Trời còn chưa sáng thì lão Dương đã biết được chuyện ba người bọn họ sẽ rời đi vào sáng sớm ngày mai. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua thì lão đã tăng thêm một chút nhận thức đối với kẻ ác Tiểu Hứa này, nên đã thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị thức ăn cho đám người sắp rời đi kia. Đợi đến khoảng 5 giờ trời gần sáng thì lão gần như đã mang hết tất cả những gì có thể ăn được bày lên bàn cơm. Bọng mắt của Kim Thịnh và Giang Hòe Gia xanh đen, một bộ dạng cả đêm không được ngủ. Tuy rằng họ có Tiểu Nhất và sương đen nhưng hai người vẫn phải tất bật cả buổi tối để lấy được càng nhiều xác trùng, vậy mà thu hoạch vẫn không được lý tưởng cho lắm. Thì ra số lượng xác trùng được cho là căn cứ vào trạng thái của NPC. Chỉ khi hoàn toàn không bị tổn thương gì như lão dương thì mới lấy được hai mươi xác trùng, nhưng một khi thôn dân bị thương, dù chỉ là vết bầm tím tự gây ra do quá sợ hãi thì tỉ lệ xác trùng lấy được cũng sẽ giảm đi nhiều. Còn Hứa Tri Ngôn thì nhờ vào tác dụng của thần khí cú đêm mà tinh thần rất là hăng hái, kén cá chọn canh trên mâm cơm thịnh soạn. Ăn xong, cậu lau miệng, nhìn chằm chằm lão Dương. “Có đặc sản địa phương nào mà chúng tôi có thể mang đi không? Món khoai tây nướng như mọi hôm cũng được đó.” Đến cũng đã đến rồi, tuy cái thôn này nhìn rất nghèo, nhưng nếu không đóng gói chút gì đó mang về thì cứ cảm thấy bản thân hơi bị lỗ. Huống hồ, tuy trứng ếch khá là ghê tởm đối với con người, nhưng biết đâu đám nhân viên quái vật trong Phòng An Toàn lại thích thì sao, khó khăn lắm mới đến được đây một chuyến, cậu nên mang một ít về cho mọi người thưởng thức mới đúng. Nghĩ như vậy thôi mà Hứa Tri Ngôn đã bị bản thân làm cảm động muốn khóc. Cậu đúng là một ông chủ tốt có lòng bao dung và hào phóng! Phòng phát sóng hò hét chấn động. 【Khoai tây nướng? Chẳng phải Tiểu Bách Vạn đã biết đó chính là trứng ếch rồi sao?】 【Vậy mà cũng lấy vậy mà cũng lấy vậy mà cũng lấy?】 【Ọe – –】 【Đây chính là Hứa Lột Da sao? Cho dù là một cọng lông dê thì cũng phải cướp đi?】 【Thì ra chỉ cần có thể vô sỉ như vậy thì sẽ thành công trở thành thương nhân…】 【Ê ê ê, không có ai để ý đến nhiệm vụ cuối hay sao? Tiểu Bách Vạn sắp bay mất một triệu rồi kìa!】 【@Đại lão Nặc Danh, cảm giác sắp mất đi một triệu là như thế nào?】 【Cái gì mà một triệu với không một triệu, hố ẩn trong phó bản này đầy ra, có thể thuận lợi ra ngoài đã là tốt lắm rồi.】 Hứa Tri Ngôn không biết khán giả trong phòng phát sóng đã bắt đầu lo lắng dùm cho bóp tiền của cậu. Cậu chống cằm bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, chờ đợi lão Dương đóng gói đặc sản trong phó bản cho mình. Có lẽ là vì bọn họ cũng sắp đi rồi nên khi nghe vậy lão Dương chỉ trừng cậu một cái, chứ không nói thêm gì. Ông ta dùng giấy dầu gói mấy con Cá Mỹ Vị đã đem phơi chuẩn bị làm thành cá khô lại, rồi lại lấy ra một cái bình cao khoảng nửa người không biết lục tìm từ đâu ra, bên trong đó là trứng ếch chưa qua xử lý. Lão nhận lấy balo du lịch của Hứa Tri Ngôn rồi thở phì phò nhét tất cả vào trong. Điều này quả thật đã khiến cho Hứa Tri Ngôn sửng sốt. “Nhiều quá rồi, cho bọn tôi hết thì ông ăn cái gì?” Lão Dương nghe xong, lắc đầu cười lên, dùng chất giọng như ống thông gió bị vỡ nói: “Người câu cá sẽ không đến đây hằng năm nữa.” Ý ám chỉ trong câu nói này khá phức tạp, nếu như người câu cá không thể đến đây mỗi năm thì có nghĩa là sau khi đợt người chơi này rời khỏi thì rất có thể phó bản này phải đối mặt với việc nâng cấp, xây dựng lại. Nghe xong, Hứa Tri Ngôn không còn khách sáo nữa. Nhận được ánh mắt ra hiệu của đồng đội, Kim Thịnh đi qua xách cái balo nặng trịch treo lên chiếc áo chó kiểu mới trên người Tiểu Nhất. Đêm hôm qua lúc cậu ta và Giang Hòe Gia về đến nhà là đã gần ba giờ sáng rồi. Cân nhắc đến việc dù sao trời cũng sắp sáng, nên Giang Hòe Gia dứt khoát uống thuốc phục hồi tinh thần lực cho khỏi ngủ, rồi thức trắng đêm dùng mấy miếng vải vụn mà lão Dương đưa cho để may một chiếc áo chó mới, lần này là kiểu dáng móc câu, bên dưới còn có thêm tay cầm (quai xách). Nghĩ đến việc mình đã có được số áo chó mà đếm bằng một bàn tay cũng không hết, thì Kim Thịnh đang bắt đầu suy xét xem liệu có nên trả chút tiền cho người đồng đội mới sau khi rời khỏi phó bản hay không. Một bên khác, Hứa Tri Ngôn nhìn lão Dương, cậu phát hiện đôi mắt vốn sâu
Chương 78
Đêm tối còn chưa đến, ráng chiều đỏ rực treo bên chân trời. Nhà lão Dương khói bếp lượn lờ. Sau khi từ đường bị sập, lão Dương đã tạm buông tha cho cái ý nghĩ cúng tế, dưới sự khiển trách mãnh liệt của ba người, lão cuối cùng cũng chịu mang cá ra chia sẻ. Giờ cơm tối đến, Hứa Tri Ngôn ăn một miếng cá mà nhăn hết cả mặt. Cậu còn chưa kịp nói gì thì Giang Hòe Gia đã xắn tay áo lên nói lời độc ác: “Ông là vua muối hả? Cái thôn này dùng muối mà không cần phải bỏ tiền ra mua sao?” Lão Dương ngơ ngác, gắp thử một đũa: “Ăn cũng được mà.” Kim Thịnh gắp đầu cá đưa cho Tiểu Nhất, chú chó thường ngày vẫn luôn tung tăng dạo quanh phó bản nay lại vểnh mỏ sủa gâu gâu bất mãn. “Chó cũng không ăn.” Kim Thịnh nói. Hứa Tri Ngôn nhìn sang lão Dương đang bị chê bai tay nghề, trong lòng cậu hiểu rõ là do đám trùng đó nên đối phương mới mất đi vị giác, cũng giống như đám người bạn câu đã ăn trùng ở nhiệm vụ tiên quyết vậy. Sau cùng, Giang Hòe Gia đã nấu lại bữa tối. Không biết có phải là do bọn họ đã tìm được manh mối rồi hay không mà anh ta vớt hẳn tám con cá lên nấu ba món một canh, tựa như ăn bữa nay không cần để ý đến ngày mai nữa. Điều này khiến cho lão Dương luôn dè xẻn, tiết kiệm đau lòng ch.