Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 【Quái vật Thư Thú tử vong】 【Người chơi có thể kiểm tra thông tin của quái vật】 Nhìn thấy bảng điều khiển thuận lợi hiển thị thông tin của quái vật, Hứa Tri Ngôn phe phẩy cánh tay đã mỏi nhừ do lật sách. Chờ đến khi cửa phòng trẻ em được mở ra, thì có một con quái vật đã hết hơi nằm sấp ở trước cửa. Thân thể của Thư Thú được cấu tạo nên từ những trang sách, nội dung bên trên đều là những gì hiển thị trên sách tranh đã xem vừa nãy, mà bây giờ, con quái vật đó đang co rúm lại với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được. Nghĩ đến mấy sợi huyết quản, Hứa Tri Ngôn lấy Kính Thái Dương ra. Tầm nhìn tức thì biến đổi. Huyết quản như dây leo, bao phủ cả người quái vật, bọn chúng tham lam hấp thụ cơ thể của Thư Thú, và không ngừng lặng lẽ truyền tải nguồn năng lượng mà chúng hút được ra bên ngoài. 【Quái vật: Thư Thú】 【Cấp độ: Cao】 【Độ uy hiếp: Trung】 【Ghi chú: Là loại quái vật cổ quái sinh ra từ trong sách vở, tồn tại ở những phó bản có văn tự (chữ viết), sức mạnh cụ thể của nó do độ khó của thế giới và nội dung của quyển sách quyết định. 】 “Vậy mà lại là loại quái vật phổ thông. ” Hứa Tri Ngôn tháo kính xuống, kinh ngạc. Làn đạn cũng kinh ngạc, mà sự kinh ngạc này là do không ngờ đến Thư Thú lại có thể bị mệt chết. 【????? 】 【Chờ đã? Quái vật cũng có thể bị mệt chết à? 】 【Chắc là có thể… 】 【Hahahahahahahaha, đệch, vậy mà thật sự mệt chết kìa.】 【Về mặt lý thuyết thì là như thế này, chỉ cần là quái vật có thực thể, thì sẽ có tồn tại giới hạn về mặt thể lực. 】 【Quả thật là đã mở ra một cánh cửa lớn của thế giới mới. 】 【Trừng to mắt.jpg】 【Má! Học được rồi! Lần tới tôi cũng sẽ làm y như vậy! 】 【Cười chết hahahahahahaha】 【Làm gì mà dễ đến như vậy, bắt buộc phải có địa hình thuận lợi thì mới được, sách của Tiểu Bách Vạn là bò lên từng tầng, mấy quyển có mấy con tìm đến từ các tuyến đường khác nhau cậu ta còn chẳng lật đến. 】 【Tiếc là phó bản này không có phần thưởng, chứ nếu không thì mỗi lần chết đi Thư Thú ít nhiều đều sẽ đánh rơi một vài món gì đó. 】 【Dù sao cũng là phó bản trừng phạt, bình thường thôi. 】 Ở trong phòng trẻ em, Hứa Tri Ngôn không có tìm cách đối phó với những con Thư Thú khác. Cậu không biết sự tồn tại của Thư Thú vốn là để làm một con quái vật phần thưởng, mỗi lần giết một con đều sẽ rơi ra vật phẩm, nên rất được người chơi yêu thích, thuộc vào loại quái vật hễ gặp là người ta sẽ muốn giết. Thậm chí còn cảm thấy thiết kế của con quái vật này có hơi cạn lời. “Chỉ cần gập sách lại là có thể tạm thời giải quyết, vậy thì quá đơn giản rồi, lại còn chẳng thèm rơi thêm gì… ” Cậu thở dài lắc đầu, thu dọn hết những quyển sách tranh còn lại, rồi cột chắc trong một cái túi nilong, quyết cất ở trong phòng của mình. Tuy nói cách giải quyết rất đơn giản, nhưng cái thứ này vẫn rất là nguy hiểm đối với các bạn nhỏ, đợi lát nữa cậu mang về phòng, rồi xem xem có thể mang đi để thêm gạch vào tường cho Phòng An Toàn hay không. ●●”添砖加瓦” (tiān zhuān jiā wǎ) có nghĩa đen là “thêm gạch, lợp ngói,” và nghĩa bóng là đóng góp một phần công sức nhỏ bé vào một việc lớn, giúp ích cho tập thể hoặc sự phát triển chung.●● Mười một giờ rưỡi. Hứa Tiểu Hoa cuối cùng cũng chơi mệt và muốn đi ngủ, nhiệm vụ con ruột của Hứa Tri Ngôn cũng đã hoàn thành một cách thuận lợi, có thể thoát thân rồi. Còn chưa kịp ra khỏi cửa, thì đơn hàng đặc thù đêm khuya đã đến. Bên cạnh tủ giày, thân hình đang thay giày của Hứa Tri Ngôn khựng lại, chau mày nhìn điện thoại. 【Trợ lý nhận đơn hân hạnh được phục vụ bạn! 】 【Mã đơn: ???? 】 【Nhiệm vụ chạy vặt】 【Địa chỉ giao hàng: Cửa hàng bữa sáng lành mạnh】 【Địa chỉ lấy hàng: Tiểu Khu Mỹ Mộng, tòa nhà số 09, căn hộ 0101, bà Vương, số điện thoại 17… 】 【Thời gian giao hàng: Trước 03:00:00】 【Xin tuyệt đối đừng giao trễ giờ! 】 【Thu nhập cho đơn hàng này: Thời Gian Chuẩn Xác (3h) 】 Đơn hàng ngày hôm qua? Không, mã đơn hàng và thời gian giao đã thay đổi, lời nhắc cũng rất kì lạ. 【Xin hỏi có nhận đơn hay không? 】 【Có】 Không có nút không để nhấn, ngoài nhấn có ra thì cậu không còn lựa chọn khác. Hứa Tri Ngôn cân nhắc một lúc,
Chương 108: Phát Hiện Quái Vật Mới
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ●●BUG: Lỗi trong trò chơi. * Độ hảo cảm: Mức độ yêu thích của nhân vật đối với người chơi.●● Bầu không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề. Bạch Tẫn mang vẻ mặt như muốn cười mà không cười nhìn Hứa Tri Ngôn. “Ồ, hình như cũng không tệ lắm. ” “Em yêu ơi, sao em lại làm ra bộ mặt như vậy? Bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi. ” ??? Hứa Tri Ngôn nghe cái xưng hô này mà chấn động toàn thân, cậu không hiểu, tại sao cái tên biến thái trước mặt lại có thể chấp nhận cái thân phận mới này một cách trơn tru đến như vậy?! Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ sắp phải làm tiếp theo đây, cậu không có chịu chấp nhận số phận. Cậu làm lơ với Bạch Tẫn, phất tay gọi hệ thống ra, khiếu nại: “Tao muốn khiếu nại, tao có thể tìm được một người khác thích hợp hơn. ” Chỉ là một thân phận nhỏ nhoi, ai mà chẳng làm được cái thân phận người mẹ này? Cùng lắm thì cậu đi lừa Tạ Linh Y, ít ra người ta là con gái! Song, trò chơi không hề tiếp nhận khiếu nại đợt này. 