Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lê Mặc không nói lời nào, một lát sau lập tức ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc Ân Tu sắp rút đao ra, thì bàn tay anh vượt qua đỉnh đầu Ân Tu, vươn lên phía trên. Sự hoài nghi ẩn hiện giữa mi mắt của Ân Tu, chợt cậu nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ bên trên, Lê Mặc đưa tay vào trong bức tranh treo trên đầu Ân Tu, hung tợn siết cổ linh thể vừa nãy đã báo tin mật cho trấn trưởng, rồi kéo nó ra khỏi khung tranh. “Aaaaaaaaaaaa! ! “Linh thể phát ra một tràng tiếng kêu gào bi thảm, bị bóp gãy từng khúc trong tay Lê Mặc, rồi lại bị vo tròn bỏ vào bụng anh. Tiếng nhai nuốt vang lên, nhưng âm thanh gào thét vẫn không dứt, linh thể đó vẫn đang kêu rên, mà Lê Mặc thì vẫn điềm tĩnh mỉm cười dùng bữa. Bởi vì hai người ở quá gần nhau, nên Ân Tu thậm chí còn nghe thấy cả tiếng cắn xé thuận theo khoang miệng trôi xuống cổ họng, sau đó tiếng nuốt nhẹ nhàng vang lên, tiếng thét cũng đột ngột dừng hẳn. Mật thất trở nên yên tĩnh, không còn bất kì âm thanh cắn xé nào nữa, chỉ còn lại sự trầm mặc của Ân Tu. Cậu dần buông lỏng sự căng thẳng của bản thân, ngước mắt nhìn Lê Mặc, lạnh nhạt nói: “Đến gần tôi làm gì? Cứ phải biểu diễn cho tôi xem tuyệt chiêu ăn dị quái của anh thì mới được à? “ Đôi mắt Lê Mặt híp lại, tâm trạng dường như rất tốt, quả quyết ôm chặt lấy người ngay khi Ân Tu đang cố nhịn không rút đao ra chém anh, Lê Mặc vẫn như lần trước dùng hết trọng lượng cơ thể đè lên người Ân Tu, bám chặt lên người cậu, ép sát cậu vào trong góc tường. Cảm giác lạnh lẽo chậm rãi xâm nhập xuyên qua lớp vải quần áo, nhiệt độ phi nhân loại này mỗi giờ mỗi phút đều luôn đang nhắc nhở Ân Tu đây chỉ là một thứ hình người, dưới hình người đó là cái gì thì khó mà nói lắm, cho dù anh ta có cố gắng dùng hình người để gần gũi với cậu, thì cậu cũng không thể vì vậy mà buông bỏ phòng bị. “Làm gì đó? “Ân Tu dùng tay cản lại cái cằm đang muốn tựa sang đây, đẩy khuôn mặt của anh ta ra xa. Vách tường đằng sau lạnh lẽo, Lê Mặc đang dán chặt lên người cậu cũng lạnh băng băng, những điều này quả thật khiến cậu không chống chịu nổi nhiệt độ thấp đến vậy. “Đi ngủ. “Lê Mặc mỉm cười đáp lại. “Ngủ quan tài đúng không? “Ân Tu nhớ lại cái điều kiện khó hiểu mà anh đã đề cập đến: “Nhưng trong phó bản này không có cái quan tài nào đủ rộng để cho hai người cùng nằm chung cả, tôi không muốn ngủ trong cái quan tài đã đựng bao nhiêu là người chết của trấn trưởng đâu. “ Nụ cười trên mặt Lê Mặc cười thêm sâu xa: “Tôi có. “ Ân Tu lúc này không còn đường từ chối nữa. Cậu tính toán thời gian, giờ này cũng đã qua thời khắc thực hiện nghi lễ hiến tế rồi, đã sắp đến giờ đi ngủ, cậu xuống tầng hầm cũng đã lấy được tội chứng của trấn trưởng, cậu thật sự có thể đi ngủ để đợi đêm nay qua đi rồi. “Vậy được thôi. “Ân Tu gật đầu, Lê Mặc lúc này mới buông cậu ra. Hai người cùng nhau rời khỏi tầng hầm. “Người chơi đầu tiên đi xuống tầng hầm mà vẫn chưa bị trấn trưởng giết chết, đã vậy còn sống sót trở ra. “ “Tuy tôi rất vui khi có thể nhìn thấy tuyến nhánh như vậy, nhưng thao tác nghiệp vụ đó tôi không sao chép được! ! Dù nghĩ như thế nào thì tôi cũng không thể sống sót ra ngoài như cậu ta được! “ “Tôi đã chấm dứt suy nghĩ rồi, dù sao thì đây là phó bản người mới, cho dù không đi xuống tầng hầm thì vẫn có thể thông quan được, tôi lựa chọn không đi xuống! “ “Tôi cũng từ bỏ chuyện sao chép hành động của Ân Tu rồi, chiến lược này không học được, thôi giờ coi như xem tiết mục giải trí, xem xem Ân Tu có thể sống sót rời khỏi phó bản hay không. “ “Tôi bây giờ cũng là người qua đường xem tiết mục, xem tương tác giữa Ân Tu và bạn cùng phòng, hehe, vừa rồi tôi còn cho rằng bạn cùng phòng thật sự muốn ra tay đó. “ “Tuy tôi không rõ mục đích của bạn cùng phòng đối với Ân Tu là gì, nhưng anh ta mang lại cảm giác an toàn hơn trấn trưởng nhiều, đáng ghét, tại sao tôi lại nảy sinh hảo cảm với một con dị quái cơ chứ! “ “Ngay khoảnh khắc anh ta sẵn sàng đứng chắn trước người bạn, tự mình đối diện với trấn trưởng thay bạn, thì bạn chắc chắn sẽ sản sinh ra thiện cảm với anh ta. “ “Có lý, nhưng tôi lại không có bạn cùng phòng giống như vậy. “ Làn đạn thảo luận sôi nổi, nhìn hai người rời khỏi tầng hầm, ra khỏi căn nhà, sau đó rời khỏi thị trấn. “Bạn họ muốn đi đâu vậy? “ “Nghe đâu là đi ngủ quan tài… “ “À… ngủ quan tài… ừm,
Chương 49: Còn Đến Gần Nữa Là Tôi Sẽ Ra Tay Đó
