ trấn trưởng, khiến cho người nhà họ Vương không có chốn kêu oan, chỉ có thể rửa mặt bằng nước mắt qua ngày. Haiz, nhớ con gái của mẹ rồi. Ngày 8 Đã tìm thấy con gái nhà họ Vương rồi, đồng thời còn tìm được cả những xác chết của những người bị mất tích ở trong một tòa nhà bỏ hoang bên ngoài thị trấn. Lúc được tìm thấy, thì con gái nhà họ Vương đã điên rồi, cô ta ngồi trong đống thi thể khóc lóc đòi tìm con mình. Khi nhìn thấy trấn trưởng thì cảm xúc của cô ta trở nên kích động, xông lên đòi giết trấn trưởng, nhưng đã bị những người khác đè xuống. Thật đáng sợ… những người mất tích đó đều bị người ta làm thành tiêu bản… Ngày 11 Trấn trưởng nói, những người mất tích đều là bị cô con gái nhà họ Vương giết, nói người đàn bà này điên rồi, cần phải giết cô ta ở quảng trường để báo thù cho những người đã chết. Aiz, tôi không dám đi xem, trong lòng mọi người đều biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chẳng một ai lên tiếng. Bầu không khí trong thị trấn lúc này cũng rất cứng nhắc. Thật là một cô gái tội nghiệp, tiếng thét thật sự rất thê thảm, hy vọng thị trấn sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy nữa. Ngày 14 Gần đây, người trong trấn vẫn tiếp tục mất tích, thậm chí đối tượng không còn chỉ là nữ nữa, một số thanh niên có dáng vẻ tốt, mặt mày sáng sủa đều mất tích cả rồi. Vẫn chẳng có ai lên tiếng như cũ. Ngày 18 Thị trấn bất ngờ tràn ngập sương mù, có người nói đã nhìn thấy cô con gái đã chết của nhà họ Vương ở trong màn sương đó, cô ta vẫn luôn đi tìm con của mình. Những người gặp phải cô ta đều đã chết, trấn trưởng bắt đầu cấm mọi người ra ngoài vào ban ngày. Thị trấn càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, mọi người lũ lượt bị bệnh, trên người bắt đầu mọc ra lông đen, trấn trưởng nói, bọn họ đã bị cô con gái nhà họ Vương nguyền rủa rồi, khiến cho tất cả mọi người đều chạy đến cửa nhà cô ta gây sự. Ngày 23 Số lượng người chết trong trấn càng lúc càng nhiều, trấn trưởng quyết định đào xác của cô
Chương 40: Nhật Ký Của Bà Ngoại
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~ Trong sảnh của ngôi nhà có lượng lớn vết máu văng tung tóe trên tường và sàn nhà, đồ đạc bên trong ngã đổ ra sàn một cách bừa bộn, bình hoa bể nát, thảm trải sàn cuộn hết lên, sofa nghiêng ngả, trên tường và trên mặt đất có đầy vết tích bám víu và cào cấu. Thậm chí ngay cả đầu rìu và dây thừng nhuốm máu đều bày ra trên sàn, điều này cho thấy đã có chuyện không hay xảy ra tại đây… “Ngoại ơi…” Bé gái sững sờ nhìn cảnh tượng trong nhà, ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu. Ân Tu tiến lên xoa đầu bé gái, sau đó mở toang cánh cửa để nhìn rõ toàn bộ tàn cuộc bên trong, bây giờ cậu đã hiểu rõ đoạn đầu của quy tắc thứ 2 là có ý gì rồi. Dọn dẹp nhà bà ngoại, tìm thấy nhật ký của bà. Đây cũng mang ý nghĩa rằng, khi tờ giấy đó xuất hiện thì bà ngoại đã bị người ta hại rồi, nhìn mức độ máu khô lại trên sàn, thì có lẽ nhà bà ngoại đã xảy ra chuyện ít nhất vào ba ngày trước. “Đứng đơ ra đó làm gì? Mau vào dọn dẹp đi.” Ân Tu quay người thúc giục đám người chơi đang sợ hãi ở bên ngoài. Trương Tư khó chịu khi phải nghe Ân Tu chỉ huy, hắn dùng gương mặt ó đâm ra hiệu cho những người chơi khác vào nhà dọn dẹp và tìm quyển nhật ký như quy tắc đã viết. Ân Tu ngồi ở một bên, vừa an ủi bé gái đang sụt sùi vừa suy tư. Nhìn tình hình nhà của bà ngoại, thì e rằng cũng sẽ chẳng có tin tức tốt gì về người mẹ, thậm chí, dựa theo quy tắc của Mộ trấn, thì kết quả này phần lớn là do người dân trong trấn gây ra cho gia đình của người vi phạm quy tắc. Ân Tu nhìn dây thừng và đầu rìu, cậu liên tưởng đến những dấu vết giãy dụa và từng tia máu bắn lên tường, rồi chậm rãi nhắm mắt. Là tế phẩm, có lẽ là đã bị người dân biến thành vật tế. Bây giờ, đại khái là cả cái thị trấn này đều đã rơi vào trạng thái điên cuồng, vì để áp chế người phụ nữ, trấn trưởng đã phong ấn bà ta lại, nhưng cái giá phải trả chính là người dân không được ra ngoài đi lại vào ban ngày, mỗi đêm còn phải dâng lên một vật tế, nhìn thì cứ như là đã ổn định được cục diện, nhưng trên thực tế là đang từng bước dẫn dắt cả thị trấn vào con đường chết. Những người ở đây sớm muộn gì cũng sẽ chết sạch. Nhưng Ân Tu không nghĩ thông suốt được lý do tại sao người phụ nữ lại dụ dỗ bé gái sờ lên tế đàn. “Anh ơi…” Bé gái run rẩy nép vào lòng Ân Tu, nó ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng đẫm máu đầy kinh hoàng rồi nói: “Có phải tại vì em đã chạm vào tế đàn, cho nên mới khiến cho bà ngoại và mẹ bị mọi người ghét không?” Ân Tu xoa đầu bé gái: “Không phải là lỗi của em.” “Nhưng chính là từ sau ngày hôm đó, người dân trong trấn mới bắt đầu muốn giết em, bà