~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Đúng đúng, anh Tu hãy dạy bảo gã một chút đi, để cho gã nếm thử mùi vị đau khổ muốn sống không được muốn chết không xong của chúng tôi năm đó khi bị anh giày vò trong tay. ” “Hahahaha, tôi cũng là một dị đã từng tắm qua nước mưa, bây giờ tôi muốn nhìn thấy tán ô của trấn trưởng bị xé nát! ” ★★Câu này có ý là dị quái này đã từng bị AT hành qua, nên muốn trấn trưởng chịu chung số phận “Đấm gã đấm gã. ” Một đám dị quái nổi điên lên, ngay cả người chơi cũng không chen lời vào được. Còn chút ít thời gian nữa thì đêm đen sẽ đến, vừa đủ để Ân Tu thong dong tản bộ trong sân đi đến trước cửa nhà của trấn trưởng. ★★Thành ngữ 闲庭信步 (Nhàn đình tín bộ): chỉ tư thái ung dung nhàn rỗi, vô lo vô nghĩ. Căn nhà của ông ta tổng thể là một màu đen, vị trí nằm ở cạnh quảng trưởng, cửa ra vào vừa hay đối xứng với bức tượng điêu khắc, bốn bề lan tỏa ra sự âm lãnh, khác biệt một trời một vực so với những căn nhà của các cư dân khác trong thị trấn. Cho dù ban nãy có huyên náo đến cỡ nào, thì cửa nhà của trấn trưởng trước sau vẫn luôn đóng. Rõ ràng vào ngày đầu tiên đến đây, khi sự chào đón nồng nhiệt của cư dân dị quái va phải lưỡi đao của Ân Tu, thì trấn trưởng đã ra ngoài ngay để ngăn cản, nhưng mà hôm nay ông ta cứ mãi không xuất hiện, mặc kệ là cư dân và bé gái xảy ra tranh chấp, hay là việc Ân Tu trêu chọc người dân đến mức trêu tận vào nhà người ta, thì ông ta đều hoàn toàn ngó lơ. Quy tắc thứ 3 trong sổ tay của trấn trưởng: Nếu gặp phải bất cứ sự phiền phức nào có thể uy hiếp đến sự an nguy của thị trấn, thì hoặc là đuổi đối phương đi, hoặc phong ấn đối phương lại, an nguy của thị trấn liên kết cùng với sự tồn tại của bạn. Theo lý mà nói, khi thị trấn gặp phải bất hạnh, thì ông ta nên có mặt mới phải, lựa chọn trốn tránh thì đa phần là do vết thương mà nữ quỷ gây ra vẫn chưa lành, nên ông ta vẫn chưa muốn tiếp xúc trực tiếp với Ân Tu. Ân Tu nhàn nhạt ngước mắt, dùng chân đá mở cánh cửa nhà của trấn trưởng. Một cỗ âm lãnh phả vào mặt, sự u tối trong căn nhà không gì có thể sánh được, cửa sổ đều được dùng rèm đen che kín, cho dù có là ban ngày, thì ánh sáng cũng chẳng lọt vào được nửa phần. Không bất ngờ gì khi thấy những bức tường bên trong ngôi nhà đều treo đầy các bức tranh, nhưng khác biệt ở chỗ, những lớp kính trên khung tranh đều đã bị đập vỡ, bức tranh trống rỗng vô cùng, nhìn mảnh vỡ trên sàn nhà, thì xem ra chỉ là vừa mới bị đập vỡ cách đây không lâu. Ân Tu chậm rề rề lướt qua những khung tranh đó, bước từng bước lên tầng hai, đi về phía phát ra âm thanh. Cả căn nhà đều tĩnh lặng không có tiếng động, chỉ có vài âm thanh mơ hồ truyền đến từ trên tầng 2, đối phương đã phát giác ra sự xâm nhập của Ân Tu, nhưng vẫn không hành động. Người ta không động, chứ Ân Tu thì đã đi lên trên rồi. Trên tầng 2 có rất nhiều căn phòng, cửa sổ của mỗi một căn đều được che kín mít, trong phòng không có nội thất gì cả, chỉ có những bức tranh treo đầy tường. Khách sạn thì là nơi lưu trữ và trưng bày tội chứng, còn nhà ở thì chỉ có mỗi tranh là tài sản thôi à? Chỉ là lần này, tất cả kính trên khung tranh đều vỡ nát, và chẳng thấy bóng dáng ai bên trong. Đi đến cuối tầng 2, chỉ có duy nhất một cánh cửa khóa chặt đang dựng đứng trước mắt Ân Tu, đằng sau cánh cửa truyền đến âm thanh ngấu nghiến như hổ đói, đối phương ăn gấp đến nỗi Ân Tu đã đến ngay gần kề rồi mà ông ta vẫn không dừng lại. Dù toàn thân đẫm máu, nhưng Ân Tu vẫn lịch sự gõ cửa: “Bây giờ có tiện cho tôi vào trong không? ” Âm thanh bên trong khựng lại, không trả lời Ân Tu, nhưng chỉ dừng lại khoảng một giây, thì đối phương lại càng vội vã nhai nuốt. “Nếu ông không mở cửa, thì tôi tự đi vào đây. “Ân Tu nhàn nhạt lùi ra sau một bước, nâng đao dùng sức chém, ánh lạnh sắc bén tỏa ra, cửa chia làm hai, cảnh tượng phía sau dần lộ ra theo lớp bụi trần. Người ở bên trong đúng thật là trấn trưởng, còn có cả những bức tranh và những mảnh thủy tinh vỡ. Trên người trấn trưởng cũng đều là máu, đi kèm với đó là những cái lỗ to to nhỏ nhỏ trên cơ thể, ông ta bị thương rất nghiêm trọng. Trong số đó, có vết cắn do nữ quỷ gây ra là đã khô máu, nhưng trên người ông ta còn có thêm hai vết thương khác, so sánh các vết cắn với nhau thì hai vết thương này nhỏ hơn một chút, máu tươi nóng hổi chảy xuống làm ướt đẫm quần áo của ông ta. Vì để lấp
Chương 56: Anh Tu Mau Đi Dạy Cho Gã Ta Bài Học Nhớ Đời Đi
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Người chơi có tham gia giết hại bé gái thì bị đuổi giết, còn những người chơi không có tham gia thì khẩn trương trốn vào trong phòng của mình. Cư dân không dám thò đầu ra, nữ quỷ thì không có xuất hiện, việc này dẫn đến trong thị trấn chỉ còn có tiếng kêu gào của người chơi, Ân Tu đi đến đâu, thì sẽ có người chết đến đó, cảm giác áp bức thậm chí còn khủng khiếp hơn cả khi nữ quỷ xuất hiện ngày hôm kia. Làn đạn xem đến run rẩy. “May mà tôi không phải là dị quái trong phó bản… nếu có là dị quái thì cứ đi dọa những người chơi khác, không gây sự với Ân Tu, thì chắc cũng có thể bình an qua ngày… ” “Đều là do đám người đó khi không lại đi gây hấn với Ân Tu, nữ quỷ đó, rồi cả tên trấn trưởng kia nữa… haiz, cái phó bản này xong rồi. ” “Vẫn còn may đó, bé gái vẫn chưa có chết, nó mà chết rồi, thì phó bản này e là không có nổi một