【Nhân vật phụ này không phải là do hệ thống cưỡng chế sắp xếp cho bạn. 】 【Trong nhận thức của con gái bạn, người này chính là người mẹ trong tương lai. 】 【Xin người chơi hãy suy ngẫm, xem có phải cách thức tương tác giữa bạn với NPC này có vấn đề gì hay không? 】 “Có vấn đề? ” Hứa Tri Ngôn gãi đầu, cậu cảm thấy cách chung sống giữa mình với Bạch Tẫn không có vấn đề gì, đối phó với biến thái, giả vờ một chút thì có làm sao đâu? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, Bạch Tẫn đã mê hoặc được Hứa Tiểu Hoa? Chậc, nhận giặc làm mẹ. “Tao còn phát hiện thêm 1 cái Bug, tại sao 30 điểm hảo cảm cuối cùng của Hứa Tiểu Hoa lại tăng lên nhanh đến như vậy? “Hứa Tri Ngôn tiếp tục hỏi. Cậu không lý giải được, điều này căn bản không có hợp lý. Tuy cậu đã chuẩn bị sẵn cho Hứa Tiểu Hoa rất nhiều đồ ăn vặt ngon miệng, nhưng trọng lượng của những thứ này không đủ để khiến cho độ hảo cảm của một đứa trẻ tăng lên nhiều đến như vậy chỉ trong một lúc. Ngay cả hủ khô bò kia cũng chỉ có 2 cân, cậu đã thử tính qua, cao nhất là tăng được 5 điểm. ●●”Hai cân” (theo đơn vị Trung Quốc, 1 cân = 500g, tức là 1kg).●● “Có phải trò chơi bọn mày đã tự ý âm thầm thay đổi số liệu không? ” Hứa Tri Ngôn rất bất mãn. Điều này đã làm cho kế hoạch của cậu rối tung cả lên, cậu còn chưa kịp hít thở, là đã phải tiếp tục bận rộn. 【Bởi vì độ thỏa mãn với thực phẩm đã thay đổi rồi. 】 Về vấn đề này, Hệ thống Trò Chơi không có trốn tránh, mà rất tích cực giải thích. 【Trước đây, nhìn chung chất lượng ăn uống của Hứa Tiểu Hoa luôn dao động trong phạm vi có thể kiểm soát được, cho nên căn cứ theo tính toán của chương trình, mức độ thiện cảm sẽ tăng lên một cách bình thường. 】 【Nhưng hôm nay, sau khi ăn xong bữa sáng và trưa, thì độ kỳ vọng về thức ăn của Hứa Tiểu Hoa đã được kéo đầy, dẫn đến mỗi một miếng thịt đều tràn đầy lòng biết ơn và yêu thương đối với cha. 】 Nói một cách đơn giản, thì là do hai bữa ăn trước quá khó ăn, dọa sợ luôn bạn nhỏ. Cho nên khi được ăn thịt bò khô chất lượng cao cấp, thì cảm giác hạnh phúc chợt bùng nổ, khiến cho độ hảo cảm tăng vọt. Hai mắt Hứa Tri Ngôn tối sầm, cậu kiểm tra độ hảo cảm được cộng thêm. 【Tình cha +5】 【Tình cha +3】 【Tình cha +6】 【Tình cha… 】 Chẳng trách lại tăng nhiều đến như vậy. Cậu từ chối thừa nhận mình lật xe là do tay nghề nấu ăn quá kém, cậu liếc nhìn Bạch Tẫn, rồi rời khỏi phòng ngủ chính. Do e sợ Hứa Tiểu Hoa sẽ bị mê hoặc thêm lần nữa, cậu còn cố ý khóa luôn cửa. Nhân lúc vẫn còn giao lưu được với Hệ thống Trò Chơi, Hứa Tri Ngôn muốn thử hỏi nó lần nữa, xem có thể đổi nhân vật khác được không. Hứa Tiểu Hoa đang hạnh phúc đến cười tít cả mắt, nó vừa ăn xong cả hủ thịt bò khô, giờ đang nằm dài trên chiếc ghế đẩu nhỏ có lót vải nhung. Thấy ba ba đi đến, cô bé khó khăn cựa quậy người ngồi dậy, chìa tay ra. “Ba ơi ăn thịt bò khô nè! ” “Ăn ngon lắm lắm! Từ trước đến giờ con chưa từng được ăn qua món nào ngon đến như vậy! ” Suýt chút nữa thì nó đã ăn hết sạch, nếu như không phải vì muốn để cho ba nếm thử, thì nó đã
Chương 107: Mẹ Của Con Nó
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Nhờ vào trứng chiên bị cháy mà Hứa Tri Ngôn đã thuận lợi lấy được chìa khóa dự phòng và cả giấy tờ nhà của căn 1402. Cái giá là cậu phải thề, sau này chiên trứng nhất định phải đổ dầu vào, chiên lửa nhỏ thôi. Nhưng thân là một thanh niên hiện đại đã được tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp và còn rất cần kiệm, cậu cảm thấy tuy trứng đã cháy khét rồi, nhưng không phải là không ăn được. “Hay là anh ăn thử một chút đi? Tôi thấy Hứa Tiểu Hoa ăn cũng ổn mà. ” Hứa Tri Ngôn đẩy đẩy đĩa trứng lên phía trước, thử để cho Bạch Tẫn tiêu hóa sạch cái món trứng chiên này. Lãng phí lương thực thì sẽ phải chịu báo ứng lâm vào cảnh bần cùng không có gì để ăn. Cậu không sợ không có gì để ăn, chỉ sợ cảnh nghèo nàn. “Không. ” Bạch Tẫn đau khổ nhắm mắt, quay đầu sang bên khác, từ chối phối hợp. “Anh cũng kén ăn quá đó. ” Hứa Tri Ngôn gãi gãi đầu, có chút không nói nên lời. Con hàng này dù có bị cậu nhốt ở đây cũng chẳng thể hiện ra phản ứng gì lớn lắm, đây chẳng qua chỉ là một cái trứng chiên cháy đen thôi mà. Vốn luôn tuân theo nguyên tắc không lãng phí thức ăn, Hứa Tri Ngôn dùng nĩa cẩn thận gạt bỏ phần bị cháy, rồi ăn trước mặt Bạch Tẫn. Bạch Tẫn nhìn biểu cảm khi ăn của cậu, hắn có cảm giác như con người ngon ngọt trước mặt đã tiến hóa thành quái vật ngay tại chỗ, ngay cả chỗ khăn tắm dựng đứng trước đó cũng bắt đầu xìu xuống. Đúng là một bất ngờ thú vị. Hứa Tri Ngôn nghĩ, giá mà cái trứng chiên này không khó ăn thì hay biết mấy. Nhưng mà, đặc tính này của đối phương… liệu có thể lợi dụng được không nhỉ? Cậu cầm chắc giấy tờ nhà và chìa khóa. Thời gian cũng đã chạy đến 8 giờ sáng. Như thường lệ, Hứa Tri Ngôn chuyển đơn đặt hàng của mình sang cho Sở Phi, còn bản thân thì chạy sang chỗ tủ quần áo của Bạch Tẫn, lấy ra một cái áo khoác màu đen. Trở lên tầng trên. Sau khi đã hẹn trưa nay sẽ trở về nấu cơm cùng Hứa Tiểu Hoa, thì cậu tăng nhanh bước chân ra ngoài trong ánh mắt tuyệt vọng của đứa con gái tiện nghi. Xuống đến dưới lầu, sau khi Hứa Tri Ngôn đã xác nhận được rằng dù cho áo khoác của Bạch Tẫn có là sản phẩm của phó bản thì vẫn có thể giúp cậu giữ ấm, thì càng thêm