ngoại phải bất đắc dĩ giấu cả mẹ và em đi.” Bé gái úp mặt vào lồng ngực của Ân Tu, giọng nói nặng nề: “Bọn họ chắc chắn là vì ghét em nên mới hại bà ngoại, tất cả đều là tại em.” Âm thanh mơ màng và bất bực của bé gái khiến cho Ân Tu nhất thời không biết làm cách nào để an ủi, cậu chỉ có thể vỗ vỗ lên vai nó. “Anh ơi…” Giọng nói nghèn nghẹn của bé gái vang lên, nó hỏi Ân Tu: “Có phải bà ngoại đã chết rồi không ạ?” Giọng nói của nó đã mất đi nhịp điệu tươi vui và trong trẻo lúc trước, biến thành trầm thấp cực kỳ. Ân Tu còn chưa kịp trả lời, thì người chơi bên cạnh đã đáp lại ngay: “Vừa nhìn là biết đúng như vậy rồi, 100% là bị người dân trong trấn giết để làm vật tế rồi, chậc chậc, nhìn những dấu vết trong ngôi nhà này xem, ra tay thật là tàn nhẫn.” Con ngươi của bé gái tức tốc di chuyển, đồng tử chấn động. Ân Tu ngước mắt lạnh lẽo nhìn người chơi kia, cậu đưa tay ra bóp má của bé gái: “Trường hợp của bà ngoại đến giờ vẫn còn chưa chắc chắn mà, đừng lo lắng, chuyện trong trấn em đừng lo nghĩ đến, tối nay anh sẽ đưa em rời khỏi đây.” “Nhưng mà bọn họ… ” Bé gái nhăn chặt chân mày, không tình nguyện lắm, nhưng vẫn im lặng chấp nhận dưới cái nhìn của Ân Tu. “Mẹ ơi, khắp nơi toàn là máu, còn có cả thịt vụn rơi vãi do bị cắt sót nè, tôi không muốn dọn dẹp nữa đâu!” Có người chơi suy sụp, phẩy phẩy đôi tay đầy máu, la hét chạy ra ngoài. Những người chơi khác cũng chê bai lắm, căn nhà này hình như đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, mùi máu tanh rất nồng, còn kèm theo cả mùi thối rữa, rất ít có người bình thường nào có thể chịu đựng nổi. Sau khi nâng ghế sofa lên và phát hiện đống tóc dính máu thịt mơ hồ bên dưới, thì
Chương 39: Các Người Cứ Trả Lời Là Có Đẹp Hay Không Đi
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~ Ân Tu lười biếng nâng mắt nhìn Trương Tư đang đứng ở hàng đầu: “Tại sao?” Câu nói này của cậu chợt khiến Trương Tư nghẹn họng. “Tại sao cái gì mà tại sao! Bé gái là nhân vật quan trọng để thông quan phó bản, đâu thể để cậu một mình dắt nó đi mãi được, những người như chúng tôi thì tính làm sao! Bộ khỏi thông quan nữa chắc!” Ân Tu rũ mắt, hơi hất cằm dưới: “Nếu anh cứ muốn mang nó theo, thì qua đây dắt tay nó thử đi?” Trương Tư sửng sốt, có chút thận trọng nhìn về phía bé gái đang chú tâm chơi đùa với bím tóc, hắn do dự tiến lên một bước: “Em gái nhỏ, em có muốn đi theo bọn chú không? Bọn chú đưa em tìm mẹ nha.” Hắn vừa lên tiếng thì bé gái liền nhìn thẳng vào Trương Tư, mặt nhỏ nhăn lại, bắt đầu nhe nanh: “Cút!” Trương Tư bị dọa lùi ra sau, ba ngày trước bé gái đã để lại trong lòng người chơi không ít bóng ma tâm lý, dẫn đến việc bây giờ bọn họ vẫn còn cảm thấy sợ bé gái này. Nhìn sang Ân Tu, thì thấy cậu đưa tay ra xoa đầu bé gái, nhỏ nhẹ nói: “Không được mất lịch sự như vậy.” “Dạ.” Bé gái ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng mà có cái chú này lạ lắm, chú cứ muốn bắt em đi, vậy thì phải làm sao?” Ân Tu lại tiếp tục dịu dàng nói: “Nếu có người xấu mang ý đồ muốn bắt em đi, thì nhớ là phải phản kháng, cắn một phát đứt đầu hắn ta là được.” “Dạ!” Bé gái lập tức cười tươi như hoa. Những người chơi khác đều đổ một thân mồ hôi lạnh, Ân Tu đang dạy nó cái gì vậy! Muốn giết hết bọn họ có đúng không! Ân Tu quét mắt nhìn Trương Tư, rồi xoay người đi đến nhà ăn để dùng bữa. Mắt thấy kế cưỡng ép bắt bé gái đi không thành, Trương Tư lại chuyển sang sách lược khác, hắn nhìn Ân Tu rồi lại lên tiếng: “Người thì cậu có thể mang đi, nhưng nhiệm vụ thì phải cùng làm, nó là điều kiện duy nhất để thông quan phó bản, nếu hoàn toàn không cho chúng tôi tiếp xúc với nó, thì tiến độ nhiệm vụ của chúng tôi sẽ không đủ, tất cả đều sẽ không thể hoàn thành phó bản được, chẳng lẽ cậu lại muốn tất cả mọi người đều phải chết ở đây hay sao?” “Vậy các người đợi đi, ăn xong cơm thì tôi sẽ đi làm nhiệm vụ.” Lấy cơm xong, Ân Tu bắt đầu ngồi xuống bàn ăn. Trương Tư còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Chung Mộ hung hăng đẩy sang một bên: “Tránh ra tránh ra, đừng làm phiền bọn tôi ăn cơm, muốn làm nhiệm vụ thì tự đi mà làm!” Sắc mặt Trương Tư hơi thay đổi, người mới không nghe lời chạy sang ôm đùi Ân Tu rồi ra vẻ phách lối, thật sự không hề xem bậc tiền bối bọn họ ra cái thá gì. Nếu không phải Vương Quảng đã chết, thì chẳng bao giờ đến lượt mấy người nắm quyền chủ đạo ở đây đâu. Hắn nhìn Ân Tu đang ăn cơm, rồi lại nhìn sang Lê Mặc và bé gái, biết đám người này không dễ chọc, hắn chỉ đành lấy lùi làm tiến: “Được thôi, vậy mọi người cứ ngồi chờ đi, chờ bốn người bọn họ ăn xong rồi chúng ta cùng nhau xuất phát.” Cho dù hắn có không vui, thì cũng phải chờ đợi trước đã. Cứ nghĩ đến tối nay Ân Tu sẽ chết, bây giờ có lãng phí thì cũng là lãng phí thời gian của cậu ta, ý nghĩ này khiến tâm trạng hắn ta tốt lên nhiều. “Chú à, chú nhìn xem cái bím mà anh trai thắt cho cháu có đẹp không?” Đêm qua vừa ăn xong bữa khuya cho nên bây giờ giờ bé gái không có đói lắm, nó cũng không muốn ăn cơm của nhà ăn, thế là nó ôm thỏ bông chạy loanh quanh đám người chơi, vui vẻ khoe khoang hai cái bím tóc xinh xinh của mình. Vào những lúc bình thường thì bé gái rất đáng yêu, mái tóc đen dài, mắt to tròn, chiếc váy đỏ bắt mắt, trông hệt như một con búp bê. Nhưng do mẹ đã rời đi vào ba ngày trước, nó lại không biết phải tự chăm sóc mình như thế nào, nên sáng nay khi được Ân Tu bế và thắt bím cho, thì nó liền vui như trẩy hội, ánh mắt mong chờ được khen ngợi lóng lánh ánh nước. Trương Tư nhìn nó đang lôi kéo hai cái bím tóc, nhếch môi khinh thường: “Đàn ông con trai mà đi thắt bím tóc làm cái gì, cái trò này có gì đẹp đẽ đâu chứ.” Hắn vừa mở miệng thì ánh mắt bé gái chợt trầm xuống, đôi mắt lạnh lẽo trừng vào Trương Tư: “Không đẹp sao?” Trương Tư đổ mồ hôi như mưa: “Đẹp… đẹp lắm mà.” “Hứ!” Bé gái tức giận quay đầu, rồi lại đi tìm những người khác để dò hỏi. Bé gái lượn hết một vòng hiện trường, cứ hễ có người chơi chê bai một tí thì nó sẽ trầm giọmg hù dọa họ một chút, và sau cùng nó đã nhận được một loạt lời khen. Nó mang theo một bụng đầy lời khen ngợi, vui vẻ trở về bên cạnh Ân
Chương 38: Sao Anh Lại Ăn Cả Đồ Thừa Của Người Ta
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~~~~~ Cậu nhìn Lê Mặc, thong thả nói: “Lần sau đừng gặp dị quái nào cũng ăn, ít nhất anh cũng phải biết lựa một chút.” Sau đó cậu cúi xuống nhìn bé gái: “Em cũng vậy.” Làn đạn: ? ? ! “Anh em ơi, tôi rạn nứt rồi, có phải Ân Tu đã sớm biết được thân phận của bạn cùng phòng rồi không?” “Sao cậu ta có thể xem chuyện ăn dị quái như là ăn vặt nhẹ nhàng như vậy! Không có ai lên tiếng thay cho dị quái à?” “Khung cảnh bài học gia đình nhỏ gì đây trời, haha, đây là phó bản à? Tôi tê liệt rồi, ít nhất cũng phải tôn trọng một chút mấy người chơi đang run sợ trốn trong phòng chứ.” “Cho nên cậu ta đã sớm biết ngày ngày đều có hai con dị quái đi theo mình? Rồi sau đó vẫn xem như không có chuyện gì mà yên tâm tiến hành phó bản?” “Có thể nhìn ra được mà mấy anh em, chắc chắn là Ân Tu đã biết từ lâu rồi, cậu ta còn chẳng thèm dò hỏi mấy hành vi quái gở của bạn cùng phòng nữa là!” “Trước đó, khi Vương Quảng chết, anh ta mang một miệng máu trở về, cậu ta còn chẳng hỏi lấy một câu.” “Vương Quảng là ai vậy? Là người trước đó sao?” “Cool.” Khác với cơn chấn động trên làn đạn, cảnh tượng trong phó bản bình đạm hơn rất nhiều. Lê Mặc mím môi cười không nói, bé gái rúc trong lòng Ân Tu lẩm bà lẩm bẩm: “Tối đến thì hay đói bụng ấy mà… bây giờ em vẫn còn chưa no nữa á.” Ân Tu bế bé gái đi dọc theo hành lang: “Em đã ăn hai con rồi.” “Con đầu tiên em còn chưa ăn xong đâu, chờ lát nữa trở về, em sẽ ăn cho sạch sẽ, mẹ đã dạy em rồi, không được để lại cơm thừa.” Đôi mắt bé gái lóng la lóng lánh, nó cọ cọ vào lòng Ân Tu. Lê Mặc đi phía sau hai người, đôi lúc lại quét mắt nhìn những bức tranh xung quanh. Mấy khung tranh này đôi lúc sẽ phát ra hàn ý, tạo nên uy áp với những người đi ngang hành lang, lúc trước Ân Tu đã từng được trải nghiệm qua, chỉ thấy gớm ghiếc, lúc đi đến đây cũng vậy, chỉ là lúc đó người phụ nữ ở đây, cho nên cảm giác tồn tại của chúng nó trở nên thấp hơn, nhưng bây giờ Ân Tu đi ngang đây, thì hoàn toàn không có loại cảm giác đó nữa. Các bức tranh đều rất yên tĩnh, giống như đã biến thành những bức tranh bình thường được treo ở đó vậy. “A! Đồ ăn khuya của em!” Vừa đi đến cửa của căn phòng ở cuối hành lang, bé gái đột nhiên hét lên đầy kinh ngạc, rồi từ trong lòng Ân Tu nhảy xuống vị trí người phục vụ bị cắn xé lúc trước, nước mắt ngắn dài quay đầu lại: “Đồ ăn khuya của em bị người khác ăn vụng mất rồi.” Trên sàn quả thật đã không còn tàn chi của người phục vụ, chỉ còn sót lại vết máu, trên đoạn hành lang này, còn có ai có thể ăn cùng loại thức ăn giống bé gái cơ chứ? Hai đường nhìn chậm rãi rơi trên người Lê Mặc. Lê Mặc sững sờ, nụ cười trên mặt xụ xuống vài phần, biến thành cười như không cười: “Tôi không có…” Bé gái mím môi rầm rì, nó không dám oán hận gì Lê Mặc, nên chỉ có thể ôm lấy chân Ân Tu, uất a uất ức. Ánh mắt của Ân Tu rơi trên người Lê Mặc: “Sao ngay cả đồ thừa của người ta mà cũng ăn thế.” “Tôi không có.” “Há miệng ra xem.” Sau khi do dự một hồi, Lê Mặc há miệng ra, thứ lộ ra bên trong không còn là từng vòng răng chật ních, mà là khoang miệng của con người do anh vừa nghiên cứu ra. Ân Tu nhìn vài giây rồi gật đầu: “Khoang miệng càng lúc càng giống với con người rồi, nhưng