ết luôn! Nhìn những món ăn đẹp mắt được bày ra trước mặt, lão hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm: “Mấy món này đáng lý ra nên cung phụng cho Xà Thần trước, tôi làm sao xứng để ăn mấy món này chứ…” Hứa Tri Ngôn nghe xong, mặt không biểu cảm gắp một miếng Cá Mỹ Vị. Những thôn dân này vì lòng tham nên mới bị Xà Thần nguyền rủa, nhưng lại bởi vì tham lam không đủ, tham không tới nên lòng mang sợ hãi. Cá Mỹ Vị sau khi trải qua quá trình nấu nướng tinh tế thì cho dù cả thôn đều không có gia vị nấu ăn cao cấp cũng ngon đến khó cưỡng, phảng phất có thể khiến cho người ta nuốt luôn cả lưỡi. Chẳng trách ở phần giới thiệu Cá Mỹ Vị có viết, nếu người chơi thích thì có thể đóng gói mang về trước khi rời phó bản. Ba người chơi ăn đến hoàn toàn hài lòng. Đây có lẽ là món ăn ngon nhất mà bọn họ được ăn kể từ khi vào phó bản đến giờ. Trời dần tối, bốn người chia nhau đi nghỉ ngơi. Lão Dương vừa về phòng thì cánh cửa đã bị Hứa Tri Ngôn gõ vang. “Lão Dương, mở cửa đi, có chuyện muốn hỏi ông.” Giọng nói của Hứa Tri Ngôn có vẻ rất sốt ruột. “Chuyện gì?” Lão Dương mở cửa, cho người vào trong. Hứa Tri Ngôn cũng không khách sáo, cậu kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng sang bên mình, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Hình như sáng nay có người ch.ết ở trong thôn.” Người mà cậu nói đến chính là người chơi đã cố ý không đóng nắp giếng vào ngày hôm qua. Dựa theo sự việc xảy ra ngày hôm mà suy luận, thì ác linh bò từ dưới giếng lên sẽ chỉ gi.ết thôn dân chứ không gi.ết người chơi, nhưng trưa nay lại có hai xác ch.ết được kéo ra từ căn nhà đó. Một cái là xác của thôn dân, cái còn lại là của người chơi. Cả hai cái xác đều nát vụn, giống như từng bị thứ gì đó cắn xé qua. Nếu như cái ch.ết của NPC cũng sẽ dẫn đến cái chết của người chơi thì có nghĩa là trước mắt NPC chủ nhân của ngôi nhà và người chơi sẽ ở trong trạng thái ràng buộc, như vậy thì bọn họ sẽ không dám đi ăn trộm thêm hai cái nắp giếng khác nữa đâu. Lão Dương mím môi, cầm chiếc cốc đã vỡ một góc trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi xua tay nói: “Không sao đâu, chỉ cần chúng ta không phạm vào mấy điều kiêng kị kia là được.” “Kiêng kị?” Hứa Tri Ngôn sờ đầu, vẻ mặt ngơ ngác: “Kiêng kị gì cơ?” “Đương nhiên là mấy cái tôi đã nói với cậu rồi! Đêm đến đừng ra khỏi thôn, mặt trời xuống núi thì phải đậy miệng giếng lại…” Lão Dương lặp lại lời đã nói lúc trước thêm một lần. Hệ thống đã đưa ra rất nhiều nội dung rối loạn, thật giả lẫn lộn, nếu như người chơi thật sự đi thử từng thứ một thì sẽ hao phí lượng lớn thời gian. Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cười cười gượng gạo: “Tôi… hình như tôi quên đập nắp gi.ếng rồi.” Lão Dương căng cứng người rồi lập tức thả lỏng. “Không sao, trời tối là tôi đã đi kiểm tra, đều đóng cả rồi.” “Ý của tôi là, vừa nãy ăn cơm xong trở về, tôi đã đi lấy chút nước…” Giọng của Hứa Tri Ngôn càng lúc càng nhỏ. “Cậu? Giờ này mà cậu đi lấy nước?” Nói xong, lão Dương không kịp trách mắng, ném ly nước xuống rồi xông ra ngoài, miệng thì không ngừng khuyên giải bản thân: “Không sao đâu không sao đâu, mới quên có một lúc, không có chuyện gì xảy ra đâu…” Tuy nhiên, sự việc xảy
Chương 77
Dòng nước ngầm chảy xiết đẩy một người một rắn trôi về phía hồ chứa Núi Hổ Phách. Thân thể nhân loại vốn vẫn không thích ứng được với môi trường nước bỗng trở nên bình thường, sau khi đeo chiếc nhẫn vào thì Hứa Tri Ngôn chẳng những có thể hô hấp được dưới nước mà còn không thầy tự thông, học được cách bơi. Cậu dùng sức chà xát môi rồi nhìn sang cái đuôi đang quấn quanh eo mình, nghĩ nghĩ một hồi, không thèm tính toán nữa. Là một thương nhân, thứ mà Hứa Tri Ngôn cân đo đong đếm trước tiên luôn là lợi ích mà mình nhận được. Một người đàn ông cao to như cậu bị cắn mỏ một miếng thì đã làm sao? Đổi được một kỹ năng bơi lội, không lỗ! Cần phải biết lúc trước cậu cũng từng mời thầy về dạy riêng môn bơi lội cho mình, nhưng cuối cùng khi tay chân cậu chạm nước thì chúng nó dường như không còn mang họ Hứa nữa, làm cậu còn tưởng rằng suốt cuộc đời này cậu sẽ chẳng học bơi được. Sớm biết chiếc nhẫn này mạnh như vậy thì cậu đã mặc kệ lời cảnh cáo của hệ thống mà đeo nó lên từ lâu. Nghĩ đến đây, Hứa Tri Ngôn liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, tuy rằng chiếc này có cùng kiểu dáng rắn cắn đuôi với chiếc kia nhưng màu sắc có vẻ nhạt hơn, nhìn như không có đủ sức mạnh. Không ngờ rằng con rắn này lại hào phóng đến vậy. Cậu đưa tay sờ vào túi áo, lấy ra một chiếc nhẫn màu đen khác. Chắc là đồ tốt đây, không biết có thể đem ra khỏi phó bản hay không, không nói đến cái khác chỉ dựa vào điểm có thể thở dưới nước như thế này thì chẳng khác nào là thần khí đối với phó bản hệ thủy. Mà Xà Thần lại đang âm thầm quan sát sắc mặt của nhân loại vừa được mình hôn lúc nãy. Thấy đối phương không có phản ứng gì, nó có chút mất mát. Nó không hiểu tại sao bản thân lại như vậy, rõ ràng sau khi làm việc mà nhân loại không thích nhưng nhân loại không thấy chán ghét hay chê bai thì nó nên vui mừng mới đúng , nhưng nó lại chẳng thể vui lên được. À, thì ra suy nghĩ về tâm tư của bản thân sẽ luôn phức tạp như vậy sao? Cái đuôi to khỏe vận động linh hoạt trong nước, đánh bay những hòn đá chắn đường dưới đáy hang động. Giây phút suy tư qua đi, Bán Thân Xà Thần bỗng hưng phấn trở lại. Nắm tay và hôn cũng không bị cự tuyệt, vậy đợi đến khi nó khôi phục hoàn toàn ký ức thì chắc nhân loại cũng không từ chối những hành động khác đâu! Trong lúc Bán Thân Xà Thần đang nghĩ đông nghĩ tây thì Hứa Tri Ngôn đã đến khu vực hồ chứa Núi Hổ Phách trước một bước. Cậu có hơi ngập ngừng dừng lại bên ngoài khu vực giao nhau với hồ chứa, không dám tiếp tục tiến lên phía trước. Nước hồ bình thường đang phát sáng trước mắt cậu. Không biết có phải là do công năng của chiếc nhẫn hay không mà Hứa Tri Ngôn nhìn thấy ác linh dày đặc đến mức gần như sắp lấp đầy toàn bộ hồ nước. Mà dưới đáy hồ lại chất đầy những tạp vật bám đầy rong rêu. Từ ô-tô, piano, rồi đến những thứ nho nhỏ như con chuột máy tính, ly nước và đồ cắt móng tay, dường như tất cả những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của thế giới loài người đều đang yên lặng