người còn sống sót bước ra đâu. ” “Chỉ có thể nói là do dị quái và người chơi trong phó bản lần này đều là người mới, không biết đến Ân Tu, nên mới tìm nhầm đối tượng để gây sự, xem như bọn họ xui xẻo đi. ” “Để xem lần này có bao nhiêu con dị quái có thể sống sót, và xem thử liệu Ân Tu có nương tay hay không. ” “Tôi thấy khó, dám chọc đến điểm mấu chốt của Ân Tu, thì kết quả khó nói lắm. ” Những phát ngôn thảo luận của lũ dị quái trên làn đạn đã khiến cho những người chơi khác e sợ. Ân Tu đã ở trong trấn nhỏ của bọn họ lâu lắm rồi đó! Bọn họ không có đi làm phiền bao giờ, càng không biết người này khi hung dữ lên thì lại đáng sợ đến như vậy. Trấn nhỏ của bọn họ trước giờ luôn giữ gìn trật tự, tuân thủ quy tắc, dĩ hòa vi quý, người cũ dẫn dắt người mới, ai ngờ, trong một trấn nhỏ như vậy lại chứa một sát thần không giữ gìn kỷ luật, hơn nữa còn sống ở đây nhiều năm đến vậy! ★★Dĩ hòa vi quý là một câu thành ngữ khuyên chúng ta nên coi trọng sự hòa thuận, hòa bình trong các mối quan hệ. Câu này có nghĩa là lấy sự hòa hợp làm điều quý giá. Nhất thời mọi người đã hiểu tại sao trấn nhỏ lại luôn tuyên truyền không được tiếp cận Ân Tu rồi, người như vậy ai mà dám đến gần chứ! Trong phó bản, sau một trận đuổi giết dài đăng đẳng, thì những âm thanh trong thị trấn đang dần giảm bớt, thậm chí đến cuối cùng cũng không còn một tiếng kêu gào nào. Ân Tu một phát đá văng cửa nhà của một cư dân, toàn thân đẫm máu bước ra từ bên trong. Cậu nhàn nhạt hít một hơi thật sâu, như là để bình ổn lại cảm xúc của mình vậy, kế đến cậu rũ mắt dùng vạt áo lau máu trên lưỡi đao, nhưng vạt áo toàn là máu, có lau chùi cỡ nào thì cũng không sạch nổi, cậu chẳng thèm cất đao mà xoay người đi về phía quảng trường. “Cuối cùng cũng giết xong rồi? ” “Giữa chừng còn ảnh hưởng đến mấy hộ cư dân khác nữa, giết luôn một lượt, xem như là đã kết thúc. ” “Không… cậu ta vẫn chưa thu đao… e là vẫn chưa xong đâu. ” “? Bạn đừng hù tôi. ” “Đúng… vẫn chưa giết xong… nếu vừa nãy lúc chùi đao mà cậu ta chùi sạch được vết máu, thì còn có thể kết thúc, nhưng bây giờ cậu ta không cất đao, vậy thì có nghĩa là vẫn còn đoạn sau nữa… ” “Sao lầu trên lại biết rõ đến thế! ! Ngay cả chi tiết nhỏ như vậy mà cũng biết! ” “Nếu ông là cái người bị giết, thì ông sẽ hiểu thôi. ” “… Làm phiền rồi. ” Quần chúng căng thẳng nhìn theo Ân Tu trong màn hình, bây giờ cả người cậu đều bị nhuộm đỏ, nhìn rất đáng sợ, cậu bước từng bước, nâng đao đi lên quảng trường, ai mà thấy cảnh tượng này thì đều phải rùng mình vài cái. Lúc này quảng trường im ắng không thôi, ngoại trừ thi thể đầy đất ra, thì chỉ còn lại bé gái quái vật yếu ớt và Chung Mộ với bàn tay bị thương. Dáng vẻ lúc trở về của Ân Tu cũng khiến cho Chung Mộ sợ đến giật mình, nửa ngày cũng chưa dám nhận người quen. “… Đại lão Ân Tu? ” Ân Tu nhàn nhạt gật đầu, rồi đi đến bên cạnh bé gái. Nó bị thương rất nghiêm trọng, máu cũng chảy ra rất nhiều, với thân thể quái vật hiện giờ của nó, thì vết thương càng nứt nẻ nhiều, thì máu sẽ càng chảy nhiều hơn, không có thứ gì có thể chữa lành vết thương này, cũng chẳng có gì có thể cứu được nó. “Anh trai… “Bé gái yếu ớt ngã người trên mặt đất, giọng
Chương 55: Thôi Thì Giết Hết Vậy
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Toàn bộ khung cảnh như đông cứng lại, làn đạn bắt đầu vui sướng điên cuồng. “Ôi đệch hạt giống tốt! Tôi rất muốn chào mời cậu ta đến với trấn nhỏ của chúng tôi! “Người có thể lăn lộn cùng Ân Tu chắc chắn không phải kẻ tầm thường, Ân Tu là hệ vô địch thì cậu ta chính là hệ trưởng thành, tương lai đáng để mong đợi đấy! ” “Mau nghĩ cách lừa người này sang đây đi. ” Lúc này, một nửa làn đạn là đang thổi phồng Chung Mộ, một nửa còn lại thì đang căn dặn điên cuồng. “Nghe tôi này! Phải để ý đến bé gái! Không được để cho nó chết đâu! ” “Đúng đúng đúng! Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không được! ” “Mẹ kiếp bảo vệ bé gái cho chặt chẽ vào, không được để nó chết, nó mà chết là Ân Tu sẽ nổi điên đó! ” “Đám người chơi ngu si này dọa cho tôi đổ cả một thân mồ hôi lạnh, Ân Tu phải tu tâm dưỡng tính mất 6 năm thì mới ôn hòa được một chút, ấy vậy mà lũ chó này lại chọc ngay điểm nhạy cảm của cậu ta, cái người này một khi mà điên lên thì sẽ như là ma quỷ vậy, đừng hỏi tại sao tôi lại biết! ” “Tuy người chết không phải là tôi, nhưng tôi vẫn bị ám ảnh tâm lý, vừa nhìn liền thấy sợ… ” “Tôi cũng thế… ” Lũ dị quái bên trong làn đạn bị dọa đến thốt ra những lời tục tĩu, cứ luôn miệng lải nhải, điều này đã khiến cho đầu óc của những người chơi khác trở nên mơ hồ. Cái gì? Bọn họ vừa rồi chỉ cách một bước là có thể nhìn thấy đại lão Ân Tu phát điên rồi sao? Cục diện bây giờ đã nguy hiểm đến mức độ này rồi sao? Chung Mộ cầm rìu đối đầu với nguyên đám người chơi, nhìn thì như đã bình ổn được cục diện, nhưng trên thực tế thì vẫn luôn yếu thế hơn. Có người chơi không khống chế được muốn tiến lên, Chung Mộ dù có dữ đến mấy thì cũng chỉ có một mình, mà bọn họ thì có đến tận mấy người, chỉ cần có một người chịu đứng ra giải quyết Chung Mộ, thì những việc còn lại đều sẽ trở nên dễ dàng. “Tao thấy mày quả thật là không sợ chết đấy. “Người đứng ở phía trước nhất chính là Trương Tư, hắn sớm đã thấy người mới này chướng mắt, kể từ ngày đầu tiên đã không chịu nghe chỉ huy, bây giờ còn dám đứng ra căn cản