lưỡi người không phải màu xanh, là màu đỏ, lần sau chú ý một chút.” Lê Mặc mỉm cười ngậm miệng, tâm trạng vui vẻ, sảng khoái. Làn đạn lại như mưa gió ồ ạt. Ân Tu quay lại xoa đầu bé gái: “Có thể là do phó bản đã dọn sạch thi thể, đừng ăn nữa, quay về ngủ đi.” “Dạ.” Bé gái chỉ có thể ôm chân Ân Tu gật đầu. Ba người chia ra, bé gái theo Ân Tu về phòng, Lê Mặc thì tự đi về phòng mình. Chung Mộ luôn rúc trong chăn đợi Lê Mặc trở về cuối cùng cũng xem như đã thở phào được một hơi, nửa đêm nghe tiếng Lê Mặc mở cửa phòng, hồn cậu ta cũng muốn bay ra ngoài luôn rồi. Sau khi tắt đèn, anh ta cứ ngồi bên giường thì thôi đi, đã vậy còn đột ngột mở cửa đi ra ngoài, mãi cho đến khi nghe được giọng của Ân Tu vọng vào từ bên ngoài thì cậu ta mới cảm thấy yên tâm. Nhưng cái người này trở về hình như cũng không có ý định đi ngủ… Chung Mộ lén lút thò nửa quả đầu ra nhìn trộm Lê Mặc vẫn luôn ngồi yên ở mép giường. Vừa phát giác ra ánh nhìn của Chung Một, thì Lê Mặc lập tức mở mắt, dọa cho Chung Mộ chui hẳn vào chăn. Làm
Chương 37: Đừng Bạ Gì Ăn Nấy
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~ Người đàn ông trên bức chân dung đó mang một khuôn mặt lạ lẫm, hắn quan sát Ân Tu đang im lìm dựa tường nghỉ ngơi, rồi chậm rãi lên tiếng: “Cậu không thể tin tưởng toàn bộ lời của người phụ nữ đó.” Ân Tu mở mắt, nâng con ngươi nhìn qua đó, khi vừa chạm mắt với người đàn ông thì liền lặng lẽ tránh đi: “Đúng thật là không thể tin hết toàn bộ, nhưng phần nói về trấn trưởng thì tôi thấy cũng đúng gần hết rồi.” Người đàn ông áp sát lên khung tranh, nhìn chằm chằm vào Ân Tu: “Trấn trưởng là người quản lý toàn bộ thị trấn, ông ấy làm tất cả mọi việc vì cư dân trong trấn, ả đàn bà đó rõ ràng là đang bôi nhọ trấn trưởng.” “Anh chẳng lẽ không phải là do trấn trưởng giết, rồi nhốt vào trong khung tranh sao? Vậy mà còn nói đỡ cho ông ta?” Người trong tranh lập tức phản bác: “Đương nhiên không phải rồi, những người trong tranh đều là những người được trấn trưởng bảo vệ, ả ta đã chọn chúng tôi làm vật tế, cắn xé thân thể chúng tôi, trấn trưởng chỉ có thể dùng cách này để bảo tồn linh hồn của chúng tôi mà thôi.” Ân Tu cười nhẹ: “Lời nói này của anh lại có chút khác biệt.” “Cậu phải tin tôi, bị ả ta giết thì không còn cách nào có thể cứu được đâu, cậu đi tìm trấn trưởng đi, trấn trưởng là người có tấm lòng lương thiện, ông ấy sẽ giúp cậu giữ lại một mạng.” Người trong tranh cật lực khuyên nhủ. Ân Tu lần nữa nâng mắt đánh giá người trong tranh, rồi lại thu hồi tầm mắt, ung dung thong thả nói: “Lúc trước cũng có một cậu trai trong tranh đã nói chuyện với tôi trên hành lang, cậu ta xinh đẹp như những bức tranh treo trên hành lang vào ban ngày vậy, ai nấy đều mang một nét tinh tế riêng biệt.” “Vậy thì đã sao?” “Nhưng anh lại không có đẹp, hiển nhiên là không phù hợp với mắt thẩm mỹ của trấn trưởng.” “… Tôi đã nói rồi trấn trưởng là một người tốt bụng! Ông ấy giúp đỡ người ta thì sẽ không nhìn vào vẻ ngoài đâu!” Người đàn ông trong tranh chợt nóng đầu khi bị công kích nhan sắc. “Có thể khi ông ta giúp người thì sẽ không để ý đến việc người ta trông như thế nào, nhưng khi ông ta muốn biến đối phương thành một tác phẩm nghệ thuật, thì chắc chắn sẽ để ý.” Ân Tu nở nụ cười trên môi: “Xem ra, anh chính là người mà ông ta tốt bụng giúp đỡ có đúng không?” “Cậu! ” Người đàn ông càng nóng nảy hơn: “Cậu cứ suốt ngày nhắc đến vẻ ngoài làm cái gì!” “Tôi chỉ là đang nhắc nhở anh.” Ân Tu nhàn nhã nâng mắt, lạnh lùng nhìn người đàn ông trong tranh: “Loại người bị người phụ nữ kia chọn làm vật tế, rồi trở thành đồng bọn với trấn trưởng để ông ta nhốt vào trong tranh như anh, thì đừng nên thay người bị hại nói chuyện.” “Nếu như ông ta thật sự tốt bụng, thì những khung tranh ban ngày không nên chỉ chứa những người xinh đẹp, ít ra cũng nên bỏ kèm theo mấy người như anh chứ.” Sắc mặt người đàn ông trong tranh lạnh xuống, sau khi bị Ân Tu nhìn thấu, hắn ta không tiếp tục giả vờ nữa: “Mày đã bị ả đàn bà đó nhìn trúng rồi, tao khuyên mày nên biết phân biệt tốt xấu, nếu mày muốn sống thì bắt buộc phải chọn trấn trưởng!” “Là trấn trưởng kêu anh đến đây thuyết phục tôi à?” Ân Tu lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta: “Về nói với ông ta đừng có tốn công nữa, cho dù tôi có chết trong phó bản thì cũng không vào khung tranh đâu.” Ánh mắt người đàn ông hung tợn: “Mày đâu có quyền quyết định.” Hắn ta làm dáng như sắp chui ra từ khung tranh, vừa mới cử động nửa cánh tay, thì liền cảm thấy gì đó, ngay lập tức rụt trở về. Ân Tu đang cảm thấy nghi hoặc, thì đột nhiên cảm nhận được hàn ý từ sau lưng mình, cậu vừa ngoái đầu lại thì thấy Lê Mặc đã im hơi lặng tiếng bước ra đây, không hề