vui mừng hơn. Như vậy thì, chiếc áo đồng phục giao hàng của cậu sẽ có thể để dành cho người giao hàng trời chọn tiếp theo rồi. Trung tâm giao dịch nhà cũ vắng lặng như tờ. Không biết là do khu này có quá nhiều hung trạch hay là đơn giản chỉ là do không phải mùa cao điểm, mà gần đây, không có được bao nhiêu người đến đổi nhà. Lúc Hứa Tri Ngôn đi vào, thì các nhân viên sale của trung tâm giao dịch đang rôm rả nói chuyện trước cây máy nước nóng lạnh. Nhìn thấy có người tới, người nhân viên ba ngày trước đã tiếp đón Hứa Tri Ngôn kinh ngạc đến không thốt ra lời. Anh ta vội gọi quản lý đến, mời người đi sang nơi khác. Bên trong phòng tiếp khách. Hứa Tri Ngôn nghiêm nghị huơ huơ chìa khóa và giấy tờ nhà trên tay, giọng điệu trầm buồn. “Tôi đến đó ở ba ngày, vấn đề bên trong rất lớn, nếu như tôi không có sẵn kế hoạch dự phòng, thì e là cũng phải mắc kẹt lại trong căn nhà đó. ” Khi quản lý và người nhân viên nhìn thấy giấy tờ nhà và chìa khóa, thì mồ hôi lạnh tức tốc tuôn ra, gật đầu liên tục như gà mổ thóc. “Đại sư à, cậu nói thử xem, cái vấn đề này còn có thể giải quyết được hay không? “Nhân viên sale căng thẳng hỏi. Nhân viên thử ngủ trong nhà ma cái gì chứ, trong mắt của người nhân viên này Hứa Tri Ngôn chính là đại sư siêu năng lực có thể giải quyết được hung thần quỷ quái. Quản lý cũng phản ứng lại kịp, gấp gáp nói: “Liệu căn nhà này có còn bán ra ngoài được hay không… hy vọng đừng có thêm ai chết nữa. ” Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, tuy rằng cậu rất muốn kiếm thêm một khoản nữa, nhưng nếu như thật sự giải quyết vấn đề của hung trạch, thì chẳng phải cậu sẽ không còn chỗ để ở nữa hay sao? Cho nên, căn nhà này chắc chắn không thể bán đi. Chẳng qua, trước lúc đó, cậu càng muốn có thêm được một số thông tin khác. “Bạch Tẫn là ai? ” “Con quỷ quái mà tôi gặp được ở đó đã nói rằng bản thân tên là Bạch Tẫn, nhưng cái tên trên giấy tờ nhà lại không phải là họ Bạch. ” Vừa nãy khi lấy được
Chương 106: Điểm… điểm yếu?
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: nhacomeoltn.wordpress.com Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Tao muốn anh ta mặc tao sử dụng, trở thành chó của tao. ” Nói xong, Hứa Tri Ngôn cảm thấy tên biến thái trước mặt đã thuận mắt hơn rất nhiều. Chỉ có điều, cậu đã hoàn toàn quên mất sự thật rằng đối phương chính là mảnh vỡ của bên A, cũng không cảm thấy có gì không ổn khi truyền đạt câu nói này cho hệ thống. Chỉ cần có thể lợi dụng được tên này, thì tiếp sau đây, độ khó của phó bản sẽ giảm đi rất nhiều. Cậu dựng ngón trỏ đặt bên môi ra hiệu với Bạch Tẫn đang muốn mở miệng nói gì đó. “Suỵt. ” “Nếu anh thành thật một chút, thì tôi sẽ cho anh cơ hội để làm chó của mình. ” “Còn nếu anh không biết khôn ngoan, thì đừng trách tôi lóc anh thành mấy miếng to cỡ lòng bàn tay rồi nhét vào trong cái bình. ” Tuy bình gốm trong tay cậu có hơi nhỏ, nhưng chờ sau khi tuyến đường được thiết lập thành công, thì vẫn có thể thu hồi được mảnh vỡ. Nếu như quả thật không thể nào khống chế được, thì có khi cậu sẽ lựa chọn cách thức cực đoan. Bạch Tẫn nhìn dáng vẻ không còn ngoan ngoãn nhún nhường như thường ngày của cậu thanh niên, đầu quả tim nóng rực, hận không thể làm gì đó ngay bây giờ. “Em không cần trói tôi, tôi cũng có thể làm chó cho em. “Nó trả lời. Hứa Tri Ngôn lắc đầu, vẻ mặt chê bai. “Tôi không thích chó không có xích. ” “… ” Bạch Tẫn nghẹn lời, tùy ý cười lên. Nó không cảm thấy có gì có thể xích được nó. Hứa Tri Ngôn liếc nhìn Bạch Tẫn một cái, rồi lại chọt tay vào trong bình giao lưu với Hệ thống Phòng An Toàn vài câu, đưa ra lời nhắc nhở cụ thể hơn đối với yêu cầu của mình. Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, cậu mới hài lòng rời khỏi căn phòng bám đầy huyết quản đen này. Bên trong nhà cổ Vân Sơn. Hệ thống Phòng An Toàn nghe xong thì trầm mặc giây lát, rồi tức tốc truyền lời. [Ký chủ nói, muốn Bạch Tẫn làm… làm chó của cậu ấy! ]Nắm bắt trọng điểm sai hoàn toàn luôn. Nói xong, hệ thống mới ý thức được ‘Bạch Tẫn’ là tên của Quỷ Thần, nó liền sửa miệng. [Không không không, là nói cái tên biến thái Bạch Tẫn kia. ] Tệ thật! Càng nói thì càng thất lễ hơn! [Quỷ Thần tiên sinh, tôi không có ý đó đâu, tôi là nói tới cái tên Bạch Tẫn đang động tay động chân với ký chủ kia kìa! ] Hệ thống càng bôi càng đen. May ở chỗ Quỷ Thần không có so đo. Ngài đã sắp bị bộ phận này làm cho xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy khỏi Phòng An Toàn (Safe House) rồi, đến giờ vẫn còn chưa biết sau này nên giải thích thế nào với Người Kế Thừa đây. Chẳng qua, sự e ngại sẽ kế thừa những ký ức đó sau khi thu hồi mảnh vỡ… Lại khiến cho trong lòng Quỷ Thần sinh ra một loại cảm xúc quái lạ và phức tạp. [Tóm lại, chúng ta cần phải nhanh chóng khởi động thông đạo truyền tải đạo cụ, tôi cho rằng đạo cụ khống chế mà ký chủ nói đến không phải là chỉ đạo cụ trò chơi. ] Cuối cùng hệ thống đã tìm được điểm quan trọng. Tính tình ký chủ nhà mình ra sao, nó cũng hiểu được ít nhiều, dùng đạo cụ kiểm soát sinh vật cấp độ BOSS trong phó bản… lên trên người mảnh vỡ của Quỷ Thần? Không! Tuyệt đối không thể có loại khả năng này! Nó đã nhìn thấy tất cả rồi. Ký chủ nhà mình cứ day dưa không dứt với mảnh vỡ của Quỷ Thần, ngay cả