Dịch: A Yi (vẫn là tui đây)
WordPress: inkheart.icu
Wattpad: @tuyetnhi0753
Hãy like/cmt để tiếp thêm năng lượng cho mình nho
~
Ân Tu vừa có được tự do thì liền đứng phắt dậy, phủi phủi bụi bặm trên người mình, xem như đã tìm được lý do để anh ta đứng dậy rồi.
Căn phòng yên tĩnh, Lê Mặc mỉm cười nhìn cậu, niềm vui trên người vẫn chưa tan đi.
Ân Tu nhìn anh, nói một cách nghiêm túc: “Xuất phát từ sự tôn trọng đối với anh, tôi làm rõ lại lần nữa, tôi chưa bao giờ cân nhắc đến việc có bạn trai. ”
Lê Mặc im lặng.
Mắt Ân Tu lạnh lùng, hờ hững nói: “Nhưng có thể trở thành bạn bè, tôi miễn cưỡng cho anh tham gia vào danh sách những người tôi sẽ không cảnh giác, đó đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. ”
“Anh biết tôi không hề nể nang gì đối với phần lớn dị quái, nhất là đối với loại nguy hiểm không rõ lai lịch như anh. ”
Cậu nhìn chằm chằm Lê Mặc một cách sát sao: “Nếu như vậy mà anh còn chưa cảm thấy hài lòng, thì tôi cảm thấy để anh ở bên cạnh đều là sự nguy hiểm. ”
Lê Mặc trầm tư một hồi, vẫn mỉm cười nhả ra một chữ giữa kẽ răng: “Được. ”
Anh không hiểu lý do mà Ân Tu từ chối mình, nhưng anh vừa rồi đã biết được vẫn còn có một thân phận khác quan trọng hơn, anh có thể dần dần tiến gần đến thân phận đó, cũng không cần vội trong nhất thời.
Sự ổn định của Lê Mặc khiến cho Ân Tu rất vừa ý, cậu quả thật không thích áp đặt thêm trách nhiệm lên trên người, thứ mà cậu tự nguyện chấp nhận và thứ mà cậu không thể không chấp nhận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tuy từ bạn trai là do cậu nói ra trước, nhưng nếu cứ thuận theo tình thế mà tiếp nhận thì vẫn có phần gượng ép.
Bạn bè còn được, chứ bạn trai thì còn kém xa lắm.
Ân Tu nhặt đồng xu lên, dùng giấy gói lại lần nữa, thuận miệng nói: “Chuyện ràng buộc với Tội Môn khác tôi cũng chỉ là nói đùa vậy thôi, có một Tội Môn đã đủ phiền phức rồi. ”
Nụ cười trên môi Lê Mặc càng tươi hơn: “Được. ”
Gói xong đồng xu của Tội Môn Đố Kỵ, Ân Tu ngoảnh đầu nhìn sang Diệp Thiên Huyền vẫn đang ngồi xổm dụi mắt: “Anh sao rồi? Vừa nãy đã nhìn thấy gì? Sao phản ứng lại dữ dội thế? ”
Diệp Thiên Huyền đứng dậy, xoa xoa đôi mắt đã ửng đỏ: “Nhìn thấy thứ mà con người không được thấy, may mà khả năng phòng ngự của tôi cao, không có ảnh hưởng gì quá lớn. ”
Anh ta chớp chớp mắt, mi mắt dưới đồng tử màu lam đều đã đỏ ửng, ngay cả nước mắt cũng đang đọng lại: “Cậu ngày nào cũng ở cùng với anh ta, chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy qua hay sao? ”
Ân Tu lắc lắc đầu: “Lần nào anh ta cũng bắt tôi nhắm mắt trước… ”
“Thật đáng ghét. “Diệp Thiên Huyền nghiến răng, rồi lại dụi mắt, vừa than đau vừa đi vào phòng, ném đồng xu Bạo Nộ từ trong túi mình lên bàn, rồi mới dần dần làm dịu cảm xúc.
“Tôi đến đây là có chuyện muốn nói với anh. “Thu dọn xong, Ân Tu liền ngồi xuống, giơ còng tay trên cổ tay lên: “Anh nhìn xem thứ này là gì? ”
Diệp Thiên Huyền liếc mắt nhìn chiếc còng trên cổ tay cậu: “Là còng tay trắng trong truyền thuyết đó… có thể đeo lên tay cậu thì cũng không có lạ gì. ”
“Anh biết à? ”
“Đương nhiên là biết rồi. “Diệp Thiên Huyền chùi chùi nước mắt, cười tủm tỉm gật đầu: “Nghe được lúc mấy con dị quái đang tám nhảm, vốn dĩ bọn chúng sẽ không nói thông tin của đạo cụ này cho những người chơi khác biết đâu, nhưng cậu cũng biết tôi khá là đặc biệt, thứ đã muốn biết thì sẽ hỏi cho ra, cho nên tôi cũng thuộc trường hợp ngoại lệ biết được thông tin này. ”
“Hình như đây là đạo cụ đặc thù của Trưởng Giám Ngục trong phó bản này, độ khó của người chơi trong phó bản khi đeo còng tay này sẽ tăng lên gấp mấy lần, càng dễ dàng bị ô nhiễm, tôi nói đúng chứ? ”
Ân Tu gật đầu, nói cho Diệp Thiên Huyền biết những thông tin mà mình đã nghe được từ chỗ dị quái, sau đó nói: “Tôi nghi ngờ chỉ có người đeo còng tay trắng mới có thể tìm hiểu được thông tin của Trưởng Giám Ngục từ lũ dị quái. ”
Diệp Thiên Huyền đứng dậy, sâu xa mà vỗ vai Ân Tu: “Đi theo cậu vào phó bản quả nhiên là đúng đắn mà, cậu đeo cái còng tay trắng này thì mới vững vàng thông quan năm sao được chứ. ”
Ân Tu lộ ra vẻ nghi hoặc, Diệp Thiên Huyền đi loanh quanh rồi lại trở về ngồi lên ghế của mình, ung dung tự tại nói: “Chắc cậu cũng nhớ trong phần đánh giá năm sao sẽ luôn có một sao đến từ bối cảnh phó bản chứ? Người chơi buộc phải hiểu rõ bối cảnh phó bản thì mới có thể lấy được một sao đó. ”
Ân Tu gật gật đầu, hình như đã hiểu rồi.
Trong phó bản này, chỉ có người chơi đeo còng tay trắng mới có thể tìm hiểu được lý lịch của Trưởng Giám Ngục từ chỗ dị quái, mà không phải ai cũng có thể đeo được còng tay trắng, Ân Tu đã đeo rồi, cho nên đối với Diệp Thiên Huyền mà nói, việc thông quan 5 sao đã nắm chắc rồi.
“Tôi đã trở thành công cụ vượt ải của anh rồi. “Ân Tu lạnh nhạt đưa ra kết luận.
“Đừng có nói như vậy, người chơi trong phó bản này có ai mà không phải là công cụ của tôi đâu chứ. “Diệp Thiên Huyền híp đôi mắt hẹp dài: “Để trao đổi, tôi sẽ nói cho cậu một thông tin, mà chắc là cậu cũng chưa biết, thông tin này tôi vẫn chưa có nói với người chơi khác đâu đó. ”
Ân Tu gật đầu: “Anh nói đi. ”
Diệp Thiên Huyền liếc nhìn ra ngoài cửa, rồi hạ thấp giọng nói: “Chắc là cậu vẫn nhớ đến quy tắc thông quan thứ 4 của Thành Cực Lạc chứ? ”
“Ừm. ”
Quy tắc thứ 4: Người có giá trị mới được Trưởng Giám Ngục để mắt đến, trước khi đi đến trước mặt hắn ta, xin hãy tự nâng cao giá trị của bản thân bạn.
Ân Tu trước đây vẫn luôn suy nghĩ, cái giá trị này rốt cuộc là gì.
Diệp Thiên Huyền cầm lấy đồng xu Bạo Nộ ở bên cạnh rồi ném sang cho Ân Tu: “Cái gọi là giá trị chính là cái này, cùng với số lượng người đã gi.ết. ”
Ân Tu nắm chặt đồng xu Bạo Nộ trong tay, sau khi cầm lấy đồng xu, cậu liền nhìn thấy thân hình màu đỏ của Tội Môn đang dần xuất hiện cạnh Diệp Thiên Huyền.