gây ra một chút tiếng động nào. “Anh còn dọa người hơn cả dị quái…” Đôi lúc, Ân Tu chỉ cần thả lỏng một chút thôi là đã không bắt được nhịp hành động của Lê Mặc, điều này đối với một người có tính cảnh giác cao như cậu quả thật rất nguy hiểm. Lê Mặc bình tĩnh mỉm cười, không hề cảm thấy ngại ngùng khi vừa dọa được Ân Tu, anh ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên bức tranh đó, rồi lại thư thả nhìn sang Ân Tu, nhắc nhở cậu về bé gái: “Nó vẫn chưa ra sao?” “Vẫn chưa…” Ân Tu quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh nữ, cậu hơi chau mày, có chút lo lắng lần nữa đi vào nhà vệ sinh: “Sao lại chẳng có tiếng động nào cả, để tôi vào xem sao.” Lê Mặc mỉm cười nhìn Ân Tu rời đi, người vừa đi thì anh lập tức quay đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm bức tranh vừa mới nói chuyện. Người đàn ông nhắm mắt trong khung tranh chột dạ, muốn lặng lẽ rút lui
Chương 36: Anh Trai… Đi Vệ Sinh
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~ Toàn thân đối phương tỏa ra uy áp, không cử động, chỉ đứng yên tại chỗ, không nói chuyện cũng không đến gần, nhưng ánh nhìn rõ mồn một cứ xuyên qua màn sương đâm thẳng vào cậu. Ân Tu ôm bé gái đứng đó không đi tiếp nữa, cậu trầm mặc giây lát, sau khi để ý thấy đối phương không có ý cử động thì mới mở miệng dò hỏi: “Có chuyện gì?” Bóng người kia không trả lời, chỉ di chuyển chếch lên phía trước, lúc này Ân Tu mới nhìn rõ thứ đứng đối diện mình là gì. Đó là người phụ nữ trong phong ấn. Bà ta đứng trong sương mù, mặc chiếc váy trắng dài, đầu tóc rối mù, huyết dịch đỏ tươi thấm đẫm chiếc váy, suôn theo đôi chân nhỏ giọt xuống đất. Một bên chân của người phụ nữ bị què, cả bắp chân sưng tấy, vặn vẹo giống như bị thứ gì đó kẹp đứt vậy, dấu vết bị kẹp rõ ràng đến mức khiến cho vết thương trông thật ghê rợn trên làn da trắng trẻo, đồng thời cũng tôn rõ những vết thương, vết bầm xanh tím trên người. Đây là lần đầu tiên Ân Tu mặt đối mặt với người phụ nữ, cậu tỉ mỉ đánh giá những vết thương trên người bà ta, chân mày dần chau lại. Cái thứ được gọi là khởi nguồn của quái vật, cần phải phong ấn mới có thể trấn áp được trong lời đồn, bây giờ tận mắt nhìn thấy sao lại trông có bộ dạng của một kẻ bị hại? Người phụ nữ thư thả nhìn cậu, sau khi xuất hiện trong tầm nhìn của Ân Tu thì bà ta không cử động nữa. Ân Tu nhìn bà ta, cậu như có điều suy nghĩ: “Bà đã chọn tôi làm vật tế rồi, không cần phải gấp đến như vậy chứ?” Ánh mắt của phụ nữ rét lạnh, giọng nói khàn khàn thấp trầm: “Cậu cho rằng tôi chọn cậu làm vật tế là muốn hại cậu sao? Tôi là đang giúp cậu.” Ân Tu hơi nâng cằm dưới: “Là sao nhỉ?” “Cái tên đàn ông đó đã nhắm đến cậu, những người từng bị ông ta nhìn trúng đều chẳng có kết cục tốt lành gì.” Người phụ nữ chậm rãi nhìn lên các bức tranh treo tường: “Bọn chúng chính là những minh chứng tốt nhất, bị tên đó xem là tác phẩm nghệ thuật, bị nhốt lại bên trong những khung tranh này vĩnh viễn, bị giam cầm, ngay cả việc biến mất cũng không làm được.” Ân Tu xoay đầu nhìn theo người phụ nữ, cậu nhìn lên bức tranh trên tường. Những con người im lìm nhắm chặt mắt vào ban ngày, lúc này đây đang mở mắt toàn bộ, bọn họ áp sát lên khung tranh, dùng ánh mắt hoảng sợ và bất lực nhìn Ân Tu như cậu trai trên hành lang lúc trước vậy. Do quy tắc không được đối mắt quá lâu, nên Ân Tu lại đặt tầm nhìn lên người phụ nữ: “Vậy, bà chọn tôi làm vật tế thì giúp được gì cho tôi? Đêm mai tôi phải chết rồi đó.” “Dù sao sớm muộn gì các cậu cũng phải chết, thay vì chết trên tay hắn, thì cậu hãy chết trên tay tôi đi.” Ánh mắt người phụ nữ nhìn Ân Tu vẫn rét buốt như cũ: “Làm vật tế của tôi, thì chết đi rồi sẽ được trở thành người của tôi, rồi sẽ có một ngày cậu báo được thù, còn nếu chết trên tay tên kia thì suốt đời này cậu cũng chẳng còn cơ hội để mà trở mình.” Hơi thở của Ân Tu trầm xuống. Xem ra hai người này đều không phải Bồ Tát gì, đây chẳng phải đều đang muốn cậu chết hay sao? “Hơn nữa gã vì muốn giữ cậu lại, sẽ nói dối gạt cậu, khiến cậu không có cách nào thông quan.” Con ngươi đỏ au của người phụ nữ khóa chặt Ân Tu, sắc mặt âm trầm: “Tôi đoán gã đã nói rất nhiều điều xấu xa về tôi trước mặt cậu.” Ân Tu bình tĩnh gật đầu: “Quả thật ông ta không đáng tin, nhưng người muốn tôi chết như bà cũng không tốt được đến đâu, bà bây giờ chẳng phải cũng đang nói xấu ông ta sao?” Lời nói của Ân Tu khiến sắc mặt người phụ nữ lộ ra chút tức giận: “Tôi đã thấy qua rất nhiều người bị gã ta lừa gạt rồi, không một ai có kết cục tốt cả, nếu cậu không tin tôi, cậu nhất định cũng sẽ chết!” Ân Tu lặng lẽ chỉ tay vào bé gái trong lòng mình: “Lời nguyền trên người nó là của bà à?” Sau khi trầm mặc một hồi thì người phụ nữ gật đầu. “Nguyền rủa bám trên người các cư dân trong trấn cũng là của bà đúng không?” Nhắc đến cư dân trong trấn, ánh mắt người phụ nữ phút chốc trở nên hung ác: “Đó là do bọn chúng đáng đời! Chúng nó đều là đồng lõa của tên đàn ông đó!” “Gã đã giết chết tôi! Rõ ràng ai ai cũng biết điều đó, nhưng mọi người lại làm như có mắt không tròng! Tôi chẳng qua chỉ là đang thực hiện báo thù lên người bọn chúng mà thôi! Biến chúng nó trở thành dáng vẻ xấu xí và ghê tởm như chính trái tim của chúng nó vậy!” “Vậy còn nó thì sao?” Ân Tu chỉ vào bé gái đang gật gù trong lòng mình: “Một đứa trẻ