lúc phong ấn cũng không nỡ sử dụng Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối. Đến cuối cùng cũng chỉ dựa vào mỗi cái miệng, mà không cần thêm bất kì đạo cụ nào. Quỷ Thần nghe xong, gật gật đầu, nhè nhẹ than thở. Trên đời này liệu có ai có thể nắm rõ được điểm yếu của mảnh vỡ, hơn nữa còn có thể khống chế chúng được cơ chứ? Chỉ có bản thân Ngài. Khi nghĩ đến đây, suy nghĩ của Ngài chợt có chút rối loạn. Nếu như là chó. Vậy thì có phải nên chuẩn bị đạo cụ dạng vòng cổ hay không? Vừa nghĩ đến chuyện bản thân tự tay làm vòng cổ, để Người Kế Thừa đeo lên cho mảnh vỡ, rồi sau đó thu hồi nó và dung hợp ký ức… Thì yết hầu của Quỷ Thần liền trượt lên xuống. Hệ thống không biết chủ nhân đang nghĩ cái gì, nó chỉ cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu. [Xin ngài hãy nhanh chóng chuẩn bị đạo cụ hỗ trợ! ] Nói xong, hệ thống offline nhanh như chạy trốn. Bầu trời lúc ba giờ sáng của Tiểu Khu Ác Mộng vẫn tối đen như cũ. Hứa Tri Ngôn khóa chặt cửa
Chương 105: “Săn Mồi Thành Công”
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Phòng livestream đột ngột chuyển đen, lần nữa rơi vào trạng thái tạm dừng và sửa chữa, khiến cho quần chúng vô cùng bức xúc. 【Cái Hệ Thống Chủ này rốt cuộc có được hay không vậy, sao cứ tới mấy khúc như thế này thì lại xảy ra vấn đề? 】 【Cho nên rốt cuộc căn phòng này có cái gì? Bí kíp võ công hay kho báu tiềm ẩn à? 】 【Đúng vậy đó! Lần trước cũng là do đi vào căn phòng này cho nên mới xảy ra sự cố, tôi nghi ngờ nơi này chắc chắn có chứa bí mật gì đó mà Hệ Thống Chủ không muốn người khác hay biết! 】 【Tên biến thái đã đi tắm rồi, tôi lo màn hình từ sửa chữa chuyển sang (người chơi đã tử vong) quá. 】 【Cũng có thể là như vậy lắm? Tên biến thái đó có vẻ không dễ dàng đối phó đâu. 】 【Tôi nhớ mình đã từng nhìn thấy có vô số quái vật bên trong căn phòng này thông qua phòng phát sóng của Nanncey, có khi nào là do tên biến thái nuôi không… 】 Ở một bên khác, bên trong nhà cổ Vân Sơn. Quỷ Thần vừa mới xấu hổ đến muốn giết người sau khi xem livestream, bỗng trở nên căng thẳng khi nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống. [Thưa Quỷ Thần tiên sinh! Đã kết nối thành công với phó bản! ] Hệ thống rất là phấn khích, tuy ký chủ có hơi nghịch ngợm một tí, nhưng nó không để bụng. Kể từ khi ký chủ liên kết với nó, thì nó y như là đồ vô dụng vậy, luôn luôn xuất hiện vào phút chót. Bây giờ cuối cùng cũng đã tìm được Phòng An Toàn khi chỉ mới tiến hành được phân nửa phó bản rồi, từ nay nó sẽ không còn là thứ vô dụng như trước nữa! [Nhưng mà ký chủ vừa rút tay ra rồi, kết nối tạm gián đoạn, Ngài chịu khó đợi một chút! ] Trả lời Hệ thống Phòng An Toàn chính là tiếng vang của xiềng xích. Quỷ Thần không lên tiếng, đứng bên cạnh lò sưởi, nhìn về phía trung tâm của đại sảnh. Tuy Hệ thống Phòng An Toàn đã thông báo kết nối thành công và cho biết Quỷ Thần đã có thể giao tiếp với Người Kế Thừa của mình, nhưng vẫn không có cánh cửa mới nào xuất hiện ở giữa đại sảnh. Chỉ có cửa mới có thể đại diện cho một lối đi ổn định. … Đây không phải là Phòng An Toàn hoàn chỉnh, liệu có thể kết nối thành công với nơi này hay không? Quỷ Thần đã lấy lại được hai mảnh vỡ cho nên không còn lạnh nhạt như trước nữa, những cảm xúc mà Ngài thể hiện ra đã dần phong phú hơn. Nghĩ đến mảnh vỡ có khuôn mặt giống hệt mình ở trong phó bản, Quỷ Thần vừa thấy lo cho Người Kế Thừa, đồng thời cũng cảm thấy tuyệt vọng. Ngài đại khái đã biết được đối phương là bộ phận nào rồi. ★★Các chương dùng Ngài gần đây Ngài này là Ngài trong đấng tối cao 祂, thỉnh thoảng tác giả dùng 您 cũng là Ngài nhưng 您 mang hàm ý tôn trọng với bề trên, có thể sử dụng với giáo viên, ba mẹ, ông bà, sếp, khách vip,… Bên trong phó bản Tiểu Khu Ác Mộng. Hứa Tri Ngôn rút tay ra khỏi bình gốm, mím chặt môi, không phát ra tiếng. Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn cho rằng trí tưởng tượng của bản thân đã quá phong phú rồi, hơn nữa còn không câu nệ hình thức. Nhưng chiếc bình gốm trước mặt này đã vượt quá giới hạn nhận thức của cậu rồi! Lúc ở trong phó bản Trường Học Khiếm Thị, cậu đã từng nhìn thấy qua Phòng An Toàn ở điểm thời gian sai lệch, eo hẹp tối mù, hơn nữa còn không kết nối được với nhà cổ Vân Sơn. Cho nên khi được biết Phòng An Toàn trong phó bản này có thể không được hoàn chỉnh, thì cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Rằng không hoàn chỉnh ở đây có thể là sẽ nhỏ hơn hoặc vô dụng hơn. Nếu như không phải Hệ thống Phòng An Toàn lúc trước đã giải thích, ngoại trừ bug ra, thì tất cả các Phòng An Toàn đều sẽ liên kết được với nhà cổ Vân Sơn, thì cậu đã không đặt hết hy vọng lên chỗ này! Kích thước của chiếc bình này chỉ đủ để cậu thọt tay vào, hoàn toàn không có liên quan gì đến chữ ‘phòng’ hết! Nhưng nghĩ đến Bạch Tẫn vẫn còn đang tắm kia, cậu bất đắt dĩ phải thò tay vào lần nữa. Cho dù có không hoàn chỉnh đến như thế nào, thì đây cũng là Phòng An Toàn, chứ không phải bug. Cậu vẫn nên nghĩ cách tận dụng nó thì hơn. Dù sao thì Bạch Tẫn cũng sắp đến rồi, biết đâu cái bình này có thể biến lớn thì sao? [Ký chủ! ! ] [Cậu đừng lo lắng quá, giải quyết vấn đề quan trọng hơn! ] Hệ thống Phòng An Toàn bị ký chủ của mình nghịch vài cái,
Chương 104: Phòng… Phòng An Toàn?