đắm chìm trong dòng nước lạnh lẽo. Ở vòng ngoài hầu như không nhìn thấy cá, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bắt gặp những cái đầu lâu bị đứt chi trôi tới trôi lui. Hứa Tri Ngôn thử đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào phạm vi hồ chứa Núi Hổ Phách thì đã bị Bán Thân Xà Thần ở phía sau kéo lại. “Đừng đụng vào, nhân loại không được phép chạm vào những thứ này.” Nó nói không được đụng vào nhưng lại quẩy đuôi bơi vào trong. Lúc đầu, Bán Thân Xà Thân vẫn không biết nhân loại không được chạm vào ác linh dưới hồ, thậm chí nó còn muốn kéo nhân loại xuống nước. Vẫn may, sau cùng nó không có làm như vậy, chứ nếu không thì nó chắc rằng bản thân nhất định sẽ hối hận! Ác linh nhìn thấy Xà Thần liền lập tức tản ra. Nhưng mật độ của đám ác linh này quá lớn, nếu muốn chúng rời khỏi khu vực này hoàn toàn thì cần Xà Thần phải tản ra uy áp cực lớn nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng đến nhân loại của nó. Hứa Tri Ngôn hiếu kỳ đưa tay chạm vào ác linh trong hồ. Đột nhiên, giao diện cá nhân của cậu hiện lên. 【Tinh thần lực -1】 【Tinh thần lực -1】 【Tinh thần lực -1】 【Tinh thần…】 Chớp mắt, dòng thông báo này hiện lên rất nhiều lần. Đợi đến khi Hứa Tri Ngôn hoang mang rút tay ra, hoàn hồn nhìn lại giao diện cá nhân thì chỉ thấy mạch máu trên trán co giật liên hồi. 【Tên: Hứa Tri Ngôn】 【Trạng thái: Ướt sũng】 【Ngưỡng tinh thần: 0-61】 【Tinh thần lực hiện tại: 52】 Kể từ khi cậu chạm vào ác linh đến khi thông báo nhảy
Chương 76
Cho xin 1 bé sao cute phô mai mozzarella nha Hang động tối tăm, ẩm ướt. Hôm nay bên ngoài lại mưa khiến mùi tanh của bùn hòa quyện với hơi nước lan tỏa trong cả không gian. Hứa Tri Ngôn tựa vào hang núi, đỡ lấy vách đá chờ đợi một lúc. Rắn Đen Nhỏ đến như đã hẹn, vừa gặp mặt đã chui vào cổ áo cậu. Sự đụng chạm lạnh lẽo đó khiến Hứa Tri Ngôn rùng mình, cảm giác tội lỗi khi vứt rắn đi lúc nãy đã tan biến hoàn toàn. “Em ném tôi.” Xà Thần phiên bản mini nhỏ nhắn, lung linh, lúc than trách nghe uất ức thật sự, lực sát thương thì giảm đi thấy rõ. Hứa Tri Ngôn nhịn không nổi mà lôi rắn ra hôn một cái lên đầu nó. Con rắn này nhỏ xíu đáng yêu quá đi! Mức độ nhẫn nhịn của cậu đối với sinh vật hình người và sinh vật không phải người là hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ loài chó ra. Rắn Đen Nhỏ vừa rồi còn tủi thân cho rằng nhân loại trước mặt không yêu nó đột nhiên trở nên phấn chấn, cái đuôi nhỏ bé bất giấc quấn lấy ngón tay út của nhân loại. Nó nghĩ, người này chắc chắn đang quyến rũ nó! Hứa Tri Ngôn không biết Rắn Đen Nhỏ đang nghĩ gì, cậu nhét rắn vào túi rồi tiến vào trong hang một đoạn ngắn. Đường đi trong động không có bằng phẳng, hơn nữa còn có rất nhiều ngã ba, hình như cứ đi vài bước là lại đến được một nơi khác. Thật sự rất khó thuận lợi đi về phía trước dưới tình trạng không có ánh sáng, nhưng chỗ này gần lối vào quá, nếu bật đèn pin thì chắc chắn sẽ bị thôn dân đang gác đêm trông thấy. Còn chưa đi được mấy bước thì Hứa Tri Ngôn đã suýt vấp ngã. Ngay khi cậu đang phân vân xem có nên bò vào hay không thì Rắn Đen Nhỏ đột nhiên chui ra. Một giây sau, Hứa Tri Ngôn liền cảm thấy cả người bị bế lên từ đằng sau. Trong hang động tối tăm không có ánh sáng, vảy rắn đè nát đá vụn dưới đất, lồng ngực lạnh lẽo áp vào lưng cậu… “Nhân loại quá yếu ớt.” Bán Thân Xà Thần nói. Nó thật không đành nhìn người trong lòng mò mẫm trong bóng tối với vẻ mặt ‘thêm một giây nữa là tôi sẽ té ngã đó’, nên dứt khoát khôi phục nguyên hình, ôm người vào lòng, vững vàng tiến lên phía trước. “?” Hứa Tri Ngôn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng gió hú hú bên tai, dường như bọn họ đang dùng tốc độ gấp mười mấy lần để đi lên phía trước. Nhưng mà cánh tay đang vòng qua eo cậu siết chặt quá khiến xương hông cậu đau nhức. “Nhẹ chút.” Hứa Tri Ngôn nhéo nhéo cánh tay của Xà Thần, kết quả da thịt săn chắc quá nên chẳng nhéo được, đành đổi thành vỗ vỗ lên đó. Xà Thần ngơ ngác buông lỏng lực tay. “Được.” Rõ ràng lời nói rất trong sáng nhưng tiếng vỗ vào tay nghe bộp bộp cộng thêm bóng tối mập mờ khiến bình luận trong phòng phát sóng ồ ạt dâng lên. 【Tuy biết rằng họ không thể đang làm cái việc mà tôi đang nghĩ trong lòng, nhưng như vậy cũng quá… ?】 【Đây là tình huống gì vậy? Vừa nãy đang chạy địa hình trong hang núi mà?】 【Bây giờ cũng đang chạy địa hình đấy thôi!】 【Nè nè, có gì mà người xem bọn tôi không thể thấy được chứ, thắp nến lên đi.】 【Huhuhu mấy nhân tố này cộng lại thật khó mà khiến người ta không nghĩ bậy! Một bức huyết thư cầu bật đèn.】 【Lầu trên +1, bức huyết thư thứ hai.】 【+2…】 Trong lúc đó thỉnh thoảng sẽ có người qua đường ghé vào đây, nhìn màn hình đen kịt cùng những bình luận kì lạ, chỉ thấy rối rắm. 【Sao lại có nhiều người xem cái phòng phát sóng tối om này quá vậy?】 【Cậu hiểu cái rắm gì? Chủ yếu là phát huy trí tưởng tượng.】 【Ài, đây là phòng phát sóng dành cho người trưởng thành, bạn nhỏ mau đi đi.】 【???? Các người có bệnh à?】 【Hahahahahahaha mấy người dọa người mới chạy rồi.】 Bên trong hang động, sau khi xác nhận vị trí này đã cách xa cửa hang rồi thì Hứa Tri Ngôn vỗ lên cánh tay Xà Thần, ra hiệu thả mình xuống. “Từ bây giờ là có thể bật đèn được rồi.” Tuy thú cưỡi hiệu rắn này ngồi rất thoải mái, nhưng dựa vào lồng ngực này lâu, cảm giác lúc nóng lúc lạnh khó chịu lắm. Xà Thần luyến tiếc buông người trong lòng ra, bàn tay lưu luyến sờ vài cái trên eo đối phương, không muốn buông tay. Nhưng cuối cùng lại bị người ta vô tình đánh rớt. Xà Thần nghĩ nghĩ rồi lại biến thành rắn nhỏ, trườn dọc theo cánh tay của Hứa Tri Ngôn, tìm được hõm xương quai xanh yêu dấu, rồi nằm cuộn trên đó hấp thụ hơi ấm. Hứa Tri Ngôn bây giờ không có tâm tư quản con rắn này, đúng lúc cậu định lấy đèn pin ra thì phát hiện đằng xa có ánh đèn chiếu sáng. Cậu nhanh chóng tìm một tảng đá làm chỗ nấp, rồi ngồi xổm xuống lén nhìn ra ngoài qua những khe nứt. Là người chơi.