Chương 35: Ôm Chặt Người Anh Em Bên Cạnh Bạn
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé Đừng xem chùa nho, sao như thưởng cho công dịch của bé nho (*σ´ェ`)σ ~~~~~~ Mỗi lần nhân viên phục vụ gõ cửa, thì nỗi sợ hãi càng lấn sâu thêm một tấc, bởi vì cô ta đang càng lúc càng tiến lại gần người phụ nữ. “Xin, xin chào…” “Phục vụ phòng…” Nhân viên phục vụ hít thở và run rẩy với biên độ lớn, cô ta run lẩy bẩy gõ cánh cửa tiếp theo, đầu cúi thấp không dám nhìn lên. Người phụ nữ chỉ còn cách cô ta khoảng một bước chân. Trong phòng im ắng, không có bất kỳ câu đáp lại nào, cô ta chỉ đành đi sang một căn phòng khác. Dưới cái nhìn chòng chọc của người phụ nữ, nhân viên phục vụ đi đến cạnh bà ta, rồi gõ cửa phòng trước mắt: “Xin chào… dịch vụ phòng đây…” “Cho hỏi… có phải vừa rồi quý khách đã gọi điện yêu cầu khăn tắm hay không?” Hành lang yên tĩnh được hai giây, thì từ đằng sau truyền đến giọng nói bay bổng của người phụ nữ: “Là… khăn tắm màu đỏ… mà tôi cần.” Sau khi sự im lặng ngắn ngủi qua đi, thì một giây sau, tất cả người chơi đều có thể nghe thấy tiếng hét thê lương của nhân viên phục vụ vọng vào từ bên ngoài, chợt tiếng thét dừng lại giây lát, rồi biến thành âm thanh nghe như cổ họng bị xé toạc ra, khiến người ta nổi cả da gà. “Hức… cứu, mạng…” “Cứu cứu… tôi…” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của nhân viên phục vụ, cô ta vừa la hét vừa dùng tay đập lên cửa phòng của người chơi. “Mở mở mở cửa… xin hãy cứu cứu tôi…” “Xin các người… mở hãy mở cửa…” Quy tắc thứ 3: Nếu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào vào ban đêm, thì tuyệt đối không được mở cửa. Đừng nói là mở cửa, bây giờ người chơi ngay cả giường cũng không dám xuống, tất cả đều đang sợ hãi rúc ở trong chăn nhìn chằm chằm ra cửa, e sợ rằng cánh cửa mỏng quá sẽ bị gõ vỡ, dị quái bên ngoài sẽ lẻn vào được. Âm thanh kêu cứu và tiếng gõ cửa vang lên từng phòng một. Trong đêm tối tĩnh mịch, âm thanh sởn tóc gáy đó vang vọng cả dãy hành lang, người chơi và cảnh tượng không thể nhìn thấy bên ngoài chỉ cách nhau có một cánh cửa, cho nên ai nấy đều hết sức hoảng sợ, chỉ có thể cầu mong cho tất cả mọi chuyện sẽ sớm qua đi. Tiếng ‘cốc cốc cốc’ vang lên ở sâu trong hành lang, âm thanh gõ cửa đau khổ vang lên thêm một chút, thì có tiếng mở cửa cót két vọng ra. Âm thanh này phút chốc khiến cho người chơi trên cả dãy hành lang đều phải kinh ngạc. Trên quy tắc rõ ràng có viết không được mở cửa vào ban đêm, vậy mà lại có người biết luật nhưng vẫn vi phạm? ! Nhân viên phục vụ khắp người đầy máu sững sờ nhìn bé gái đi ra đây mở cửa, nhất thời không biết nói cái gì. Chính xác mà nói là bé gái đã biến dị cái đầu, thân hình cũng trở nên gồ ghề không còn giữ được hình người, trong mắt nó là ánh sáng tà ác, nó hung dữ nhìn nhân viên phục vụ, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, hiển nhiên là đang ở sẵn trong trạng thái tấn công. Nhân viên phục vụ nuốt lời vào trong bụng, chậm rãi lùi về sau, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa lùi một bước thì đã bị bé gái nhảy bổ lên, ấn xuống mặt sàn, bắt đầu dùng sức cắn xé. Tiếng kêu thảm thiết vang, thậm chí còn thê lương hơn cả lần thứ nhất. Chuyện bé gái sẽ biến thành quái vật vào ban đêm là chuyện mà người chơi nào cũng biết, hơn nữa nó còn hung tàn đến cực độ, nhân viên phục vụ này đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Tiếng nhai nuốt vang lên trong đêm được một lúc, thì thân hình của Ân Tu dần xuất hiện ở cửa. Cậu ngáp một cái, mặt mày buồn ngủ tựa lên thành cửa nhìn bóng hình đang ăn bừa bộn trên hành lang. Bóng dáng nho nhỏ, áo váy đỏ tươi, cơ thể biến dị méo mó mọc ra lông đen giống như những cư dân trong trấn mà họ đã nhìn thấy vào ban ngày. Theo lời của thị trưởng, thì nguyên nhân người dân và bé gái biến thành quái vật là do cùng một nguồn, đó là người phụ nữ. “Ăn no chưa?” Ân Tu kéo theo âm thanh nhỏ nhẹ dò hỏi: “Ăn no rồi thì quay về phòng ngủ.” Cái đầu méo mó của bé gái quay sang nhìn thẳng vào Ân Tu, mắt nó đỏ au, trong miệng vẫn đang gặm nửa cánh tay. Nó dừng lại một chút, rồi nuốt luôn cánh tay còn sót lại vào bụng, rồi lại há to miệng tiếp tục gặm cắn cái xác của nhân viên phục vụ. Ân Tu tựa cửa nheo mắt, gật gù buồn ngủ, bé gái thì đang thực hiện hành vi ngũ mã phanh thây, khung cảnh này sao càng nhìn càng thấy quái gở, cho dù đã qua bao ngày rồi nhưng người xem vẫn chưa thể hết bàng hoàng. “Lòng bao dung của Ân Tu đối với dị quái mạnh thật đấy… còn thật sự nhìn nó ăn mà không thay đổi sắc