hành động của hắn, lửa giận cứ thế mà bốc lên. “Tao thấy mày cũng không có sợ chết, mày muốn lên thì cứ thử đi. “Chung Mộ phẫn nộ nhìn hắn, không hề để cho khí thế bị lấn áp chút nào. Người đối diện giận dữ, trao đổi ánh mắt với những người còn lại, sau đó chăm chú nhìn Chung Mộ, làm ra thế trận như muốn ra tay ngay lập tức. Điều này vô hình chung đã thu hút sự chú ý và lòng cảnh giác của Chung Mộ, mà những người khác thì lặng lẽ vòng ra sau, chuẩn bị tập kích bất ngờ. Trong bầu không khí như thế này, bàn tay cầm rìu của Chung Mộ bất giác siết chặt, đây là lần đầu cậu ta vào phó bản, đương nhiên cũng là lần đầu tiên cậu ta đối địch với những người chơi khác, cậu ta thật sự không có một tí kinh nghiệm giết người nào, nếu nói lòng không hoảng loạn thì là giả. Cậu ta không sợ mình sẽ ra tay giết chết kẻ địch, mà sợ bản thân xuống tay không đủ ác, dù chỉ do dự một chút thì cũng sẽ tạo ra lỗ hổng giúp cho kẻ địch giết ngược lại mình, cho nên trái tim cũng vô thức căng chặt. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, Trương Tư nhìn ra được sự căng thẳng của Chung Mộ, lập tức tiến lên đe dọa, khiến Chung Mộ kinh ngạc phút chốc trở tay chém qua, mà một giây sau, người chơi đứng bên cạnh cậu ta tức tốc nhào lên ấn chặt cậu ta trên đất, bàn chân giẫm chặt lên tay cầm rìu của cậu ta. “Nhanh lên! Mau lấy cái rìu của nó đi đi! ” “Lấy không được thì chặt tay đi! ” “Đừng để nó đứng dậy! Ghì chặt nó! ” “Này thì muốn chém tao này! ” Những người chơi còn lại nói năng cay nghiệt, tiến lên ấn chặt Chung Mộ đang điên cuồng vùng vẫy, muốn lấy cây rìu từ trong tay cậu ta. Những người phải giằng co trên bờ vực cận kề cái chết là những người điên rồ nhất, bọn họ cũng sợ một khi Chung Mộ đứng dậy được thì sẽ hung hăng giết chết bọn họ, cho nên ai nấy đều ra tay rất tàn nhẫn, cứ giẫm đạp thẳng lên tay cậu ta, rồi còn dùng cả đá đập lên. Trong lúc lôi kéo, bọn họ thấy không thể nào bẻ tay lấy rìu ra được, thế là có một người cầm một cây rìu khác tới, muốn chặt đứt tay của cậu ta, để đề phòng
Chương 54: Đã Phản Cốt Một Ngày, Thì Mỗi Ngày Đều Phản Cốt
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~ ★★Thay vì dịch chi tiết ý nghĩa Phản Cốt, nhưng mình lười quá trời, nên mình chỉ các bạn, phản cốt là các đốt xương bẻ ra ngoài, các bạn có thể hiểu là nổi loạn, nhưng nó có nghĩa khác ở hiện tại nữa là chỉ người có trí tuệ, tri thức mở mang, đi ngược lẽ thường,… còn ở thời cổ thì nó chỉ hạng người bất trung bất nghĩa, hai mặt,v.v… tiếng Trung phong phú lắm, 1 từ nó bao hàm nhiều nghĩa, nhưng chưa chắc từ này đã giải bày đc hết nghĩa từ kia, nên nếu tui thấy có hai từ giống nhau, nghĩa na ná nhau á, mà tác giả dùng từ này thay vì dùng từ kia hoặc từ khác cũng giống thế, thì tui sẽ giữ nguyên từ đó của tác giả, nhất là các từ đặc trưng, tui cũng sẽ cố bổ sung kiến thức cho các bà trong phạm vi tri thức của tui, keo. Chung Mộ cắn răng, một phát đẩy mở cửa buồng vệ sinh. Nhân viên phục vụ bên ngoài tức tốc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chung Mộ, con người này rốt cuộc cũng chịu hết nổi muốn ra ngoài rồi sao? Vậy là nó có thể hoàn thành chức trách nghề nghiệp của mình ở những giây phút sau cùng rồi à? Chung Mộ tái nhợt nhìn nhân viên phục vụ ở ngoài cửa, liều mạng nhào sang cửa sổ trong nhà vệ sinh, ngó xuống xem thử. Đây là tầng hai, vách tường của khách sạn này rất trơn trượt, ngay cả đường ống dẫn cũng không có, hoàn toàn không có bất cứ chỗ nào để đặt chân được cả, mà độ cao của tầng hai tuy nói là không cao lắm, nhưng nói thấp, thì nhảy xuống chân chắc cũng sẽ bị chút vấn đề. Chung Mộ xem xét, tính toán độ cao, do dự thò nửa cái chân ra ngoài cửa sổ, ngay khi cậu ta định tự cổ vũ bản thân nhảy xuống, thì tiếng gầm rú bên ngoài quảng trường đột nhiên ngừng lại. Chung Mộ ngơ ngác, quay đầu nhìn ra ngoài cửa nhà vệ sinh, nhân viên phục vụ đã biến mất rồi. Nếu cô ta đã biến mất… thì ý là, trời sáng rồi? Chung Mộc tức tốc quay đầu nhìn ra ngoài, đường chân trời của thị trấn đã trở trắng, dần dần xuất hiện ánh nắng mặt trời đầu ngày. Một lát sau, trong tòa nhà liền vang lên tiếng hò hét của những người chơi khác, bọn họ đồng thanh hoan hô: “Cuối cùng! Trời cũng đã sáng rồi! Bé gái ngã xuống rồi! Cư dân trong trấn thắng rồi! ” “Đi đi đi, nhanh đi xem nó đã chết hay chưa! Nó đã đấu với đám người đó lâu như vậy, cho dù có là quái vật, thì chắc cũng sắp chết rồi đấy. ” “Có còn sống thì cũng phải chết! Chúng ta cần xác quái vật để hoàn thành điều kiện thông quan đó! ” “Đi thôi, nhanh lên. ” Người chơi lập tức hứng thú cao trào chạy ùa ra khỏi căn nhà, lời của bọn họ khiến cho đáy lòng Chung Mộ kinh ngạc một phen. Chết tiệt? Cậu ta không nghe nhầm đó chứ? Đám người chơi vốn luôn nhát gan co ro trong phòng, giờ đây lại đang dũng mãnh đến mức chạy ra ngoài hiện trường đẫm máu à? Chung Mộ nhanh chóng thu chân lại, vội vội vàng vàng muốn trà trộn vào đám người chơi đó đi xuống lầu, nhưng người chơi ai nấy đều đang hưng phấn, lũ lượt xông xuống tầng, ép Chung Mộ vào sát mép tường. “Nhanh lên… nhanh lên, mau đi giết nó. ” “Vì để thông quan phó bản, không được để cho nó sống. ” “Đừng nhiều lời nữa, cuối cùng tôi cũng sắp rời khỏi phó bản rồi, tôi đã đợi quá lâu rồi! ” “Hahahahaha đi, phải đi nhanh lên! ” Chung Mộ để ý qua lời nói rầm rì