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~ Ân Tu bị ấn đối diện với tường nửa ngày, quả thật đã bị hơi lạnh làm cho tê cứng, sau khi khôi phục lại tự do, cậu nhanh chóng xoa xoa cánh tay, rồi mới ngoái đầu nhìn sang hai vị bên cạnh. Cả hai bên đều đang duy trì một khoảng cách không nhỏ, nhìn chằm chằm vào nhau. Khí thế của Lê Mặc vừa đủ, nụ cười trên mặt vẫn mang theo độ cong như thường ngày đối diện với kẻ địch, múa đao điêu luyện. ★★Múa đao điêu luyện 游刃有余 là một câu thành ngữ, xuất hiện sớm nhất trong Chiến Quốc•Trang Chu 《Trang Tử•Dưỡng Sinh Chủ》. 游刃有余 (游刃: vận chuyển lưỡi dao) chỉ khi phân giải thịt bò, có thể nhắm chuẩn ngay những khe hở giữa các đốt xương để xuống tay, và lưỡi dao còn có thể cơ động di chuyển giữa các kẽ hở đó; dùng để hình dung thành thạo một kỹ năng nào đó, ra tay mau lẹ, gọn gàng. Vừa nãy trấn trưởng bị nữ quỷ tập kích, vai đã bị cắn mất một miếng lớn, máu tươi đầm đìa cả người, khuôn mặt giận dữ cũng dính đầy vết máu, hơi thở nặng nề, hiển nhiên là lực bất tòng tâm. ★★Thành ngữ Lực bất tòng tâm có nghĩa là rất muốn làm một việc gì đó, nhưng vì sức lực hoặc năng lực không có nên không thể làm được dù rất muốn nên đành từ bỏ. Ân Tu như có điều suy nghĩ, cậu sờ cằm, đây là… muốn đánh nhau sao? Cậu thể nhìn ra ngay phương thức công kích của hai vị dị quái này, đây cũng có thể xem như là một trải nghiệm đáng giá, chủ yếu là có thể nghiên cứu đối thủ trước một phen, sau này nếu lỡ bị một trong hai tấn công thì cậu cũng có cách trở tay. Ôm theo thái độ quan sát học hỏi, Ân Tu yên lặng đứng bên tường, chờ đợi hai người đó ra đòn. Nhưng Lê Mặc không có chủ động ra tay, trấn trưởng cũng vậy, sau khi cả hai duy trì quãng yên lặng được một phút, thì trấn trưởng mở lời trước. “Ân Tu, người đặc biệt giống như cậu, quả nhiên nếu không bị tôi phát hiện ra, thì cũng sẽ có dị quái khác nhắm đến. “ Ông ta không có cách nào đối phó với Lê Mặc, thậm chí còn có phần e dè, chỉ đành chuyển hướng sang Ân Tu, môi nở nụ cười lạnh lẽo, lời ngắn ý dài mở miệng: “Bây giờ cậu không chết trên tay tôi, thì chắc chắn rồi cũng sẽ có một ngày cậu phải chết trên tay của tên dị quái bên cạnh. “ Ân Tu nhàn nhạt rũ mắt phủi phủi bụi trên người mình, gật đầu: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy như vậy. “ Mắt của trấn trưởng ánh lên tia sáng, không ngờ Ân Tu lại có thể tán đồng cách nói của ông ta một cách thuận lợi như vậy, cho nên ông ta liền tiếp tục giở trò ly gián: “Tôi thấy cậu cứ luôn đề phòng hắn ta, nhất định là hắn đã chủ động tiếp cận cậu có đúng không? “ Ân Tu nghĩ nghĩ, cũng không có sai, đơn giản là một rắc rối rơi từ trên trời xuống, cậu đã ở trong trấn nhỏ tận 6 năm, bỗng có một dị quái chạy đến trước cửa nhà cậu, kéo cậu vào trong phó bản, bất hạnh. Trấn trưởng chậm rãi nói tiếp: “Nếu vị này là một dị quái phó bản, một khi hắn không muốn cậu rời đi, thì chắc chắn sẽ tìm cách giữ cậu lại trong phó bản. “ “Vì để cậu không thể rời khỏi phó bản hắn nhất định sẽ có động thái gì đó, những ngày kế tiếp mỗi giờ mỗi phút cậu đều sẽ lo lắng hắn sẽ ra tay vào lúc cậu yếu ớt nhất, so với việc đột nhiên bị giết vào một ngày nào đó, chi bằng bây giờ cậu hãy hợp tác với tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ được an toàn rời khỏi phó bản. “ Ân Tu nghĩ ngợi, sau khi xuất hiện ở trấn nhỏ, động tĩnh lớn nhất mà anh ta mang lại chính là kéo cậu vào phó bản, khả năng anh ta là dị quái cũng khá lớn đấy. Cậu rũ mắt trầm tư, khiến cho trấn trưởng cảm thấy có hy vọng, ông ta cho rằng bản thân đã làm lung lay được khoảng cách giữa hai người họ. Nhưng sau khi suy xét xong Ân Tu cũng chỉ ôn tồn nhìn trấn trưởng: “Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa đến mức khiến tôi phải hợp tác với ông, ai muốn giết tôi, thì tôi sẽ giết người đó, cho dù là anh ta thì cũng không ngoại lệ, dám ra tay với tôi, thì tôi chắc chắn sẽ giết chết anh ta, cho nên ông không cần phải lo lắng. “ Lời cậu nói nhẹ nhàng, không mang theo chút làm bộ làm tịch nào, rõ ràng là rất tự tin với điều mà mình đang nói. Lại nhìn sang phía Lê Mặc, tuy bị Ân Tu nhắc tên nhưng anh vẫn không có tức giận, thậm chí khóe môi còn cong hơn, tâm trạng cũng hớn hở hơn. Sắc mặt trấn trưởng nhất thời phức tạp: “Chẳng lẽ cậu thật sự yên tâm để cho một tên dị quái không rõ lai lịch như vậy ở bên cạnh mình
Chương 48: Con Chuột Nhỏ
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~ Ân Tu trầm mặc nhìn dòng chữ bên trên, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được trấn trưởng đã mang theo biểu cảm biến thái như thế nào khi viết xuống dòng này. Tiếp theo đó, cậu nghe thấy tiếng nuốt ực truyền đến từ bên cạnh. Vừa quay đầu, thì thấy Lê Mặc đang lăm le nhìn tờ giấy trên tay cậu, ánh mắt hung ác, như là muốn xông lên vò nát nó vậy. “Không được ăn cái này. “Ân Tu nhanh chóng đóng sổ ghi chép lại, sau đó nhét vào trong túi, rồi lại mở sổ tay của trấn trưởng ra. 【Sổ tay của trấn trưởng: Là người quản lý cấp cao của Mộ trấn, bạn có thể làm bất cứ những gì mình muốn ở trong thị trấn, nhưng để tránh cho Mộ trấn bị phá hủy, thì bạn bắt buộc phải tuân theo những điều sau. 1, Bạn có thể tùy ý giết chết người chơi trong thị trấn, nhưng nhất thiết phải che đậy cho tốt các chứng cứ dùng để chỉ tội bạn, không được để cư dân biết được những tội ác mà bạn đã làm. 2, Cách một khoảng thời gian, thì sẽ có một vài gương mặt mới xuất hiện trong thị trấn, bạn cần nhiệt liệt chào đón sự có mặt của họ, cung cấp nơi ở cho họ, và bắt buộc phải giết chết những người vi phạm quy tắc kịp lúc. 3, Nếu gặp phải bất cứ rắc rối nào có thể gây uy hiếp cho an nguy của thị trấn, thì hoặc là đuổi đi, hoặc là phong ấn đối phương lại, sự an nguy của thị trấn liên kết với sự an toàn của bạn. 4, Bạn không được phép giết trẻ con vào ban đêm, đôi mắt của trẻ con rất thuần khiết, đôi mắt của chúng sẽ ghi lại hết những tội chứng của bạn, xin hãy đề phòng những đứa trẻ đến vào ban đêm. Thân là trấn trưởng của Mộ trấn, bạn có thể làm bất cứ chuyện gì trong phạm vi giới hạn cho phép, chỉ cần không có ai biết được những chuyện bạn đã làm, thì bạn vẫn sẽ mãi là kẻ thống trị trong lãnh vực này, nhưng hãy cẩn thận với những vị khách không mời mà đến. 