Chương 75
~~~~ Bên trong từ đường tối tăm mù mịt tràn ngập mùi khói nhang. Lúc vừa bắt đầu Hứa Tri Ngôn chỉ muốn dùng củ nướng đổi một con cá. Nhưng sau khi trải qua sự tranh đấu kịch liệt trong tư tưởng thì cậu cảm thấy rằng bản thân sẽ chẳng hài lòng khi chỉ lấy có một con cá thôi đâu. Chỉ là trong lúc cậu đang cân nhắc xem có nên trả thùng lại chỗ cũ hay không thì sau lưng lại phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ, nếu như không phải đêm đen quá mức tĩnh lặng thì có lẽ cậu cũng chẳng phát hiện ra. Trên xà nhà, Bán Thân Xà Thần đang sốt hết cả ruột, muốn tóm gọn người. Nhưng từ trên cao nhìn xuống thì thấy cậu thanh niên đứng trước điện thờ mi mắt nhăn chặt, cúi đầu nhìn cái thùng, rồi miễn cưỡng đặt trở về như thể biết mình đã phạm phải sai lầm. Nhận thức này khiến cho Bán Thân Xà Thần đang treo người trên xà nhà nhất thời không biết phải làm sao. Trực giác nói với nó nhân loại này nham hiểm xảo trá, chỉ biết lừa lộc, nhưng mỗi lần nó nhìn thấy đối phương thì lại không nhịn được mà muốn tin tưởng. Hứa Tri Ngôn nuốt nước miếng. May là cậu tham đủ, lấy hết cả thùng. Trước khi rời khỏi đây cậu nhìn xuống thùng nước thì bỗng thấy hình ảnh phản xạ của một đôi mắt đang nhìn thẳng xuống, cộng thêm việc thân nhiệt tăng cao cùng Thủ Cốt đang nóng lên thì cậu còn có thể không hiểu được hay sao! Con rắn ngốc đó đang ở sau lưng chờ cậu mắc câu đó! Sao lại có thể như vậy được chứ? Chẳng lẽ lên bờ rồi thì trí khôn cũng tăng lên luôn sao? Nhưng cho dù trong lòng Hứa Tri Ngôn có ngổn ngang như thế nào thì nếu cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ không ổn. Bây giờ hoặc là bỏ cá xuống, trở về tiếp tục ăn củ nướng nhưng sau đó vẫn có thể sẽ bị Rắn Ngố Lớn dùng mọi lý do để quấn lấy. Cảm giác bị nhớ thương như thế này chằng tốt tẹo nào. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, đâu thể ngàn ngày phòng trộm. ★★Ý nghĩa: rất khó có thể phòng bị kẻ trộm lâu dài. Nếu đã như vậy thì dứt khoát giải quyết cho xong luôn! Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Tri Ngôn lần nữa vươn tay ra đưa về phía điện thờ. Ngay khi Xà Thần cho rằng cậu trai sẽ bê thùng cá lên lần nữa thì lại nhìn thấy tay cậu thanh niên lướt qua thùng cá, sờ sờ bức tượng phía sau. “Cá còn sống nè, anh có thật sự ăn được đồ cúng hay không?” Giọng nói cậu nhẹ nhàng như đang trò chuyện với một người bạn cũ, dường như thật sự chỉ đang kiểm tra xem cá có còn sống hay không thôi. Xà Thần trên xà nhà ngơ ngác, người xem cũng khờ luôn. 【Sách lược hay đấy!】 【Hahahahahaha má!! Xà Thần đó đang quẩy đuôi kìa!】 【Huhuhuhuhu Xà Xà đáng yêu quá.】 【Chậc chậc chậc, Tiểu Bách Vạn thật không phải là người, anh top dũng mãnh yêu cậu ta như vậy, cậu ta cũng nên vì yêu hiến thân một lần đi chứ!】 【Lầu trên nghĩ gì vậy? Hình thể phi nhân loại kia có thể gây chết người đó.】 【Tiểu Bách Vạn dự định làm sao đây? Cứ để vậy không lo hả?】 【Chờ đã ui ui, các người có thấy anh top dũng mãnh của chúng ta thật sự rất nặng không…】 Lời bình luận cuối còn chưa nhập xong thì màn hình phát sóng đột nhiên tối thui. Từ đường nhỏ đã lâu năm chưa được tu sửa, chất lượng kém hẳn nên các thanh xà không thể chịu được sức nặng của Bán Thân Xà Thần mà đổ sập xuống. “Ầm ầm––” Âm thanh cực lớn vang lên, bụi bay tứ tung. Hứa Tri Ngôn vẫn đang trong tư thế chống đỡ đồ vật rơi xuống trong đống đổ nát, hai mắt nhắm chặt. Từ đường bị sập cũng quá đột ngột rồi. Tuy rằng não bộ của cậu vẫn luôn phát ra tín hiệu bỏ chạy nhưng cơ thể căn bản không theo kịp, cậu chỉ đành ký gửi hy vọng vào xương tay phải của Quỷ Thần mà thôi. Trong bóng tối, cậu nghe được một tiếng thở nặng nề. Hứa Tri Ngôn mở mắt ra thì thấy một cánh tay cơ bắp cứng cỏi ngay trước mắt mình, cái đuôi to khỏe mà Bán Thân Xà Thần dùng để chống đỡ cơ thể đang quấn từng vòng quanh cậu, che đi mái nhà đang sụp xuống. Những thứ sắc nhọn rơi xuống lướt qua vảy rắn, có thứ còn bị chiếc vảy sắc bén cắt thành hai nửa. Hứa Tri Ngôn ngơ ngác, sau đó mới từ từ phản ứng lại được. Mẹ ơi, rắn nặng quá làm sập phòng rồi! Vừa quay đầu lại thì liền đụng phải con ngươi dựng đứng đầy chột dạ của Bán Thân Xà Thần, tâm trạng cậu bỗng vui vẻ, hưng phấn dâng trào. “Cá mất rồi!” Hứa Tri Ngôn chỉ vào đống đổ nát ngổn ngang trước mặt, giọng nói có chút đau lòng. Bán Thân Xà Thần không ngờ rằng thứ cậu để ý trước tiên lại là cá, nó buông tay ra rồi nói: “Tôi không ăn cá, không sao đâu.” Ai ngờ vừa nói
Chương 74
~~~~~~~ Vảy rắn màu đen khiến Hứa Tri Ngôn mất luôn hứng thú đi dạo quanh thôn. Mấy căn nhà cuối đường từ thánh địa thăm dò đã bị giáng cấp thành khu vực cấm hành động. Cậu hồn bay phách lạc đi về nhà lão Dương, cả đầu đều là hình ảnh vảy rắn phản xạ ra lúc nãy khiến sống lưng lạnh toát. Nhưng mà đối phương không có đuổi theo. Chắc là vẫn đang nể tình thời hạn ba ngày. Đây là lúc trời chiều ấm áp nhất, nhưng cậu lại chỉ thấy càng lúc càng nôn nóng. Hứa Tri Ngôn bức bối về tới nhà lão Dương, Kim Thịnh và Giang Hòe Gia vẫn chưa về, chỉ còn lại lão Dương đang ngồi trong sân dùng đôi tay thô to của mình dọn dẹp mấy thứ khí cụ kì lạ. Cậu muốn dò hỏi tin tức nhưng lại nhớ đến lời nhắc nhở không được hỏi thẳng thôn dân nên đành thôi. Dù sao thì cũng nhàn rỗi, cậu quả quyết kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh xem lão Dương làm việc. Dụng cụ này trông như một cây dao dài có tay cầm, nhưng thân và