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~ ★★Lưu ý nhỏ, khi mình ghi phòng khách thì nó là phòng tiếp khách bth, khi ghi phòng dành cho khách, thì nó là phòng dành cho khách ở lại ngủ qua đêm. Trong phòng khách của nhà số 1402, Bạch Tẫn đã bày trí lại kệ trưng bày tĩnh vật. Lần này kệ trưng bày nhìn có hơi giống một studio chụp ảnh. Góc độ rũ xuống của tấm lụa satin tối màu mềm mại thật sự rất tuyệt vời, nó còn mơ hồ phát ra ánh sáng dưới ánh đèn, chính giữa tấm lụa còn đặt một chiếc thảm nhung màu đỏ sẫm, toát lên sự sang trọng. Hứa Tri Ngôn ngồi trên ghế thay giày thò đầu ra xem. Bối cảnh lần này đã đẹp hơn lần trước rất nhiều. Cái kệ trưng bày tĩnh vật mà cậu lau xác lần trước, chỉ là một cái bàn phẳng được phủ lên lớp vải trắng mà thôi. “Có thích không? ” Bạch Tẫn đóng cửa lại, mỉm cười hỏi. “Cũng tạm được. ” Giọng điệu của Hứa Tri Ngôn bình ổn, cứ như là không để ý đến việc cái kệ trưng bày xinh đẹp này được bài trí là để chuẩn bị đón chào cái chết của cậu. Chương trình một hỏi một đáp kết thúc. Bầu không khí giữa hai người có chút quỷ dị. Làn đạn không nhìn được chuyện đã xảy ra ở trong phòng ngủ, nên giờ đây đang vò đầu bứt tóc suy đoán trước thái độ của Hứa Tri Ngôn. 【Hôm nay Tiểu Bách Vạn cứng thật đấy】 【Đúng vậy, trông giống như một giây sau sẽ đi ra công trường cự lộn. 】 ★★”Cự lộn” là một từ dùng để chỉ việc cãi nhau, tranh cãi một cách gay gắt, thường kèm theo cảm xúc tiêu cực như tức giận, bực mình. 【Aaaaaaaaa không phải cậu ta đang giả vờ ngu ngốc trước mặt tên biến thái hay sao? Tại sao chỉ qua một đêm thì lại tiến vào trạng thái ‘mệt quá không diễn nữa’ vậy? 】 【Có khi là do tối qua đã gặp phải chuyện gì đó? 】 【Hihihihihihihi, tôi đoán là vai diễn người chồng thơ ngây của Tiểu Bách Vạn đã bị tên biến thái kia nhìn thấu rồi! 】 【Vậy thì nói thông rồi, Tiểu Bách Vạn thắng ván cược nhưng thua mất thiết lập nhân vật. 】 【Chẳng trách sắc mặt lại tệ đến vậy. 】 【Nhưng nói vậy cũng không đúng mà? Nếu ông phát hiện người ta gạt ông rồi, thì ông còn vui mừng ngồi thay giày cho người ta được hả? 】 【… Chỉ có thể nói, ông đừng có đi suy đoán lòng dạ của mấy tên biến thái làm gì. 】 Bạch Tẫn quỳ ở trên sàn thay giày cho Hứa Tri Ngôn, đáy mắt chứa đựng mấy phần cuồng nhiệt. Hắn buộc phải đè đè gọng kính, nghiêng đầu qua, để ổn định lại trái tim đang bắt đầu run rẩy của mình. Nhận lấy cái áo khoác mà Hứa Tri Ngôn đưa sang, hắn cảm thấy cổ họng mình khô khan. Hứa Tri Ngôn không hề hay biết gì. Hoặc có lẽ là đã nhận ra rồi nhưng không để ý đến. “Tiểu Hoa đã ngủ chưa? “Cậu hỏi. Hy vọng lát nữa sẽ không gây ra tiếng động lớn gì, kẻo làm đứa nhỏ thức dậy thì không tốt cho lắm. Lúc đối diện với bạn nhỏ. Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân mình vẫn còn có một tí xíu lương tâm. “Vừa ngủ rồi, tôi đã khóa cửa, nó sẽ không xông vào nửa chừng đâu. ” Bạch Tẫn cười cười trả lời. Nhưng ngay lúc hắn giúp Hứa Tri Ngôn treo áo khoác lên thì đã không còn cười nổi nữa. Bên trong túi áo của đồng phục nhân viên giao hàng có một bao thuốc lá đã được mở ra. Hứa Tri Ngôn đang tính toán chuyện Phòng An Toàn ở trong lòng nên không ý thức được vấn đề này. Đợi đến khi cậu vào bếp rót xong một cốc nước trở ra, thì thấy biểu cảm trên mặt của Bạch Tẫn đã thay đổi, toàn thân phát ra khí tức u ám, giống như đã gặp phải một vấn nạn thế kỷ gì đó. “Cậu biết hút thuốc? ” Giọng của người đàn ông thấp khàn, mang theo một cỗ nóng giận không thể hiểu được. Nghe đến vấn đề này, Hứa Tri Ngôn sững người, rồi lắc đầu đáp: “Không có, sao vậy? Làm mẫu vẽ cho anh còn cần phải biết hút thuốc nữa à? ” Nhưng càng nói về sau thì giọng cậu càng nhỏ đi. Bởi vì biểu cảm của Bạch Tẫn thật sự quá đáng sợ rồi… Từ lúc dọn vào đây, cậu đã từng thấy qua biểu cảm của Bạch Tẫn ở từng thời điểm khác nhau, cho dù là lạnh lùng thờ ơ, si mê cuồng nhiệt hay là cả dáng vẻ cười như không cười của đối phương. Nhưng chẳng lúc nào đối phương lại để cho cậu cảm thấy như bây giờ, cậu cảm thấy đối phương rất ‘khủng khiếp’ . Đó là một loại khí chất vô hình, chèn ép khiến người ta khó mà hít thở. Những đốt tay cậu trở nên
Chương 103: Sau Khi Đêm Nay Qua Đi
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “… Có vừa ý không? ” Xét trên các phương diện khác mà nói thì một nhà tư bản hùng hậu như Bạch Tẫn không cần phải cảm thấy xấu hổ khi thua một ván cược. Cậu thanh niên trước mặt hắn cúi đầu, ngay cả lớp da trên cần cổ cũng đỏ ửng, hắn cứ cảm thấy bản thân nên làm cái gì đó. Hành động bao giờ cũng sẽ nhanh hơn suy nghĩ. Hắn áp sát đến hôn lên dái tai đang đỏ đến rỉ máu của cậu thanh niên. Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân sắp mù đến nơi rồi. Bởi vì khoảng cách quá gần, nên tầm nhìn của cậu đã triệt để bị kẹt cứng lại. Bây giờ cậu bất đất dĩ phải mặt đối mặt với Bạch Tẫn. Ngay khi cậu đang cân nhắc xem, liệu Bạch Tẫn có nổi điên lên khi bị mình đẩy ra hay không, thì chuyện càng đáng sợ hơn đã xảy ra. “Từ trước đến nay chưa từng được chơi game? ” “Cho nên, lời mà cậu nói tôi có thể tin được mấy phần? ” Giọng nói của người đàn ông rơi bên tai cậu trai. Ngữ điệu nghiêm túc và không cợt nhã. Tim Hứa Tri Ngôn kêu lộp bộp, lòng nghĩ hỏng rồi. Vừa nãy khi chơi game vì giành chiến thắng cậu đã buông thả quá đà, không giữ lại gì. Tên biến thái này có chút não, bây giờ đối phương có lẽ đã nhìn ra lúc trước có không ít thứ là do cậu giả vờ ra. Giống như là để xác minh điều gì đó. Bạch Tẫn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của cậu thanh niên, rồi vỗ nhẹ lên đó vài cái. “Sao lại không dám