của họ, rằng không phải chơi nào cũng hưng phấn, chạy vội xuống, có một số người vẫn còn giữ sự rụt rè mà một người mới nên có, bọn họ đang run rẩy thử thò đầu ra ngoài cửa phòng, thậm chí còn bị đám người chơi đang hồng hộc chạy xuống dọa sợ. Những người chơi đang chạy như điên mong muốn bé gái chết kia giống như đã thay đổi tính tình vậy, vừa hung hăng vừa rồ dại, mắt đầy sát ý. Chung Mộ lặng lẽ lùi ra sau một bước, tránh đám người này. Không nhìn thì thôi, hễ nhìn kĩ, thì sẽ chợt thấy khắp người bọn họ đều tỏa ra lớp khói đen mỏng, giống như là bị ô nhiễm vậy, lớp khói đó bao quanh trên người mỗi một người chơi. Đám người chơi này hình như là những người chơi mới do lo sợ mà rất ít khi ra ngoài thăm dò tin tức… Bọn họ… bị thứ gì đó lây nhiễm rồi à? Hay là đã bị thao túng? Chung Mộ nhất thời không xác định được, nhưng vẫn thận trọng không giao du gì với đám người đó. Đám người chơi đó hưng phấn nhảy xuống lầu, chạy ùa ra quảng trường. Người dân trong trấn sẽ lần lượt trở về nhà vào ban ngày,
Chương 52: Không Có Ai Sẽ Tin Tưởng Quái Vật
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~ “Ngoan. “Người phụ nữ nở nụ cười âm hiểm: “Con đi giết trấn trưởng, thì anh trai của con sẽ được cứu. Chỉ cần gã đàn ông thối đó còn sống một ngày, thì anh trai của con vẫn sẽ có khả năng bị gã ta làm thành tranh treo tường. ” “Con có hy vọng anh trai mình cũng biến thành những bức tranh như những kẻ đáng thương kia không? ” Bé gái nhớ lại những linh thể tái nhợt, vặn vẹo, đong đầy thù hận kia, nó căng thẳng lắc đầu. “Vậy thì con nghe lời, uống viên thuốc màu xanh lam, rồi đi tìm trấn trưởng đi. “Bà ta chầm chậm vươn tay, đưa ra một viên thuốc màu lam giống hệt viên ở dưới tầng hầm: “Giết trấn trưởng, rồi con sẽ cứu được anh trai mình. ” Đối diện với viên thuốc mà người phụ nữ đưa ra cùng sự do dự của bé gái, làn đạn đồng loạt kêu gào. “Người đàn bà này đang gạt người! ! Ân Tu căn bản không có bị trấn trưởng bắt đi! Sao bà ta lại đi gạt Nhã Nhã! ! ” “Thế mà lại lừa con nhỏ đi tìm trấn trưởng, thật là một người đàn bà độc ác! Trấn trưởng bây giờ đang tức tối ngút trời! Cho dù có đang bị thương, thì cũng chưa chắc sẽ bị một bé gái quái vật hóa đánh bại! ” “Chắc chắn là do ả đàn bà xấu xa này không làm gì được Ân Tu, nên mới nhân lúc cậu ta không có ở đây, ra tay hãm hại con bé! Hòng tạo trước cho Ân Tu một cái vết thương tâm lý! ” “Tôi cực kỳ nghi ngờ bà ta đang muốn lợi dụng con bé để giết trấn trưởng, tôi nhớ trên quy tắc của trấn trưởng có ghi phải cẩn thận những đứa trẻ đến vào ban đêm. ” “Nhưng trên quy tắc không có ghi là những đứa trẻ đến vào ban đêm có thể giết trấn trưởng? Nhìn sao cũng thấy đây là cuộc chiến không cân sức, bà ta làm như vậy cũng chỉ có thể đẩy bé gái vào chỗ chết mà thôi. ” “Đáng chết, cứ nhân lúc Ân Tu đi vắng mà kiếm chuyện, Ân Tu mau về đi mà! ! Đừng có ngủ nữa! ! Em gái quái vật đáng yêu của cậu sắp bị giết rồi kìa ! ! ” Bé gái ngập ngừng, rồi nhận lấy viên thuốc dưới những lời dỗ dành nhỏ nhẹ của bà ta, vừa định nuốt xuống, thì Chung Mộ chợt xông đến từ phía sau, bắt lấy tay của nó. “Đừng, đừng uống viên thuốc này… Ân Tu là đại lão mà, chắc chắn sẽ không bị trấn trưởng bắt đi, hơn nữa, chẳng phải bên cạnh anh ta còn còn có thêm một người bạn cùng phòng dị quái sao? Em cảm thấy trấn trưởng có thể làm gì được hai người đó à? “Tuy Chung Mộ rất sợ người phụ nữ, nhưng vẫn khuyên can với gương mặt trắng bệch. “Phải ha… “Bé gái hơi khựng lại, nghĩ đến Lê Mặc, hắn ta chắc chắn sẽ không để yên cho trấn trưởng bắt anh trai đi đâu. Thấy bé gái trì trệ, khuôn mặt người phụ nữ bộc lộ cơn tức giận, bà ta dùng một ta siết lấy Chung Mộ, ầm một cái quật cậu ta lên cánh cửa, siết cổ cậu ta đến tái mặt, rồi quay sang hung dữ uy hiếp bé gái: “Nếu mày không uống thuốc này, thì tao sẽ ăn luôn cái người này! Anh trai mày về mà nhìn thấy xác chết, thì sẽ nghĩ là mày đã ăn nó. ” “Trong cái thị trấn này, sẽ chẳng có ai tin lấy lời của một con quái vật đâu! Không có ai tin tưởng quái vật cả, mày rồi cũng sẽ bị ghét bỏ giống như tao thôi! ” Bé gái phút chốc tái cả mặt, nó phải cứu cái người này, nó không muốn bị anh trai ghét, nó phải uống viên thuốc này! Bé gái mắt ngấn nước nhìn Chung Mộ đang bị siết đến tím cả mặt, nó chau mày rồi nuốt cả viên thuốc xuống bụng. Hô hấp của nó ngưng khoảng hai giây, đôi mắt trong veo chợt đỏ ngầu, thân hình quái vật bé nhỏ trở nên khúc khuỷu hơn, to lớn hơn trong tiếng gào thét đau đớn của nó, tất cả răng nhọn và móng vuốt đều sinh trưởng nhanh chóng, còn chưa được nửa phút, thì cơ thể quái vật yếu ớt của bé gái đã biến thành một con cự thú đáng sợ. Toàn thân nó mọc đầy lông đen, trông giống như một loài thú hoang nào đó, nó nằm rạp trên đất, hơi thở nặng nề mà đau khổ, con ngươi đỏ tươi phát ra ánh sáng quỷ dị trong đêm. “Tốt lắm. “Người phụ nữ mãn nguyện hất tay, quăng Chung Mộ vào trong phòng, bà ta nhìn bé gái biến dị bất kham dưới đất: “Đi đi, đi tìm trấn trưởng, rồi giết chết gã ta trước khi trời sáng. ” Bé gái ngoái đầu nhìn lại Chung Mộ trong phòng, sau đó nhắm mắt, thân hình quái thú búng ra ngoài, biến mất trong hành lang. Tiếp đến, thân hình của người phụ nữ cũng dần dần biến mất ở ngoài cửa, chỉ
Chương 51: Nhã Nhã, Là Mẹ Đây
