Subscribe Now

Edit Template

Subscribe Now

Edit Template

Chương 93: Một Hồi Lạ Hai Hồi Quen

Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com)

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: inkheart.icu

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé

~~~~~~~~~~~

★★Một hồi lạ hai hồi quen là thành ngữ: trước lạ sau quen, ý là lần đầu gặp còn xa lạ, nhưng lần sau gặp thì thành quen biết. Ý nói con người gặp mặt nhau thêm vài lần thì sẽ tự nhiên trở nên thân thiết.
Mình sẽ không thay đổi quá nhiều thành ngữ hay cách sử dụng từ ngữ  gốc của tác giả.

Đối diện với sự trầm mặc của Bạch Tẫn, lẫn cánh tay đang xách cổ đứa trẻ nhân loại, Hứa Tri Ngôn dường như không biểu hiện ra một tí cảm giác bất ổn nào.

Cậu cúi đầu nhìn mũi dép của mình, cứ như bản thân vừa làm xong một việc tốt, cần được khen ngợi.

“Chỉ là, tôi vừa chùi một tí thì mấy con búp bê này liền cử động, cho nên có thể lau không được sạch cho lắm.”

Hứa Tri Ngôn thật sự điềm tĩnh như những gì cậu thể hiện ra sao?

Không, cậu bây giờ đang hoảng loạn muốn chết rồi!

Tuy không hiện rõ tất cả lên vẻ mặt, nhưng lòng bàn tay đang cầm giẻ lau của cậu đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Tên biến thái này hắn dùng dây câu để trói các xác chết.

Những sợi dây câu vừa trong suốt lại vừa chắc tay.

Hứa Tri Ngôn vốn chỉ muốn biểu hiện ra sự thiểu năng trí tuệ và vô tri của mình, nên mới tùy tiện lau chùi một chút, để củng cố thêm thiết lập bé cừu non dính người ngốc nghếch.

Kết quả không đụng thì thôi, hễ đụng là xảy ra chuyện ngay!

Những thi thể này không được buộc chặt, xác này đụng xác kia, cậu chỉ mới chạm vô có tí xíu, mà tất cả những thi thể treo trên kệ trưng bày tĩnh vật đều đồng loạt đung đưa, nhìn giống như đội múa mạnh ai nấy nhảy.

Chờ cậu bận bịu tay chân khiến đống xác này ngừng đung đưa xong, thì các động tác của đống xác và hình ảnh trên bức vẽ chưa hoàn thành của Bạch Tẫn đã… không thể nói là giống nhau như hai giọt nước nữa, mà là không hề có một điểm tương đồng.

Nhưng chuyện đã đến nước này, Hứa Tri Ngôn lại không thể nằm lên đó để thế cho chúng, nên cậu chỉ đành căng da đầu, lao lên lau chùi chúng.

“Ba ơi!”

Tiếng gọi uất ức nghẹn ngào của Hứa Tiểu Hoa đã phá vỡ sự yên tĩnh trong căn 1402.

Bạch Tẫn buông tay, không kịp thay cả dép, càng không có thời gian để ý đến nhóc con loài người rơi trên sàn nhà, hắn nhanh chân chạy đến tác phẩm nghệ thuật vẫn chưa hoàn thành của mình.

Hắn cúi đầu nhìn tranh vẽ, rồi ngẩng đầu nhìn kệ trưng bày.

Không chỉ là vết máu do hắn tận tâm bố trí đã biến mất, mà ngay cả cách bài trí động tác và thứ tự trước sau của mấy cái xác cũng đều đã hoàn toàn thay đổi!

Hứa Tri Ngôn ném giẻ lau, ngồi xổm trên đất, ôm lấy Hứa Tiểu Hoa đang phóng sang đây như một viên đạn, cậu nhìn búi tóc nhỏ sau đầu của con gái cưng, lén nuốt nước miếng.

Con cưng ơi! Nếu lát nữa tên biến thái đó điên lên, thì con nhất định phải bảo vệ ba cho thật tốt đó nhé!

Một bên khác, Hứa Tiểu Hoa bổ nhào vào lòng Hứa Tri Ngôn với một bụng ấm ức.

“Hu hu hu hu hu, con tưởng là ba không cần con nữa rồi, con sợ lắm ba ơi…”

“Không sao đâu không sao đâu, tại ba với chú hàng xóm nói chuyện có hơi lâu chút đó mà.” Nói xong, Hứa Tri Ngôn lén liếc nhìn Bạch Tẫn bên kia.

Thấy đối phương vẫn đứng trước tấm bạt vẽ với vẻ mặt nghiêm trọng, cậu không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Chú này là người tốt, chú nói sẽ cho chúng ta ở lại, và còn nhường cho chúng ta ở trong phòng lớn nữa!”

★★Tấm bạt ở đây là chỉ vải vẽ tranh, người ta ko chỉ vẽ trên giấy đâu, mà còn có cả vải để vẽ và in tranh nữa.

Vẻ mặt Hứa Tiểu Hoa kinh hoàng.

Nó đã quên mất tại sao vừa nãy cái chú kia lại xách cổ mình, nhưng sự khiếp sợ vẫn vô thức in sâu trong đầu.