nhìn tôi? ” “Cho nên tất cả những chuyện lúc trước, đều là đang diễn cho tôi xem à? ” Hắn nhìn hàng mi cong vút có hơi run rẩy của cậu thanh niên, trong lòng hồi tưởng lại những khoảnh khắc chung sống suốt hai ngày nay. Con mồi xinh đẹp này vốn không phải là cừu non đơn thuần như trong tưởng tượng của hắn. Từ khi quen biết nhau,đối phương luôn tỏ ra nhẫn nhịn, chịu đựng, nhưng nghĩ kĩ lại, thì đều là hắn đang đơn phương cho đi nhiều thứ. Ngôi nhà an toàn và ấm áp, thực phẩm ngon miệng và no bụng, thậm chí còn có cả những đơn hàng kia nữa… Lỗ hổng đã xuất hiện ngay trước khi trò chơi cá cược bắt đầu. ‘Nếu tôi thắng hết quần áo của anh, thì có thể đem số quần áo đó đi đổi thành tiền hay không? ” Cậu thanh niên trước mắt không phải ngẫu nhiên mà hỏi ra câu đó. Đối phương tất nhiên biết rõ bản thân mình sẽ thắng, hơn nữa còn muốn mượn cơ hội này để trục lợi. Chậc, thật là tham lam. Nếu không phải cậu trai quá tham, thì e rằng hắn vẫn chưa thể phát hiện ra được. Dù sao thì khi hắn đề nghị cậu làm người mẫu vẽ tranh thì đối phương đã từ chối, có lẽ cậu ta đã đoán ra là hắn chỉ vẽ người chết. Bạch Tẫn lần mò theo manh mối, gần như đã nghĩ thông tất cả các điểm mấu chốt trong phút chốc. Con mồi xảo quyệt này dùng tính cách ngọt ngào yếu ớt bao bọc lấy bản thân mình, lợi dụng những ưu đãi mà hắn dành cho con mồi xinh đẹp, mà gần như đã chiếm gần hết lợi ích từ chỗ của hắn. Thật sự không tồi. Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng kể từ khi hắn bắt đầu có ý thức, thì hắn vẫn chưa từng được trải nghiệm qua cảm giác bị lừa mới mẻ như thế này. Con mồi có thể lọt vào mắt hắn vốn đã rất hiếm hoi rồi, có con mồi nào mà không khóc lóc van xin, mất hết vẻ đẹp vốn có, và như chó khóc nhà có tang trước khi chết cơ chứ? Mà con mồi có thể đoán ra ý đồ của hắn, lại còn lợi dụng ý đồ đó để trục lợi cho riêng mình, từ trước đến giờ chỉ có mỗi một mình Hứa Tri Ngôn mà thôi. Hắn thấy đối phương đột nhiên không còn run rẩy, dường như sau khi bị vạch trần thì đối phương đã quyết định không tiếp tục giả vờ nữa. “Cậu biết trước mình sẽ thắng, nên đã giăng bẫy tôi. ” “Nhóc lừa đảo, cậu tham quá rồi đó. ” Bạch Tẫn không nhịn được mà bật ra tiếng cười trầm thấp. Chắc chết quá, sao hắn lại cảm thấy Hứa Tri Ngôn như bây giờ lại càng cuốn hút hơn Hứa Tri Ngôn ngoan ngoãn lúc trước nhỉ? “Không thể không nói, cậu thành công rồi, tôi đã rơi vào bẫy của cậu. ” Nói xong, hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của cậu trai. Chỉ có điều, cho dù có là con mồi mưu mẹo đến mức nào, thì cũng không thể nào trốn thoát được… Hứa Tri Ngôn cảm thấy không được khỏe cho lắm. Cậu phát hiện sau khi Bạch Tẫn nói xong câu ‘diễn cho tôi xem’, thì hình
Chương 102: Đây Là Do Cậu Thắng Được
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Phòng ngủ của Bạch Tẫn nằm ở đối diện phòng dành cho khách. 【Thông báo quét thấy Phòng An Toàn】 【Tiến độ: 60%】 Hứa Tri Ngôn mở màn hình, hai con mắt nhìn lên chữ số bên trên không rời. Trước đây, cậu vẫn luôn không tìm được cơ hội đến gần phòng ngủ của đối phương, bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đã đến tay rồi. Bạch Tẫn thân là chủ nhân của hung trạch, Phòng An Toàn có khả năng cao là được đặt ở đây nhất. Quả nhiên là như thế. Khi chân Hứa Tri Ngôn vừa bước vào phòng ngủ của Bạch Tẫn, thì thanh tiến độ Phòng An Toàn đã im lìm bấy lâu cuối cùng cũng đã xảy ra biến hóa! 【Tiến độ: 65%】 Tăng hẳn 5%! Cũng là nói, nếu như cậu đoán không sai, thì Phòng An Toàn đang nằm trong căn phòng ngủ này. Bạch Tẫn buông cậu thanh niên ra, đi mở đèn phòng ngủ. “Cậu ở đây đợi tôi, tôi đi lấy đồ. ” “Được. ” Hứa Tri Ngôn đè nén sự mừng rỡ trong lòng, ngoan ngoãn đáp. Vừa rồi cậu còn đang đắn đo không biết nên dùng lý do gì để dụ Bạch Tẫn ra ngoài, không ngờ rằng đối phương lại hiểu lòng cậu đến thế! Như là sợ người ta sẽ chạy đi mất, nên cho dù đã nhìn thấy cậu trai ôn thuận gật đầu, thì Bạch Tẫn vẫn khóa cửa từ bên ngoài trước khi rời đi. “Cạch – – ” Nghe thấy tiếng cửa đóng lại cùng với cả tiếng bước chân đang xa dần của Bạch Tẫn, Hứa Tri Ngôn liền ngẩng đầu lên quan sát, đánh giá một vòng xung quanh căn phòng. Có chút cổ quái. Phòng ngủ này không có tranh treo đầy tường như bên ngoài phòng khách, cũng không có bày trí ấm cúng như trong phòng bếp, thiết kế tổng thể của nơi này thiên về tông màu đen xám, mọi ngóc ngách đều tỏa ra một cỗ lạnh lẽo đắt tiền và cao cấp, nhưng điều khiến cho người khác phải khó chịu, chính là trong đây không có cửa sổ. Chỉ nói diện tích thôi, thì nơi này rộng hơn phòng ngủ trong phòng dành cho khách nhiều, dưới chân có một tấm thảm màu đen mềm mại, chính giữa phòng có đặt một chiếc giường lớn với phong cách tối giản, nếu nhìn kĩ, thì có thể thấy được những đường hoa văn ẩn trên ga trải giường. Tủ quần áo, bàn thấp, bình gốm trang trí, và cả chiếc đèn đứng có hình thù quái lạ,… Tất cả đều rất phù hợp với thẩm mỹ của một nhà nghệ thuật như Bạch Tẫn. Hứa Tri Ngôn quét mắt một vòng, ánh nhìn rơi lên cánh cửa trong góc phòng. Ngoại trừ cánh cửa lớn để vào phòng ban nãy, thì trong phòng ngủ chỉ có thêm cánh cửa này nữa thôi, vậy thì 99% là Phòng An Toàn đang nằm ở đây rồi! Không tiếp tục chần chừ, Hứa Tri Ngôn nhanh chân bước đến trước cánh cửa, tay chạm lên tay nắm cửa, xoay mở cửa “lạch cạch”. “Rầm! ” Chỉ nhìn nhanh một cái, rồi cậu đóng hẳn cửa lại luôn. Hồi tưởng lại từng bao xác được chất đống đầy ắp bên trong, Hứa Tri Ngôn trầm mặc. Thiết bị dò tìm Phòng An Toàn dường như đã mất tín hiệu ngay khi bước vào căn phòng lúc nãy. 