】 Ánh mắt của Ân Tu chuyển động tới lui trên 4 quy tắc này, điều trấn trưởng cần làm chính là quản lý trật tự của thị trấn, quy tắc 1 là quyền hạn của ông ta, quy tắc 2 là chỉ rõ chức trách của ông ta, quy tắc 3 là cách xử lý các tình huống đặc thù, quy tắc 4 nhắc đến thứ mà ông ta cần phải cảnh giác. Quy tắc rất ngắn, quét mắt là đọc xong hết, sau khi xem xong 3 điều đầu tiên, ánh mắt của Ân Tu dừng lại trên quy tắc thứ 4 rất lâu. “Không được giết trẻ con vào ban đêm… ” Cậu nhớ đến quy tắc đầu tiên của Mộ trấn, trẻ con không được chạm lên tế đàn vào ban đêm. Trước mắt, trong phó bản đã có hai thông tin quy tắc liên quan đến trẻ con, cộng thêm Nhã Nhã – dị quái non nớt luôn theo cạnh bọn họ kể từ khi vào phó bản, khiến cậu khó lòng mà không liên kết những quy tắc này lại với nhau. Chỉ là, trước mắt lối suy nghĩ của cậu vẫn còn hạn hẹp, chưa thể nối liền chúng lại. Sau khi đóng lại sổ tay của trấn trưởng, Ân Tu lần nữa quét mắt nhìn xung quanh, cậu cứ cảm thấy kích thước to nhỏ của tầng hầm không hề đối xứng với cấu tạo của cả căn nhà, e rằng ở đây vẫn còn có mật thất. Cậu men theo bức tường đi một vòng xung quanh, sự âm u lạnh lẽo ở đây khiến người ở lâu sẽ cảm thấy khó chịu, Ân Tu cũng vậy, còn chưa tìm được lối vào của mật thất, thì toàn thân cậu đã phải run rẩy… “Nhìn theo phương hướng của lối vào mật thất, thì không gian còn sót lại vừa đủ để xây dựng một căn phòng ẩn… ” Ân Tu mạnh mẽ đè nên cơn ớn lạnh lần mò đến một mặt tường, sau khi đi đi lại lại vài vòng, cậu dùng sức đẩy cái bàn bên tường ra, cậu phát hiện cái bàn được cố định tại chỗ, phương hướng dịch chuyển của nó không phải là trái phải, mà là trước sau. Đây trông như một cái cửa xoay được ngụy trang thành cái bàn. Ân Tu thăm dò, thử đẩy cửa xoay, thứ lộ ra phía sau chính là lối vào mật thất âm u. Cậu ngồi xổm xuống quan sát một lúc, sau đó chậm rãi bò vào. Sau khi vào được mật thất, Ân Tu bị cảnh tượng trong mật thất khiến cho kinh hãi một chút, làn đạn cũng kêu lên ngao ngao. Lúc trước Ân Tu vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề, trong sổ ghi chép chỉ có ghi làm thế nào để đưa linh hồn của người bị hại vào tranh mà vẫn giữ được trạng thái đẹp đẽ nhất của họ, nhưng lại không thấy nhắc đến thi thể. Thêm nữa, sổ tay của trấn trưởng đã ghi rất rõ ràng không được để cho người dân phát hiện ra tội ác của ông ta, cho nên không thể nào cứ đem vứt xác trong thời gian dài, vậy trấn trưởng đã xử lý những cái
Chương 47: Ân Tu Là Vật Sưu Tập Có Một Không Hai
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Ví như hiện giờ trấn trưởng đang bị nữ quỷ đuổi bắt, không có cách nào để lập tức quay về giết chết người chơi đã xông vào tầng hầm. Có lẽ phó bản căn bản cũng không ngờ tới sẽ có lúc trấn trưởng còn sống mà lại không thể tự do hành động. “Là bug! Cái này chắc chắn là bug! “ Có người trên làn đạn nhìn thấy Ân Tu đi xuống tầng hầm, nhưng lại không bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, chợt không tin vào mắt mình. “Cái phó bản này sẽ có bug hay sao? Đây là phó bản cũ đó, có khi nào Ân Tu đã lợi dụng điểm nào đó không? “ “Mặc kệ như thế nào, bây giờ cậu ta đã thật sự xuống tầng hầm rồi, và quy tắc đã không giết cậu ta! Cậu ta vi phạm quy tắc nhưng vẫn còn sống, việc này hợp lý sao? “ “Nghịch thiên vãi! Tôi cũng cảm thấy thật lố bịch, đây chắc chắn là bug rồi chứ gì? “ “Cho dù có phải là bug hay không, Ân Tu lại có thể lợi dụng sự thù hận của những bức tranh để chặn cửa, khiến người dân không có cách nào thực hiện hiến tế, sau đó dẫn dụ người phụ nữ đến để áp chế trấn trưởng, liên tục xuất ra mấy chiêu đánh đến tôi ngu luôn. “ “Cách tốt nhất để áp chế kẻ thù chính là thả kẻ thù của kẻ thù ra, bởi vì nữ quỷ và trấn trưởng là hai thế lực khác nhau, hơn nữa lại ràng buộc và hạn chế lẫn nhau, cho nên cách tốt nhất để đối phó với một bên chính là thả bên còn lại ra. “ “Nếu nói vậy, thì việc cậu ta đi xuống tầng hầm đáng lý không phải là do bug? Tôi nhớ lúc vượt phó bản này, đã nhìn thấy có người đi xuống tầng hầm, nhưng rất nhanh trấn trưởng đã xuất hiện và giết chết người đó! Mà bây giờ, trấn trưởng đang bị nữ quỷ đuổi theo… cho nên không thể nào đến đây để giết Ân Tu đã xuống tầng hầm? “ “Thì ra là như vậy! Việc này cũng nằm trong kế hoạch của cậu có đúng không? ! Ân Tu! “ “Không có bất kì kiểm nghiệm thực tế nào, chỉ suy đoán và thực hiện ngay hành vi mạo hiểm, mà cậu ta cũng dám đi thật, dũng cảm ghê. “ “Đổi thành người khác thì đây là hành vi tìm