lưỡi lại gập với nhau thành một góc 90 độ, hình như dùng để chặt một số loại thực vật chắn đường mà không cần phải khom người xuống, bên dưới còn có một cái túi lưới. Thấy cậu hiếu kỳ, lão Dương vừa làm vừa nói: “Chiều nay tôi ra hang ếch kiếm đồ về ăn.” “Hang ếch? Tôi đi theo được không?” Hứa Tri Ngôn tò mò hỏi. Có lẽ thứ đồ đem về ăn mà lão Dương nói là mấy thứ thân củ gì đó. Có chút giống khoai tây nhưng ăn vô cảm thấy cũng được, lượng tinh bột cao chỉ là thiếu tí gia vị, loại thực phẩm này nếu như có thể đem đi xào nấu ở thế giới hiện thực thì chắc sẽ mang lại một hương vị khác ngon hơn. Song, cái từ hang ếch này nghe cũng kì lạ quá, không biết là dùng để chỉ một địa danh hay là mấy con ếch ộp bên trong. “Không được.” Lão Dương từ chối mà không cần suy nghĩ. Sợ Hứa Tri Ngôn không phục, ông ta còn chỉ vào bắp tay cậu rồi giải thích: “Cậu không có sức lực, đi cũng chẳng giúp được gì.” Nói xong, ông ta nâng nông cụ kì quái của mình lên rồi sủi nhanh như một cơn gió. Bị chọc cho nghẹn họng khiến cơ miệng Hứa Tri Ngôn co giật. Cậu quả thật không làm nổi mấy việc nhà nông nhưng đây cũng được tính là công kích thân thể người ta đó! Khi lão Trương đặt một chân ra khỏi cửa thì lại suy xét một hồi, sau đó quay ngược lại nhấn mạmh vài điều của quy tắc. “Không được vào hậu viện; nước giếng chỉ có thể uống vào ban ngày, khi gặp phải tình trạng không có mặt trời thì các cậu phải lấy tấm gỗ bên cạnh đậy miệng giếng lại; buổi tối không được ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài thì cũng không thể rời khỏi thôn được đâu.” Ông ta chỉ vào cái giếng, nghiêm túc nói. “Nhất định không được quên đậy miệng giếng.” Nói xong, thấy Hứa Tri Ngôn ngoan ngoạn gật đầu thì lão Dương mới đi ba bước ngoái đầu một lần rời khỏi nhà. Thấy cửa lớn đóng lại, Hứa Tri Ngôn thò đầu ra xem cái giếng, thấy không có gì khác thường cậu dứt khoát đi về phòng. Căn nhà rộng rãi thoáng chốc đã vắng bóng người, chỉ còn lại một mình cậu. Hứa Tri Ngôn cũng không ngủ được, cậu nằm trên chiếc giường cũ đơn sơ nhìn theo những đường nứt nẻ trên vách tường, càng nghĩ càng thấy hang ếch đó rất kì lạ, giếng cũng kì lạ, thôn dân càng kì lạ hơn. Cậu liệt kê ra những thông tin mà mình đã có được, vạch ra kế hoạch tiếp theo. Đầu tiên, cho dù lão Dương có nói chuyện tự nhiên đến đâu thì cơ thể lạnh lẽo, u ám đó đã cho thấy ông ta không phải là người sống. Nếu như lão Dương cùng ông cụ ở đầu thôn đều giống như nhau, sẽ có vô số con trùng bay ra từ miệng vết thương, thì có lẽ đám trùng đó chính là thứ then chốt có thể khiến cho thi thể duy trì được năng lực hành động… nhưng mà lão Dương vẫn là ‘lão Dương’ chứ hay là đám trùng đang khống chế não bộ của ông ta rồi hoạt động dưới thân phận của lão? Nhưng nếu như tất cả thôn dân đều sẽ không ch.ết, vậy thì câu ‘mỗi năm đều sẽ có người bị rắn cắn ch.ết’ mà lão Dương đã nói lúc trước lại là như thế nào? Người chơi không có cách nào có thể dễ dàng gi.ết được đám trùng, vậy rắn thì có thể sao? Nghĩ vậy, Hứa Tri Ngôn trở mình tìm đồ, cậu nhìn Đại Bạch Xà trong túi bằng một ánh mắt nóng bỏng. Đại Bạch Xà đang ngủ quên trời quên đất vẫn chưa kịp phản ứng lại được thì đã bị Hứa Tri Ngôn xem như máy dò tìm mà cầm trong tay và chỉ vào nhiều nơi trong phòng. “Xà Xà à, có ngửi ra chỗ nào có vấn đề hay không?” Đại Bạch Xà xè xè cái lưỡi ra rồi lắc đầu. Hứa Tri Ngôn lại xách rắn lên, cầm lấy đuôi nó rồi thả xuống giếng: “Trong đó có gì
Chương 73
Vận may của Kim Thịnh vẫn tiếp diễn như trước, những vật phẩm đặc thù vớt lên đều không có chút độ khó nào, ngoại trừ nhiệm vụ nhánh cuối cùng của Giang Hòe Gia có chút khó khăn ra thì những thứ khác đều không thành vấn đề. Khi sắp đến bốn giờ, bầu trời trở mình như bụng cá trắng thì hai người còn lại cuối cùng cũng đã hoàn thành xong Nhiệm vụ 4. Thấy vẻ mặt Giang Hòe Gia trở nên mất tự nhiên sau khi xem xong nhắc nhở về nhiệm vụ chủ tuyến, thậm chí còn có chút bối rối, Hứa Tri Ngôn hỏi. “Nhiệm vụ có vấn đề gì sao?” Chỉ là lời nhắc nhở thông thường thôi mà. Giang Hòe Gia sử dụng lưỡi hái như gậy chống để đứng dậy, sắc mặt anh ta ngưng trọng, nghiến răng nói: “Nhiệm vụ tiếp theo phải vào trong thôn lúc trời sáng thì mới nhận được, … nhưng mà đám hướng dẫn viên đó thật sự sẽ phối hợp với chúng ta hay sao?” ★★Ngưng trọng: bình tĩnh/ nghiêm túc/ trang trọng nhưng ở một mức độ nặng nề hơn Sắc mặt của Kim Thịnh cũng chẳng tốt mấy khi nhắc đến hướng dẫn viên. Cậu ta bế Tiểu Nhất lên xoa đầu nó vài cái rồi lắc đầu, mở miệng với biểu cảm đau khổ: “Trùng mà hướng dẫn viên cho nếu ăn thì sẽ bị khống chế, trở thành đĩa petri, còn không ăn thì sẽ gặp phải ‘bọn nó’.” ★★Đĩa Petri là một loại đĩa được làm bằng thủy tinh hoặc chất dẻo có dạng hình trụ mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ. Ngoài phần thân đĩa ra thì các đĩa petri còn có nắp đậy để tránh làm mẫu vật thí nghiệm bên trong bị hỏng do các tác động từ môi trường bên ngoài. Lúc này, Hứa Tri Ngôn mới nhận ra rằng không phải người chơi nào cũng có cái nhìn tốt đối với hướng dẫn viên. Nhưng mà cũng đúng thôi. Khi vừa mới bắt đầu cậu cũng phát rầu không biết nên giải quyết lũ trùng này như thế nào, sau này thì mới biết được trên thực tế không cần ăn trùng cũng có thể đến được hồ chứa, ông già đó vậy mà lại lừa người ta, chậc chậc. Giang Hòe Gia chìm vào hồi ức không mấy tốt đẹp, anh ta mắng chửi rất hăng. “Ông già lồ.n đó nói không ăn trùng thì sẽ chết, cuối cùng tôi thật sự hết cách, chỉ có thể nướng nó lên mà ăn, sang ngày hôm sau thì ông ta xém nữa đánh ch.