【Thông báo quét thấy Phòng An Toàn】 【Tiến độ: 69%】 【Thông báo quét thấy Phòng An Toàn】 【Tiến độ: 90%】 【Thông báo quét thấy Phòng An Toàn】 【Tiến độ: 78%】 【Thông báo quét thấy Phòng An Toàn】 【Tiến độ: 95%】 【… 】 Khi Hứa Tri Ngôn đang đi đi lại lại không có mục đúc trong phòng, thì thanh tiến độ bên trên chợt nhảy nhót lung tung, lúc cao lúc thấp. “Cái quái gì đây? ” Cậu chau mày, ngồi lên giường. Tay cậu chà lên đường hoa văn ẩn của tấm ga trải giường, Hứa Tri Ngôn cảm thấy Phòng An Toàn chắc là đang ở dưới tầng 12, cũng chính là vị trí ở ngay dưới chân cậu, chứ nếu không thì thanh tiến độ cũng không nhảy loạn đến thế. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, thì cậu lại thấy nói như vậy cũng không đúng. Tại sao lúc cậu còn ở trên tầng 14, đứng ngay vị trí phía trên của căn phòng ngủ này, mà tiến độ tìm kiếm Phòng An Toàn lại không tăng thêm? Khi cậu bước vào 1402, thì tiến độ cũng chỉ có 10%. Nếu như tiến độ dò tìm thật sự sẽ tăng lên do vị trí dưới chân cậu trùng khớp với chỗ nào đó ở tầng dưới, vậy thì khi cậu đi tới đi lui ở trên đó, số liệu cũng nên thay đổi theo thì mới đúng chứ? Hứa Tri Ngôn trăm mối ngổn ngang, không có lời giải. Cuối cùng, cậu đặt hết kỳ vọng vào chiếc thảm bên dưới chân mình. Chỉ có một khả năng, chính là cửa ẩn dẫn đến Phòng An Toàn đang ở bên dưới chân mình. Song, điều cậu không biết chính là, vào khoảnh khắc mà
Chương 101: Chú Cừu Non Bị Thèm Thuồng
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tòa nhà 167, khu thang máy. Hứa Tri Ngôn nhìn thang máy đi lên đi xuống vào lúc 3 giờ sáng, do dự khoảng 5 phút, thì cậu quyết định không đi vào. Cậu mở điện thoại, đọc kĩ hơn ba mươi tin nhắn bên trong. Tin nhắn bắt đầu được gửi vào lúc 12 giờ rưỡi. Những tin ban đầu thì còn bình thường, chỉ là hỏi xem khi nào thì về nhà. Khoảng chừng sau 1 giờ rưỡi, thì số chữ đã tăng lên thấy rõ, đối phương dường như đã có chút lo lắng. Mà những phong cách nhắn tin sau 2 giờ đã thay đổi, có không ít những tin dài tự kiểm điểm bản thân, ý chính ngầm giải thích chuyện đã xảy ra lúc tối, thêm đó còn bày tỏ rằng sau này sẽ không sỗ sàng như vậy nữa, mong cậu có thể tha thứ. Những thứ này đột ngột dừng lại sau 2 giờ rưỡi. 【Đang ở đâu? 】 【Đang ở đâu? 】 【Đang ở đâu? 】 【Đang… 】 Trong 10 tin nhắn cuối, chỉ có 3 chữ này. Những câu từ bất thường đi kèm với triệu chứng của căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến cho người ta phải rùng mình. ★★Rối Loạn Ám Ảnh Cưỡng Chế (OCD) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là một rối loạn tâm thần phổ biến, đặc trưng bởi những suy nghĩ ám ảnh lặp đi lặp lại và những hành vi cưỡng chế nhằm giảm bớt sự lo lắng gây ra bởi những suy nghĩ đó. Lưu ý thông tin chỉ mang tính chất tham khảo. Hứa Tri Ngôn vò đầu, cảm thấy vị họa sĩ biến thái có đôi lúc rất dễ qua mặt này, hình như thật sự đang có bệnh nặng gì đó. “… Có chút khó nhằn. ” Nhìn cánh cửa thang máy đóng đóng mở mở lên lên xuống xuống, cậu xoay người rời khỏi khu vực thang máy. Bây giờ rất rõ ràng đầu óc của Bạch Tẫn đã nóng lên rồi. Tuy nói không thể nào xác định được sức sát thương, nhưng chỉ cần nhìn trạng thái tinh thần thôi là cũng đủ để lòng người sinh sợ hãi. Hứa Tri Ngôn không phải là một kẻ khờ. Tuy rằng cậu không sợ thử thách, đôi lúc cũng hay đưa ra những sự lựa chọn nguy hiểm, kích thích, nhưng điều này không biểu hiện cho việc dù nhìn thấy có hố lửa ở trước mặt mà cậu vẫn nhắm mắt nhảy vào. Ít nhất cũng phải khiến cho trạng thái tinh thần của Bạch Tẫn khôi phục trở lại mới được. Ban ngày đến rất muộn vào mùa đông, đêm dài đằng đẵng. Con đường trong tiểu khu trông rất hiu quạnh dưới ánh trăng. Hứa Tri Ngôn không có vào thang máy, cậu kéo kéo chiếc khăn quàng cổ, đi ra ngoài, đi dạo xung quanh tòa nhà 167. Khi cậu đi đến vòng thứ 3, thì cậu nhìn thấy trước bệ cửa sổ của tầng 13 có một bóng người hắt ra từ bên trong. Là phòng dành cho khách. Là căn phòng của cậu. Chỉ có điều, đèn trong phòng không được bật, tối thui tối mù, nếu như cái bóng người đó không dán chặt lên cửa sổ, vậy thì e là Hứa Tri Ngôn cũng không dễ gì phát hiện ra. Cậu nheo mắt, tiếp tục đi vòng quanh, giống như không phát hiện ra có người đang nhìn xuống mình từ trên căn phòng của chính cậu vậy. Sau khi đi thêm vài phút, Hứa Tri Ngôn tìm một cái ghế dài rồi ngồi xuống. Vị trí của ghế vừa hay đối diện với cửa sổ của phòng ngủ. Cậu vẫn nhớ rất rõ, đêm hôm qua, Nanncey đã ra tay băm một người chơi khác nát tươm ngay tại con đường nằm trước cái ghế này. Nhưng mà mục đích Hứa Tri Ngôn lựa chọn vị trí này không phải là để tra xét vết tích giết người của Nanncey. Cậu là đang truyền một tín hiệu, một câu trả lời cho Bạch Tẫn. ‘Tôi đang ở đây. ‘ Lựa chọn mặt đối mặt với một nhà nghệ thuật biến thái đang tràn đầy lửa giận không phải là một sự lựa chọn tốt, nhưng cậu cần phải hồi đáp lại, vậy thì cậu cần đặt mình ở một vị trí vừa an toàn mà vừa lọt vào tầm ngắm của đối phương, có như vậy thì mới có thể khiến cho người đó bình tĩnh lại đôi chút. Vài phút sau, Hứa Tri Ngôn chà chà tay, phả ra một làn hơi nóng, sưởi ấm đôi tay lạnh cóng của bản thân. Thông qua vài phút bị quan sát, Hứa Tri Ngôn đã có được thêm một thông tin mới. Bạch Tẫn không thể rời khỏi hung trạch. Hoặc là nói, đối phương bị hạn chế ở bên trong, nếu không có điều kiện cần thiết nào đó thì sẽ không thể rời khỏi. Dù sao thì trong tin nhắn cũng có một câu ‘Có cần tôi đến đón cậu hay không? ‘. Hứa Tri Ngôn không dám cược, lỡ như cậu đáp ‘Cần’ rồi lại vô tình mở khóa phong ấn quái lạ nào đó thì thật không tốt chút nào.