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu Ins: @tuyetnhi0753 ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Bất luận là ở nơi nào, giờ phút nào, từ “ngủ ngon” mà Lê Mặc thốt ra dường như luôn có sức ảnh hưởng tinh thần với cậu và sẽ khiến cậu buông bỏ phòng bị mà say ngủ trong phút chốc. Nhưng, đối với Ân Tu mà nói đây vừa có thể xem như là chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Tốt là cậu có thể yên ổn mà ngủ một giấc, còn xấu là sẽ khiến cậu dễ dàng rơi vào nguy hiểm trong phó bản. Cho dù cậu có lòng muốn đề phòng Lê Mặc, nhưng lại cứ vô thức mà thiếp đi, rồi tiến vào trạng thái không chút phòng bị. Bên trong quan tài gỗ đen, có hai người nằm xếp bằng cùng nhắm mắt, tịch mịch không tiếng. Rừng rậm hoang vu, vài ba ngôi mộ, gió đêm lồng lộng, quỷ dị lại an tường. Nhưng nơi thị trấn xa xa thì lại không được yên ổn như bên này, sau khi nữ quỷ không nhận được vật tế đúng giờ, thì đã náo loạn thị trấn một hồi, người dân chết và bị thương vô số, khắp nơi trên quảng trường đều rải rác thi thể, máu tanh ngập tràn. Mãi cho đến khi thời gian hiến tế qua đi, tiến vào khung giờ đi ngủ của người chơi, thì thị trấn mới dần yên tĩnh trở lại. Trấn trưởng thì không biết đã đi đâu, còn nữ quỷ thì cứ lảng vảng xung quanh thị trấn, người chơi ai nấy đều lo sợ trốn ở trong phòng mình, không dám thò chân ra ngoài dù là nửa bước. Đêm nay, hành lang của tầng 2 vẫn vang lên âm thanh của nhân viên phục vụ, vẫn y như đúc đêm hôm qua, cô ta gõ cửa từng căn phòng, hỏi cùng một câu như cũ, đi từ đầu đến cuối hành lang, nhưng vẫn không có ai trả lời, mà trên hành lang cũng đang dần nổi lên sương trắng, và thân ảnh của người phụ nữ xuất hiện ngay sau đó. Người chơi đang cầu khấn cho sự việc này nhanh chóng trôi qua, không còn có thêm chuyện lớn gì xảy ra nữa. Song, ngay khi âm thanh bên ngoài đột ngột dừng lại trước căn phòng ở cuối hành lang. Thì trái tim của những người chơi ở trong các căn phòng khác cũng lạnh theo. Đây là căn phòng của Chung Mộ và bé gái, Lê Mặc và Ân Tu không có ở đây, trên quy tắc lại yêu cầu cần hai người một phòng, nên Chung Mộ chỉ có thể tạm thời ở cùng bé gái cho qua đêm này. Cậu ta biết bé gái sẽ biến thành quái vật vào ban đêm, cũng biết khi đêm đến nó sẽ trở nên bực dọc đôi chút, nhưng không ngờ rằng lại giày vò nhau đến như thế. Kể từ khi đêm tối ập đến, và bé gái biến thành quái vật, thì nó đã bắt đầu quậy phá khắp phòng, đập vỡ đồ thì không nói đi, nhưng nó lại còn ngồi xổm bên cạnh giường Chung Mộ mà nhiễu nước miếng! Rồi sao mà cậu ta ngủ được đây! ! Cậu ta run rẩy chui vào trong chăn cố gắng chịu đựng cho qua, cho rằng cứ cố cho đến sáng rồi sẽ xong thôi, kết quả tiếng người phục vụ vang lên lúc nửa đêm, đã thu hút sự chú ý của bé gái. Nó nhảy từ giường của Chung Mộ ra đến chỗ cửa, bé gái ngay lập tức mở cửa bổ nhào ra ngoài, chuyện này quá mức nhanh chóng và mãnh liệt, nhân viên phục vụ còn chưa kịp kêu la thì đã bị cắn chết rồi. Nghe tiếng cắn xé truyền vào từ bên ngoài, Chung Mộ nằm run cầm cập, nước mắt như mưa. Đại lão Ân Tu mau quay về đi! Cậu ta chỉ là một người bình thường thôi! Cậu ta không chống đỡ nổi cảnh tượng khủng khiếp này đâu! ★★Đại lão 大佬: dùng để chỉ người có quyền phát ngôn trên một phương diện với một mức độ nào đó, có kinh nghiệm từng trải lâu dài, bối phận (cấp bậc) cao, hoặc lời nói rất có ích, từ gần nghĩa: lão đại, đầu lĩnh, thủ lĩnh, v.v,… đại lão thường được dùng làm chủ ngữ, tân ngữ trong câu (Tân ngữ hay Túc từ là thành phần thuộc vị ngữ trong câu. Tân ngữ thường đi sau động từ, liên từ hoặc giới từ, biểu đạt ý nghĩ của người hoặc vật chịu sự tác động của động từ, giới từ đứng trước nó hoặc biểu đạt mối liên kết giữa các tân ngữ với nhau thông qua liên từ). Nó cũng thường được sử dụng trong cuộc sống hàng ngày để thể hiện sự ngưỡng mộ hoặc tôn kính đối với những người có năng lực mạnh mẽ trong một lĩnh vực nào đó. 1. Ở một số khu vực, ví như khẩu ngữ của Quảng Đông, Triết Giang, thì còn có nghĩa là lão đại, đại ca, đa phần được người Quảng Đông sử dụng. 2. Trong một số ngữ cảnh, đại lão còn mang ý nghĩa là ba ba, là một cách xưng hô tôn kính. 3. Trong giới hắc đạo, đại lão còn có nghĩa là đại ca đại (vai vế lớn, boss của boss) , dùng để chỉ người có bối phận
Chương 50: Thông Thạo Trong Việc Ăn Sống Dị Quái
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lê Mặc không nói lời nào, một lát sau lập tức ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc Ân Tu sắp rút đao ra, thì bàn tay anh vượt qua đỉnh đầu Ân Tu, vươn lên phía trên. Sự hoài nghi ẩn hiện giữa mi mắt của Ân Tu, chợt cậu nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ bên trên, Lê Mặc đưa tay vào trong bức tranh treo trên đầu Ân Tu, hung tợn siết cổ linh thể vừa nãy đã báo tin mật cho trấn trưởng, rồi kéo nó ra khỏi khung tranh. “Aaaaaaaaaaaa! ! “Linh thể phát ra một tràng tiếng kêu gào bi thảm, bị bóp gãy từng khúc trong tay Lê Mặc, rồi lại bị vo tròn bỏ vào bụng anh. Tiếng nhai nuốt vang lên, nhưng âm thanh gào thét vẫn không dứt, linh thể đó vẫn đang kêu rên, mà Lê Mặc thì vẫn điềm tĩnh mỉm cười dùng bữa. Bởi vì hai người ở quá gần nhau, nên Ân Tu thậm chí còn nghe thấy cả tiếng cắn xé thuận theo khoang miệng trôi xuống cổ họng, sau đó tiếng nuốt nhẹ nhàng vang lên, tiếng thét cũng đột ngột dừng hẳn. Mật thất trở nên yên tĩnh, không còn bất kì