ết tôi luôn, đụ, nếu ổng không phải là NPC do hệ thống sắp xếp thì tôi đã bẻ đầu ổng từ lâu rồi!” Nghe xong, Kim Thịnh cũng gật đầu, biểu thị bản thân cũng không có hảo cảm gì mấy với hướng dẫn viên, không đánh nhau là đã cho đối phương thể diện lắm rồi. “Trùng của tôi thì Tiểu Nhất ăn rồi, sau khi ăn xong thì trạng thái tinh thần của Tiểu Nhất xảy ra chút vấn đề, trước giờ nó có ăn bùn đất đâu…” Thì ra, tuy rằng đa phần người chơi đều vì nhiệm vụ mà không xảy ra xung đột chính diện với hướng dẫn viên, nhưng sau khi bị tính kế thì gần như mọi người đều không có thái độ gì tốt với họ. Hứa Tri Ngôn nhìn vài con cá sống mà cậu đặc biệt để dành lại trong thùng, không ngừng cảm thấy bản thân thật sự là người tốt. Đi thăm thôn làng của người ta vẫn không quên mang quà theo! Chỉ là, khi nghĩ đến rồi những người chơi khác sẽ phải rầu rĩ vì chuyện Thôn Bạch Sơn, Hứa Tri Ngôn sờ sờ cằm, cậu nắm chắc thời cơ, thay đổi sách lược, yêu cầu Kim Thịnh cố gắng hết sức bắt thêm một ít cá sống về. Kim Thịnh không hỏi nhiều, lập tức ra giữa hồ bắt cá. Trực thăng chó bay xa, Giang Hòe Gia nhìn theo bóng lưng của Kim Thịnh, nghi hoặc hỏi: “Sắp có sương mù rồi chúng ta còn câu nhiều cá như vậy để làm gì?” Hôm qua, lúc Hứa Tri Ngôn bảo Kim Thịnh câu thêm cá về thì anh ta đã không hiểu rồi. Chỉ có ba người bọn họ thôi thì làm sao mà ăn hết đống cá đó. Hứa Tri Ngôn vừa lục tìm thùng đựng cá khác vừa trả lời: “Số cá hôm qua Kim Thịnh bắt về tôi vốn định để dành làm quà cho hướng dẫn viên.” Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. ★★吃人嘴软拿人手短 là 1 câu tục ngữ ý nghĩa: lấy được lợi ích từ người khác thì phải nhượng bộ ba phần, cho dù họ có khuyết điểm hay sai lầm thì cũng không dám nói, không dám để ý đến. Lão hướng dẫn viên lúc trước đã từng uống cacao nóng của cậu nên đối xử với cậu cũng tốt lắm, nhất là sau sự kiện nước uống tro cốt xảy ra thì ông ta cực kỳ tích cực mà phối hợp với cậu, cũng chẳng có ý nghĩ ám toán cậu nữa. ★★Ám toán: Âm thầm tính kế. Nghĩ đến việc mấy con trùng đó thích ăn đồ sống nên cậu dự tính tặng vài con cá. Đây vừa là nước cờ đầu vừa là một chút tâm ý của cậu. “Nhưng mà bây giờ nghe anh nói vậy, tôi lại thấy không chừng đám cá này còn có công dụng khác.” Cậu nheo mắt, lại lấy ra
Chương 72
Sau khi Bán Thân Xà Thần thu lại uy áp của mình thì Hứa Tri Ngôn đã có thể thuận lợi đứng vững trên thuyền. Cậu nhìn đôi mắt lóng la lóng lánh của Rắn Ngốc Lớn, đột nhiên cảm thấy nó thuận mắt hơn nhiều, thậm chí còn có chút đáng yêu. Hứa Tri Ngôn sờ sờ ngực mình, vẻ mặt thư thả. May quá lương tâm vẫn chưa mọc ra, nếu không thì khó mở miệng lừa gạt tiếp lắm. Clm, lập hiệp hội bảo vệ rắn ngố đi 🙁 Một bên khác, Bán Thân Xà Thân vẫn đang ngây ngốc trông mong vào nhân loại trước mặt này. “Tôi muốn ở cạnh em.” Nó lặp đi lặp lại thứ nguyện vọng không hề phù hợp với phong cách bản thân chút nào rồi chờ đợi câu trả lời của người đối diện. 【Chúc mừng người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ nhánh đặc thù!】 【Nhiệm vụ nhánh đặc thù: Nguyện Vọng Của Xà Thần】 【Ghi chú: Nó muốn luôn được ở bên bạn】 【Nhắc nhở: Đây là nguyện vọng nguy hiểm, xin người chơi cân nhắc trước khi trả lời!】 Nhìn màn hình, Hứa Tri Ngôn phớt lờ dòng nhắc nhở, cậu mỉm cười đáp. “Được thôi, hiện giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi nè.” Sau cùng, chỉ cần dụ Rắn Ngốc Lớn vào Phòng An Toàn là có thể thu được mảnh vỡ của bên A rồi, chẳng những vậy mà còn có thể biến tấu ở cạnh nhau thành làm việc cùng nhau luôn, không thành vấn đề! Giao diện hiện lên theo lời nói của Hứa Tri Ngôn, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành. 【Nhiệm vụ 4: Vật Trong Hồ】 【Tiến độ: 100%】 【Phần thưởng: Manh mối Nhiệm vụ chủ tuyến [Hạ] 】 【Cho hỏi người chơi có muốn khởi động phần thưởng không?】 【Manh mối tuyến chính: Dường như cư dân tại thôn Bạch Sơn đang bị thứ gì đó quấy nhiễu, các người chơi đã nhận được ân huệ của đối phương nên xin mời hãy lập tức tiến về phía trước! Chỉ cần giúp đỡ bọn họ là người chơi có thể thoát khỏi phó bản một cách bình thường.】 ★★Bạch Sơn: núi trắng. Ân huệ: nhận được lợi ích thì ngừi khác hoặc cho người khác được lợi lộc. 【Nhắc nhở: Người chơi nên nhanh chóng đi đến thôn Bạch Sơn trước khi sương mù tan biến hết vào buổi sáng.】 Thuận lợi lấy được manh mối tuyến chính, Hứa Tri Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thôn Bạch Sơn? Nghe giống thôn làng mà ông lão hướng dẫn viên ở quá nhỉ, cậu vốn cho rằng ông ta chỉ là người dẫn đường mà thôi, về sau sẽ không gặp lại nữa. Cậu quét mắt nhìn một vòng mặt hồ tĩnh lặng và phát hiện ra mình là người đầu tiên lấy được manh mối. Ngay khi cậu đang cân nhắc xem nên dùng cách nào để dụ Rắn Ngốc Lớn đi thì đã bị Xà Thần chú ý đến sự thất thần khi đang suy nghĩ của mình. Cậu chưa kịp lựa lời trấn an thì đã bị Xà Thần đối diện ôm gọn vào lòng. Da thịt cách một lớp quần áo mà áp vào ngực đối phương, Hứa Tri Ngôn thử đẩy ra vài cái, nhưng mà không được, toàn thân đối phương cứng ngắc như một pho tượng vậy. Tiếp sau đó, cậu liền cảm nhận được cái lưỡi chẻ đôi mềm mại, ướt át của Xà Thân đang nhẹ nhàng liếm láp vành tai mình. Hứa Tri Ngôn rùng mình, da gà da vịt nổi lên hết, niềm vui mừng do lấy được manh