Chương 100: Dục Vọng Chiếm Hữu
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ●●Bắt đầu sửa xưng hô từ chương này “Như vầy đi, mỗi đơn mà anh hoàn thành, thì tôi chia cho anh 50% thù lao. ” Mọi người đang xem phát sóng gần như đã cười đến điên luôn rồi. 【Hahahahahahaha thật không hổ là cậu nha Hứa Lột Da! 】 【Cười chết mất, cậu ta ngồi không lấy 50% tiền công và Thời Gian Chuẩn Xác, vậy mà lại làm ra được cái bản mặt đau khổ đến thế à? 】 【Bởi vì đây chính là Tiểu Bách Vạn mà hahahahaha】 【Cứu, vị Sở tiên sinh kia còn bày ra vẻ mặt cảm kích kìa! 】 【Sở tiên sinh: Cậu đúng là một người tốt, không ngờ cậu lại nhường cơ hội tu hành lại cho tôi! 】 【《Đại thiện nhân》 】 Thấy Sở tiên sinh cầm hộp cơm chiên gật đầu, Hứa Tri Ngôn mở giao diện ra. Bây giờ khách hàng mục tiêu trên cơ bản đã quay trở về với hình dạng con người, chắc là nhiệm vụ cũng đã được tính là hoàn thành thuận lợi. 【Dự toán thu nhập trên đơn hàng này: Thời Gian Chuẩn Xác (4.5h) 】 Nhưng kì lạ chính là, thu nhập lần này không tự động chuyển vào tài khoản, mà bên dưới lại xuất hiện thêm một khung thoại mới. 【Có muốn nhận hay không? 】 【Có】 【Không】 Hứa Tri Ngôn không vội nhấn nhận ngay, mà cậu đang cân nhắc về ý định đằng sau của đơn hàng này. Thời gian sẽ tăng lên thêm, nếu như không ngoài ý muốn thì giới hạn tăng sẽ lên đến 6h, nếu như cậu có thể lấy được mốc thời gian cao nhất là 6h này, thì cậu có thể yên tâm ngủ một giấc, những chuyện còn lại sáng mai rồi tính tiếp. Vậy làm sao mới có thể lấy được nhiều thời gian nhất đây? Cậu đem ánh mắt đặt lên người Sở tiên sinh lần nữa. Trong lần nói chuyện giao lưu vừa nãy, Hứa Tri Ngôn đã biết được thêm một ít thông tin của đối phương. Sở tiên sinh tên gọi là Sở Phi, năm nay 27 tuổi, những trải nghiệm trong cuộc sống đơn điệu đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu. Sau khi tốt nghiệp ở tuổi 22 thì liền ở lì trong nhà, thân mang kì vọng của cha mẹ, nên quyết thi nghiên cứu sinh, nhưng chẳng lần nào thi đậu. Theo cách nói của Sở Phi, thì anh ta hoàn toàn không phải là người thích hợp để đi học. ★★Đổi xưng hô, lúc trc dùng từ cậu ta là vì văn miêu tả Sở chỉ khoảng hơn hai mươi, ngang ngang HTN, giờ biết tuổi thật thì đổi theo đúng số tuổi nhe, HTN 22, 23 gì quên òi, Sở 27. Có thể thi lên đại học thì đã là may mắn lắm rồi, bản thân anh ta không có hứng thú với việc học hành, cũng không muốn đi học tiếp, nếu như không phải là bị ba mẹ ép, thì anh ta đã sớm ra ngoài tìm việc làm rồi. Năm năm nỗ lực chuẩn bị thi cử kia đã rút cạn sức lực của anh ta. Anh ta quả thật không chịu nổi bầu không khí ở trong nhà, sau hai tháng dùng mọi cách, mềm mỏng cứng rắn đều có đủ, thì mới có thể dọn ra ngoài, nhờ vậy mà mới có được cơ hội hít thở. Hứa Tri Ngôn nhịn không được mà nhớ đến mẹ của Sở Phi, cái người mà đã cho cậu bánh bao nhân thịt người. ★★”软磨硬泡” là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là “dùng đủ mọi cách, mềm mỏng lẫn cứng rắn để ép buộc hoặc thuyết phục ai đó”. Nó mô tả hành động kiên trì và không từ bỏ, có thể là cách thuyết phục ai đó bằng sự kiên nhẫn, dụ dỗ hoặc thậm chí là áp lực. Nghĩ đến việc dù sao cũng cần ở lại đây để tìm thêm manh mối, nên cậu dứt khoát kéo một cái ghế sang rồi ngồi xuống, sau đó cầm lấy tay cầm chơi game được đặt trên bàn trà, chờ Sở Phi ăn xong rồi mới dò hỏi. Sở Phi vẫn đang ăn cơm chiên. Phần cơm chiên này vừa nhiều lại vừa ngon, anh ta rất thích, bên trong có mùi vị mà trước nay anh ta chưa từng được ăn qua. Anh ta quay đầu nhìn sang cậu trai đang bắt đầu chơi trò chơi, chà chà miệng áp sát đến. “Anh Hứa, anh cũng biết chơi game hả? ” Hứa Tri Ngôn rùng mình khi nghe tiếng anh này, cậu khiêm tốn gật đầu. “Ừm, biết chút chút. ” Game mà Sở Phi vừa chơi là game hành động có độ khó cao, cũng không có gì lạ khi anh ta không qua màn được. Hứa Tri Ngôn rất thích chơi game, thậm chí cậu lúc trước còn băn khoăn xem có nên tham gia thi đấu chuyên nghiệp hay không, nhưng sau đó bởi vì bệnh tật, mà cậu đã không còn tâm trạng suy nghĩ đến việc này nữa. Tiếp sau đó, cậu đã tiến vào Trò Chơi. Ngày nào cũng bận bịu như một con quay, làm gì có thời gian mà chơi game, cho nên bây giờ khi cầm lấy tay