“Đương nhiên là thật rồi!”

Hứa Tri Ngôn mỉm cười hiền hòa như một người cha già.

Bạch Tẫn nghe thấy đoạn đối thoại này, rồi lại nhìn thấy vầng sáng thánh mẫu bao trùm cả người cậu thanh niên xinh đẹp, đôi mắt bỗng chốc khóa chặt trên gương mặt kia.

Thôi bỏ đi.

Người đẹp đơn thuần như này nên nhận được nhiều ưu ái hơn.

Hắn đẩy đẩy gọng kính, vươn tay gỡ bức vẽ chưa hoàn thành trên giá vẽ xuống, tùy tiện quăng sang một bên, dần dần khôi phục cảm xúc.

“Tôi sẽ dọn dẹp chỗ này một chút, hai người sang sảnh phụ đợi tôi.”

★★Phòng khách chính chuyên dùng để tiếp đãi khách khứa sẽ gọi là phòng khách, và còn 1 loại phòng tương đương vs phòng khách trg kiến trúc xây dựng, nhưng riêng tư, thích hợp làm việc hay bàn chuyện riêng thì gọi là sảnh phụ/ phòng bên…

Hứa Tri Ngôn biết chuyện này xem như đã qua rồi, cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy làm sao mà được chứ…”

Cậu nhìn Bạch Tẫn đang xắn tay áo, miệng nói lời khách sáo, còn chân thì bước thẳng sang sảnh phụ.

Làn đạn đều đang chập chờn bên bờ vực bị chọ cười chết.

【Hahahahahahahahahaha! 】

【Tôi không xong rồi, sắp chết rồi, tôi chắc chắn sẽ chết trong phòng phát sóng này! 】

【Chó cuồng nghệ thuật không thể nào chấp nhận được chuyện này aaaaaaaaa! 】

【Nghệ thuật gia biến thái không thể giấu được ánh mắt muốn băm nát Tiểu Bách Vạn ra luôn hahaha. 】

【Tiểu Bách Vạn: Tôi có thể có ý xấu gì được chứ, tôi chỉ muốn giúp một tay thôi mà! (¯\_(ツ)_/¯) 】

【Hahaha tóm lại là phá bung bét mấy tác phẩm nghệ thuật vẫn chưa hoàn thành của hắn ta luôn! 】

【Xem ra hắn ta thật sự rất yêu khuôn mặt này của Tiểu Bách Vạn! 】

【Lầu trên +1, họa sĩ biến thái đã ngắm nhìn gương mặt của Tiểu Bách Vạn rất lâu, sau đó mới hạ quyết tâm bỏ qua cho cậu ta hahahaha】

【Chẳng qua, nhà của tên biến thái này,… quả thực… mắc ói, kinh tởm quá đi! 】

Diện tích của căn 1402 không nhỏ.

Có một không gian nhỏ được ngăn ra ở chỗ gần cửa sổ và sảnh chính, đó là sảnh phụ được xây dựng để chủ nhân ngôi nhà có thể bàn luận chuyện riêng tư.

Còn phòng khách chính đã được đã được cải tạo thành phòng vẽ tranh, chính giữa được bày một kệ trưng bày tĩnh vậy khổng lồ, để chủ nhân thuận tiện vẽ vời.

Tường của cả phòng khách chính đều được treo đầy tranh.

Gần như nội dung của mỗi một bức tranh đều tràn ngập máu tanh và cái chết.

Từ màu đỏ tươi rói cho đến màu đen khô héo.

Những bức tranh này đều đang nói lên nội tâm của chủ nhân chúng.

Có mộ ô vuông trống được chừa lại trên bức tường ở phòng khách.

Không ai biết tương lai nơi đó sẽ treo thứ gì.

Sau khi Hứa Tri Ngôn xác định được rằng Bạch Tẫn đã tự mình đi thu dọn đống xác, thì cậu trốn ở trong sảnh phụ, mở giao diện của Hứa Tiểu Hoa lên.

【Tên: Hứa Tiểu Hoa】

【Tuổi tác: 4 tuổi (chưa đi học) 】

【Độ hảo cảm: 0】

Có lẽ vốn đã về số âm, nhưng sau khi bị Bạch Tẫn đánh cho một trận thì đã lên 0.

Cậu thở phào, nhanh chóng bóc vỏ trái cây trên bàn cho Hứa Tiểu Hoa ăn với ý đồ gia tăng một ít điểm hảo cảm.

Hứa Tiểu Hoa lúc này vẫn còn chưa thoát khỏi sự đau buồn do tin tức lúc nãy mang lại.

“Ba ơi, chúng ta thật sự phải sống cùng… kia sao? Oa huhu…” Bé thậm chí không dám gọi xưng hô của người bên ngoài.

“Đương nhiên rồi, Bạch tiên sinh là người tốt lắm lắm lắm đó!”

Hứa Tri Ngôn mỉm cười nói, rồi lại nhét nửa quả thanh long đã gọt vỏ vào miệng Hứa Tiểu Hoa, phớt lờ ánh mắt bất lực của cô bé.

Nhìn cửa sổ hệ thống không ngừng hiện lên nhắc nhớ Tình cha +1, mắt cậu dần trở nên u tối.