chết đó! Tại cậu ta cược đúng nên mới vậy. “ Làn đạn không thể thích ứng được với những thao tác táo bạo của Ân Tu, không phải vì gì khác, mà là vì không thể sao chép được, những hành động tương tự như vậy thông thường người ta không dám làm đâu. Lúc này, có một làn đạn chầm chậm bay qua. “Ân Tu dám chắc có thể giết chết trấn trưởng cho nên mới dám đi, các người nghĩ cậu ta là heo à? Bây giờ, cả cái phó bản này, bao gồm cả trấn trưởng đều không biết rằng Ân Tu có thể giết được ông ta, lỡ như mọi chuyện không thể tiến hành thuận lợi như kế hoạch, thì cậu ta giết ngược lại trấn trưởng mấy hồi! “ “Đù! Thật vậy ư? Lần trước cậu ta thật sự đã từng giết qua những con quái vật do cư dân biến thành, nhưng vẫn chưa đến mức có thể giết chết trấn trưởng có đúng không? Đây là một trong những Boss lớn của phó bản đó! Bớt thổi phồng đi bạn ơi! “ “Ha, kiến thức nông cạn quá người anh em, tôi nói cậu ta giết được, thì cậu ta chắc chắn sẽ giết được. “ “Haha, đứa bitch nổ lắm kia mày là ai chứ? Trấn tôi có vị Diệp lão đại, mà chúng tôi còn chưa dám nổ đến thế đấy! “ “Trùng hợp ghê, tôi họ Diệp, tên gọi Diệp Thiên Huyền, Diệp lão đại mà anh bạn nói đến là ai vậy, gọi ra đây để chúng tôi so kè tí nào? “ “… “ “… “ “6.” ★★6: cool, ngầu, trâu bò “…Ợ, Diệp lão đại anh ra khỏi phó bản rồi hả? Giờ anh đang ở đâu đấy? Tôi đi đón anh. “ “Không vội, tôi vừa ra thì liền nhìn thấy Ân Tu trong phó bản, để tôi xem cái đã, sao cậu ta lại vào phó bản vậy? “ “Hình như là bị Dạ Nương Nương ép vào. “ “Vậy sao? Dạ Nương Nương cuối cùng cũng làm được cái gì đó ra trò rồi, 6 năm mới hoàn thành được nghiệp lớn. “ “… Diệp lão đại, Dạ Nương Nương xem được đó. “ Làn đạn phút chốc yên lặng. Quần chúng lặng lẽ chặn chủ đề này lại, lần nữa đặt trọng tâm lên người Ân Tu đang ở dưới tầng hầm. Sau khi xuống được tầng hầm, hai bên vách không có đèn, trước mặt chỉ có một đoạn cầu thang u tối dẫn xuống dưới. Ân Tu đứng ở cửa hầm một hồi thì mắt mới dần thích ứng được với bóng tối, sau khi xác nhận có thể nhìn rõ cầu thang thì mới đi xuống. Đi xuống chưa được hai bước, thì mùi máu tanh nồng và mùi thịt thối rữa đã xộc lên, Ân Tu nhăn nhăn mũi, đưa tay lên dùng tay áo che mũi lại, rồi tiếp tục đi xuống. Cuối cầu thang, nơi sâu nhất lại càng u
Chương 46: Bị Kẹt Giữa Hai Bên
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~ Ông ta thật sự rất thích nhìn con người này sống nhưng toàn thân từ trên xuống dưới đều lạnh băng, như thể đã mất hết toàn bộ sức sống vậy. Nhất thời, ông ta như chìm vào biển mơ hoang đường khi nhìn vào mắt Ân Tu, đôi mắt đó tựa như bọt nước óng ánh, khiến ông ta mê muội. Nhưng một giây sau, tiếng thét kinh hoàng của người dân đã kéo ông ta tỉnh lại. Trấn trưởng phản ứng lại ngay lập tức, chẳng phải Ân Tu nên chạy trốn trong tình huống này hay sao? Tại sao đến giờ này mà cậu ta vẫn còn điềm tĩnh đứng đó? Vừa quay đầu, thì tiếng náo loạn bên ngoài cửa đã cho ông ta đáp án. Vào khoảnh khắc khi người dân hùng hùng hổ hổ đẩy cửa lớn chuẩn bị xông vào trong, thì ngay lập tức có thứ gì đó tràn ngập oán hận la hét kêu gào nhảy bổ ra ngoài, siết chặt lấy cần cổ của người dân xông vào trước nhất. Những linh thể màu u lam mang theo oán khí đen cuồn cuộn áp sát đến cư dân ở bên ngoài, hận thù vây bủa khiến chúng tức tốc giết chết cư dân trước mặt, rồi phẫn nộ ném cái xác gấp khúc vào trong đám người. Huyết dịch trên thi thể bắn thẳng lên đám đông, rồi nặng nề rơi xuống, trở nên càng thêm khốc liệt hơn. “Cái thứ gì vậy? “Người dân hoảng hồn lùi về sau, và tản ra né tránh theo bản năng sau khi bị dọa sợ. Bọn họ nhìn cái xác bị vặn xoắn trên mặt đất, rồi lại nhìn sang từng khuôn mặt tái nhợt trôi bồng bềnh với oán khí ngút trời ở ngoài cửa, nhất thời đều trở nên sửng sờ. Đây… đây lại là trò gì nữa? Tại sao trong nhà của trấn trưởng lại có u linh? Hơn nữa đây đều là những oán hồn có oán niệm và lực công kích cực kì mạnh. “Đừng đi mà! Vật tế vẫn đang còn ở bên trong đó! “Có người hét lớn gọi đám người kia quay trở về, họ vẫn nhắm thẳng cửa lớn không chịu bỏ cuộc. Bây giờ, đối diện với đám linh thể quái dị trước cửa thì sẽ chết, mà không có vật tế dâng lên cho người phụ nữ thì họ cũng sẽ chết, bọn họ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể nắm chặt vũ khí dốc hết sức xông vào trong để liều một mẻ. Nhưng khi bọn họ tự cổ vũ tinh thần, dũng cảm xông lên để đối đầu với những linh thể mang theo oán khí ngập trời cùng với sự miễn dịch về mặt tấn công vật lý, thì ngoại trừ những tiếng la hét lan ra trên diện rộng, thì hầu như không có ai có thể thuận lợi tiến vào trong. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mà cư dân trong trấn đã tử thương (chết và bị thương) vô số, tiếng hét thảm thiết khiến lòng người bàng hoàng. Trong căn nhà này đều chứa đầy linh thể, cho dù có vào được sảnh lớn, lên được tầng 2, thì lại phải làm thế nào để đưa được Ân Tu ra ngoài? Trấn trưởng nhìn những khuôn mặt vặn vẹo chứa đầy oán hận chen chúc ngoài cửa, ông ta hoảng hốt vài giây rồi mới phản ứng lại được. Những thứ này là tranh, toàn bộ đều là những người mà ông ta đã nhốt vào trong tranh! Làm sao có thể… là gã đàn ông kia làm sao? Thằng đàn ông đó vậy mà dám thả hết bộ sưu tập quý giá của ông ta ra! ! Đó là tâm huyết mà ông ta đã phải tích lũy rất nhiều năm mới có được! Trấn trưởng nghiến răng nghiến lợi trừng thẳng vào Ân Tu của ông ta, cảm xúc vừa hứng khởi vì bi thương, bây giờ ông ta đã hiểu ra tại sao chiều nay Ân Tu lại lấy hết tranh trong nhà của mình rồi, tất cả đều là vì chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay, ông ta lúc đó thật sự không có nghĩ đến chuyện này. Ông ta cảm thấy hưng phấn bởi sự phản kháng của Ân Tu, vậy mà cậu lại dám thả đám oán linh ra để xây dựng bức tường phòng thủ cho bản thân mình, còn bi thương là bởi vì trân bảo lâu năm đã bị rút sạch. Tâm tình muốn thu Ân Tu vào trong tranh lại càng kích động hơn bao giờ hết. “Trấn trưởng! Chúng tôi không vào được! “ “Chết… đã chết rất nhiều người rồi! Trấn trưởng, tại sao trong nhà của ông lại có nhiều oán linh đến như vậy? “ “Hết rồi, chúng ta xong đời rồi, không lấy được vật tế… tất cả chúng ta sẽ bị ả đàn bà kia giết sạch. “ Số lượng cư dân bị thương và bỏ mạng nhiều đến không đếm xuể chỉ trong chớp nhoáng, thi thể và máu tươi rải đầy đất, cảnh tượng tàn bạo dị thường. Những linh thể đó canh giữ trước cửa, từng khuôn mặt tập trung lại ở đó, phẫn nộ quan sát từng người bên ngoài, chỉ cần thọt chân vào thì nhất định sẽ bị tập kích, bọn chúng giết người chỉ trong thoáng chốc. Đối với những người dân đang muốn xâm nhập, thì bọn chúng chỉ làm nhiệm vụ canh cửa mà thôi, nhưng đối với sự tồn tại của trấn trưởng,
Chương 45: Nhìn Một Cái, Đánh Trúng Sự Yêu Thích Của Trấn Trưởng
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Những ánh nhìn như hổ đói vồ mồi đó đều tập trung hết về phía ngôi nhà, những bóng người dày đặc đứng chờ sẵn bên ngoài gần như là đã chặn hết các lối thoát hiểm. Những người chơi vẫn đang nhàn nhã đi tìm manh mối ở bên ngoài đã sớm bị dọa cho chạy vội về căn nhà, trốn gấp vào trong phòng và khóa cửa lại. Trời càng tối, thì khả năng bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài càng cao, cho nên mặc dù đêm nay không có việc gì liên quan đến bọn họ, nhưng những người chơi này vẫn sợ lửa sẽ bén lên thân mình. “Đám người đó đã bắt đầu hành động rồi. “Chung Mộ đứng trên tầng hai nhìn ra ngoài, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, bọn họ tiến vào đây đã được vài ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến cảnh một lượng lớn npc tập trung hết ở trước mặt, tình cảnh này có chút chấn động, vừa nghĩ đến đây là thế trận dùng để vây bắt một người chơi, thì chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy phập phồng lo sợ về sau. Cậu ta càng nhìn càng cảm thấy bất an, nhịn không được mà thở dài: “Hy vọng Ân Tu có thể chạy thoát được… nhưng theo tình huống trước mắt, nếu muốn thông quan trong đêm nay thì e rằng không có khả năng rồi, liệu anh ta có thể thoát khỏi số kiếp trở thành vật tế hay không đây? “ Những người chơi bình thường khác nếu gặp phải trường hợp này thì chắc chắn sẽ chết mà không cần phải nghi ngờ, riêng Ân Tu thì khác, cậu ta luôn cảm thấy những chuyện xảy ra trên người Ân Tu đều có thể phát triển thêm nhiều tính khả năng. Sự rối rắm của Chung Mộ đã bị bé gái luôn im lặng nghe thấy. Nó thẫn thờ sờ thỏ bông, nhìn xuống đám cư dân đang dần tụ tập lại bên dưới, bé gái có chút căng thẳng siết chặt cổ thỏ bông, chân mày nhăn chặt. Trời càng lúc càng tối thì đám người tập trung bên dưới càng nhiều, nhưng bọn họ không có trực tiếp xông vào đây. Căn nhà này là của trấn trưởng, ngoại trừ những nhân viên phục vụ đang làm việc bên trong ra, thì không một kẻ dư thừa nào có quyền hạn đi vào, đây cũng là lần đầu tiên có người chơi trong ngôi nhà này bị chọn làm vật tế, bọn họ chỉ đành đứng nhìn từ bên ngoài, chứ không dám hành động bộp chộp. Nhưng thời gian càng trôi qua, thì bọn họ càng thêm nóng vội, cũng càng lúc đứng ngồi không yên, tiếng lầm bầm của cư dân trong trấn truyền lên từ bên dưới. “Tại sao trấn trưởng còn chưa xuất hiện nữa? Vẫn chưa tìm thấy ông ta sao? “ “Tìm không ra, chắc trấn trưởng sẽ không có cố ý không đến đây để bao che cho cậu ta đâu nhỉ? “ “Có khả năng này đấy, bởi vì trấn trưởng thích cậu ta mà. “ “Vậy chúng ta phải làm sao đây? ! Chẳng lẽ trấn trưởng không thèm quan tâm đến sống chết của chúng ta nữa hay sao? Nếu như ả ta ra đây từ phong ấn thì phải làm sao? “ “Nếu như không dâng vật tế lên đúng lúc, thì ả nhất định sẽ ra ngoài đó, ả nhất định sẽ giết chết chúng ta! “ “Mặc kệ đi! Nếu trấn trưởng nhất mực không xuất hiện… thì vì để được sống sót, chúng ta không thể không đi vào trong. “ “Đêm nay dù nói như thế nào thì cũng phải dâng lên vật tế! “ Từng cặp mắt u oán đỏ thấu ngập tràn sát ý đó chốt chặt vào vị trí tầng hai, có vô số thân hình đứng trong bóng tối âm u, chờ đợi. Lúc này đây những người chơi ở trên lầu đã ngồi không yên rồi, bọn họ đều đang lo âu nhìn những bóng hình bên dưới và bắt đầu giao lưu