Chương 34: Tôi Cũng Muốn Được Ở Chung Phòng Với Anh Lắm
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé Đừng xem chùa nhìu quớ nho, tui buồn ó ♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡ Nhưng Ân Tu lại lắc đầu: “Lúc ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ khi biết được bé gái là vì bị dính nguyền rủa nên mới biến thành quái vật, thì tôi lại càng nghiêng về phía không phải là nó hơn.” “Vậy con quái vật mà quy tắc nhắc đến là đang chỉ ai cơ chứ?” Chung Mộ nhìn chằm chằm tờ quy tắc thông quan, cho dù quá trình có như thế nào, thì hoàn thành quy tắc thông quan mới là khâu quan trọng nhất để rời khỏi đây. “Tôi vẫn không rõ lắm.” Ân Tu sờ cằm, ánh mắt hơi lắng lại: “Nếu như người phụ nữ bị phong ấn kia là ngọn nguồn của quái vật trong trấn, thì phần lớn là đang ám chỉ bà ta, chỉ là… trước mắt tin tức của chúng ta vẫn chưa được đầy đủ, vẫn chưa dắt bé gái về được đến nhà bà ngoại, cho nên vẫn chưa thể chắc chắn được.” “Cũng phải, vẫn còn chưa hoàn thành được tờ giấy nhắn thứ hai nữa.” Chung Mộ chậm rãi liếc nhìn Ân Tu, vẻ mặt phức tạp: “Nhưng mà chúng ta cần phải nhanh lên, dù sao thì tối mai anh cũng…” Ân Tu bình thản gật đầu: “Sẽ kịp thôi.” Cậu không quá để tâm đến việc trở thành vật tế, cũng không ngại dấn thân vào nguy hiểm, so với những thứ đó thì cậu càng muốn bóc trần quá khứ bị che đậy của thị trấn, những bức tranh treo trên tường, tầng hầm, bức tượng điêu khắc phong ấn người phụ nữ cùng với cả cấu tạo của tòa nhà này, hiển nhiên tất cả bí mật của thị trấn đều không thể tránh khỏi có liên quan đến trấn trưởng, người phụ nữ và cả bé gái. Thăm dò những gì đã qua của thị trấn cũng không phải là sở thích của cậu, chủ yếu là… đạt 5 sao thông quan phó bản. Thông quan đạt 5 sao thì phần thưởng sẽ nhân 5 so với kết quả thông quan thông thường, tổng tài sản phó bản của cậu chỉ có 35.8, ngay cả tế phẩm tốt cũng chẳng thể mua nổi cho Dạ Nương Nương. Đây là kết quả của việc lâu năm không tham gia vượt ải, nghèo. Khó khăn lắm mới vào một lần, cậu nhất định phải lấy được 5 sao, sau đó đem tài sản phong phú của phó bản về nhà để đảm bảo Dạ Nương Nương sẽ không phá giấc ngủ của cậu trong một thời gian ngắn. “Vậy đêm nay hãy nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai trời vừa sáng, chúng ta sẽ dắt bé gái đi đến nhà bà ngoại, xem xem nhà bà ngoại có cái gì!” Chung Mộ rất lo lắng vị đại lão mà mình vừa gặp này sẽ nhanh chóng đắp mộ, cho nên rất phấn khởi lên kế hoạch hành động. Sau đó, cậu ta quay sang nhìn Lê Mặc luôn yên lặng nãy giờ: “… Về phòng đi ha?” Lê Mặc trầm tư ngồi trên ghế như có điều suy nghĩ mà nhìn sang bé gái, bé gái xoay đầu đi làm bộ không nhìn thấy anh. Ân Tu lên tiếng: “Nó là một phần rất quan trọng trong phó bản, không thể để nó gặp nguy hiểm được, cho nên tôi phải để nó ở bên cạnh, nếu như anh vui lòng, thì tôi cũng có thể ở chung một phòng với Chung Mộ, còn anh thì ở chung với nó.” Chung Mộ đứng một bên ngại ngùng gãi đầu: “Thật sao? Tôi vẫn luôn muốn được ở chung phòng với đại lão ấy.” Cậu ta vừa nói xong, Lê Mặc liền đứng dậy, bước ra ngoài không ngừng nghỉ. Chung Mộ có chút tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Lê Mặc: “Xem ra anh ta không tình nguyện ở chung phòng với tôi chút nào, rõ ràng có hai cái giường đơn mà, có gì mà không chịu cơ chứ, tôi mới không thèm ở chung phòng với anh ta.” Lẩm bẩm xong, cậu ta mỉm cười nhìn Ân Tu: “… Vậy tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.” “Ừm.” Ân Tu gật đầu, dùng ánh mắt tiễn Chung Mộ rời đi. Không lâu sau, những người chơi ở đại sảnh tầng dưới đều lũ lượt trở về phòng, không ai dám ở lại bên ngoài khi sắp đến 0 giờ. Hướng phát triển hiện tại của phó bản dường như đã có chút vượt xa dự liệu của người chơi. Nếu chỉ là phó bản dạng khám phá như ban đầu, thì bọn họ có thể ổn định vượt ải bằng cách thành thật tuân thủ các quy tắc, và thận trọng hơn một chút trong việc hỗ trợ bé gái hoàn thành giấy nhắn của người mẹ, sau đó từ từ tìm hiểu xem quái vật mà quy tắc thông quan phó bản đã nhắc đến là ai. Phó bản tân thủ, mọi thứ sẽ không quá khó. Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng đã vượt xa phạm vi mà một phó bản dành cho người mới nên có, thậm chí tất cả người chơi đều đã trở thành sự lựa chọn cho nghi thức hiến tế, ở đây càng lâu thì càng nguy hiểm. Điều này khiến cho người chơi bên trong phó bản phải lo lắng, mà những người xem livestream cũng lòng dạ không yên. “Biến hóa trong phó bản này quá lớn rồi, tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên mà tôi thông quan cũng đâu có