Vừa nãy khi Bạch Tẫn đi bắt Hứa Tiểu Hoa phiên bản bạo nộ, thì Hứa Tri Ngôn đã tiến hành một cuộc thăm dò cơ bản xung quanh căn 1402.

Ngoài phòng khách chính và sảnh phụ ra, thì những nơi có thể ra vào được chỉ có phòng vệ sinh và phòng kho, những căn phòng còn lại khác đều đã bị khóa chặt.

Tuy nói là vẫn chưa tìm được Phòng An Toàn, nhưng cậu đã nhìn thấy có rất nhiều thực phẩm hiếm ở trong phòng bếp.

Những thứ dùng tiền cũng khó mà mua được như hải sản và đồ khô đều được chất thành đống.

Nếu như cậu có thể đem những thứ này ra ngoài đổi tiền, thì có khi nào có thể dẫn Hứa Tiểu Hoa cao bay xa chạy sang nhà lầu lớn sau khi đã tìm được Phòng An Toàn hay không?

Hơn nữa, bối cảnh của phó bản này là một tiểu khu bình thường, vai trò của ‘tiền’ cũng được thể hiện rất rõ ràng.

Ngay khi cậu đang mặc sức tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp, thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Hứa Tri Ngôn lấy điện thoại ra khỏi túi, cậu xem nội dung trên đó với biểu cảm không tốt lắm.

Bên trong màn hình điện tử xưa cũ, xuất hiện một đoạn tin nhắn.

【Trợ lý nhận đơn sẵn sàng phục vụ bạn! 】

【Số hiệu đơn hàng: 】

【Địa chỉ cửa hàng: Số 119 đường Mỹ Vân, cửa hàng khoai lang nướng và bún ngao Điềm Mật Mật (ở bên trong khu vực Tiểu Khu Mỹ Mộng) 】

【Thông tin khách hàng: Lương tiên sinh, Tiểu Khu Mỹ Mộng, tòa 12 căn thứ 3 phòng 1202, số điện thoại 19… 】

【Thời gian giao hàng: Trước 24: 00: 00】

【Hãy chắc chắn rằng bạn sẽ giao hàng trước thời gian qui định, đừng nên trễ giờ! 】

【Dự toán thu nhập của đơn hàng này: 26.21】

Cùng lúc đó, cửa sổ của Hệ thống Trò Chơi cũng hiện ra.

【Chúc mừng người chơi đã nhận được đơn hàng đầu tiên sau khi trở thành kỵ thủ! 】

★★Bên Trung dùng kỵ thủ để ví von với mấy anh síp bơ hay chạy xe điện hoặc bất cứ loại xe gì để đi giao hàng, hoặc chỉ cần sử dụng phương tiện để cưỡi mà hai chân ko chạm đất thì gọi là kỵ thủ.

【Cho hỏi người chơi có muốn kiểm tra Quy Tắc Giao Hàng không?】

“Quy tắc? Giao đồ ăn mà cũng cần có quy tắc nữa à?” Hứa Tri Ngôn bán tín bán nghi, nhấn mở Quy Tắc Giao Hàng.

【Quy tắc giao hàng như sau】

【1. Bạn có thể từ chối những đơn hàng có sau 12 giờ khuya. 】

【2. Trong lúc giao hàng, yêu cầu bạn hãy xác nhận xem người nhận hàng có đúng là bản thân khách hàng hay không. 】

【3. Xin hãy chắc chắn khách hàng của bạn là con người. 】

【4. Khi lấy đơn đi giao nhất định không được lấy nhầm đơn. 】

【5. Xin hãy chắc chắn rằng thức ăn mà bạn lấy được, là thức ăn mà con người có thể ăn được. 】

【Sau khi bạn hoàn thành được 5 đơn, thì có thể mở khóa thêm các quy tắc khác. 】

“…”

Sau khi đọc lướt một loạt quy tắc, đầu của Hứa Tri Ngôn kêu ong ong.

Quy tắc này mang đến rất nhiều thông tin.

Đầu tiên, những đơn hàng sau 12 giờ đêm có thể từ chối, cũng là nói những đơn hàng này chắc chắn có vấn đề.

Mà bây giờ đơn hàng đầu tiên để cậu thử nghiệm lại vừa hay giẫm trước mốc nửa đêm, vậy thì đơn này có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Thứ thú vị ở đây chính là 4 quy tắc phía sau.

Đừng giao sai, đừng lấy sai hàng.

Xác nhận hàng là đồ ăn dành cho người, chắc chắn rằng khách nhận hàng là con người.

Vậy chẳng phải có hàm ý rằng, vẫn có những ‘sinh vật’ không phải con người sinh sống trong tiểu khu này?

Những ‘sinh vật’ đó không những biết đặt đơn giao đồ ăn, mà những cửa hàng khác cũng sẽ chuẩn bị thêm thức ăn mà chúng cần.

Nhưng mà so với những điều này, thì thứ khiến Hứa Tri Ngôn khó chịu hơn chính là chỉ còn nửa tiếng nữa là sẽ quá giờ cho đơn hàng đầu tiên trong sự nghiệp kỵ thủ của cậu rồi!