với nhau. “Nếu như lát nữa bọn người kia xông vào đây thì phải làm sao? Có khi nào sẽ giết nhầm chúng ta luôn hay không? Hay là không tìm được Ân Tu thì sẽ bắt chúng ta làm vật tế thay thế? “ “Trốn đi, chỉ có thể nhanh chóng trốn thôi, còn không thì chúng ta bắt Ân Tu trước, sau đó giao cậu ta ra ngoài. “ “… Thôi không bắt được Ân Tu đâu, bên cạnh cậu ta còn có cả bé gái nữa.” “Cũng phải, chỉ có thể trốn đi thôi, dù sao thì tối nay cậu ta cũng chết chắc rồi, chờ đêm nay qua đi thì chúng ta có thể thuận lợi vượt ải rồi. “ “Đúng đúng, mong sao đêm hôm nay qua mau, cậu ta tốt nhất cũng đừng nên phản kháng. “ Những người chơi khác lần lượt trốn trong phòng mà cầu nguyện. Bọn họ nghiêm túc lắng nghe âm thanh bên ngoài, chờ đợi đám dân làng xông vào bắt Ân Tu, nhưng nghe mãi nghe mãi, lại chẳng nghe được tiếng động đột nhập, mà trái lại là một tràng tiếng bước chân quái gở. Âm thanh đó rất nhẹ, nhưng lại rất dày đặc, giống như là có rất nhiều người đang đi lại trong hành lang, bọn họ tụ tập thành nhóm, chậm rãi xếp ngay hàng thẳng lối di chuyển xuống cầu thang, số lượng
Chương 44: Gặp Cướp Nhưng Tiêu Chuẩn Kép
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~ Trấn trưởng thở hồng hộc đi vào, vội vội vàng vàng cứ như đang gấp đến đây vậy. Ông ta vừa vào nhà thì đã nhìn thấy hơn phân nửa bức tường nhà mình đã trống huơ trống hoắc, ánh mắt vừa dịch chuyển thì chạm ngay Ân Tu đang gỡ từng bức tranh xuống. Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí thậm chí còn có chút cứng nhắc. Sau khi trầm mặc một hồi, trấn trưởng chậm rãi lên tiếng: “Mấy thứ đó đều là đồ sưu tập của tôi…” “Tôi biết.” Ân Tu gật đầu, không vì như vậy mà dừng động tác. Trấn trưởng nghĩ nghĩ, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Bộ sưu tập của tôi rất trân quý, tôi đều không cho ai động vào cả.” “Ò, vậy à.” Ân Tu bình bình đạm đạm, vẫn không có ý bỏ những bức tranh xuống như cũ. Sắc mặt trấn trưởng phút chốc trở nên phức tạp. Đời nào chủ nhà về rồi, mà còn ngang nhiên lấy đồ trước mặt người ta chứ! Cái này còn hơn cả kẻ cắp luôn! Ông ta nhìn Lê Mặc, rồi lại nhìn sang Ân Tu, nhất thời người khó xuống đài nhất vẫn là ông ta. Cảm nhận được áp lực nặng nề trên người trấn trưởng, những người chơi vẫn còn ở sảnh lớn đều co rúm rúc vào trong góc bắt đầu run rẩy. Cảnh này nhìn là biết sẽ có án mạng xảy ra, thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn, bọn họ vẫn nên tránh đi thì tốt hơn. “Tôi mong cậu có thể bỏ chúng xuống, có được không?” Đối diện với Ân Tu, trấn trưởng vẫn còn khách sáo lắm, đổi thành những người khác thì hơi khó nói. “Tôi đem về phòng thưởng thức một lúc, không được sao?” Ân Tu hỏi ngược lại. “Không được.” “Tôi cứ mang đi đó?” “…” Ân Tu cứ như đang nhảy bungee trên điểm mấu chốt của trấn trưởng, nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại khiến cho giá trị phẫn nộ của trấn trưởng tăng cao. Đám người chơi lần nữa run bần bật, nhìn vẻ mặt âm trầm của trấn trưởng, rồi nhìn bộ dạng ung dung thong thả của Ân Tu, đôi bên đều không có ý định nhượng bộ. Ngay khi người chơi cho rằng trấn trưởng sắp ra tay, thì ông ta lại mở miệng. “Để thưởng thức thì không cần mang hết đi, tôi có thể để cho cậu mang một hai bức về phòng, cậu thấy sao?” Ông ta thỏa hiệp rồi! Ông ta nhượng bộ rồi! Làn đạn nhất thời không thể phân biệt rõ là rốt cuộc ông ta vì khoan dung cho Ân Tu nên nhường bước, hay là bởi vì kinh sợ Lê Mặc mà nhẫn nhịn, nhưng theo tình trạng hiện giờ thì dù Ân Tu có hất mũi lên tận trời thì ông ta cũng sẽ không ra tay. Sau đó, Ân Tu lắc lắc đầu: “Không được, tôi phải mang đi hết.” Những người chơi trong sảnh lớn trong phút chốc hít một hơi thật sâu, hận không thể tát mình một phát, ai bảo lại tự đi ra đây để chịu liên lụy. Sắc mặt của trấn trưởng trở nên có chút khó coi, ông ta trân trối nhìn Ân Tu, chân mày nhăn chặt, dường như là đang ấp ủ tâm tư nào đó. ★★Trân trối: (nhìn) thẳng và lâu, không chớp mắt. Nhìn mãi nhìn mãi, rồi lại ngó sang Lê Mặc đứng ở sau lưng cậu, chân mày ông ta lại càng nhăn chặt hơn. Thứ mà ông ta đối diện không phải là một tên cướp, mà có đến tận hai tên, còn là hai tên cầm súng vào nhà để cướp. Sau khi bầu không khí trong đại sảnh ngưng đọng vài phút, thì mọi thứ dường như đều bị đóng băng, mỗi một lần hít thở đều như đang ngâm mình trong bồn nước lạnh băng, không ngừng run rẩy, những người chơi núp trong góc đều sắp khóc đến nơi rồi. Im lặng hồi lâu, trấn trưởng hít một hơi thật sâu rồi từ từ thả lỏng, ông ta lau đi nét âm trầm trên gương mặt, hơi hơi nhoẻn miệng cười, dùng ánh mắt đầy ôn hòa nhìn Ân Tu: “Được thôi, nếu như là cậu, thì tôi nguyện ý để bộ sưu tập này ở chỗ cậu.” “Dù sao thì, cậu là đặc biệt mà, cho dù có bao nhiêu bức tranh đi chăng nữa thì cũng chẳng trân quý được bằng một mình cậu.” Lời ông ta mang theo hàm ý sâu xa, khiến quần chúng đang nghe chợt cảm thấy rối rắm. “Trấn trưởng này tà môn quá, vậy mà cũng không giận, còn nhịn xuống để tán tỉnh Ân Tu một xíu nữa chứ.” “Yêu đến thâm trầm, nào đến đây, hãy để chúng ta cho trấn trưởng đau khổ vì mất bộ sưu tập này một tràng pháo tay.” “Cho nên, tại sao Ân Tu đã làm đến như vậy rồi mà ông ta vẫn chưa ra tay? Đừng thật sự cho tôi xem một tuồng tình yêu sâu đậm giữa người với dị quái nha?” “Chết tiệt, rõ ràng tôi đã nhập cổ đông bên phía bạn cùng phòng, mà sao giờ này lại có chút dao động, nghiêng về phía trấn trưởng rồi!” “Kiến nghị ông vẫn nên ở phe bạn cùng phòng, trấn trưởng có thể bỏ qua ông, nhưng bạn cùng phòng thì có thể xuyên qua màn hình đấm ông một cái.” “Được rồi, tôi tỉnh táo rồi, cảm ơn người