mối tuyến chính biến mất toàn bộ, cậu run rẩy nói: “Anh, anh đừng như vậy, ngứa lắm.” Cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt của Xà Thần ở góc độ này nhưng có thể đoán được rằng đối phương đang vui lắm. “Đang nghĩ gì đó?” Âm thanh mê người của Xà Thần vang lên. Hứa Tri Ngôn trả lời ngay lập tức. “Đang nghĩ đến anh.” Nói thật mà, đang nghĩ làm sao đuổi anh đi đó. Cậu liếc thấy cái đuôi đặt trên thuyền của Xà Thần đang quẫy đến sắp bay lên luôn, lo sợ rằng đối phương lại sắp nói ra nội dung gì đó không được phép phát sóng nên Hứa Tri Ngôn giành nói trước: “Anh có thể ở đây đợi tôi không?” “Tôi có chuyện rất quan trọng cần phải làm.” “Chờ giải quyết xong mọi chuyện rồi thì tôi sẽ trở về gặp anh.” Cậu dùng hết sức lùi về sau rồi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cầu khẩn mà nhìn Xà Thần. Ngay lúc Hứa Tri Ngôn cho rằng rồi Rắn Ngốc Lớn cũng sẽ bị lừa bởi 2, 3 câu này thôi thì nó lại lắc đầu. Xà Thần cúi đầu, thân mật cọ cọ vào má cậu rồi phát ra giọng nói lạnh lẽo: “Tôi sợ em gạt tôi.” Nó luôn cảm thấy người trước mặt này không hề thật lòng chút nào. Nhưng không sao. Nó rất thích chơi trò cưỡng ép! “Em chạy không thoát đâu!” “Tôi có thể để em tạm thời rời đi nhưng bắt buộc phải để lại trên người em một ký hiệu.” Nói rồi, nó lần nữa ấn người vào trong lòng. Hứa Tri Ngôn ngơ ngác, vô thức muốn cự tuyệt nó, nhưng Xà Thần lại chẳng cho cậu cơ hội. Răng nhọn sắc bén tựa móc câu ngay lập tức cắn vào phần da gáy trắng mịn của cậu thanh niên, rồi truyền độc tố mang dấu
Chương 71
~~ Hình như chiếc nhẫn ouroboros này là một loại đạo cụ đặc thù nào đó. Nhìn lại ô nhắc nhở thì chỉ có thể nhận ra được một số chữ, ngoại trừ dòng cảnh cáo phải kịp thời vứt thứ này đi thì chỉ có dòng “tân nương của Xà Thần” là hiển thị rõ ràng nhất. Chơi cái trò gì đây? Cầu hôn hả? Đầu óc của con rắn này có phải bị hỏng nặng rồi hay không? Hứa Tri Ngôn cười lạnh một tiếng, có chút ghét bỏ lại có chút vui mừng. Nếu đúng như lời cái đầu đã nói thì con rắn này vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được sức mạnh và ký ức, cho nên việc nó ngu ngốc như thế này cũng hợp lý, giả sử nếu nó đã thật sự dung hợp được ký ức thì chưa chắc đã dễ lừa đến như vậy đâu. Theo như tổng thể là vừa có lợi lại vừa có hại. Vẫn là không nên khôi phục hoàn toàn thì tốt hơn. Phải tìm cách trói con rắn kia lại trên bờ, không cho nó tìm lại sức mạnh mới được. Lên kế hoạch xong, Hứa Tri Ngôn mặt không cảm xúc nhặt chiếc nhẫn lên, cậu cảm thấy bình thản sau khi màn hình thông tin vật phẩm hiện lên. 【Tên: Chiếc Nhẫn Đong Đầy Tình Yêu Kỳ Lạ】 【Cấp độ: ?】 【Loại hình: ?】 【Giản lược: Lễ vật mà Xà Thần trao cho người nó yêu】 【Ghi chú sử dụng: Nguy hiểm! Xin hãy nhanh chóng tiêu hủy!】 Các loại thuộc tính, cấp độ đều là dấu chấm hỏi, vừa nhìn thì thấy giống như là một món quà được một tên ngốc lấy đại ra trong lúc bị kích thích vậy. Vừa nghĩ đến đối phương có khả năng là một bộ phận của ông chủ bên A của mình thì cậu lại nhịn không được mà cười lên. Cậu cắn môi, cúi đầu ụp xuống đầu gối, nhỏ tiếng mà cười. Cái này mẹ nó ai mà nghĩ đến được chứ! Quỷ Thần tiên sinh ở tòa nhà cổ kia lúc nào cũng mang dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, ngoại trừ lần bị thất thố do vừa mới dung hợp với đôi mắt kia, nhưng mà anh ta cũng đã rất nhanh chóng khôi phục lại sự lãnh đạm thường ngày. ★Tính từ: lãnh đạmkhông có biểu hiện tình cảm, tỏ ra không muốn quan tâm đến.thái độ lãnh đạm.Đồng nghĩa: hờ hững, hững hờ, lạnh lùng, lạnh nhạt, thờ ơ. Kết quả, phân thân của anh ta không phải là bé bệnh kiều điên cuồng thì lại là tên ngốc biến thái! ★★Bệnh kiều: bệnh kiều giống như là một loại bệnh tâm lí vậy. Người bệnh sẽ nảy sinh cảm giác chiếm hữu và khát khao đối với một cá nhân nào đó, sau đấy sẽ tìm những cách để giam giữ người kia lại. Nếu như ai đó làm cho họ cảm thấy yêu thích, họ sẽ lấy loại tình cảm mãnh liệt của bản thân làm động lực cho các hành vi phi pháp, chẳng hạn như làm tổn thương những người xung quanh, làm tổn thương chính bản thân mình để khơi dậy sự tội lỗi trong đối phương, thậm chí có thể làm thương tổn cả người họ thích.. Nó giống như yandere vậy, cũng có trường hợp đối xử tốt đến mức khiến đối phương ỷ lại vào mình để thỏa lòng giam giữ và độc chiếm. Không được rồi, Hứa Tri Ngôn sợ lỡ cười to quá thì sẽ phá hỏng kế hoạch tiếp theo của mình nên cậu véo véo hai má, muốn dùng cơn đau vật lý để xoa dịu cơn mắc cười này. Mất khoảng đâu đó 7, 8 phút thì cậu mới bình tĩnh trở lại được. Nắm chắc trong lòng, cậu cũng tự tin hơn nhiều. Tuy nói rằng cách tốt nhất chính là sử dụng Bút Kết Bạn, triệu hoán bên A ra rồi bắt luôn con rắn ngốc này đi. Như vậy cậu có thể lặn xuống dưới để tìm Phòng An Toàn khi không còn gì quấy nhiễu nữa. Nhưng mà dưới nước vẫn còn có vô số ác linh, trực tiếp lặn xuống không phải là cách hay, vẫn nên lợi dụng tên rắn ngốc vẫn luôn bơi quanh thuyền cậu này. Hứa Tri Ngôn hít sâu, đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn. Điều chỉnh nét mặt xong, cậu ngạc nhiên nói với mặt nước bên mạn thuyền: “Đẹp lắm, tôi rất thích.” Một giây sau, mặt nước gợn sóng lăn tăn. Những vòng sóng lan ra như thể đang đáp lại lời cậu. Nhìn thấy cái đuôi rắn đang quẫy loạn bên dưới thuyền, Hứa Tri Ngôn vừa giả mù vừa phiền não nói: “Tiếc quá, tôi vẫn còn 3 nhiệm vụ nữa, hy vọng có thể câu được một số nhiệm vụ nhánh đơn giản thôi.” Đây quả thật là lời khẩn cầu chân thật nhất lúc này của cậu đó! Cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại bị trò chơi chống đối, chọn đại nhiệm vụ cũng trúng mấy cái rác muốn chết. Nói xong, cậu cầm cần câu dự bị, ngay cả mồi cũng chưa móc lên, cứ như vậy mà vung cần. Khi lưỡi câu được thả xuống, dây câu chất lượng cao đã thực hiện màn cắt nước tuyệt vời và gần như chìm xuống nước ngay lập tức. Cá Dạ Quang vừa nãy còn đang đứng vững giờ lại bắt đầu nổi lên lội xuống trong làn nước, báo hiệu rằng đã có ‘cá’ cắn câu rồi. Hứa Tri Ngôn điềm tĩnh thu cần, phát hiện có một khối rubik treo trên móc câu. Xem ra là đã bị người ta dùng bạo lực móc vào, lưỡi câu cũng sắp bị bẻ gãy luôn rồi. 【Ting! Phát hiện