âm thanh cắn xé nào nữa, chỉ còn lại sự trầm mặc của Ân Tu. Cậu dần buông lỏng sự căng thẳng của bản thân, ngước mắt nhìn Lê Mặc, lạnh nhạt nói: “Đến gần tôi làm gì? Cứ phải biểu diễn cho tôi xem tuyệt chiêu ăn dị quái của anh thì mới được à? ” Đôi mắt Lê Mặt híp lại, tâm trạng dường như rất tốt, quả quyết ôm chặt lấy người ngay khi Ân Tu đang cố nhịn không rút đao ra chém anh, Lê Mặc vẫn như lần trước dùng hết trọng lượng cơ thể đè lên người Ân Tu, bám chặt lên người cậu, ép sát cậu vào trong góc tường. Cảm giác lạnh lẽo chậm rãi xâm nhập xuyên qua lớp vải quần áo, nhiệt độ phi nhân loại này mỗi giờ mỗi phút đều luôn đang nhắc nhở Ân Tu đây chỉ là một thứ hình người, dưới hình người đó là cái gì thì khó mà nói lắm, cho dù anh ta có cố gắng dùng hình người để gần gũi với cậu, thì cậu cũng không thể vì vậy mà buông bỏ phòng bị. “Làm gì đó? “Ân Tu dùng tay cản lại cái cằm đang muốn tựa sang đây, đẩy khuôn mặt của anh ta ra xa. Vách tường đằng sau lạnh lẽo, Lê Mặc đang dán chặt lên người cậu cũng lạnh băng băng, những điều này quả thật khiến cậu không chống chịu nổi nhiệt độ thấp đến vậy. “Đi ngủ. “Lê Mặc mỉm cười đáp lại. “Ngủ quan tài đúng không? “Ân Tu nhớ lại cái điều kiện khó hiểu mà anh đã đề cập đến: “Nhưng trong phó bản này không có cái quan tài nào đủ rộng để cho hai người cùng nằm chung cả, tôi không muốn ngủ trong cái quan tài đã đựng bao nhiêu là người chết của trấn trưởng đâu. ” Nụ cười trên mặt Lê Mặc cười thêm sâu xa: “Tôi có. ” Ân Tu lúc này không còn đường từ chối nữa. Cậu tính toán thời gian, giờ này cũng đã qua thời khắc thực hiện nghi lễ hiến tế rồi, đã sắp đến giờ đi ngủ, cậu xuống tầng hầm cũng đã lấy được tội chứng của trấn trưởng, cậu thật sự có thể đi ngủ để đợi đêm nay qua đi rồi. “Vậy được thôi. “Ân Tu gật đầu, Lê Mặc lúc này mới buông cậu ra. Hai người cùng nhau rời khỏi tầng hầm. “Người chơi đầu tiên đi xuống tầng hầm mà vẫn chưa bị trấn trưởng giết chết, đã vậy còn sống sót trở ra. ” “Tuy tôi rất vui khi có thể nhìn thấy tuyến nhánh như vậy, nhưng thao tác nghiệp vụ đó tôi không sao chép được! ! Dù nghĩ như thế nào thì tôi cũng không thể sống sót ra ngoài như cậu ta được! ” “Tôi đã chấm dứt suy nghĩ rồi, dù sao thì đây là phó bản người mới, cho dù không đi xuống tầng hầm thì vẫn có thể thông quan được, tôi lựa chọn không đi xuống! ” “Tôi cũng từ bỏ chuyện sao chép hành động của Ân Tu rồi, chiến lược này không học được, thôi giờ coi như xem tiết mục giải trí, xem xem Ân Tu có thể sống sót rời khỏi phó bản hay không. ” “Tôi bây giờ cũng là người qua đường xem tiết mục, xem tương tác giữa Ân Tu và bạn cùng phòng, hehe, vừa rồi tôi còn cho rằng bạn cùng phòng thật sự muốn ra tay đó. ” “Tuy tôi không rõ mục đích của bạn cùng phòng đối với Ân Tu là gì, nhưng anh ta mang lại cảm giác an toàn hơn trấn trưởng nhiều, đáng ghét, tại sao tôi lại nảy sinh hảo cảm với một con dị quái cơ chứ! ” “Ngay khoảnh khắc anh ta sẵn sàng đứng chắn trước người bạn, tự mình đối diện với trấn trưởng thay bạn, thì bạn chắc chắn sẽ sản sinh ra thiện cảm với anh ta. ” “Có lý, nhưng tôi lại không có bạn cùng phòng giống như vậy. ” Làn đạn thảo luận sôi nổi, nhìn hai người rời khỏi
Chương 49: Còn Đến Gần Nữa Là Tôi Sẽ Ra Tay Đó
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~ Ân Tu bị ấn đối diện với tường nửa ngày, quả thật đã bị hơi lạnh làm cho tê cứng, sau khi khôi phục lại tự do, cậu nhanh chóng xoa xoa cánh tay, rồi mới ngoái đầu nhìn sang hai vị bên cạnh. Cả hai bên đều đang duy trì một khoảng cách không nhỏ, nhìn chằm chằm vào nhau. Khí thế của Lê Mặc vừa đủ, nụ cười trên mặt vẫn mang theo độ cong như thường ngày đối diện với kẻ địch, múa đao điêu luyện. ★★Múa đao điêu luyện 游刃有余 là một câu thành ngữ, xuất hiện sớm nhất trong Chiến Quốc•Trang Chu 《Trang Tử•Dưỡng Sinh Chủ》. 游刃有余 (游刃: vận chuyển lưỡi dao) chỉ khi phân giải thịt bò, có thể nhắm chuẩn ngay những khe hở giữa các đốt xương để xuống tay, và lưỡi dao còn có thể cơ động di chuyển giữa các kẽ hở đó; dùng để hình dung thành thạo một kỹ năng nào đó, ra tay mau lẹ, gọn gàng. Vừa nãy trấn trưởng bị nữ quỷ tập kích, vai đã bị cắn mất một miếng lớn, máu tươi đầm đìa cả người, khuôn mặt giận dữ cũng dính đầy vết máu, hơi thở nặng nề, hiển nhiên là lực bất tòng tâm. ★★Thành ngữ Lực bất tòng tâm có nghĩa là rất muốn làm một việc gì đó, nhưng vì sức lực hoặc năng lực không có nên không thể làm được dù rất muốn nên đành từ bỏ. Ân Tu như có điều suy nghĩ, cậu sờ cằm, đây là… muốn đánh nhau sao? Cậu thể nhìn ra ngay phương thức công kích của hai vị dị quái này, đây cũng có thể xem như là một trải nghiệm đáng giá, chủ yếu là có thể nghiên cứu đối thủ trước một phen, sau này nếu lỡ bị một trong hai tấn công thì cậu cũng có cách trở tay. Ôm theo thái độ quan sát học hỏi, Ân Tu yên lặng đứng bên tường, chờ đợi hai người đó ra đòn. Nhưng Lê Mặc không có chủ động ra tay, trấn trưởng cũng vậy, sau khi cả hai duy trì quãng yên lặng được một phút, thì trấn trưởng mở lời trước. “Ân Tu, người đặc biệt giống như cậu, quả nhiên nếu không bị tôi phát hiện ra, thì cũng sẽ có dị quái khác nhắm đến. ” Ông ta không có cách nào đối phó với Lê Mặc, thậm chí còn có phần e dè, chỉ đành chuyển hướng sang Ân Tu, môi nở nụ cười lạnh lẽo, lời ngắn ý dài mở miệng: “Bây giờ cậu không chết trên tay