Chương 43: Ngủ Quan Tài, Tôi Và Cậu
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~ Ân Tu thì ngược lại, cậu phát triển nhiều tính khả năng trên nền móng cơ sở này. “Nếu như tôi không thể thành công trở thành vật tế, thì là người phụ nữa kia phẫn nộ đột nhiên phá vỡ được phong ấn rồi giết sạch những người trong trấn trước, hay là trấn trưởng sẽ đích thân đến giết tôi trước khi chuyện đó ập đến nhỉ?” “Mà trong lúc này, có khi nào họ sẽ sẵn tiện giết luôn các người hay không nhỉ?” Lời cậu nói qua loa sơ sài, nhưng lại khiến cho người nghe phát hoảng. Cho dù là loại kết cục nào thì cũng sẽ rất tệ, là loại mà người chơi không dám tưởng tượng đến, bởi vì một khi Ân Tu phá hỏng quy tắc trước, thì điều đó rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ phó bản của những người chơi khác hoặc là sẽ khiến họ không thể hoàn thành được phó bản, hơn nữa, lỡ như thị trấn xảy ra vấn đề lớn, không có cách nào thu dọn, thì xác suất ngưởi chơi gặp phải nguy hiểm là rất cao, kết quả chỉ có tệ hơn chứ không có tệ nhất. Nhìn bộ dạng thờ ơ của Ân Tu, những người khác cảm thấy bất an từ tận đáy lòng. Chính Ân Tu là người bắt đầu lo lắng khi bản thân trở thành vật tế chứ không phải ai khác, người khác thì vẫn có khả năng không phản kháng được, và sẽ ngoan ngoãn làm vật tế cho qua một ngày, nhưng Ân Tu thì không chắc. “Tôi cảm thấy phó bản chắc chắn có quy củ của phó bản, chắc là sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy đâu…” Có người chơi rì rầm nói, hy vọng Ân Tu sẽ bỏ được tâm lý muốn quậy một trận trong phó bản, nhưng Ân Tu chỉ cười cười. “Tôi đi ngủ một chút trước đã.” Nói xong cậu xoay người đi lên lầu. Ngủ một chút? Tối nay là cậu ta sẽ bị bắt đi hiến tế, ngũ mã phanh thây đó, sao cậu ta lại có thể bình tĩnh đi ngủ một chút trong những giờ phút cuối cùng trước khi cái chết ập đến cơ chứ? Đám người chơi nhất thời kinh hoàng, con người này nhất định là lại muốn làm ra chuyện tày trời gì rồi! “Anh trai ngủ đi, em sẽ chơi thêm một lúc.” Bé gái vui vẻ ôm thỏ bông nhỏ tung tăng đi lên lầu, còn những người khác thì đương nhiên không cần phải nhắc. Lê Mặc thì tự nhiên sẽ đi theo Ân Tu, Chung Mộ không được những người chơi khác tiếp nhận, nên cũng đi theo lên lầu. Những người chơi ở lại trong đại sảnh bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời không biết phải làm gì. Vừa lên đến tầng hai là Ân Tu đã để ý ngay đến bức tranh vỡ nát ngay lối vào, đây là động tĩnh do Lê Mặc gây ra khi cậu đi vào nhà vệ sinh tối hôm qua. Lúc trước, trong tranh có một người đàn ông do trấn trưởng phái đến, người đó mang theo ý xấu khuyên cậu nên lựa chọn trấn trưởng, sau đó, lúc cậu đi ra từ nhà vệ sinh, thì người đàn ông trong tranh đã biến mất, mà lớp kính trên khung tranh cũng đã vỡ nát. Nghe âm thanh vọng đến từ trong hành lang, thì hình như đối phương đã bị Lê Mặc ăn mất rồi. Đổi cách nói khác thì… Ân Tu ngoái lại nhìn sang Lê Mặc đang đi theo sau mình, rồi đưa tay chỉ vào bức tranh: “Người đâu?” Lê Mặc mỉm cười: “Ăn rồi.” Chung Mộ đang theo sau Lê Mặc bị sốc nặng, vẻ mặt tái nhợt, lấy tay bị hai tai lại, vừa lẩm bà lẩm bẩm không nghe thấy gì hết vừa vội vã lướt qua bọn họ. Ân Tu tiếp tục hỏi: “Anh có thể kéo hắn ra khỏi khung tranh à?” Lê Mặc gật gật đầu. “Thì ra anh còn có loại năng lực này… không tồi…” Ân Tu như có điều suy nghĩ, cậu nhanh chóng tính toán cách sử dụng khả năng này ở trong đầu. Hai chữ ‘không tồi’ thốt ra từ miệng Ân Tu đã dễ dàng khiến cho nụ cười luôn đúng khuôn mẫu của Lê Mặc nhoẻn lên một độ cong mới, trông tận hưởng vô cùng. “Vậy còn những người khác trong tranh thì sao, anh cũng có thể kéo bọn họ ra luôn à?” Ân Tu không chú ý đến sắc mặt của anh, cậu tiếp tục thăm dò. Lê Mặc gật đầu thêm lần nữa. Ân Tu sửng sốt, cậu chỉ hỏi cho có vậy thôi, không ngờ là có thể thật, vậy thì phạm vị có thể chạm tới của người này cũng nghịch thiên quá rồi, cho dù có là dị quái thì cũng sẽ không phải là một con dị quái tầm thường, chỉ dựa vào việc có thể lôi người từ trong tranh ra là đã có thể đạp lên đầu trấn trưởng, cùng gã đánh một trận rồi. Ân Tu tức tốc suy xét trong đầu về công dụng của Lê Mặc, có được sự tồn tại ngược lẽ trời này, thì suy nghĩ xuống tầng hầm của cậu cũng nhẹ nhõm hẳn. “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” Ân Tu vẽ nhanh kế hoạch ở trong đầu, sau đó nhìn Lê Mặc, thành thật nói: “Tôi sẽ nói cho anh biết trước chuyện tôi định
Chương 42: Nếu Như Đêm Nay Tôi Không Bị Hiến Tế Thì Sao ?