Chương 70
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) WP: nhacomeoltn.wordpress.com HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ, MÃI KEO. Mình sẽ đặt PASS bất kỳ một chương nào đó mà mình muốn. Wattpad vẫn là trang chính của mình và chạy song song với wordpress luôn nhé. ~~~~ Hai đầu nhọn của thuyền trồi lên, thân thuyền bốc ra mùi mục nát rất nồng, xem ra đã bị ngâm ở dưới nước từ rất lâu rồi. Hứa Tri Ngôn đứng trên bờ nhìn chiếc thuyền, cậu cứ cảm thấy hướng phát triển của chuyện này đang dần bất thường. Nước trong hồ này luôn mang lại cho cậu cảm giác không tốt. Cộng thêm việc hiểu rất rõ vận may của bản thân cho nên cậu luôn né tránh việc tự mình đi vào trung tâm hồ. Nhưng kể từ lúc đến được khu vực hồ chứa Núi Hổ Phách này thì cho dù là nhiệm vụ của Cơ Thể Thối Rữa trước đó hay là nhiệm vụ sắp tới đây đều đưa ra gợi ý, nhắc nhở cậu phải xuống nước. Dường như nghĩ đến điều gì đó, Hứa Tri Ngôn nhìn đầu lâu bé trai rồi hỏi: “Nên treo đầu của em ở đâu đây?” Con thuyền này ngoài hai mũi nhọn ra thì chỉ có dây thừng. Đầu lâu bé trai trả lời: “Anh chỉ cần dùng dây thừng cột tóc của em lại là có thể treo em lên rồi.” Hứa Tri Ngôn gật đầu rồi lấy ra một sợi dây bện cỡ nhỏ trong balo đưa cho Giang Hòe Gia: “Làm một cái túi trùm cho cái đầu này đi.” Sợi dây treo trên thuyền không biết đã ngâm nước bao lâu rồi nữa, nếu lỡ đang đi nửa đường mà đứt dây, đầu lâu rơi xuống nước thì coi như cậu lật xe rồi đó. Hiển nhiên, Giang Hòe Gia cũng đã nghĩ đến loại tình huống này nên anh ta không có nhiều lời. Anh ta nhận lấy sợi dây rồi đến gần cái đầu để đo đạc kích thước, sau đó bắt đầu bện mũ trùm đầu cho nó. Đầu lâu bé trai không ngờ rằng đối phương lại thận trọng đến như vậy. Vài phút sau nó đã có được chiếc mũ trùm đầu với kích thước phù hợp, nó chui cả cái đầu vào túi trùm, da thịt trên mặt nó nhô ra như cái ấm nước kiểu cũ bị bọc trong túi lưới. Giang Hòe Gia còn tỉ mỉ đến mức tìm thêm một sợi dây thừng dài thắt nút chết trên đó rồi tìm thêm một khúc gỗ, trực tiếp làm luôn một cái lồng đèn đầu người. Hứa Tri Ngôn giơ một ngón cái lên với anh ta rồi cầm lấy chiếc lồng đèn đầu người này. Thấy bé trai trừng mắt không thể tin nổi, cậu còn giải thích thêm một chút. “Xin lỗi, uất ức cho em rồi, dù sao thì bây giờ anh là người sẽ ra giữa hồ để giúp đỡ em cho nên anh hy vọng trong lòng em cũng biết suy nghĩ một chút, hơn nữa, sau khi anh vớt xác lên thay em thì em nên thành thật mà đưa anh trở về…” Không sai! Hứa Tri Ngôn chính là lo lắng nếu như giải quyết luôn nhiệm vụ trên thuyền khi đến giữa hồ, thì có khi nào thằng nhóc này sẽ nhảy luôn xuống nước tìm thân thể hoặc là ném luôn cậu xuống nước hay không. Nghe xong, đầu lâu bé trai tỏ vẻ không có chuyện gì cả nhưng vẻ mặt của nó có chút mất tự nhiên, cứ như bị đoán trúng ý đồ vậy. Chỉ là Hứa Tri Ngôn chẳng buồn vạch trần nó, cậu ném trang bị câu cá lên thuyền, tay cầm đèn đầu người chuẩn bị lên thuyền. Trước khi xuất phát, Kim Thịnh nâng chó con lên nói: “Đem Tiểu Nhất theo đi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì còn có thể quay về được.” “Không được!” Đầu lâu bé trai cự tuyệt ngay lập tức. “Đây là thuyền của em! Em không cho phép bất kì sinh vật nào khác ngoài con người này lên thuyền.” Giao diện nhiệm vụ của Hứa Tri Ngôn cũng kịp thời nhảy ra lời nhắc nhở mới. 【Nhắc nhở: Trong lúc làm nhiệm vụ nhánh, người chơi tuyệt đối không được từ chối bất cứ yêu cầu nào của đối tượng nhiệm vụ, bằng không sẽ bị phán định là nhiệm vụ thất bại.】 Xem xong, cậu vẫy tay với Kim Thịnh và Tiểu Nhất, ra hiệu rằng sẽ không sao đâu. Cậu đã chuẩn bị xong plan B với đống đạo cụ kê lặc có liên quan đến nước trong tay mình. Hơn nữa đầu người đã được buộc rất chắc chắn, chỉ cần không để nó ghép lại với thân thể khi được vớt lên thì có thể thuận lợi trở về. Nhưng mà hiện thực và lý tưởng luôn có sự khác biệt. Vào khoảnh khắc Hứa Tri Ngôn đặt chân lên thuyền thì Thủ Cốt trên tay phải liền truyền đến cảm giác ấm nóng. 【Nhiệm vụ bổ sung: Tìm Kiếm Phòmg An Toàn Trong Phó Bản】 【Tiến độ: 50%】 Thanh tiến độ nhiệm vụ luôn yên lặng bỗng vọt một phát lên 50%. Hứa Tri Ngôn chấn động, cậu rút chân lại như đang trốn chạy. Quả nhiên, sau khi cậu thu chân về thì thanh tiến độ trở về bằng 0%. “….” M.ẹ kiếp, Phòng An Toàn đang ở dưới hồ sao? Xem ra không thể không xuống nước rồi. Vài phút sau, con thuyền mục nát gần nửa chở cậu thanh niên tay cầm đèn đầu người xuất phát ra giữa hồ. Đã gần nửa đêm, những rặng cây xung quanh dường như đều đã đi ngủ cả. Chỉ còn sót lại tiếng chèo thuyền láng máng và tiếng mắng chửi lúc có lúc không của người