tôi, thì chắc chắn rồi cũng sẽ có một ngày cậu phải chết trên tay của tên dị quái bên cạnh. ” Ân Tu nhàn nhạt rũ mắt phủi phủi bụi trên người mình, gật đầu: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy như vậy. ” Mắt của trấn trưởng ánh lên tia sáng, không ngờ Ân Tu lại có thể tán đồng cách nói của ông ta một cách thuận lợi như vậy, cho nên ông ta liền tiếp tục giở trò ly gián: “Tôi thấy cậu cứ luôn đề phòng hắn ta, nhất định là hắn đã chủ động tiếp cận cậu có đúng không? ” Ân Tu nghĩ nghĩ, cũng không có sai, đơn giản là một rắc rối rơi từ trên trời xuống, cậu đã ở trong trấn nhỏ tận 6 năm, bỗng có một dị quái chạy đến trước cửa nhà cậu, kéo cậu vào trong phó bản, bất hạnh. Trấn trưởng chậm rãi nói tiếp: “Nếu vị này là một dị quái phó bản, một khi hắn không muốn cậu rời đi, thì chắc chắn sẽ tìm cách giữ cậu lại trong phó bản. ” “Vì để cậu không thể rời khỏi phó bản hắn nhất định sẽ có động thái gì đó, những ngày kế tiếp mỗi giờ mỗi phút cậu đều sẽ lo lắng hắn sẽ ra tay vào lúc cậu yếu ớt nhất, so với việc đột nhiên bị giết vào một ngày nào đó, chi bằng bây giờ cậu hãy hợp tác với tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ được an toàn rời khỏi phó bản. ” Ân Tu nghĩ ngợi, sau khi xuất hiện ở trấn nhỏ, động tĩnh lớn nhất mà anh ta mang lại chính là kéo cậu vào phó bản, khả năng anh ta là dị quái cũng khá lớn đấy. Cậu rũ mắt trầm tư, khiến cho trấn trưởng cảm thấy có hy vọng, ông ta cho rằng bản thân đã làm lung lay được khoảng cách giữa hai người họ. Nhưng sau khi suy xét xong Ân Tu cũng chỉ ôn tồn nhìn trấn trưởng: “Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa đến mức khiến tôi phải hợp tác với ông, ai muốn giết tôi, thì tôi sẽ giết người đó, cho dù là anh ta thì cũng không ngoại lệ, dám ra tay với tôi, thì tôi chắc chắn sẽ giết chết anh ta, cho nên ông không cần phải lo lắng. ” Lời cậu nói nhẹ nhàng, không mang theo chút làm bộ làm tịch nào, rõ ràng là rất tự tin với điều mà mình đang nói. Lại nhìn sang phía Lê Mặc, tuy bị Ân Tu nhắc tên nhưng anh vẫn không có tức giận, thậm chí khóe môi còn cong hơn, tâm trạng cũng hớn hở hơn. Sắc mặt trấn
Chương 48: Con Chuột Nhỏ
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~ Ân Tu trầm mặc nhìn dòng chữ bên trên, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được trấn trưởng đã mang theo biểu cảm biến thái như thế nào khi viết xuống dòng này. Tiếp theo đó, cậu nghe thấy tiếng nuốt ực truyền đến từ bên cạnh. Vừa quay đầu, thì thấy Lê Mặc đang lăm le nhìn tờ giấy trên tay cậu, ánh mắt hung ác, như là muốn xông lên vò nát nó vậy. “Không được ăn cái này. “Ân Tu nhanh chóng đóng sổ ghi chép lại, sau đó nhét vào trong túi, rồi lại mở sổ tay của trấn trưởng ra. 【Sổ tay của trấn trưởng: Là người quản lý cấp cao của Mộ trấn, bạn có thể làm bất cứ những gì mình muốn ở trong thị trấn, nhưng để tránh cho Mộ trấn bị phá hủy, thì bạn bắt buộc phải tuân theo những điều sau. 1, Bạn có thể tùy ý giết chết người chơi trong thị trấn, nhưng nhất thiết phải che đậy cho tốt các chứng cứ dùng để chỉ tội bạn, không được để cư dân biết được những tội ác mà bạn đã làm. 2, Cách một khoảng thời gian, thì sẽ có một vài gương mặt mới xuất hiện trong thị trấn, bạn cần nhiệt liệt chào đón sự có mặt của họ, cung cấp nơi ở cho họ, và bắt buộc phải giết chết những người vi phạm quy tắc kịp lúc. 3, Nếu gặp phải bất cứ rắc rối nào có thể gây uy hiếp cho an nguy của thị trấn, thì hoặc là đuổi đi, hoặc là phong ấn đối phương lại, sự an nguy của thị trấn liên kết với sự an toàn của bạn. 4, Bạn không được phép giết trẻ con vào ban đêm, đôi mắt của trẻ con rất thuần khiết, đôi mắt của chúng sẽ ghi lại hết những tội chứng của bạn, xin hãy đề phòng những đứa trẻ đến vào ban đêm. Thân là trấn trưởng của Mộ trấn, bạn có thể làm bất cứ chuyện gì trong phạm vi giới hạn cho phép, chỉ cần không có ai biết được những chuyện bạn đã làm, thì bạn vẫn sẽ mãi là kẻ thống trị trong lãnh vực này, nhưng hãy cẩn thận với những vị khách không mời mà đến. 】 Ánh mắt của Ân Tu chuyển động tới lui trên 4 quy tắc này, điều trấn trưởng cần làm chính là quản lý trật tự của thị trấn, quy tắc 1 là quyền hạn của ông ta, quy tắc 2 là chỉ rõ chức trách của ông ta, quy tắc 3 là cách xử lý các tình huống đặc thù, quy tắc 4 nhắc đến thứ mà ông ta cần phải cảnh giác. Quy tắc rất ngắn, quét mắt là đọc xong hết, sau khi xem xong 3 điều đầu tiên, ánh mắt của Ân Tu dừng lại trên quy tắc thứ 4 rất lâu. “Không được giết trẻ con vào ban đêm… ” Cậu nhớ đến quy tắc đầu tiên của Mộ trấn, trẻ con không được chạm lên tế đàn vào ban đêm. Trước mắt, trong phó bản đã có hai thông tin quy tắc liên quan đến trẻ con, cộng thêm Nhã Nhã – dị quái non nớt luôn theo cạnh bọn họ kể từ khi vào phó bản, khiến cậu khó lòng mà không liên kết những quy tắc này lại với nhau. Chỉ là, trước mắt lối suy nghĩ của cậu vẫn còn hạn hẹp, chưa thể nối liền chúng lại. Sau khi đóng lại sổ tay của trấn trưởng, Ân Tu lần nữa quét mắt nhìn xung quanh, cậu cứ cảm thấy kích thước to nhỏ của tầng hầm không hề đối xứng với cấu tạo của cả căn nhà, e rằng ở đây vẫn còn có mật thất. Cậu men theo bức tường đi một vòng xung quanh, sự âm u lạnh lẽo ở đây khiến người ở lâu sẽ cảm thấy khó chịu, Ân Tu cũng vậy, còn chưa tìm được lối vào của mật thất, thì toàn thân cậu đã phải