Cậu chửi rủa trong bụng, nhưng tay lại ngưng động tác đút Hứa Tiểu Hoa ăn, cậu xoay người đi ra phòng khách.

“… Bạch tiên sinh, anh có cần giúp gì không? Uầy, lũ búp bê này đều bị gỡ xuống hết rồi sao?” Hứa Tri Ngôn ngơ ngác nhìn khắp phòng khách.

Bạch Tẫn đi chân trần đứng trước kệ trưng bày, trên tay vẫn đang đeo bao tay trắng dùng trong y tế.

Hắn khom người gỡ những sợi dây câu trên người xác chết ra, sau đó Bạch Tẫn lại ném những cái xác đã được gỡ dây sang một bên, như là chỉ đang xử ký một đống rác vậy.

Nghe thấy xưng hô này, đôi tay đang gỡ dây của hắn dừng lại, suýt nữa dùng kéo rạch đứt da thịt của cái xác.

“Ừm, tôi đã không còn cần đến những con búp bê này nữa.”

Bạch Tẫn quay đầu nhìn cậu thanh niên, cười như không cười, miệng hắn nhấn mạnh âm đọc của hai chữ ‘búp bê’.

Hứa Tri Ngôn gật đầu, giả vờ ngây thơ xoa xoa ngực.

“Vậy thì tốt quá, tôi còn đang rầu vì đống búp bê này khó xử lý quá! “

Nói rồi, cậu bắt lấy một cái bình hoa ở trên cái bàn cao, rồi huơ huơ nó trong tay, dự định tiến cử nó với Bạch Tẫn.

“Tôi thấy cái bình này rất đẹp, nếu vẽ ra thì chắc chắn sẽ không tồi đâu.”

Bạch Tẫn gật đầu, nụ cười ngày càng sâu.

“Cậu muốn học không? Tôi có thể dạy cậu vẽ. “

“Thật sao? Vậy thì tốt quá! “Hứa Tri Ngôn làm ra dáng vẻ vui mừng tột độ, nhưng trong lòng lại không khỏi cười lạnh.

Vừa nhắc đến vẽ vời, cậu lại không tránh khỏi nhớ đến một buổi chiều nào đó ở Phòng An Toàn.

Rõ ràng cậu chỉ định viết thư để soát độ hảo cảm của Bút Kết Bạn, nào ngờ lại vô thức ngồi vẽ tranh với Quỷ Thần cả buổi.

Sau chuyện đó, cậu vẫn còn nhớ Khúc Quý đã phân biệt đâu là ‘tranh vẽ tinh tế’ và đâu là ‘bản nháp’ trong khi dọn dẹp đống tranh vẽ đó!

Nghĩ đến đây, Hứa Tri Ngôn lần nữa nhìn sang Bạch Tẫn đang cúi người xử lý xác chết, cậu âm thầm suy xét.

Tế bào nghệ thuật cũng có thể trở thành mảnh vỡ đơn độc luôn sao? Vậy thì cũng quá biến thái rồi đó!

Trước khi đặt bình hoa trở về chỗ cũ, Hứa Tri Ngôn không nhịn được mà nhìn vào trong bình, kế đến cậu dẹp luôn suy nghĩ vẽ nó.

Thứ được đặt ở trong chiếc bình hoa rỗng này không phải là gì khác, mà chính là lỗ tai người.

Khác màu da, khác loại da, kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.

Trước khi xem Hứa Tri Ngôn vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý nên suýt đã ném bình hoa đi.

May là cậu vẫn nhớ ở đây còn có một tên biến thái, nên cậu lại đặt bình hoa về chỗ cũ.

Đợi đến khi Hứa Tri Ngôn chậm chạp đi ra cửa chính, thay xong cả giày, thì Bạch Tẫn cuối cùng cũng đã xử lý xong đống xác.

Người đàn ông đứng thẳng lưng, cởi bao tay ra sẵn tiện vứt vào thùng rác, hắn nhìn Hứa Tri Ngôn đang lén lút thay giày, nhướng mày hỏi:

“Ra ngoài làm gì? “

Trong lòng Hứa Tri Ngôn đã chuẩn bị sẵn vài câu ứng phó để sử dụng khi Bạch Tẫn ngăn cậu ra khỏi cửa.

Sau khi xác nhận sẽ không có thất thoát gì, cậu mới chậm rãi mở miệng.

“Vừa rồi điện thoại của tôi hiển thị nhắc nhở đã nhận được đơn hàng, tôi phải ra ngoài giao xong một đơn cuối cùng này trong ngày mới được.”

Nói xong, cậu ngẩng đầu, chờ đợi Bạch Tẫn phản bác.

Nhưng ai ngờ, Bạch Tẫn không những không ngăn cản, mà còn đi theo ra đến cửa ra vào.

“Trời bên ngoài lạnh lắm.”

Nói rồi, người đàn ông lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu đen từ ngăn tủ phía trên tủ giày, cúi đầu cẩn thận quấn từng vòng quanh cổ của cậu thanh niên đang chuẩn bị ra ngoài.

Hứa Tri Ngôn cứng đơ tại chỗ.