Chương 33: Đừng Chết Tại Đây
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé ~~~~~~~~~~~~~ Nhất thời, cậu không biết có nên hỏi Lê Mặc rằng cái động tác kỳ lạ này có ý nghĩa gì. Sau khi ăn xong khăn giấy, cổ họng Lê Mặc vẫn phát ra tiếng nhai tỉ mỉ, anh mỉm cười như là chẳng có ác ý gì cả. Ân Tu nghi hoặc nhìn Lê Mặc, anh dần dà cong eo tiến lại gần Ân Tu thêm vài phần rồi thủ thỉ bên tai cậu: “Quy tắc thứ 2 của Mộ trấn, trong trấn không có nữ quỷ, nếu bạn bất cẩn nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ trắng trong trấn, thì hãy tránh tầm mắt của bà ta, cũng không được nghe theo âm thanh của ả, nếu như đối phương quấn lấy bạn, thì hãy tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người dân trong thị trấn.” Ân Tu: ? Hơi thở lành lạnh phả lên vành tai khiến cậu vừa bối rồi vừa khó lòng tập trung, cậu hoàn toàn không rõ đang yên đang lành cái người này lại đi đọc quy tắc cho cậu nghe làm gì. “Quy tắc thứ 5 của Mộ trấn, có thể để khách ngoại lai quan sát nghi thức hiến tế, nhưng phải dặn dò bọn họ tuyệt đối không được vi phạm quy tắc thứ 1 và thứ 2.” Ân Tu:… Bỗng chốc cậu đã ý thức được, cuộc chiến đồ sát phần lớn người chơi xảy ra vào ban ngày khi có sương trắng nổi lên, cũng là lúc đó bọn họ đã vi phạm quy tắc thứ 2. Sau khi sương trắng nổi lên, có người hoảng sợ hét to công nhận sự tồn tại của người phụ nữ, đây chính là vi phạm quy tắc. Chỉ là quy tắc có viết cách ứng phó và thường có tính trừng phạt tại chỗ, cho nên đã khiến cho Ân Tu theo bản năng mà nghĩ rằng quy tắc này chỉ đến đó rồi dừng, nhưng cậu lại quên mất quy tắc này vẫn còn có liên quan đến quy tắc thứ 5. Nguyên nhân khiến cho cậu có thể trở thành vật hiến tế, chính là do sự kiện đã xảy ra vào ban ngày khiến cho tất cả người chơi đều trở thành những kẻ ngoại lai vi phạm quy tắc. Thấy Ân Tu trầm tư, Lê Mặc lại mỉm cười nói tiếp: “Quy tắc thứ 4, cư dân trong trấn phải đối đãi nhiệt tình với khách ngoại lai, nhưng nếu họ vi phạm quy tắc thì cứ ra tay không cần thương tiếc.” Ân Tu nhận ra, chỉ cần bọn họ trở thành khách ngoại lai vi phạm quy tắc thì mỗi một điều trên quy tắc đều sẽ chống đối bọn họ. “Thì ra vấn đề xảy ra ở chỗ này…” Ân Tu lẩm bẩm, cảm thấy lối suy nghĩ của bản thân đã được mở rộng ra một chút. Cậu vừa lơ đãng thì cơ thể đang khom eo của Lê Mặc liền chậm rãi áp xuống, nặng nề ép Ân Tu tựa vào mặt cửa. Hơi lạnh như xuyên qua quần áo, xâm nhập sang đây, giống như đang vô hình bám víu lên da thịt cậu, Ân Tu chợt rùng mình, cậu không biết mình có nên rút đao ra trong sự cận kề gần gũi đột ngột của Lê Mặc hay không, dù sao đối phương cũng không có ác ý… thậm chí còn nhắc nhở cậu nữa. “Đừng chết ở đây.” Anh tiến sát gần bên tai Ân Tu, thì thầm bằng một giọng điệu trầm thấp, gương mặt lạnh lẽo kề bên cổ cậu, điểm trí mạng yếu ớt và nhạy cảm bộc lộ trước mặt sự tồn tại nguy hiểm, Ân Tu muốn phản kháng theo bản năng, nhưng Lê Mặc lại như muốn chứng minh rằng bản thân không có ác ý nên càng dùng sức áp sát Ân Tu hơn, cọ cọ lên cổ cậu. Cảm xúc mát lạnh như da rắn lướt trên da thịt khiến Ân Tu run rẩy, cậu nhịn lại cơn xúc động muốn rút đao: “Có thể cho tôi vào phòng chưa?” Lê Mặc cười híp mắt, dùng tay nhấn mở cánh cửa sau lưng Ân Tu. Sức nặng tì lên của cả hai khiến cánh cửa bật ra sau, cơ thể Ân Tu loạng choạng, nghiêng ngả, suýt thì bị Lê Mặc đè ra đất, may là cuối cùng cậu vẫn đứng vững. Sau khi cửa phòng được mở, thì bé gái và Chung Một đều sững sờ nhìn cả hai người. “Anh trai… sao anh lại ôm người kia vậy?” Bé gái đưa tay chỉ vào hai người. Cả người Lê Mặc đều áp xuống, Ân Tu vì để không trượt ngã nên chỉ đành bắt lấy, việc này khiến cậu trông như đang cố gắng ôm lấy Lê Mặc. “Không có.” Ân Tu lập tức buông tay, nghiêng người tránh sang một bên. Ánh mắt nghi hoặc của bé gái đánh giá qua lại giữa hai người, rồi nó nhảy xuống từ trên giường, dán đến bên chân Ân Tu: “Em cũng muốn anh trai ôm ôm.” Lê Mặc cười cười nhìn bé gái. Cô bé rụt rè ôm chặt chân Ân Tu, cho dù bị Lê Mặc nhìn chằm chằm thì cũng không chịu buông ra: “Em chính là muốn anh trai ôm ôm…” Ân Tu mặc kệ màn minh tranh ám đấu của bọn họ, xoay đầu nhìn sang Chung Mộ trong phòng: “Sao cậu lại ở trong phòng của tôi?” ★★Minh tranh ám đấu: Mâu thuẫn, tranh đấu gay gắt, không khoan nhượng nhau, ví như hai bên ở ngoài sáng thì tranh nhau, trong tối thì