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~ Thấy Ân Tu không trả lời, bé gái lại tiếp tục kéo áo cậu, mở miệng nói: “Anh ơi, cho em một con dao đi.” Hành động bất ngờ này của bé gái khiến cho Ân Tu và làn đạn đều phải kinh ngạc, ngay cả những người chơi đang xem phát sóng ở ngoài màn hình cũng chết lặng theo. “Đây gọi là gì? Lựa ngay lúc bạn không đề phòng nhất rồi cho bạn một đòn trí mạng? Em gái này cũng biết đòi đồ quá.” “Ân Tu lại lần nữa tiến vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.” “Bé gái muốn một con dao, tôi không nghĩ rằng Ân Tu sẽ xử lý được tình huống này, đổi thành người khác thì cũng vậy thôi.” “Nhưng tôi cảm thấy Ân Tu sẽ vượt qua được, Ân Tu làm sao có thể giống với những người bình thường khác được.” “Ông cứ nói thử xem có nên cho nó con dao hay không đi!” “Cho thì vi phạm quy tắc, mà không cho cũng vi phạm quy tắc.” Làn đạn nóng vội, suýt thì lao lên cãi vả, trái lại Ân Tu trong màn hình nhìn vẫn rất bình tĩnh, cậu thấp giọng hỏi lại một lần: “Muốn dao?” “Dạ.” Bé gái gật đầu. “Được, em chờ anh, anh đi vào bếp tìm cho em một con dao.” Nói xong, cậu kéo nó trở ra phòng khách, sau khi ném bé gái cho Lê Mặc, thì liền xoay người đi vào bếp. Nhìn thấy Ân Tu bắt đầu tìm dao trong nhà bếp, làn đạn hết sức kinh hoàng. “Cậu ta thật sự đi tìm dao kìa! Không thể đưa dao cho bé gái đâu! Có phải Ân Tu đã quên rồi hay không!” “Thật hiếm thấy, Ân Tu mà cũng có ngày quên mất quy tắc hay sao?” “Xong rồi, tôi nhớ sau khi xem xong quy tắc thì cậu ta đã nhét thẳng tờ giấy vào miệng bạn cùng phòng, chắc chắn là không nhớ được bao nhiêu đâu! Chỉ đọc qua có một tẹo, thì làm sao nhớ được hết tất cả quy tắc!” “Hy vọng lát nữa sẽ có người nhắc nhở cậu ta vậy.” “Ai cũng nhìn thấy cậu ta đi vào bếp rồi á, nhưng không ai biết cậu ta vào đó để lấy dao cho bé gái, muốn ngăn cũng không ngăn được đâu.” “Thật là nhảm nhí, tự nhiên xuất hiện sự kiện bất ngờ gì vậy nè, không ngờ Ân Tu mà tôi xem trọng lại vấp ngã ở chỗ này.” “Im lặng! Đừng ai nói gì nữa! Ân Tu vẫn chưa đưa dao mà, mấy người ở đây đóng quan định luận làm gì, câm miệng hết đi!” ★★Đóng quan định luận: đậy nắp hòm mới khen chê hay dở. Quần chúng đều khó chịu, chỉ có thể nhìn Ân Tu chọn dao. Sau khi lựa được một con dao gọt hoa quả nhỏ, Ân Tu không đưa cho bé gái ngay, mà lượn quanh nhà bếp một vòng, cậu chọn ra một cái chén, rồi bắt đầu mài dao bên dưới đáy chén. “Cái này tôi biết nè, lúc nhỏ ở nhà tôi cũng hay mài dao ở đáy chén.” “Sao nào? Bây giờ Ân Tu còn mài dao cho thật bén sẵn rồi mới đưa cho bé gái hả?” Đám người chơi hoang mang, kế đến họ liền nhìn thấy Ân Tu bắt đầu mài dao. Thông thường, người ta sẽ đặt con dao nằm phẳng với đáy bát để mài cho lưỡi dao được sắc bén hơn, nhưng Ân Tu thì làm ngược lại, cậu đặt dọc lưỡi dao lên đáy chén, rồi mài cho nó cùn đi. Con dao gọt trái cây bé nhỏ sau khi trải qua sự mài giũa của Ân Tu, thì đừng nói là bén nhọn, ngay cả lưỡi dao cũng cong queo luôn rồi. Sau khi giày vò xong con dao này, thì cậu bắt đầu thu gom hết những con dao còn lại rồi cất hết lên trên nóc kệ tủ, kế đến mới đem con dao mài cùn ra cho bé gái. “Cho em, con dao mà em muốn.” Vừa ra khỏi nhà bếp, Ân Tu liền đưa ngay con dao cho bé gái. Chung Mộ đứng cạnh nhìn thấy, thì hoảng sợ ngay, cậu ta muốn cướp con dao trước khi bé gái đụng tới, nhưng lại bị Lê Mặc ngăn cản. “Ân Tu! Không được đưa vũ khí cho nó đâu!” Chung Mộ kinh hoàng đến tái cả mặt, trơ mắt nhìn bé gái nhận lấy con dao. Những người có mặt trong ngôi nhà nhìn thấy cảnh này đều sợ đến mặt mày trắng bệch, những người ghi nhớ quy tắc đều biết không được đưa con dao cho bé gái, tại sao con người này dù nhớ quy tắc mà vẫn đưa dao cho nó chứ. “Cảm ơn anh trai.” Bé gái mừng rỡ nhận lấy con dao, dao vừa đến tay thì chân mày nó liền chau lại. Dao… thì đúng là dao rồi, nhưng dao nhỏ xíu xiu, đã vậy còn bị mài đến cong queo, lưỡi dao sắc bén này đừng nói là chém người, ngay cả gọt trái cây cũng gọt không đứt. Nếu nói nó là dao, thì chẳng phải đúng là dao rồi sao? Còn nếu nói nó là vũ khí? Ngay cả cắt ngón tay cũng không đứt, thì mang đi đâm người e rằng người còn chẳng đau. Trên quy tắc đã ghi rất rõ ràng, không được đưa vũ khí cho bé gái, con dao này đã không được tính là vũ khí rồi, xem như