Cứ như vậy mà thả cho cậu đi sao? Nhìn không ra cái tên biến thái này cũng tự tin lắm đấy? Không sợ cậu báo cảnh sát à?

Một bụng dạ lời nháp đã chuẩn bị sẵn không sử dụng được nữa rồi, cậu có chút khó chịu, giống như không thể chấp nhận được một tên biến thái tốt bụng.

Sau khi xác nhận khăn quàng đã được quấn kĩ, không bị lộ một khe hở để gió lọt vào.

Thì Bạch Tẫn mỉm cười.

“Chú ý an toàn, khi nào thì cậu về? Tôi và con gái cậu cùng chờ cậu về. “

“Được, được rồi. “

Hứa Tri Ngôn chậm rãi trả lời: “Chắc khoảng chừng 12 giờ thì sẽ về, đơn ở trong tiểu khu, sẽ nhanh thôi. “

Ra khỏi cửa, bị gió lạnh thổi một cái, cậu mới hoàn hồn ý thức được.

Con gái? Cùng con gái chờ mình?

Thì ra không phải là do tên biến thái trở nên tốt bụng, mà là biến thái cho rằng đã nắm được thóp của cậu…

Chờ đến khi Hứa Tri Ngôn đi xuống tầng, thì đã có một chiếc xe điện nhỏ màu hồng phấn được đặt sẵn ở đấy.

Cậu lại xác nhận đơn hàng thêm một lần nữa.

Quán bún ngao và khoai lang nướng nằm trên con phố thương mại gần cổng chính, tòa 12 cũng ở gần đây, nếu đi bộ thì cũng chỉ mất có vài phút.

Cảm thấy việc giao hàng trước thời gian cũng không phải là vấn đề gì lớn lao!

Cậu cưỡi con xe điện hồng một cách vụng về, hình thành một đường chữ S, ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo đi về phía cổng chính.

Bên tai là tiếng gió rít gào.

Hứa Tri Ngôn không chịu được mà kéo chặt cái khăn quàng cổ thêm một chút.

Ừm, có mùi của biến thái.

Lúc cậu đi đến con phố thương mại, thì mới phát hiện ra, tuy đã gần nửa đêm rồi nhưng nơi này vẫn rất sầm uất náo nhiệt.

Có không ít những quán ăn nhẹ đang mở cửa, thậm chí còn có cả những người bày hàng lưu động bên ngoài.

Cậu tùy tiện liếc một cái, thì có người bán cơm chiên nè, có người thì bán cháo trắng thịt bằm trứng bắc thảo, còn có người thì bán cánh gà…

Nơi này gần như đã có hầu hết tất cả các loại thức ăn vặt của thế giới hiện thực.

Hứa Tri Ngôn khó nhịn mà hít hít mũi vài cái.

Có chút đói bụng rồi.

Bọn họ vừa vào trò chơi lúc sáu giờ tối, tuy nói trước khi vào đây cậu đã bổ sung trạng thái của bản thân đến mức đầy đủ nhất, nhưng giờ đây khi ngửi thấy mùi thơm nức mũi của các món ăn vặt ven đường, thì miệng vẫn không thể ngừng tiết ra nước bọt.

May ở chỗ, cậu vẫn nhớ đến nhiệm vụ của mình.

Khi đến trước quán bán bún ngao và khoai lang nướng, thì ông chủ đã đóng gói xong phần ăn được đặt trên đơn của cậu.

Nhìn gương mặt tươi cười tràn trề nhiệt huyết của chủ tiệm, Hứa Tri Ngôn xách đồ lên kiểm tra thật kĩ một lượt, sau khi xác nhận đúng đồ ăn và đúng đơn thì cậu mới quay sang cảm ơn ông chủ, và nói mấy lời khen ngợi.

“Mối làm ăn của ông chủ cũng tốt quá đấy chứ, khuya nay tôi còn nghĩ là đã được nghỉ ngơi rồi cơ, ai ngờ người ta đêm hôm lại thèm ăn đồ ăn nhà ông.”

Ông chủ đang mở bếp lò xem tình trạng khoai lang bên trong nghe vậy liền vui như mở cờ.

Ông ta quay sang nhìn cậu trai đang quàng khăn cổ màu đen, rồi lấy ra một củ khoai nướng từ trong lò.

“Cậu trai đây có cái miệng biết nói chuyện lắm đấy. “

“Nè! Trời lạnh như vậy ra ngoài làm việc thật không dễ dàng gì, tôi cho thêm cậu một củ khoai nướng đây! Thơm lắm đó! “

“Vậy thì ngại lắm, bao nhiêu tiền vậy ông chủ? “Hứa Tri Ngôn nhận lấy củ khoai và muốn lấy tiền ra.

Ông ta lập tức xua tay, ý là không cần.

“Mau đi giao đơn của cậu đi, chờ sau khi giao xong thì ăn khoai là vừa hay. “

“Vậy thì cảm ơn ông chủ nha. “

Hứa Tri Ngôn không tiếp tục từ chối nữa, cậu cười khúc khích nhét khoai lang nướng miễn phí vào trong túi, rồi cưỡi con xe điện nhỏ đi giao hàng.