“Ý anh là gì? ”
Diệp Thiên Huyền chỉ chỉ mã số tù nhân của mình: “Cậu không nhận ra mã số của mình đã thay đổi rồi à? ”
Ân Tu sựng người, cúi đầu nhìn vị trí số hiệu của mình, lúc gi.ết người chơi đầu tiên, máu văng dính bộ đồ, cậu chỉ rửa vội một lát, giặt không sạch nên cũng không để ý đến nữa, bây giờ chữ số đã trở nên mơ hồ, nhưng cũng có thể phân biệt ra được, quả thực không còn là số 401 ban đầu nữa.
Số có ba chữ số đã biến thành số có 1 chữ số, 2.
Lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên Huyền, ban đầu số của anh ta khá nhỏ 103, nhưng giờ nó đã trở thành số có một chữ số, 7.
“Thứ hạng đã được đẩy lên rồi sao? ”
Diệp Thiên Huyền gật đầu: “Theo như suy đoán của tôi, chỉ cần sở hữu Tội Môn, thì sẽ lập tức được xếp vào 7 thứ hạng đầu, phần còn lại để giữ vững thứ hạng hoặc là đẩy thứ hạng lên cao, thì chỉ có thể gi.ết người, tôi may mắn đã nhìn thấy người chơi đánh nhau một lần, số hiệu trên bộ đồ của người sống sót đã thay đổi trong tích tắc. ”
Anh ta gãi gãi trán, để lộ ra sự phiền não: “Kể từ sau khi sở hữu Bạo Nộ, số của tôi đã biến thành 7, tôi cũng chưa từng gi.ết bất cứ người chơi nào, cho nên vẫn luôn là số 7. ”
Ân Tu cuối đầu nhìn số hiệu của mình: “Tôi sở hữu Tội Môn, đã gi.ết người chơi, đeo còng tay trắng, nên là số 2? ”
“Đúng, hơn nữa người mà cậu gi.ết còn là người chơi sở hữu Tội Môn, nhưng cho dù như vậy thì cậu cũng chỉ xếp thứ 2, vậy thì cậu đã biết cái tên xếp hạng thứ 1 là người hung tàn đến cỡ nào rồi chứ? ”
Ân Tu suy nghĩ, ít nhất đối phương đã sở hữu Tội Môn, đã gi.ết người chơi, thì mới có thể tích lũy được giá trị vượt xa cả trình độ của cậu.
Diệp Thiên Huyền chống cằm thở dài, đu đưa chân: “Cậu xem tổ chức nhỏ của tôi cũng không có nhiều người đúng không? Ước chừng đây đã là phần lớn người chơi còn sót lại trong phó bản, nhặt được ai về là tôi đã nhặt hết, còn phần lớn những người chơi sót lại ở bên ngoài e rằng đã bị người chơi hạng 1 gi.ết sạch rồi. ”
Ân Tu nhớ lại quả thực đã gặp rất ít người chơi trên đường đến đây, cậu vừa vào tầng Bạo Nộ thì đã đụng phải một người chơi, trong phòng tắm chờ đợi cũng đã nghe thấy rất nhiều âm thanh của người chơi, nhưng sau khi ràng buộc rồi ra ngoài với Lê Mặc, thì không mấy chạm mặt người chơi nữa, cũng chỉ thấy có một mình Tả Mộng thôi.
Nhưng tầng Lười Biếng chỉ có một mình Tả Mộng, thậm chí còn để hắn ta dễ dàng ràng buộc với Tội Môn mà không có ai tập kích, quả thực rất kỳ lạ.
“Anh đã gặp qua cái người hạng 1 đó chưa? “Ân Tu không kìm được mà hỏi.
Diệp Thiên Huyền xoa thái dương, hiếm khi lộ ra biểu cảm phức tạp: “Tôi… cũng không chắc lắm, có lần may mắn đã nhìn lướt qua ô cửa sổ ở xa xa trên hành lang bên cạnh, có thể là tôi nhìn nhầm rồi… ”
Anh ta chậm rãi ngẩng đôi mắt màu lam lên nhìn thẳng vào mắt Ân Tu: “Cái người đó có hơi… có một chút xíu… ”
“Giống với cậu. “