run rẩy… “Nhìn theo phương hướng của lối vào mật thất, thì không gian còn sót lại vừa đủ để xây dựng một căn phòng ẩn… ” Ân Tu mạnh mẽ đè nên cơn ớn lạnh lần mò đến một mặt tường, sau khi đi đi lại lại vài vòng, cậu dùng sức đẩy cái bàn bên tường ra, cậu phát hiện cái bàn được cố định tại chỗ, phương hướng dịch chuyển của nó không phải là trái phải, mà là trước sau. Đây trông như một cái cửa xoay được ngụy trang thành cái bàn. Ân Tu thăm dò, thử đẩy cửa xoay, thứ lộ ra phía sau chính là lối vào mật thất âm u. Cậu ngồi xổm xuống quan sát một lúc, sau đó chậm rãi bò vào. Sau khi vào được mật thất, Ân Tu bị cảnh tượng trong mật thất khiến cho kinh hãi một chút, làn đạn cũng kêu lên ngao ngao. Lúc trước Ân Tu vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề, trong sổ ghi chép chỉ có ghi làm thế nào để đưa linh hồn của người bị hại vào tranh mà vẫn giữ được trạng thái đẹp đẽ nhất của họ, nhưng lại không thấy nhắc đến thi thể. Thêm nữa, sổ tay của trấn trưởng đã ghi rất rõ ràng không được để cho người
Chương 47: Ân Tu Là Vật Sưu Tập Có Một Không Hai
Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com) Wattpad: tuyetnhi0753 WP: inkheart.icu ***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi 🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Ví như hiện giờ trấn trưởng đang bị nữ quỷ đuổi bắt, không có cách nào để lập tức quay về giết chết người chơi đã xông vào tầng hầm. Có lẽ phó bản căn bản cũng không ngờ tới sẽ có lúc trấn trưởng còn sống mà lại không thể tự do hành động. “Là bug! Cái này chắc chắn là bug! ” Có người trên làn đạn nhìn thấy Ân Tu đi xuống tầng hầm, nhưng lại không bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, chợt không tin vào mắt mình. “Cái phó bản này sẽ có bug hay sao? Đây là phó bản cũ đó, có khi nào Ân Tu đã lợi dụng điểm nào đó không? ” “Mặc kệ như thế nào, bây giờ cậu ta đã thật sự xuống tầng hầm rồi, và quy tắc đã không giết cậu ta! Cậu ta vi phạm quy tắc nhưng vẫn còn sống, việc này hợp lý sao? ” “Nghịch thiên vãi! Tôi cũng cảm thấy thật lố bịch, đây chắc chắn là bug rồi chứ gì? ” “Cho dù có phải là bug hay không, Ân Tu lại có thể lợi dụng sự thù hận của những bức tranh để chặn cửa, khiến người dân không có cách nào thực hiện hiến tế, sau đó dẫn dụ người phụ nữ đến để áp chế trấn trưởng, liên tục xuất ra mấy chiêu đánh đến tôi ngu luôn. ” “Cách tốt nhất để áp chế kẻ thù chính là thả kẻ thù của kẻ thù ra, bởi vì nữ quỷ và trấn trưởng là hai thế lực khác nhau, hơn nữa lại ràng buộc và hạn chế lẫn nhau, cho nên cách tốt nhất để đối phó với một bên chính là thả bên còn lại ra. ” “Nếu nói vậy, thì việc cậu ta đi xuống tầng hầm đáng lý không phải là do bug? Tôi nhớ lúc vượt phó bản này, đã nhìn thấy có người đi xuống tầng hầm, nhưng rất nhanh trấn trưởng đã xuất hiện và giết chết người đó! Mà bây giờ, trấn trưởng đang bị nữ quỷ đuổi theo… cho nên không thể nào đến đây để giết Ân Tu đã xuống tầng hầm? ” “Thì ra là như vậy! Việc này cũng nằm trong kế hoạch của cậu có đúng không? ! Ân Tu! ” “Không có bất kì kiểm nghiệm thực tế nào, chỉ suy đoán và thực hiện ngay hành vi mạo hiểm, mà cậu ta cũng dám đi thật, dũng cảm ghê. ” “Đổi thành người khác thì đây là hành vi tìm chết đó! Tại cậu ta cược đúng nên mới vậy. ” Làn đạn không thể thích ứng được với những thao tác táo bạo của Ân Tu, không phải vì gì khác, mà là vì không thể sao chép được, những hành động tương tự như vậy thông thường người ta không dám làm đâu. Lúc này, có một làn đạn chầm chậm bay qua. “Ân Tu dám chắc có thể giết chết trấn trưởng cho nên mới dám đi, các người nghĩ cậu ta là heo à? Bây giờ, cả cái phó bản này, bao gồm cả trấn trưởng đều không biết rằng Ân Tu có thể giết được ông ta, lỡ như mọi chuyện không thể tiến hành thuận lợi như kế hoạch, thì cậu ta giết ngược lại trấn trưởng mấy hồi! ” “Đù! Thật vậy ư? Lần trước cậu ta thật sự đã từng giết qua những con quái vật do cư dân biến thành, nhưng vẫn chưa đến mức có thể giết chết trấn trưởng có đúng không? Đây là một trong những Boss lớn của phó bản đó! Bớt thổi phồng đi bạn ơi! ” “Ha, kiến thức nông cạn quá người anh em, tôi nói cậu ta giết được, thì cậu ta chắc chắn sẽ giết được. ” “Haha, đứa bitch nổ lắm kia mày là ai chứ? Trấn tôi có vị Diệp lão đại, mà chúng tôi còn chưa dám nổ đến thế đấy! ” “Trùng hợp ghê, tôi họ Diệp, tên gọi Diệp Thiên Huyền, Diệp lão đại mà anh bạn nói đến là ai vậy, gọi ra đây để chúng tôi so kè tí nào? ” “… ” “… ” “6.” ★★6: cool, ngầu, trâu bò “…Ợ, Diệp lão đại anh ra khỏi phó bản rồi hả? Giờ anh đang ở đâu đấy? Tôi đi đón anh. ” “Không vội, tôi vừa ra thì liền nhìn thấy Ân Tu trong phó bản, để tôi xem cái đã, sao cậu ta lại vào phó bản vậy? ” “Hình như là bị Dạ Nương Nương ép vào. ” “Vậy sao? Dạ Nương Nương cuối cùng cũng làm được cái gì đó ra trò rồi, 6 năm mới hoàn thành được nghiệp lớn. ” “… Diệp lão đại, Dạ Nương Nương xem được đó. ” Làn đạn phút chốc yên lặng. Quần chúng lặng lẽ chặn chủ đề này lại, lần nữa đặt trọng tâm lên người Ân Tu đang ở dưới tầng hầm. Sau khi xuống được tầng hầm, hai bên vách không có đèn, trước mặt chỉ có một đoạn cầu thang u tối dẫn xuống dưới. Ân Tu đứng ở cửa hầm một hồi thì mắt mới dần thích ứng được với bóng tối, sau khi xác nhận có thể nhìn rõ cầu thang thì mới đi xuống. Đi xuống chưa được hai bước, thì