Giao diện trò chơi hiện ra lời nhắc nhở mới.

【Chúc mừng người chơi đã thuận lợi lấy được hàng. 】

【Nhiệm vụ: Hoàn thành đơn hàng đầu tiên】

【Tiến độ: 50%】

【Phần thưởng: Thời gian chuẩn xác (12h) 】

【Ghi chú: Đơn hàng đầu tiên mà người chơi có được sau khi trở thành kỵ thủ, có độ khó không cao. 】

Nhìn thấy những thứ trước mắt, Hứa Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Cái trò chơi này tốt ở chỗ biết tiến hành theo thứ tự từng bước một.

Đơn hàng đầu tiên quả thật rất đơn giản.

Nhưng khi nhìn đến dòng sau, thì cậu suýt nữa đâm con xe điện vào thảm thực vật ven đường.

【Nhắc nhở: Thang máy của tòa nhà số 12 đang được bảo trì, xin người chơi hãy nắm bắt tốt thời gian giao hàng. 】

“Không phải chứ… bảo trì? “

Hứa Tri Ngôn nghi ngờ hệ thống đang chống đối cậu, nhưng cậu không có chứng cứ.

Chờ đến khi cậu phóng như tên lửa đến tòa số 12, thì phát hiện thang máy của tòa nhà này thật sự không dùng được.

Vòng vòng vèo vèo đi đến lối đi an toàn (cửa exit), nhìn cầu thang tối mịt, Hứa Tri Ngôn cắn răng nghĩ đến số thời gian chuẩn xác, xách theo bọc đồ ăn bắt đầu leo thang bộ.

Làn đạn không ngừng thắp nến thay cậu.

【Thảm quá! Thật sự thảm quá rồi! 】

【Tiểu Bách Vạn quả thật có chút xui xẻo. 】

【Hahahahaha những người khác cũng đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên liên quan đến công việc của mình, tôi nhìn thấy có người chỉ cần nhấn ‘đã nhận được’ trên điện thoại là đã hoàn thành xong nhiệm vụ. 】

【Được lắm, luận về xui xẻo thì phải nói đến Tiểu Bách Vạn! 】

【Đây mới chỉ có mấy tầng, tố chất cơ thể của Tiểu Bách Vạn quả thật không tốt chút nào, chưa gì đã bắt đầu run rồi hahahaha】

Mười phút sau, Hứa Tri Ngôn leo leo nghỉ nghỉ, cuối cùng, cũng đến được tầng 12, cậu thở hồng hộc nhấn chuông cửa nhà khách hàng.

“Cho, cho hỏi có phải Lương tiên sinh không ạ? Đồ, đồ, … đồ ăn của anh đến rồi đây. “

Cậu đỡ tường, hít thở không thông.

“Lạch cạch– –”

Cửa phòng 1202 mở ra, có một cậu thanh niên tầm khoảng hai mươi tuổi tháo tai nghe ra, giọng điệu vui mừng.

“Đúng vậy đúng vậy! Không ngờ rằng lại giao đến nhanh như vậy, tôi còn cho rằng sẽ trễ hơn do thang máy bị hư đó chứ. “

Hứa Tri Ngôn không có phản bác, cậu cẩn thận dò xét vị Lương tiên sinh này từng li từng tí, sau khi xác nhận đây thật sự là một con người bình thường, thì cậu mới đưa bọc đồ ăn sang.

“Chúc anh dùng bữa ngon miệng. “

Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, nhìn dòng thông báo sắp quá giờ, nhấn nút hoàn thành đơn.

Phút chốc, ngoài âm thanh tính toán chi phí đơn hàng lần này ra, thì giao diện trò chơi cũng nhảy ra.

【Nhiệm vụ: Hoàn thành đơn hàng đầu tiên】

【Tiến độ: 100%】

【Phần thưởng: Thời gian chuẩn xác (12h) 】

Hứa Tri Ngôn thở phào, chậm rãi đi đến lối đi an toàn.

Cậu không có vội trở về, mà ngồi hẳn trên cầu thang nghỉ mệt, cậu nhấn mở màn hình kiểm tra thời gian còn dư lại của bản thân.

【Thời gian chuẩn xác: 10: 55: 12】

Người chơi tiến vào phó bản lúc 6 giờ tối, thời gian chuẩn xác mà nhiệm vụ tiên quyết thưởng cho là 3 tiếng đồng hồ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chỗ ở, thì mỗi người đều lấy được thời gian là 12 tiếng đồng hồ.

Nếu như cậu đã có thể hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên của công việc, thì ắt hẳn nhiệm vụ đầu tiên của những người người chơi khác cũng sẽ không quá khó.

Khi Hứa Tri Ngôn nghỉ ngơi xong đứng dậy, thì đã là hơn 12 giờ 30 phút khuya rồi.

Không còn nhiệm vụ như lúc đến, cậu vừa đi vừa nghỉ, chậm rề rề lê lết xuống lầu.

Chờ đến khi xuống đến nơi, thì mới phát hiện thang máy của tòa 12 đã bảo trì xong rồi, ngay cả tấm biển ‘đang sửa chữa’ vây bên ngoài cũng không thấy đâu.

Nhưng khi nhìn thang máy lên lên xuống xuống, Hứa Tri Ngôn cũng không thấy hối hận khi đã leo thang bộ.

Rời khỏi tòa nhà số 12, Hứa Tri Ngôn cưỡi xe đạp điện, lảo đảo quay trở lại con phố thương mại, dự định tiêu tiền một tí.

Kết quả chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Lúc nãy cậu rời đi đến tận bây giờ chỉ mới có một tiếng đồng hồ mà thôi.

Cả con phố thương nghiệp sầm uất đã tắt đèn chìm sâu vào trong bóng tối, những người bày hàng buôn bán đều đã biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả chỗ vừa nãy cậu ghé lấy hàng cũng đã đóng cửa rồi.

Cảnh tượng ban nãy tạo nên sự tương phản cực lớn đối với khung cảnh hiện tại, khiến người dựng hết lông tóc.

Hứa Tri Ngôn liếc mắt nhìn con phố thương nghiệp hoang vắng, rồi xuất phát tiến vào nơi sâu thẳm nhất của tiểu khu.

Chờ đến khi cậu về được đến căn 1402, thì đã gần một giờ sáng.

Tay vừa đưa ra, còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, thì cánh cửa đã bị người khác mở ra từ bên trong.

Bạch Tẫn ôm cánh tay đứng bên trong, cơ thể toát ra mùi thơm thanh mát của sữa tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, xem ra là vừa tắm xong thì liền ra đây chờ sẵn.

“Cậu quá giờ rồi. “

Biểu cảm của hắn có chút lạnh nhạt, giọng điệu càng lạnh hơn nữa.

Cậu thanh niên trước mặt trước khi đi đã nói khoảng 12 giờ sẽ quay về, hắn nghĩ nếu đã là đơn hàng trong tiểu khu, vậy chắc chắn sẽ không quá xa, cho nên mới thả người đi.

Không ngờ rằng, một khi đợi thì phải đợi hẳn một tiếng đồng hồ.

“Ể? “Hứa Tri Ngôn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

“Xin lỗi, tôi tưởng rằng, tôi tưởnh rằng tôi có thể làm xong việc sớm hơn… “

Nói rồi, cậu giống như nhớ đến thứ gì đó, cho tay vào túi lấy ra củ khoai lang đã nguội lạnh từ lâu, dùng cả hai tay dâng lên.

“Bởi vì thật sự rất muốn cảm ơn anh, cho nên mới, mới không nhịn được mà muốn đem một ít đồ trở về, cũng không biết là anh có thích hay không nữa. “

Khuôn mặt vừa rồi còn mang theo hơi lạnh của Bạch Tẫn chợt có chút sửng sốt, hắn nhìn cái túi nhựa rẻ tiền trên tay cậu thanh niên, rồi lại nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn sang đây.

Trên trán cậu thanh niên vẫn còn vài giọt mồ hôi lấm tấm, trong mắt toàn là sự lo lắng.

Trông giống một chú nai con không biết đã làm sai chuyện gì.

“Tôi rất thích. “

Bạch Tẫn lần nữa nở nụ cười, nhận lấy củ khoai lang, sau đó kéo cậu thanh niên cả người mồ hôi vào trong nhà.

Trước lạ sau quen.

Lần thứ hai bị người ta ấn xuống ghế để thay giày, Hứa Tri Nhôn đã có thể làm ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng trong lòng lại không một gợn sóng.

Chính là chân có hơi ngứa.

Cậu cúi đầu nhìn tên biến thái đang quỳ một gối, đếm đếm số xoáy tóc trên đầu hắn, dự định sau khi trở về thì sẽ đi kiểm tra quả đầu của bên A, xem xem có trùng khớp hay không!

Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, đống xác chết khắp sàn không biết đã biến đi đâu rồi, kệ trưng bày tĩnh vật trống rỗng, Hứa Tiểu Hoa cũng không có ở sảnh phụ.

Chờ sau khi thay giày xong, lúc Hứa Tri Ngôn cởi áo khoác ra dự định đi tìm Hứa Tiểu Hoa, thì bước chân đã bị âm thanh đằng sau ngăn lại.

“Giao đồ ăn cực khổ quá, cậu đừng làm nữa. “Bạch Tẫn nhàn nhạt mở miệng.

Ánh mắt của hắn không thể rời khỏi ống quần của Hứa Tri Ngôn, nơi đó lộ ra mắt cá chân trắng nõn.

Ngón chân tròn trịa trơn mịn cùng móng chân màu hồng cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

Trước mắt, những bộ phận mà hắn đã thấy qua như: mặt, cổ, tay, chân,… đều rất rất hoàn mỹ, khiến người ta muốn nâng niu không dứt.

Người có được thân thể như vậy, càng nên bị hắn nhốt lại trong nhà!

Một bên khác, Hứa Tri Ngôn cuối cùng cũng đã nghe được câu khuyên can cậu đi giao hàng, trong lòng thầm nhủ không ngờ bản thân mình còn thật sự biết trước sự việc sẽ xảy ra.

“Ngay cả anh cũng xem thường nghề giao hàng của tôi sao? “

Kỹ năng diễn xuất đột nhiên bùng nổ.

Hứa Tri Ngôn xoay đầu qua, cắn chặt môi, chăm chú nhìn thẳng vào Bạch Tẫn.

“Tôi dựa vào đôi tay của mình mà kiếm tiền, sao lại không được cơ chứ? Anh tưởng mình có tiền thì hay lắm sao? Anh cho rằng anh có thể quyết định cuộc đời này dùm tôi hay sao? “

Nhìn bộ mặt ngu ngơ của Bạch Tẫn, Hứa Tri Ngôn rũ mắt.

Cậu không ngừng suy nghĩ xem lúc trước mấy nữ chính trong dòng phim mary sue nói như thế nào.

★★Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả. Họ có thể hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ mà họ đáng ra không thể thực hiện được, hoặc họ có thể vượt trội hơn nhân vật chính trong bối cảnh hư cấu, chẳng hạn như bằng cách cứu nhân vật chính. Họ có thể bỏ qua các khía cạnh đã được thiết lập trước đó của tiểu thuyết như mô tả đặc điểm và quy luật tự nhiên. Mary Sue là một loại nhân vật kiểu mẫu.
Hoặc hiểu ngắn gọn là Mary sue làm gì cũng đúng, nếu sai thì có nỗi khổ, và ai cũng yêu mary sue 1 cách éo có logic.

‘Mau đem mấy đồng tiền thúi của anh đi đi? “

‘Căn nhà nát này chúng tôi không thèm! Tiểu Hoa chúng ta đi! ‘

Vừa nghĩ đến đây thì Hứa Tri Ngôn liền âm thầm phủ nhận.

Không được, cậu không thể nói chuyện dữ dằn đến vậy được, lỡ hắn thật sự đuổi cậu đi thì làm sao!

Bạch Tẫn không ngờ cậu thanh niên lại phản ứng lớn như vậy đối với một câu nói, hắn nhìn cậu trai đang sắp khóc đến nơi, nhỏ nhẹ nói.

“Tôi là muốn hỏi một chút, xem tiền lương cậu đi giao đồ ăn là bao nhiêu, tôi có thể trả gấp 10, để cậu làm người mẫu cho tôi… “

Vẫn còn chưa nói xong, hắn nhìn thấy cậu thanh niên đột nhiên rơi nước mắt, nên liền hoảng hốt sửa miệng.

“Xin lỗi, là do tôi đường đột, cậu cứ xem như tôi chưa nói gì đi. “

Hắn thích con mồi cam tâm tình nguyện.

Bây giờ chỉ vừa mới tiếp xúc mà thôi, không cần phải quá gấp gáp.

Bạch Tẫn đẩy đẩy gọng kính, gắn tag ‘lòng tự tôn cao’ cho cậu thanh niên.

“… “

Hứa Tri Ngôn vừa định chấp giá cả gấp 10 hé hé miệng, lau đi những giọt nước mắt xúc động do nghe thấy giá cả quá hời lúc nãy.

Gấp 10, số tiền lương gấp 10 lận đó!

Vừa rồi đi giao một đơn hàng mà cậu đã muốn bỏ mạng lại chỗ cầu thang rồi…

Cậu đã quyết định sư tử há mồm hét to 100.000 một tháng, kết quả hắn vậy mà sửa miệng rồi?

InkDi

Writer & Blogger

Considered an invitation do introduced sufficient understood instrument it. Of decisively friendship in as collecting at. No affixed be husband ye females brother garrets proceed. Least child who seven happy yet balls young. Discovery sweetness principle discourse shameless bed one excellent. Sentiments of surrounded friendship dispatched connection is he.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Me

Melody Schaefer-Delacruz

Founder & Editor

As a passionate explorer of the intersection between technology, art, and the natural world, I’ve embarked on a journey to unravel the fascinating connections that weave our world together. In my digital haven, you’ll find a blend of insights into cutting-edge technology, the mesmerizing realms of artificial intelligence, the expressive beauty of art.

Popular Articles

  • All Posts
  • Category 1
  • Category 2
  • Category 3
  • Category 4
  • Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn
  • Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
  • Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật

Instagram Feed

Edit Template
As a passionate explorer of the intersection between technology, art, and the natural world, I’ve embarked on a journey to unravel the fascinating connections.
You have been successfully Subscribed! Ops! Something went wrong, please try again.

Quick Links

Home

Features

Terms & Conditions

Privacy Policy

Contact

Recent Posts

  • All Posts
  • Category 1
  • Category 2
  • Category 3
  • Category 4
  • Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn
  • Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
  • Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật

Contact Us

© 2024 Created with Royal Elementor Addons

As a passionate explorer of the intersection between technology, art, and the natural world, I’ve embarked on a journey to unravel the fascinating connections.
You have been successfully Subscribed! Ops! Something went wrong, please try again.

Quick Links

Home

Features

Terms & Conditions

Privacy Policy

Contact

Recent Posts

  • All Posts
  • Category 1
  • Category 2
  • Category 3
  • Category 4
  • Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn
  • Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
  • Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật

Contact Us

© 2024 Created with Royal Elementor Addons